Mục lục
[Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huyền Thiên lại bùng ra luồng hào quang mãnh liệt rồi bay thẳng về phía một tên trong đám người. Vì trên người tên kia có pháp bảo làm hắn cảm thấy hứng thú.

Lăng Tiêu lại nhìn thấy chín người kia đều đã bị luồng năng lượng kinh thiên vừa rồi đánh văng ra ngoài và trọng thương, lúc này đang liều mạng chạy trốn.

Lăng Tiêu điểm một chỉ lên Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm:

- Giết!

Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm hóa thành luồng cầu vồng hồng sắc rồi kéo ra bên ngoài không gian một bóng ánh sáng màu đỏ dài nghìn thước.

Chín tên cảnh giới đại viên mãn cao cấp trọng thương cũng không còn sức lực để đối mặt với một kiếm kèm theo quy tắc thiên địa này nữa. Trưởng lão tôn gia trong số đó cũng trợn mắt kinh hoàng, miệng há ra mà không khép lại được, cũng không biết lão đang muốn nói gì, nhưng trong khoảng không gian yên tĩnh này căn bản là không nghe thấy được.

Trong mắt những tên cường giả cảnh giới đại viên mãn cao cấp khác cũng lộ ra sự kinh hoàng, có lẽ cũng không ngờ Lăng Tiêu lại tàn nhẫn như vậy, quả là “Thừa lúc ngươi bệnh, muốn lấy mạng ngươi mà”.

Lăng Tiêu căn bản không cho bọn họ một cơ hội để thở.

Trong nháy mắt, cầu vồng đỏ nhanh chóng xuyên qua trái tim mỗi người, kiếm khí vô cùng ác liệt đâm toạc làn da cứng rắn của chín tên cường giả, chặt đứt xương ức của bọn họ. Kiếm khí đột nhiên làm cho trái tim yếu đuối không khác với phàm nhân của những tên này nổ ầm một tiếng rồi vỡ nát.

Lúc này mười ba tên cường giả cảnh giới đại viên mãn cao cấp của Liên Minh Phương Nam đi đến Thục Sơn đều mất mạng.

Lăng Tiêu quay về phía không gian hư vô yên tĩnh lớn tiếng nói:

- Vân tiền bối, mời người hiện thân gặp mặt.

Chín tên kia sợ rằng cũng không ngờ Lăng Tiêu có năng lực nói chuyện ngoài không gian. Lúc này toàn bộ không gian rất yên tĩnh, ngoại trừ thi thể của đám người kia đang lơ lửng thì không có bất kỳ tiếng động nào.

Lăng Tiêu cảm thấy trong lòng hơi thất vọng, cuối cùng vẫn không được nhìn thấy thế ngoại cao nhân này. Hắn hướng về phía hư không lớn tiếng nói:

- Đa tạ Vân tiền bối trượng nghĩ xuất thủ, sau này nếu có chuyện gì cần đến Lăng Tiêu, tiền bối chỉ cần để lại lời nhắn cho đệ tử Thục Sơn là được.

Vẫn không có bất kỳ âm thanh nào.

Lăng Tiêu đảo mắt nhìn qua những thi thể đã mất đi sinh mệnh trong không gian, trong mắt hắn vẫn thanh tĩnh không có chút dao động. Con người làm bất cứ chuyện gì thì chính bản thân đều phải chịu trách nhiệm.

Lăng Tiêu phóng người xuống dưới, bốn phương tám hướng ở Thục Sơn Phái rất yên tĩnh. Lần này Liên Minh Phương Nam tấn công với quy mô lớn, ba gia tộc ở Vọng Thiên Thành cũng muốn phái người giúp đỡ nhưng lại bị Lăng Tiêu từ chối. Đoàn người đến đây có thực lực quá mạnh, căn bản không có bất kỳ gia tộc nào chống đỡ được.

Trong lòng Lăng Tiêu cũng cảm thấy may mắn, nếu hôm nay Vân Chi Lan không xuất hiện thì sợ rằng mình cũng đã trọng thương rồi. Đối mặt với mười ba cường giả cảnh giới đại viên mãn cao cấp thì dù Lăng Tiêu rất có lòng tin với thực lực của mình cũng không dám chắc có thể toàn vẹn từ trong đám cường giả này đi ra.

Thậm chí Lăng Tiêu đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng khi cơ thể bị phá hủy.

Người tu chân có cảnh giới Hợp Thể Kỳ đỉnh phong cũng không sợ cơ thể bị phá hủy. Chỉ cần thời gian trăm năm thì có thể trọng tu thành công. Cho nên dù chiến đấu làm cho thân thể bị tan vỡ, Lăng Tiêu cũng không thể để cho danh tiếng Thục Sơn Phái yếu đi.

Đây cũng không phải là cái dũng của kẻ thất phu.

Vân Chi Lan…Vị cao thủ chân chính này xuất hiện quá kịp thời, thậm chí còn làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác giống như từ đầu đến cuối trận chiến này, hắn căn bản chỉ âm thầm đứng trong bóng tối quan sát mà thôi.

Mà tất cả mọi người bao gồm cả Lăng Tiêu cũng không phát hiện ra nửa điểm tung tích của người này. Vì vậy có thể thấy được Vân Chi Lan đã đến một loại cảnh giới nào rồi. Buồn cười là khi rất nhiều người trong Thánh Vực nói đến Vân Chi Lan đều lấy người này ra làm ví dụ phản diện, nói hắn đã sớm không còn tính người.

Nếu những tên tự cho rằng mình là nhất trong Thánh Vực biết được chính mình đã xem thường một thân tu vi đã đạt đến xuất thần nhập hóa của Vân Chi Lan, không biết sẽ sinh ra những ý nghĩ thế nào đây?

Lăng Tiêu vừa mới rơi xuống trên bầu trời Thục Sơn Phái, khi khoảng cách xuống đến mặt đất vẫn còn vài nghìn thước thì một luồng khí thế vô cùng mạnh mẽ đột nhiên cuốn thẳng về phía Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu đột nhiên cảm thấy cả kinh, dù trong lòng hắn đang suy nghĩ đến một số chuyện khác, nhưng một người tu chân Hợp Thể Kỳ đỉnh phong thì có thể dùng khí tức bao phủ được chu vi bao nhiêu dặm? Hơn nữa tinh thần lực của hắn cũng có thể bao phủ được phạm vi vài nghìn dặm, xa nhất cũng có thể kéo dài đến cự ly trên vạn dặm.

Nói cách khác, tất cả mọi thứ trong phạm vi hơn mười dặm giống như xuất hiện ngay trước mắt Lăng Tiêu.

Mà khí thế mạnh mẽ này lại quá bất thình lình, căn bản không có chút dấu hiệu nào.

Vì vậy Lăng Tiêu không thể không kinh hãi, nhưng phản ứng của hắn cũng rất nhanh. Hắn lập tức vận chuyển chân nguyên trong cơ thể rồi vung lên một đấm, một luồng năng lượng đánh thẳng về phía luồng khí thế khổng lồ kia.

- Roạc!

Trên trời đột nhiên vang lên một tiếng nổ giòn tan kinh người, luồng năng lượng của Lăng Tiêu và khí thế của đối phương đập thẳng vào nhau, bầu trời lập tức bị xé toạc ra rất nhiều vết nứt.

Lăng Tiêu cũng vội vàng lui về phía sau trên vạn thước.

Đúng lúc này, trước mặt Lăng Tiêu lại xuất hiện một luồng hào quang kim sắc. Luồng hào quang này dùng tốc độ cực nhanh phóng thẳng về phía Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu vung Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm trong tay lên, quát khẽ:

- Tịch Diệt!

- Ầm!

Trên bầu trời lại vang lên một tiếng nổ khổng lồ, giống như tiếng sấm sét vang vọng khắp phạm vi trăm dặm.

Cơ thể Lăng Tiêu lại phải lui về phía sau, vừa rồi đã tiêu hao rất nhiều chân nguyên nên lúc này thân thể hắn đã trở nên suy nhược, mà đối phương lại mạnh mẽ quá mức. Hơn nữa luồng hào quang kim sắc kia lại giống như có ý chí không giết được Lăng Tiêu thì quyết không quay đầu, nó vẫn tiếp tục đuổi theo hắn.

Lúc này tốc độ của Lăng Tiêu cũng cực nhanh, hắn nhanh chóng lui rồi lại lui về một phía. Đồng thời tay phải hắn cũng lấy ra một viên đan dược ném thẳng vào miệng nuốt xuống. Một hương vị tươi mát lập tức truyền ra, đan dược sau khi vào miệng thì lập tức biến hóa. Trong cơ thể Lăng Tiêu bùng lên một luồng khí ấm áp rồi nhanh chóng lan rộng ra khắp xương cốt tay chân.

Lăng Tiêu cũng cảm thấy hơi lo lắng, hắn lập tức xuất Hàm Hàn Bảo Đỉnh ra, nó lập tức biến thành một cái đỉnh khổng lồ cao trên nghìn mét. Đỉnh này phóng thẳng về luồng hào quang kim sắc kia đánh mạnh vào.

Mà luồng hào quang kim sắc kia lại giống như biết cái đỉnh này lợi hại, nó lại quặt sang một phương hướng khác. Nó lại đột nhiên đổi hướng vẽ trên không trung một đường cong kim sắc rồi lại bắn về phía Lăng Tiêu.

Lúc này Lăng Tiêu giận tím mặt, đối phương quả thật là khinh người quá đáng.

Lăng Tiêu vừa nghĩ vừa ngừng cơ thể lại. Lúc này bên đuổi bên chạy đã ra ngoài Thục Sơn Phái cả trăm dặm. Trên thân kiếm của Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm trong tay Lăng Tiêu đã bùng ra luồng chiến ý vô cùng mạnh mẽ.

Lăng Tiêu nhìn luồng hào quang kim sắc đang nhanh chóng bắn tới rồi quát lớn lên:

- Vỡ cho ta!

Trên thân Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm bùng ra một luồng hào quang hồng sắc ngút trời rồi trực tiếp đánh thẳng vào luồng hào quang kim sắc kia.

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Bốn tiếng nổ giống như sét đánh vang lên liên tiếp, trên bầu trời bùng lên một luồng năng lượng điên cuồng. Không gian lập tức bị xé rách, một tòa núi nhỏ cao nghìn thước dưới chân Lăng Tiêu đột nhiên trở thành bình địa.

Trong nháy mắt lục phủ ngũ tạng của Lăng Tiêu đã phải chịu đựng lực lượng chấn động khổng lồ. Khóe miệng hắn tràn ra một luồng máu nóng, hắn còn chưa kịp lo lắng cho mình mà chuyện đầu tiên muốn làm là kiểm tra xem Yêu Huyết Kiếm có bị tổn hại gì hay không.

Lăng Tiêu cảm thấy vui mừng vì trên thân Yêu Huyết Kiếm không có bất kỳ thay đổi nào. Mà lúc này Lăng Tiêu cũng đã biết luồng hào quang kim sắc kia chính là một pháp bảo hình bàn tay màu vàng rất lớn.

Cũng chỉ có pháp bảo mới có công hiệu như vậy, sau khi luồng hào quang kia bị Yêu Huyết Kiếm chém vào thì phát ra một tiếng gào thét rồi rơi thẳng xuống bên dưới tạo ra một đám bụi mịt mù.

Pháp bảo khác thường này Lăng Tiêu sao có thể bỏ qua được? Cho nên hắn lập tức phi thân xuống đuổi theo luồng hào quang kia. Lúc này đột nhiên xuất hiện một bóng người màu xám, người này dùng tốc độ khó có thể tưởng tượng phóng đến rồi chụp thẳng vào pháp bảo kim sắc. Sau đó cơ thể tên này nhanh chóng biến mất trong không khí giống như một luồng khói tản ra trước gió.

Lăng Tiêu cảm thấy cực kỳ bực bội, trong lòng khẽ nói:

- Cuối cùng ngươi cũng lòi mặt ra rồi!

Cơ thể Lăng Tiêu cũng hóa thành một luồng khói xanh đuổi theo tên kia.

Lăng Tiêu càng đuổi càng cảm thấy kinh hãi, tốc độ của người trước mặt giống như không phải của nhân loại, tốc độ của người kia thật sự quá nhanh.

Ngự Kiếm Thuật của Thục Sơn Phái là đệ nhất thiên hạ.

Mà Ngự Kiếm Thuật cũng được tu chân giới xưng là công pháp có tốc độ nhanh nhất.

Nhiều lời khen như vậy mà đuổi cả nửa ngày cũng không nhìn thấy được cái mông của tên đang chạy phía trước, có thể thấy tốc độ của người kia nhanh đến mức độ nào.

Lăng Tiêu cũng không ngờ, hắn cảm thấy kinh hoàng mà tên đang chạy trước mặt lại càng kinh hoàng hơn.

Tên này căn bản là một người có sở trường về tốc độ, mà khi hắn còn nhỏ đã được nghe tộc nhân nói:

- Thanh Loan là chủng tộc có tốc độ nhanh nhất trên thế giới này.

Mà hắn lại là người có tốc độ xuất sắc nhất trong bộ tộc.

Tên Kim Hổ yếu đuối đến từ thế nhân giới kia không phải đã nói thực lực của Lăng Tiêu này rất bình thường thôi, sao chạy cả nửa ngày mà chưa bị ta cắt đuôi chứ? Thế này mà nói là thực lực bình thường sao?

- Hắc Lão Hổ chết tiệt, ngươi dám lừa dối chiến sĩ Thanh Loan vĩ đại! Ngươi chết chắc rồi!

“Người” áo xám này nghĩ đến đây thì nổi giận, đột nhiên hắn dừng chân rồi vung tay phải lên. Hào quang kim sắc phóng thẳng về phía Lăng Tiêu đánh tới.

Mà lúc này trong lòng Lăng Tiêu cũng đã sớm có chuẩn bị, Hàm Hàn Bảo Đỉnh há miệng đỉnh phóng về phía luồng hào quang kim sắc. Nó giống như một con ma thú khổng lồ đang há mồm máu đợi con mồi tự nhảy vào.

Người áo màu xám kia đột nhiên hét lớn một tiếng giống như muốn kêu gọi luồng hào quang kim sắc quay về. Nhưng lúc này đã không còn kịp nữa rồi, hào quang kim sắc đã cắm đầu vào trong miệng Hàm Hàn Bảo Đỉnh, cái đỉnh lập tức khép kín miệng lại, sau đó hóa thành một cái đỉnh nhỏ xuất hiện trong tay Lăng Tiêu.

Người áo màu xám kia lập tức nổi giận hầm hầm nhìn vào Lăng Tiêu, dùng giọng chói tai hét lên:

- Ngươi, ngươi mau trả nó lại cho ta! Ngươi dựa vào cái gì mà cướp đoạt đồ của ta?

Lăng Tiêu cười khẩy, thầm nghĩ trong lòng:

- Giả ngu à? Kỹ xảo này cũng hơi kém đấy!

Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm trong tay Lăng Tiêu lại được vung lên, hắn quát:

- Luân hồi…Đi thôi!

Trong nháy mắt tất cả mọi phía xung quanh người áo xám đều bị những luồng kiếm khí màu đỏ tươi bao phủ. Kiếm khí giống như những cây trụ ánh sáng từ trên chín tầng trời rơi xuống.

Sau đó toàn bộ chu vi hơn mười dặm đều bị loại kiếm khí này bắn xuống.

Đáng sợ là trong luồng kiếm khí này mang theo một lực lượng pháp tắc cực kỳ thê lương và tràn ngập ý cảnh sinh tử luân hồi. Người áo xám kia hét lớn lên một tiếng, trên người hắn đột nhiên bùng lên một màn hào quang màu lam giống như trứng gà bao bọc cơ thể lại. Sau đó có một luồng kiếm khí màu đỏ bắn lên trên màn hào quang màu lam, người áo xám đột nhiên phát ra một tiếng hét cực kỳ chói tai.

Mà màn hào quang kia cũng không biết là pháp bảo gì mà vô cùng chắc chắn. Kiếm khí tràn đầy lực lượng pháp tắc bắn lên trên cũng chỉ làm cho màn hào quang màu lam xuất hiện những làn sóng rung động dữ dội, sau đó rung động lại càng ngày càng nhỏ rồi chậm rãi biến mất.

Lúc này bóng người màu xám căn bản đã phát hiện ra luồng kiếm khí cực mạnh kia không thể làm tổn thương hắn được. Lúc này hắn lập tức ngửa mặt trên trời cười dài, sau đó thì cười nói rất chói tai:

- Ha ha! Ha ha ha ha! Đến đi, đến giết ta đi! Lăng Tiêu, ngươi chỉ là đồ bỏ đi, mau đến đây giết ông đi. Xem ngươi có bản lĩnh gì có thể phá vỡ được phòng ngự của ông Thanh Loan ta. Ai cho ngươi ăn hiếp người trong Ma tộc của ta, hôm nay ông Thanh Loan đây phải giáo huấn ngươi thật tốt mới được.

- Ma tộc sao?

Lòng Lăng Tiêu khẽ động, trong lòng đột nhiên nhớ tới con hổ đã lâu không gặp, thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ tên Kim Hổ kia tìm người đến giúp sao?

Lăng Tiêu vừa nghĩ vừa hỏi:

- Kim Hổ có khỏe không?

- Con hổ kia rất khỏe…Hừ… ….

Bóng người màu xám đột nhiên giận tím mặt, giọng nói chói tai thiếu chút nữa đã làm không gian này vỡ ra:

- Đáng chết, ngươi dám hỏi ông Thanh Loan, ta nhất định phải giết ngươi!

Hắn vừa nói xong thì một luồng hào quang lục sắc đột nhiên bắn thẳng về phía Lăng Tiêu. Lúc này Lăng Tiêu cảm thấy sửng sốt, vì một luồng khí tức tự nhiên rất thuần khiết và mạnh mẽ tản ra trong ánh sáng lục sắc, ở cự ly gần có thể cảm nhận được nó có một luồng năng lượng vừa tinh khiết mà lại vừa khổng lồ.

- Tên này có khá nhiều bảo bối!

Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng, hắn lại giỡ trò cũ, Hàm Hàn Bảo Đỉnh đột nhiên hóa thành một con ác thú rồi há rộng miệng máu, nó đột nhiên nuốt luồng hào quang lục sắc này vào trong bụng.

Lăng Tiêu và Hàm Hàn Bảo Đỉnh có mối liên hệ tâm linh, lúc này hắn đột nhiên cảm giác được Hàm Hàn Bảo Đỉnh giống như mơ hồ muốn thoát khỏi bàn tay hắn. Lăng Tiêu cảm thấy cả kinh, vì Hàm Hàn Bảo Đỉnh này chính là bản mệnh pháp bảo của hắn.

Vật lục sắc kia là thứ gì mà có năng lực thần kỳ như vậy chứ? Thậm chí Lăng Tiêu còn dám khẳng định, nếu Hàm Hàn Bảo Đỉnh không phải là bản mệnh pháp bảo thì sợ rằng hắn đã thật sự mất đi khả năng kiểm soát nó rồi.

Nhưng người áo xám kia muốn lấy đi Hàm Hàn Bảo Đỉnh…Chuyện này căn bản không có khả năng! Cho dù nó không phải là bản mệnh pháp bảo của Lăng Tiêu, cũng tuyệt đối không thể để người khác cướp đi được.

Lúc này trên mặt người áo xám kia hiện lên một nụ cười cực kỳ đắc ý, hắn cười lên ha hả, dùng giọng chói tai nói:

- Ha ha, không ngờ à! Chẳng lẽ ngươi cho rằng ông Thanh Loan ngu ngốc lắm sao? Bị ngươi thôn phệ mất một bảo vật, mà còn tặng cho ngươi cái thứ hai nữa à? Lòng tham đã chôn vùi bảo vật của ngươi rồi, ha ha, cái đỉnh này của ngươi, sau này sẽ là của Thanh Loan ông đây!

Hắn nói xong thì vẫy tay, Hàm Hàn Bảo Đỉnh lại phóng thẳng về phía người áo xám vô cùng kỳ lạ.

- Ngươi muốn có nó sao?

Khóe miệng Lăng Tiêu đột nhiên hiện lên một nụ cười châm biến, hắn cũng không muốn tranh chấp quyền khống chế Hàm Hàn Bảo Đỉnh mà để nó tùy ý để phóng thẳng về phía người áo xám. Sau đó Hàm Hàn Bảo Đỉnh càng ngày càng nhỏ lại, cuối cùng khi nó chỉ còn nhỏ bằng bàn tay thì Lăng Tiêu đã thấy trong mắt người áo xám kia tuôn ra một luồng hào quang nóng hừng hực tràn đầy đắc ý.

Người áo xám kia chìa tay về phía Hàm Hàn Bảo Đỉnh, trong miệng lẩm bẩm:

- Bảo bối…Hì hì, ngươi là của ta rồi!

Lúc này tay người áo xám đã chạm với mặt đáy của Hàm Hàn Bảo Đỉnh, bốn ngón tay nhỏ đã đặt lên chân đỉnh. Nhưng đột nhiên vẻ mặt người áo xám lại có biến đổi lớn.

Khóe miệng người này co rút lại dữ dội, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc và không thể tin nổi. Sau đó hắn thét lên một tiếng kinh thiên động địa, trong tiếng thét của hắn còn truyền ra một âm thanh xương nứt giòn tan.

Cánh tay của người áo xám này…Rắc một tiếng rồi bị gãy. Trong nháy mắt Hàm Hàn Bảo Đỉnh rời khỏi tay hắn rồi rơi trên mặt đất. Lúc này hình bóng của Lăng Tiêu đã phóng đến như tia chớp, sau đó một luồng kiếm khí hồng sắc hung hăng đâm lên trên màn ánh sáng màu lam hộ thể của người áo xám.

Một tiếng phụp vang lên, người áo xám bị hung hăng ném thẳng lên rồi liên tục xoay tròn trong không trung. Tiếng thét chói tai đau đớn của hắn làm cả người Lăng Tiêu sinh ra cảm giác rét lạnh.

Nổi đau đớn dữ dội làm người áo xám không còn chút sức lực để chửi bới. Hắn lăn ra rất xa, bị một kiếm của Lăng Tiêu đáng văng đi một khoảng cách vài trăm thước. Sau đó hắn nương theo tình thế này mà chạy tè cả ra quần.

Lăng Tiêu nhìn về phương hướng mà người áo xám kia biến mất mà nửa ngày sau vẫn còn chưa khôi phục tinh thần trở lại, cứ như vậy mà chạy sao? Ngay cả một câu nguyên nhân muốn đánh cũng không nói, cái gì cũng không có, chưa gì mà đã “núp” rồi sao?

Lăng Tiêu có loại cảm giác dở khóc dở cười đối với người áo xám tự xưng là Thanh Loan này. Tên này cả người đầy pháp bảo giống như một tên nhà giàu mới nổi vậy, mỗi loại pháp bảo đều có chức năng riêng biệt, mà kỳ lạ là mỗi loại pháp bảo hắn đều có thể sử dụng được.

Lúc này Lăng Tiêu mới nhớ tới luồng hào quang lục sắc thiếu chút nữa đã làm cho Hàm Hàn Bảo Đỉnh thoát khỏi sự khống chế của mình. Hắn vẫy Hàm Hàn Bảo Đỉnh lại rồi phi thân nhảy vào bên trong đỉnh.

Tất cả mọi thứ trước mắt Lăng Tiêu đột nhiên biến đổi, hắn xuất hiện bên trong thế giới màu sắc u ám của Hàm Hàn Bảo Đỉnh. Lúc này Lăng Tiêu mới phát hiện ra bề mặt của ngọn núi khổng lồ bên trong đỉnh đã xuất hiện rất nhiều khe nứt rộng trên trăm thước, một nghìn thước từ đỉnh núi xuống đã bị san bằng. Những cây gỗ khổng lồ trên núi cũng bị gãy đi rất nhiều.

Ánh mắt Lăng Tiêu chuyển lên những thi thể động vật, trong đó lộ ra vài phần đau xót. Tuy hắn biết trận chiến vừa rồi nhất định sẽ tạo thành những tổn hại rất lớn cho thế giới cũng không phải ổn định lắm trong Hàm Hàn Bảo Đỉnh, nhưng cũng không ngờ lại nghiêm trọng như vậy.

Trong nháy mắt Lăng Tiêu dùng tinh thần lực bao phủ toàn bộ không gian bên trong đỉnh, luồng năng lượng cực kỳ khổng lồ từ trên cơ thể hắn nhanh chóng sửa chữa lại thế giới này.

Giống như thần tích, khoảnh khắc này thời gian giống như quay ngược trở lại, những vết nứt dài mấy trăm thước hoặc mấy ngàn thước đều khép lại. Đỉnh núi bị san bằng cũng đã được khôi phục lại như lúc ban đầu.

Những cây gỗ lớn đổ ngang dọc trên mặt đất cũng lập tức đứng thẳng lên, chỉ trong nháy mắt tất cả thế giới này đã khôi phục lại sức sống bừng bừng.

Trong bản mệnh pháp bảo của Lăng Tiêu căn bản không có bất kỳ bí mật nào có thể giấu được tai mắt của hắn. Vì vậy mà hai pháp bảo kim sắc và lục sắc đã bị hắn cảm ứng được rất nhanh, chúng đang trốn trong một vị trí trên núi.

Những pháp bảo này giống như có linh tính, đang cùng Lăng Tiêu chơi trò trốn tìm.

Trên mặt Lăng Tiêu hiện lên một nụ cười tinh quái, hắn khẽ động thần niệm, tất cả đất đá trên ngọn núi khổng lồ này đột nhiên trở nên vô cùng cứng rắn. Dù là một tu luyện giả cao thủ hung hăng chém vào một kiếm cũng chưa chắc có thể đâm thủng được.

Cho nên chỉ trong nháy mắt, hai vật nhỏ kim sắc và lục sắc đều phải bay lên. Hình như bọn chúng biết Lăng Tiêu chính là chúa tể của vùng không gian này nên ngoan ngoãn bay đến trước mặt hắn.

Lăng Tiêu đảo thần thức qua hai cái pháp bảo đang tỏa ra hai luồng năng lượng khổng lồ. Hắn đột nhiên phát hiện được một tin vui, pháp bảo kim sắc có thuộc tính hỏa rất tinh thuần.

Hơn nữa hình dạng của nó bây giờ cũng không phải là trạng thái bản thể. Lăng Tiêu từ mặt trên của nó cảm ứng được một tia thần thức rất nhạt, có lẽ là của tên áo xám Thanh Loan để lại.

Lăng Tiêu xóa sạch thần thức kia đi không chút do dự, sau đó hắn đặt thần thức của mình lên trên. Lúc này hắn lại đưa mắt nhìn vật nhỏ hình cầu kim sắc, bây giờ nó đột nhiên cực kỳ đáng yêu!

Lăng Tiêu ra lệnh:

- Lớn!

Quang Cầu kim sắc bắt đầu lớn lên cho đến khi hóa thành một quả cầu lớn có đường kính hơn ba trăm mét mới ngừng lại. Sau đó nó lập tức bùng ra một luồng hào quang cực kỳ nóng, giống như một mặt trời được thu nhỏ lại rất nhiều lần, nhưng nếu dùng nó để soi sáng thế giới trong đỉnh thì không có vấn đề gì cả.

Sau khi biến nó trở thành pháp bảo của mình, Lăng Tiêu mới cảm nhận được bây giờ Quang Cầu kim sắc chỉ có thể phình to ra được như vậy mà thôi. Nhưng bây giờ cũng không phải hình dạng cuối cùng của nó, Lăng Tiêu có thể cảm giác được chỉ cần để nó liên tục trưởng thành thì nhất định sẽ còn lớn hơn nữa.

Lăng Tiêu vừa nghĩ vừa chuyển ánh mắt lên vật màu lục sắc, hắn nhìn xuyên qua luồng sáng màu xanh biếc thì thấy được bản thể bên trong chính là một khối thủy tinh lục sắc trong suốt và lóng lánh. Sau đó hắn còn thấy được đủ loại ánh sáng lục sắc lóe ra ở bên trên làm người ta sinh ra một loại cảm giác mơ mộng.

Lăng Tiêu cũng không biết được đây là thứ gì, chỉ biết trên vật này có những con sóng năng lượng sinh mệnh rất mạnh mẽ, hơn nữa lại giống như đã bị phong ấn. Luồng năng lượng lộ ra lúc này chẳng qua chỉ là một góc nhỏ sau khi phong ấn mà thôi.

Trong lòng Lăng Tiêu cảm thấy hơi hoảng hốt, thầm nghĩ:

- Những thứ này chẳng lẽ có liên quan đến thần giới sao?

Lăng Tiêu cũng xóa đi một tia thần thức yếu ớt trên khối vuông lục sắc, nhưng hắn lại không đặt thần thức của mình lên trên. Hắn định đem nó tặng cho Nha Nha lúc này chưa có pháp bảo, vì một người tu chân có một pháp bảo thuộc về mình là chuyện quan trọng nhất.

Lăng Tiêu đột nhiên cảm thấy pháp bảo của mình quá ít, còn có rất nhiều người chưa có pháp bảo như tiểu muội Vận Nhi, mười đại đệ tử, còn có rất nhiều đệ tử mới gia nhập Thục Sơn Phái. Sau này mọi người đều cần phải có pháp bảo thuộc về mình, ít nhất cũng phải có một cây phi kiếm.

Lăng Tiêu có thể luyện chế được phi kiếm nhưng hắn lại không có nhiều tài liệu tốt. Những tài liệu cực phẩm hắn đoạt được cách đây vài năm đã sớm được dùng để luyện chế Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm rồi. Bây giờ căn bản trong tay hắn cũng không có nhiều thứ tốt.

Cho nên đi tìm pháp bảo và các loại tài liệu luyện khí cực phẩm đã trở thành một chuyện quan trọng nhất trước mắt Lăng Tiêu.

Lúc này Lăng Tiêu rất cảm ơn cái tên áo xám không hiểu vì sao lại xuất hiện trước mặt mình kia. Sau đó Lăng Tiêu lại nhớ tới Kim Hổ, hắn thử dùng tinh thần lực để cảm ứng, nhưng hắn phát hiện không có bất kỳ trả lời nào.

Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng:

- Kim Hổ có lẽ đã quay về lãnh thổ Ma tộc ngoài hải ngoại, sau này chắc chắn sẽ còn được gặp lại, bây giờ cũng không cần phải nóng lòng muốn gặp hắn làm gì.

Lúc này trên không trung truyền đến một tiếng kêu lảnh lót, một luồng hào quang kim sắc lóe lên, Tiểu Sửu phóng đến bên cạnh Lăng Tiêu, hắn khẽ phóng người nhảy lên lưng nó.

Khi Lăng Tiêu quay trở về bầu trời bên trên Thục Sơn Phái thì phát hiện Huyết Sát La Thiên kiếm trận đã biến mất. Sau đó hắn lại nhìn thấy đám người cao tầng của Thục Sơn phóng ra. Tương Vân Sơn nhìn Lăng Tiêu, vẻ mặt kích động nói:

- Chủ công, hễ người nào rơi vào trong trận thì đều chết sạch. Thật sự là không thể tưởng tượng được, trận pháp quả thật quá mạnh, đám người đó đều là những cường giả cảnh giới đại viên mãn cao cấp cả đấy!

Vương Chân ở bên cạnh cười lạnh nói:

- Cường giả cảnh giới đại viên mãn là gì chứ? Hừ! Dám xông vào Thục Sơn Phái thì phải chuẩn bị tốt cho cái chết đi. Bọn họ tưởng rằng cửa môn phái chúng ta chỉ là tấm bia đá trang trí thôi sao? Không phải trả giá đắt thì đám người bọn họ sẽ không hiểu được cái gì gọi là đau!

Lúc này trong ánh mắt Lam Hải nhìn Lăng Tiêu cũng hiện lên sự kính trọng sâu sắc. Người trước mặt không chỉ là ân nhân cứu mạng hắn, mà còn có thực lực làm cho Lam Hi khen ngợi không dứt. Mà hôm nay lại làm cho tất cả môn đồ Thục Sơn được mở rộng tầm mắt và nở mày nở mặt.

- Tông chủ, những tên thực lực mạnh mẽ kia đâu hết rồi?

Lam Hải nhìn Lăng Tiêu rồi khẽ hỏi.

- Chết rồi!

Lăng Tiêu mỉm cười nói làm cho tất cả mọi người hóa đá ngay tại chỗ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK