Mục lục
[Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tầng thứ bảy của Đại Tự Tại Tâm Kinh, cảnh giới Quá Khứ Vị Lai, không chỉ có có thể nâng cao tâm tình của bản thân, mà một khi thi triển thì nó có thể ảnh hưởng đến tinh thần của những người xung quanh. Giống như loại võ giả trẻ tuổi có thiên phú trác tuyệt như Công Tôn Kiếm và Liệt Khuyết, chỉ số thông minh, tâm thần, ngộ tính và nghị lực cũng là sự lựa chọn tốt nhất. Khi họ phát hiện loại cơ hội có thể giúp mình đột phá, thì làm sao họ có thể bỏ qua được!

Khi Lăng Tiêu từ trong nhập định tỉnh lại, thoạt nhìn cả người dường như cũng đã xảy ra biến hóa vô cùng lớn so với trước đây, dường như từ trên người hắn tỏa ra một tầng ánh huỳnh quang nhàn nhạt. Chỉ có bản thân Lăng Tiêu mới có thể thấy được loại ánh huỳnh quang này, nhưng với người khác mà nói, vừa mới tới gần Lăng Tiêu, thì sẽ cảm giác tâm bình khí hòa, giống như cảm giác ấm áp và dễ chịu của đứa bé được mẫu thân ôm ấp.

Lăng Tiêu dặn dò một số người thủ hộ ở trước mặt Công Tôn Kiếm và Liệt Khuyết, còn mình thì đi gặp người nhà và đám phụ nữ của mình. Thượng Quan Vũ Đồng là người đầu tiên cảm giác được biến hóa của Lăng Tiêu, nhìn về phía đôi mắt của Lăng Tiêu, tràn đầy vẻ ngạc nhiên vui mừng, trong lòng thầm nghĩ: Trên người của gã thiếu niên này tràn đầy sự thần kỳ, rốt cuộc hắn còn có thể mang đến cho mình bao nhiêu sự ngạc nhiên vui mừng nữa chứ?

Hai người Công Tôn Kiếm và Liệt Khuyết cũng không thể nghĩ được, bọn họ vừa nhập định bế quan, thì thời gian đã trôi qua bảy ngày!

Vì thế, Lăng Tiêu đặt biệt cho người làm một cái mái che nắng ở chỗ này, bao bọc xung quanh, để hai người đỡ phải bị mưa gió táp. Nói việc này cũng thần kỳ, hai người lại có thể cùng một lúc tỉnh lại từ trong bế quan.

Họ liếc nhìn lẫn nhau, đều thấy được vẻ hài lòng từ trong mắt đối phương.

-Công Tôn Kiếm, Kiếm Hoàng bậc một!

Công Tôn Kiếm phá vỡ yên lặng, vươn tay ra.

-Liệt Khuyết, Kiếm Tông bậc sáu!

-Xin chúc mừng!

Hai người cùng một lúc chúc mừng nhau, rồi lập tức cười ha ha.

Liệt Khuyết với vẻ mặt hâm mộ nhìn Công Tôn Kiếm, tán thưởng nói:

-Phần cơ duyên này của Công Tôn huynh đệ khiến cho người ta ngạc nhiên thán phục! Không ngờ huynh đã lĩnh ngộ được đạo Kiếm Hoàng vô thượng. Ôi, lần sau ta còn muốn tìm loại cơ hội tốt như thế này, nhưng không được rồi!

Công Tôn Kiếm cũng tràn ngập cảm xúc, bản thân hắn vẫn chưa chuẩn bị tâm lý một chút nào. Không nghĩ tới, chỉ dựa vào khí thế trong lúc cảnh giới của gã Lăng Tiêu nâng cao mà khiến cho hai người tiến nhập trạng thái bế quan, rồi sau đó không ngờ mỗi người tăng lên một bậc!

Trước đây, cho dù muốn, họ cũng không dám nghĩ tới chuyện này!

Hai người có sự thông minh sắc sảo như nhau, đồng thời liếc lẫn nhau, lại nhìn nhau hoảng sợ.

Hai người bọn họ đều do điều này mà nâng cao một bậc, còn Lăng Tiêu kia... ....

Hai người vội vàng đi tìm Lăng Tiêu, khi nhìn thấy Lăng Tiêu, hai người khom người xuống với vẻ mặt nghiêm nghị.

Lăng Tiêu vội vàng cười nói:

-Nhị vị làm gì vậy?

Công Tôn Kiếm nhìn thoáng qua Liệt Khuyết, sau đó nói với giọng vô cùng thành khẩn:

-Đại ân của Lăng huynh giống như sư phụ, Công Tôn Kiếm thăng tiến cảnh giới Kiếm Hoàng, nay ta nợ Lăng huynh một nhân tình lớn lao!

Liệt Khuyết cũng thu hồi vẻ cợt nhả, nghiêm trang nói:

-Trong lúc vô tình Liệt Khuyết được Lăng huynh ban ân huệ như thế, suốt đời khó quên. Nếu như Lăng huynh không chê, Liệt Khuyết ta muốn kết giao một bằng hữu như huynh!

Lăng Tiêu cười nói:

-Ha ha, chúng ta vốn đã là bằng hữu, người tới là khách mà!

-Không, Lăng huynh hẳn là hiểu được ý của ta.

Liệt Khuyết nghiêm nghị nói:

-Liệt Khuyết lấy Tinh Võ thế gia mà thề, muốn kết giao với Lăng huynh, tuyệt không phản bội, nếu như ta vi phạm, giống như thanh kiếm này!

Nói xong hắn rút một thanh bảo kiếm tùy thân bên mình, chỉ dùng lực một ngón tay, một tiếng “cách”, bảo kiếm theo đó gãy thành hai đoạn!

Trên đại lục Thương Lan, người luyện võ đối với kiếm cũng giống như đối với thê tử của mình. Lấy lời thề của gia tộc, lấy bảo kiếm làm vật dẫn, có thể nói, đó là lời thề được xem như nặng nhất của người luyện võ rồi!

Công Tôn Kiếm ở một bên nhìn, trong lòng hắn rất bội phục Liệt Khuyết. Giờ phút này hắn đã biết, gã đệ tử Liệt gia này có khoảng cách với Lăng Tiêu, không nghĩ tới ánh mắt của người này lại độc đáo như vậy. Ngay từ đầu hắn cũng không coi Lăng Tiêu là địch, hơn nữa bị khí tức của Lăng Tiêu ảnh hưởng do đó có đột phá, hắn lập tức nhìn ra tiềm lực to lớn của Lăng Tiêu.

Có thể nói, loại bằng hữu như vậy đừng nói một, cho dù là một vạn, cũng có thể kết giao được! Cho nên, ngay cả có yếu tố cảm kích ở bên trong, nhưng Liệt Khuyết này lại có gan thề như thế, cũng chứng minh được sự quả cảm của người này.

Con cháu trẻ tuổi của siêu cấp thế gia thì có mấy người thiếu chỉ số thông minh, con ngươi của Công Tôn Kiếm xoay động, lập tức nói:

-Một khi đã như vậy, tại sao chúng ta không kết bái làm huynh đệ khác môn phái chứ!

-Tốt chứ!

Thật ra Liệt Khuyết muốn nhắc tới điều này, tuy nhiên nghĩ đến thân phận của mình, hiện tại dù sao mình không phải con của vợ cả Liệt gia, hơn nữa nếu như tin tức ba người kết bái truyền ra, người ở Liệt gia sẽ đối xử với mình như thế nào, chẳng phải là họ sẽ nghi ngờ việc mình nhận kẻ thù làm huynh đệ sao? Tuy nhiên lời của Công Tôn Kiếm nói ra, thì không giống như vậy, cho dù Liệt Khuyết mơ hồ đoán, nhưng hiện tại hắn cũng đã đoán được, địa vị của Công Tôn Kiếm ở Công Tôn gia nhất định rất cao.

Bởi vì trước đây vài ngày có một lão già xuất hiện ở cổng phủ đệ của Lăng Tiêu, có người nói lão già này dường như là lão tổ tông Công Tôn Hoàng của Công Tôn gia có thực lực Kiếm Tôn bậc sáu, nói như vậy, gã Công Tôn Kiếm này chẳng phải là gia chủ tương lai của Công Tôn thế gia?

Nếu như ta có thể có một gã thần bí mà còn hùng mạnh như Lăng Tiêu giúp đỡ, lại có được tình hữu nghị của Công Tôn Kiếm, cho dù tương lai gia tộc biết mình có quan hệ với Lăng Tiêu, thì tính sao chứ? Thực lực là vua, chỉ cần mình có phần thực lực và năng lực kia, thì ai có thể chống lại được mình chứ?

Vốn Lăng Tiêu cũng không thích loại người bộc lộ ra ngoài, nhất là loại con cháu thế gia lớn như Liệt Khuyết này, hắn có thể bày kế với ngay cả huynh đệ của mình, còn kết nghĩa này thì tính là gì?

Tuy nhiên hắn thoáng nghĩ lại, mấy năm qua tuy rằng thực lực của mình nâng cao rất nhanh, bên mình cũng tập hợp rất nhiều người, nhưng nói tóm lại, cừu gia cũng có không ít, có thể quan hệ thân thiết với Công Tôn thế gia và Liệt gia, đạt thành đồng minh. Tương lai mình rời khỏi thế tục giới này, đó coi như là cơ sở kế tiếp, chung quy sẽ nhớ một chút tình hương khói mà có thể chiếu cố lẫn nhau.

Trong lòng thầm nghĩ, Lăng Tiêu gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Trình tự kết bái của ba người cũng rất có ý tứ, cũng không có giống như người thường là dựa theo tuổi tác để sắp xếp thứ tự, theo lời nói của Công Tôn Kiếm đó là: ai thành đạt hơn thì cao hơn!

Liệt Khuyết cũng rất đồng ý với điểm này, ở trên người hai người bọn họ lại thể hiện ra lý lẽ thực lực là vua vô cùng tinh tế.

Không ngờ rằng hai người đều rất thông minh, họ đã sớm nhìn ra Lăng Tiêu khẳng định là người trẻ tuổi nhất trong ba người, nếu như dựa theo tuổi sắp xếp thứ tự, như vậy sau này nếu hai người muốn lãnh giáo hay là muốn hưởng một chút điều tốt của Lăng Tiêu thì làm sao có thể dễ dàng lớn tiếng mở miệng. Nhưng nếu như nâng Lăng Tiêu thành huynh trưởng, thì về sau nhất định họ sẽ được hắn chiếu cố, lại còn chứa đựng nhiều điều tốt. Con đường tu luyện của võ giả dài dằng dặc. Qua trăm tuổi, tất cả mọi người đều là lão già thập cổ lai hy, đến lúc đó, ai huynh ai đệ, thì có mấy người có thể phân biệt rõ được chứ?

Ba người kết nghĩa, Lăng Tiêu dẫn đầu, Công Tôn Kiếm kế tiếp, Liệt Khuyết ở cuối cùng. Thằng nhãi này không ngờ lại đắc chí, rất hiển nhiên, sau này khi hắn tranh đoạt vị trí gia chủ, thì có hơn hai anh lớn giúp đỡ!

Sau khi Công Tôn Kiếm thăng tiến đến cảnh giới Kiếm Hoàng, liền muốn trở về gia tộc để bế quan một phen. Công Tôn gia tộc cũng có thuật bất truyền, khi người nào đạt tới cảnh giới Kiếm Hoàng trở lên, sẽ được dùng đan dược mới, cho nên tiểu tử này cũng muốn nhanh chóng quay về.

Đúng lúc, một đám phụ nữ thân thích của Lăng phủ đi tới Học viện Narnia, nên nhiệm vụ hộ tống này phải đặt trên người hắn.

Kỳ thật đám phụ nữ này căn bản là không phải đi Học viện Narnia để học tập vũ kỹ cùng công pháp. Mặc dù nghe nói tâm pháp thấp nhất của Học viện Narnia cũng là Địa cấp, không phải bất kì học sinh nào cũng có thể đi vào.

Tuy nhiên một đám phụ nữ này muốn đi vào thì cũng không khó, nếu thật sự không thể, với đám thổ công Công Tôn Kiếm này thì viện trưởng đại nhân của Học viện Narnia cuối cùng cũng phải cho Công Tôn gia một chút mặt mũi.

Hai nàng Xuân Lan và Thu Nguyệt cảm thấy mình chênh lệch quá lớn so với những hồng nhan bên cạnh Lăng Tiêu. Vốn làm thị nữ bên người hắn, cho nên bất kể cầm kỳ thư họa hay là thủ công thêu thì hai người Xuân Lan và Thu Nguyệt đều vô cùng ưu tú, có thể được chọn vào làm thị nữ trong nhà giàu của người ta, cho dù Lăng gia không bắt bẻ, nhưng cũng sẽ không đến nổi tự xấu hổ.

Tuy nhiên những cô gái bên cạnh Lăng Tiêu đều rất ưu tú. Bất kể là diện mạo hay là vũ kỹ, mà ngay cả Diệp tử khi còn nhỏ gần như chưa đọc sách qua, nhưng về mặt tâm trí và kiến thức nàng cũng không kém hơn bất cứ kẻ nào, . Dưới sự quản lý phủ Lĩnh chủ sáng suốt của nàng thì ngay cả tiểu thư Tống Minh Nguyệt có xuất thân khuê các, cũng không thể không bày tỏ vẻ bội phục.

Cho nên, Xuân Lan và Thu Nguyệt quyết tâm dùng thời gian vài năm để nâng cao mình cho tốt một chút, rồi sau đó hạ quyết tâm nâng cao vũ kỹ của mình! Bởi vì chỉ cần ở bên người Lăng Tiêu, hai người cũng đã hoàn thành nhiệm vụ thị nữ thật tốt với Lăng Tiêu. Nếu như người khác tới làm những chuyện của các nàng thì hai cô bé cũng cảm thấy rất lo lắng.

Phong Linh thật sự muốn trở về xem gia tộc, hay là phải đi rừng rậm sương mù ở phía nam quốc gia để tìm kiếm bọn họ. Tuy nhiên khi nghĩ lại, cho dù mình đi tới nơi đó, chưa chắc có thể tìm được họ. Nếu như chỗ di tích thượng cổ kia tìm dễ dàng như vậy, phụ thân cũng sẽ không đem toàn bộ môn phái đi.

Cho nên, Phong Linh quyết định lưu lại một phong thư ở nhà, sau đó dùng thời gian vài năm để mau chóng nâng cao vũ kỹ của mình, đồng thời ở chỗ Học viện Narnia, mình cũng có thể nâng cao những tri thức khác hơn mà mình không chú trọng.

Thật sự nói ra, có lẽ tâm tư muốn đi theo họ để quấy phá, chung quy nàng cũng cảm thấy nếu các nàng kia có thể đi, mình cũng không thể rớt lại ở đây mà không đi.

Diệp tử thì không cần phải nói, về bất cứ phương diện nào mà nói, nàng cũng muốn nâng cao thực lực của mình một cách toàn diện! Hơn nữa, trong đám phụ nữ này, Diệp tử là người tu chân duy nhất!

Hiện tại Diệp tử đang ở cảnh giới Tâm Động kỳ, dựa theo suy đoán của Lăng Tiêu, trong vòng năm năm, ít nhất hắn cũng sẽ làm cho Diệp tử có thực lực không kém hơn mình ở hiện tại!

Cách nói này khiến tim của Diệp tử đập thình thịch, nếu là như vậy, chẳng phải là mình chân chính có thể cùng ở chung với Lăng Tiêu sao? Hơn nữa về phương diện tri thức yếu kém, nó lại khiến Diệp tử có loại cảm giác lực bất tòng tâm. Cho nên, lần hành trình đến Học viện Narnia, Diệp tử cũng rất chờ mong.

Tuy rằng nàng luyến tiếc việc rời khỏi Lăng Tiêu, tuy nhiên rời khỏi rồi cũng có thể gặp lại, tin rằng trong nháy mặt gặp lại, chắc chắn là kích động lòng người! Mà thời điểm đó, nàng cũng sẽ xuất hiện với một loại diện mạo linh lợi hoàn toàn mới ở trước mặt Lăng Tiêu!

Hai cô bé Isa và Lăng Vận Nhi vốn đang vô cùng muốn hướng về phía học viện, bởi vì duyên cớ đặc thù nên mới tạm thời bỏ qua. Hiện giờ hai cô có cơ hội tiến vào Học viện Narnia có danh tiếng nhất đại lục, vì vậy tự nhiên là họ sẽ không bỏ qua.

Kết quả, sáu cô gái này cùng quyết định, còn Tống Minh Nguyệt do dự một chút, nhưng rồi nàng cũng quyết định đi theo các nàng kia. Vô tình, bảy cô gái tập hợp cùng một chỗ, vì vậy uy lực của Ngọc Nữ kiếm trận lớn đến kinh người!

Tuy rằng Tống Minh Nguyệt kinh luân đầy bụng, nhưng về phần lịch duyệt thì lại thiếu rất nhiều. Trông thấy náo nhiệt như hiện giờ, nàng cũng không muốn bỏ qua. Kỳ thật ở sâu trong nội tâm của nàng còn có một ý niệm, nàng không giống với Thượng Quan Vũ Đồng. Thượng Quan Vũ Đồng có lí lẽ chính đáng ở lại chỗ này, để gánh vác nhiệm vụ chọn đệ tử cũng như trợ giúp Lăng Tiêu khai tông lập phái.

Mà nàng là người đàn bà của Lăng Tiêu, sau này nếu như nàng muốn có quan hệ tốt với đám tỷ muội này, tự nhiên là không thể luôn kề cận bên cạnh Lăng Tiêu, để tránh cho việc đến một lúc nào đó bởi vì người ta ở cùng một chỗ rất lâu, nên đoàn kết với nhau cô lập nàng... ....

Không thể không nói, điều mà Tống Minh Nguyệt nghĩ tự nhiên là có đạo lý của nàng.

Tóm lại, sau lễ Cuồng Hoan, cũng chính là tháng 1 năm 1456 của lịch Lam Nguyệt đế quốc, dưới sự hộ tống của Công Tôn Kiếm và Tần Cách cùng với Tiểu Sửu, bảy cô gái rơi lệ giơ tay chào tạm biệt Lăng Tiêu, và lặng lẽ rời đi.

Vốn một đám phụ nữ thân thích của gia tộc Lăng Tiêu ở bên trong nội thành rất ít khi xuất môn, hơn nữa lại bí mật rời khỏi thành từ trong mật đạo. Nhưng lại không có người nào biết được bảy vị trong đám phụ nữ thân thích của Lăng phủ lặng lẽ biến mất.

Lăng Tiêu cũng không đưa các nàng ra khỏi thành, buồn bã như người mất hồn, quá mức ly biệt. Hắn chỉ đứng ở trên tường thành, nhìn bầu trời còn có chút tối đen ờ phía xa, vài chiếc xe ngựa trên con đường nhỏ kia, hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Liệt Khuyết ở bên cạnh hắn khẽ cười nói:

-Ca ca chớ vướng vào tình trường nữ nhi, hiểu được phấn hồng cuối cùng chỉ là bộ xương khô! Đúng rồi ... Vận nhi muội muội nàng... ...

Lăng Tiêu trừng mắt liếc nhìn Liệt Khuyết một cái, hừ một tiếng:

-Ngươi muốn cũng đừng nghĩ tới!

Nhìn thấy bóng dáng Lăng Tiêu xoay người rời khỏi, Liệt Khuyết ở phía sau đuổi theo hô lên:

-Đại ca đi thong thả, nói như thế nào thì đệ đệ ta cũng chưa là gia chủ Liệt gia... ...

Vào lúc này, xung quanh trống vắng, không tiếng động, âm thanh nói vớ vẫn của Liệt Khuyết truyền ra thật xa. May là hai người đã tra xét qua trước rồi, lại nói chung quanh ở chỗ này đều là quân doanh của Binh đoàn Tia Chớp , loại người bình thường căn bản là không tới gần được.

Cuối cùng Liệt Khuyết cũng không thể ở lại trong tòa đình này bao lâu, hắn còn có quá nhiều việc cần hoàn thành, tỷ như nói, phải đi về gia tộc để giải thích chuyện thất bại ở đế đô... ....

Từ sau khi Ô Lan gia và hoàng đế Lý Võ Trực đánh mất mình bằng một trò hề lớn, họ vẫn im lặng không một tiếng động, cũng giống như Chiết gia bị Lăng Tiêu tiêu diệt, tất cả các hành động đều chấm dứt, thoạt nhìn là thành thật, nhưng ai biết được cơn bão táp có tiếp tục nổi lên nữa hay không!

Gần đây Hoàng Phủ Nguyệt vẫn luôn rất thoải mái, vẫn đang ở đế đô, quản lý việc kinh doanh của Lăng Tiêu. Nàng chỉ có chút buồn bực, không nghĩ tới đám người Isa lại có thể rời khỏi Lam Nguyệt, còn lại một mình nàng có chút cô đơn.

Gia tộc Hoàng Phủ ngang nhiên đánh cuộc, lần này quả nhiên đã thành công rồi! Bất kể là Ô Lan gia hay là hoàng thất, ngày đó họ tìm qua loa con gái của một đại thần để thay thế cho tân nương, miễn cưỡng che lấp một chút, tuy nhiên nói tới chuyện này thì nó đã sớm truyền khắp toàn bộ đế đô rồi.

Ô Lan gia cũng hoàn toàn rơi vào một trò cười, mà danh tiếng của Hoàng Phủ gia thì lại được nâng lên mấy bậc, ít nhất vô số người hâm mộ không ngừng nhìn một đám thương nhân thế gia như Hoàng Phủ gia, kiên quyết chống đối quí tộc nổi tiếng từ xưa của đế quốc, hơn nữa họ lại còn có thể thắng nữa!

Trong nháy mắt, danh tiếng của Gia tộc Hoàng Phủ có một không hai, việc kinh doanh hiển nhiên cũng như nước lên thì thuyền lên!

Đồng thời, Hoàng Phủ Thương Nhiên tuyển ra hơn ba mươi đứa trẻ có thiên phú tốt nhất từ trong gia tộc, toàn bộ chỉ có độ tuổi từ ba đến tám để đưa đến phía Nam.

Thục Sơn kiếm phái, lặng lẽ bắt đầu, nhưng nó lại quấy nhiễu cuộc sống yên ổn của mấy quốc gia bên cạnh, rất nhiều gia tộc đều biết sự lợi hại của Lăng Tiêu, thậm chí có rất nhiều thế gia ẩn thế đều muốn đưa những đứa bé tiến về nơi đó tranh phần trước.

Hôm nay, sau khi truyền thụ xong cho một đám nhỏ thì Thượng Quan Vũ Đồng và Đại Tế Ti ngồi cùng một chỗ. Đại Tế Ti thở phào một hơi, nhìn Thượng Quan Vũ Đồng cười nói:

-Gã tiểu tử hư hỏng Lăng Tiêu này, bỏ mặc một đám nhỏ đông như vậy ném ở đây, một mình chạy đi tu luyện. Trái lại, chúng ta và còn có đám Lăng tướng quân cũng chịu khổ theo, sớm biết rằng dạy đám nhỏ này phiền phức như vậy thì ta cũng chạy đi tu luyện!

Thượng Quan Vũ Đồng cười khổ một chút, than nhẹ một tiếng, nói:

-Đúng vậy, cũng đã qua nửa năm rồi, ta không biết khi nào hắn mới có thể trở về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK