Mục lục
[Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng Tiêu hơi nhíu mày. Từ chạng vạng, gió trên băng nguyên bắt đầu thổi mạnh hẳn lên. Tiếng gió rít qua những khe băng lại càng trở nên khủng bố hơn. Tống Minh Nguyệt không kìm nổi túm chặt lại cổ áo mình, sau đó nhích lại gần Lăng Tiêu hơn một chút. Tuy rằng thân thể không lạnh nhưng ở nơi thế này thực sự khiến người ta có cảm giác bất an. Ánh mắt lóe lên, trong đầu Lăng Tiêu ghi nhớ thật nhanh tần suất tiếng còi của Trương Đại Niên. Chỉ sợ dù có đánh chết. Trương Đại Niên cũng không thể ngờ ràng có người chỉ nghe một lần đã có thể nhớ kỹ nổi. Phải biết ràng năm đó, gã đã mất hơn một năm mới học thuộc và thổi thuần thục đoạn âm luật vừa cổ quái vừa dài cổ này.

Cứ cách vài ngày, gã lại tập luyện một lần, cho nên đã nhiều năm qua, các thành viên mạo hiểm đoàn đều tưởng ràng lão đại của mình, thích thổi còi mà không hề biết tới diệu dụng này. Rất nhanh, từ trong động truyền đến thanh âm. Lăng Tiêu nghe thấy, sắc mặt hơi biến đổi, thầm nhủ: thực lực của đối phương quả thật rất mạnh! Vừa mới bắt đầu nghe thấy tiếng bước chân, dường như còn ở rất xa. trong nháy mất đã đi ra tới cửa động.

Tiếp đó, một người đàn ỏng thân hỉnh cao lớn, thân mặc một chiếc áo da vùng cực hàn, đứng ở cửa động, ánh mất bẳn ra tinh quang, cảnh giác nhìn những người này. Trong khi y dùng ánh mắt lạnh như băng mang theo hồ nghi và cảnh giác đánh giá những người này thì đồng thời, người bên này cũng đánh giá y. Người này có làn da cực kỳ quái lạ, trắng quá mức, thoạt nhìn không khác biệt lắm so với băng tuyết, mũi cao, hốc mất sâu, xương gò má rất cao, mặt dài, tay chân đều rất lớn, kết cấu thân thể không khác biệt lấm so với nhân loại, mái tóc dài buông xõa trên vai, thoạt nhìn rất thoải mái. Khi nói chuyện, yết hầu người này giật giật, tốc độ nói rất nhanh, mỗi câu đều là một tràng dài, trừ Trương Đại Niên sắc mặt vẫn như thường, những người khác căn bản là không có cách nào nghe hiểu được!

Trong lòng Lăng Tiêu chợt động, lập tức phóng tinh thần lực ra. Đúng vậy, quả thực hẳn không thể nghe hiểu đối phương đang nói gì. nhưng hấn lại có thể cảm ứng được Trương Đại Niên có ác ý với mình hay không.

Không thể không đề phòng, Lăng Tiêu đã học được điều này từ sớm.

Trương Đại Niên lộ ra thần sắc kích động. Năm đó phụ thân ra sức dạy gã ngôn ngữ này, cho tới hôm nay rốt cục mới phát huy tác dụng. Nhớ tới phụ thân đã qua đời nhiều năm, khóe mắt Trương Đại Niên chợt hơi ướt, trong đầu như đang thấy lại khuôn mặt tươi cười của phụ thân cổ vũ mình. Chấn chỉnh lại tinh thần, Trương Đại Niên cũng mở mồm nói một tràng dài, thái độ rất thành khẩn, sau đó giơ tay chỉ qua một loạt mọi người, khi đến chỗ Lăng Tiêu thì rõ ràng là thoáng do dự trong nháy mất nhưng rốt cuộc vẫn chỉ Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt vào trong đội ngũ của mình.

Tinh thần lực của Lăng Tiêu nắm bắt được rất rõ nháy mắt do dự đó của Trương Đại Niên. Lăng Tiêu nghĩ thầm:

"Ngươi muốn hại ta cũng là chuyện bình thường. Chỉ có điều nếu thực sự như vậy, ta chắc chắn sẽ phản kích! Chỉ mong ngươi hãy nắm chắc cơ hội của mình! Để xem ngươi sẽ lựa chọn thế nào"

Người da trắng cao lớn kia nghe xong hơi do dự, sau đó nói vài câu rồi quay người đi vào.

Trương Đại Niên nói với mọi người:

- Hắn hỏi chúng ta là ai. Ta nói chúng ta là nhân loại đến từ bên trong đại lục, tới nơi này là muốn tiến hành giao dịch với bọn họ! Sau đó ta nói các ngươi đều là bộ hạ của ta, hắn nói hắn phải đi vào thương lượng một chút với tộc nhân, mới có thể quyết định cho chúng ta đi vào hay không!

Nói xong, gã áy náy cười với Lăng Tiêu:

- Thật có lỗi, ta nói như vậy, là vì an toàn của toàn bộ đội ngũ, nếu không bọn họ sẽ nghĩ rằng chúng ta không có thành ý!

Lăng Tiêu ôn hòa cười, nói:

- Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không mang đến phiền toái cho các ngươi!

Phía sau Trương Đại Niên, A Khổ và Lãnh Vũ nhất tề bĩu môi. thầm nhủ: không mang đến phiền toái mới là lạ!

Chẳng qua bọn họ cũng không thể nói gì về quyết định của đoàn trưởng. Cả hai đều không có biện pháp gì để giải quyết chuyện này. chỉ có thể hy vọng sớm giao dịch với người của băng hải bí tộc, sau đó tiễn bước hai kẻ kia đi mà thôi.

Một lát sau, bên trong động truyền đến rất nhiều tiếng bước chân. sau đó hai mươi mấy người trông không khác biệt lắm so với người da trắng lúc trước, đều tay không, mặt không chút thay đổi, đi ra xếp thành hai hàng. Theo sau họ là một lão già râu tóc bạc phơ, thân hình gầy gò hơi còng. Tốc độ lão đi thoạt nhìn thì rất chậm nhưng trên thực tế lại không hề chậm so với mấy người kia. Lăng Tiêu bỗng thầm rùng mình, hai mắt hơi lóe lên, nhìn lão già trong lòng không ngừng kinh hãi.

Lúc vừa mới ra, lão già này không ngờ thi triển ra tinh thần lực nhẹ như tơ, trong nháy mất bao phủ hết tất cả mọi người. Luồng tinh thần lực này vô cùng tinh thuần, hùng mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với Lăng Tiêu, thậm chí ngay trong chóp mắt đó còn khiến Lăng Tiêu có cảm giác tử thần rơi xuống.

Lão già kia cũng sửng sốt, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêu. Những người da trăng xếp thành hai hàng kia đều nhìn Lăng Tiêu bằng ánh mắt lạnh lẽo đầy cảnh giác, hơn nữa còn có ý âm trầm, bất thiện. Lão già khẽ nhấc tay, những người đó đều quay mặt đi, giống như thể chưa từng phát sinh chuyện gì.

- Ai là con của người năm xưa?

Giọng nói nhanh tới mức quái dị, còn hơi trúc trắc, nhưng đúng là ngôn ngữ của nhân loại.

Trương Đại Niên vừa mới khẩn trương vạn phần. Gã vốn có tâm tư mượn tay băng hải bí tộc nhân hãm hại hai người Lăng Tiêu, nhưng bỗng nhiên nghĩ lại, trong mất đối phương, mình và Lăng Tiêu đều là nhân loại, lại cùng nhau đi tới đây. Cho dù mình nói là bị đối phương uy hiếp, nhưng liệu băng hải bí tộc nhân có thể tin tưởng hay không? Hơn nữa, nếu bị uy hiếp, chẳng lẽ còn mang kẻ đó tới gây tai họa cho băng hải bí tộc sao?

Thấy lão già kia dường như không có ý định bất lợi đối với Lăng Tiêu, Trương Đại Niên buông lỏng tâm tư, vẻ mặt cung kính nói:

- Dạ, vãn bối đúng là con trai của người năm xưa đã đến đây. Hơn nữa, 10 năm trước, văn bối cũng đã từng tới đây, cũng may mắn nhìn thấy đại tộc trưởng!

Lão già nói:

- Vậy thì vào cả đi!

Dưới cái nhìn chăm chú của nhóm người băng hải bí tộc, cả đoàn đi vào trong thông đạo dài chỉ vài trăm thước. Nhưng cảnh tượng trước mặt khiến tất cả mọi người đều chấn động!

Dường như đột nhiên trở lại thế giới nhân loại, trước mắt là một mảng xanh tươi, cây cối tươi tốt, chim hót líu lo, bầu trời xanh trong. Lúc này đang chính là hoàng hôn, mấy ngôi sao không ngừng lóe sáng lấp lánh nhấc nhở mọi người ràng đây vẫn là thế giới cũ.

Nếu không phải cây xanh truyền đến hương vị tự nhiên, mọi người nhất định nghĩ mình đang đi vào ảo cảnh

Lúc này Trương Đại Niên mới tán thưởng nói:

- Từ biệt nhiều năm, nơi này vẫn đẹp đẽ như vậy! Đại tộc trưởng, ta không hề kể lại chuyện này cho bất cứ người nào khác đâu!

Lão già quay đầu lại, thản nhiên cười:

- Không hề gì! Trừ nhân loại có duyên phận với chúng ta, còn lại chẳng ai có thể tới được đây.

Tống Minh Nguyệt kinh ngạc nói:

- Đây giống như nơi được thần chúc phúc ấy nhỉ!

Lão già quay đầu lại, ánh mất lóe lên, sau đó vẻ mặt hiền lành nhìn Tống Minh Nguyệt, nói:

- Cô nương nói đúng. Nơi này quả thực là địa phương được thần chúc phúc! Toàn bộ đại lục chỉ có duy nhất nơi đây!

Tống Minh Nguyệt cười thản nhiên, không nói gì nữa. Dường như thần và nhân loại cách nhau quá xa, ngay cả nàng xuất thân từ một thế gia ẩn thế chính thống cũng hơi không tin vào thần.

Giữa rừng cây có thể thấp thoáng thấy bóng dáng nhà cửa. Ở đây không hề rét như bên ngoài nhưng trong lòng Lăng Tiêu thủy chung vẫn có cảm giác gì đó không ổn. Lẽ ra với cảm giác mạnh mẽ của người tu chân chính thống, nếu nơi đây là ảo cảnh, vậy nhất định Lăng Tiêu có thể cảm ứng ra được. Nhưng toàn bộ những gì trước mắt đều là chân thật! Mặc cho Lăng Tiêu cảm ứng như thế nào, cũng không thể phát hiện được vấn đề là ở đâu. Trong lòng Lăng Tiêu vẫn lưu lại một nghi vấn rất lớn, tất cả mọi thứ trước mất đều không hợp với lẽ thường. Nếu nói nơi này là thế giới ngầm dưới đất, khí hậu ấm áp như vậy còn có thể giải thích, nhưng nơi này rõ ràng cũng có sao trời như bên ngoài. Mang theo nghi hoặc trong lòng, Lăng Tiêu đi theo đại tộc trưởng già nua, đi vào một căn nhà gỗ rất lớn. Trong phòng cực kỳ sạch sẽ, hơn nữa không khí hài hòa, dưới mặt đất trải những tấm thảm da ma thú của địa phương với những màu sắc khác nhau nhưng đều rất ấm áp, ngồi lên trên cảm giác đặc biệt thoái mái!

Những tấm thảm da ma thú đó dường như nhắc nhở mọi người, nơi này chính là băng nguyên.

Hiển nhiên Trương Đại Niên quen thuộc với nơi này. lúc trước gã không hề nói ra, chắc là do băng hải bí tộc nhân từng có cảnh cáo. Chẳng qua gã có thể giữ kín miệng như vậy quả thực không hề dễ dàng. Lão già kêu người mang đồ uống tới, sau đó nói với mọi người:

- Đây là nước lấy từ cực địa hàn đầm, sau đó nấu với băng lăng hoa làm trà, hương vị rất dễ chịu, cũng tính là một thứ ngon ở vùng cực địa này! Các bằng hữu nhân loại, mời thưởng thức!

Lăng Tiêu hít một chút, một mùi thơm động lòng người truyền đến. biết rằng lời của đại tộc trưởng không sai, chẳng qua hắn vẫn còn ngửi thấy một mùi hương quen thuộc khác ở trong đó.

Một loại thảo dược tên là Hủy Tây!

Đúng vậy, chính là thảo dược mà ngày đó ở đầm lầy Penzias, thú tộc Đại Tế Ti dùng để làm Lăng Tiêu mê man.

Loại thảo dược này thực tế rất hiếm có, hơn nữa gần như không có mấy ai phân biệt nổi loại thảo dược này. Hương vị của nó rất thơm ngon nhưng hiệu quả của nó chính là làm cho người ta có thể mê man, hơn nữa sau khi tỉnh lại không hề có gỉ khó chịu. Theo Lăng Tiêu biết, loại thảo dược này chủ yếu sinh trưởng ở nơi nhiều nước. không sợ rét lạnh. Có điều, loại thảo dược này xuất hiện ở vùng địa cực băng hải khiến hắn hơi giật mình. Sau khi uổng trà, bắt đầu từ người có thực lực thấp kém nhất, mọi người bất đầu nhũn ra trên mặt thảm. Lăng Tiêu kiên trì một lúc rồi cũng cụp mắt, dần mê man, chỉ để lại một chút thần thức ở bên ngoài. Lúc này, mấy người da trắng cao lớn ở bên ngoài tiến vào, cũng không thèm liếc nhìn những người đang nằm lăn dưới đất, khom người về phía lão già, nói những tràng ngôn ngữ cổ quái. Lão già thản nhiên nói gỉ đó, sau đó mấy người kia mang dần từng người ra ngoài, để vào từng phòng. Lăng Tiêu vẫn giữ mình trong trạng thái ngủ say bởi vi hắn không cảm nhận được ác ý từ lão già kia, nhưng đối phương gây mê mọi người như vậy là vì cái gì?

Thần thức ở bên ngoài mà Lăng Tiêu lưu lại chính là pháp môn tu chân chân chính, thế giới này căn bản là không hề có nên ngay cả lão già có tinh thần lực mạnh mẽ cũng căn bản không thể ngờ nổi nhất cử nhất động của mình đều bị người giám sát.

Lão già trước tiên ngồi xuống đất tĩnh tọa một hồi, sau đó đứng dậy đi ra bên ngoài. Thần thức của Lăng Tiêu bám trên người lão, đi tới sâu trong rừng cây, sau đó tới trước một ngọn núi nhỏ chỉ cao hơn trăm thước. Dưới chân núi có một bình đài hình vuông rộng chừng trăm thước vông, hoàn toàn do đá khối chế thành, dường như là do con người tạo nên, rất có quy tắc. Bên dưới có một cánh cửa đá rất lớn, bề rộng chừng hơn mười thước, cao hơn hai mươi thước.

Đi tới trước cửa, lão già nhắm mắt ngưng thần đứng một hồi, cửa đá thong thả mở ra, phát ra những tiếng động ầm ầm!

Thần thức Lăng Tiêu lập tức cảm nhận thấy một áo lực mạnh mẽ che trời phủ đất, suýt nữa đã tiêu diệt luôn thần thức này. Lăng Tiêu kinh hãi, chẳng lẽ trong sơn động còn có kẻ mạnh nào đó đang ẩn nấp sao?

Lão già đi thẳng tới trước mặt một thần điện, trước điện có một bức tranh rất lớn. Trong tranh là một quái vặt đầu người thân bạch tuộc, hai mắt dữ tợn, lông mày rất rậm, tóc quăn hướng lên trời, mặt vuông chữ điền, miệng khẽ nhếch để lộ đày răng nanh nhọn hoắt.

Bạch tuộc giương nanh múa vuốt, thoạt nhìn thập phần hung ác đáng sợ. Những cánh tay dài như những con rắn lớn, trong đó có hai cánh tay dài hơn hẳn so với tám cái khác, trên tay là hàng trăm giác hút. Thần thức của Lăng Tiêu chỉ nghe được, còn chưa mạnh mẽ tới mức có thể nhìn thấy được, nếu không chắc chắn có thể nhận ra ma thú trong tranh chính là thượng cổ ma thú trong truyền thuyết được viết trong những chương cuối cùng trong cuốn "Đại lục động vật chí", có tên là quái vật Bạch Tuộc Biển Sâu!

Trong đó ghi lại rằng, theo truyền thuyết, loại quái vật này có thực lực ma thú bậc chín

Lão già dáng vẻ rất tiều tụy, quỳ gối trước thần điện, vái lại vài cái trước bức tranh cao hơn 20 thước, rộng hơn mười thước đó. Trong hư không, bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng gằn như trong suốt!

Bóng dáng đó giống quái vặt trên bức tranh như đúc.

- Vì sao ngươi đánh thức ta dậy?

Một thanh âm tràm thấp, âm u, lạnh lẽo, không hề có chút tình cảm nhân loại, chợt vang lên trong đại điện. Một luồng tinh thần lực đánh thẳng vào thần thức của Lăng Tiêu. Nằm ở trong phòng, Lăng Tiêu nhíu mày, thám nghĩ: Đó là thứ gì mà kinh khủng vậy?

- Thần vĩ đại! Nhóm nhân loại của mười năm trước không phù họp với yêu cầu của ngài, khiến ngài phải ngủ mất mười năm, đó là lỗi của ta!

Lão già quỳ rạp trên mặt đất giọng điệu cực kỳ kính cẩn:

- Hôm nay, lại có một nhóm nhân loại tới đây, trong đó có một thiếu niên nhân loại có tinh thần lực cực kỳ hùng mạnh. Ta tin tưởng, hắn sẽ làm ngài vừa lòng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK