Mục lục
[Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng Tiêu cười:

-Truyền! Tại sao lại không truyền chứ? Sau này họn họ đều là lực chiến đấu của Thục Sơn phái ta, không truyền cho bọn họ thì truyền cho ai nào?

Vừa nói, khóe miệng Lăng Tiêu hiện lên một nụ cười nhạt châm chọc.

Lăng Chí hơi ngẩn ra, nhưng lập tức hiểu được ý tứ của Lăng Tiêu, cười khổ lắc đầu. Tam đệ của hắn từ khi bị Tạ gia thối hôn, biểu hiện thực sự là khiến người ra không hiểu nổi. May là đối đãi với người thân thì hắn vẫn thủy chung như một. Tục ngữ nói: Ngày tháng trôi đi không trở lại, người ta càng ngày càng già. Nếu không phải nhờ tam đệ có bản lĩnh quỷ thần khó lường thì e rằng cả đám người thân của mình sớm đã hóa thành một nhúm đất vàng, trở thành những hạt bụi trong lịch sử, có lẽ nếu có thể ở trên sử thư của Lam Nguyệt đế quốc được ghi lại một dòng đã là nhiều.

Sau khi thương thảo với mọi người vài câu, đột nhiên có thị nữ tiến vào ghé tai Lăng Tiêu nhỏ giọng nói vài câu. Lăng Tiêu đầu tiên là sửng sốt, sau đó trên khuôn mặt biểu hiện vẻ vừa mừng vừa sợ.

Mọi người thấy vậy đều ngạc nhiên không thôi. Cả Thục Sơn phái, người có tâm cảnh mạnh nhất chính là Lăng Tiêu, muốn thấy loại vẻ mặt này của hắn thực sự vô cùng khó khăn!

Thậm chí có thể nói căn bản là không có khả năng chứng kiến Lăng Tiêu tâm tình kích động!

Một tiểu thị nữ có thể mang tới tin tức gì? Mọi người trong lòng thầm phỏng đoán. Thị nữ chỉ có thể là từ nội viện đi ra, Lăng Thiên Tiếu và Lăng Chí đều được báo tin. Thị nữ này là thiếp thân thị nữ của Diệp Tử. Hai người nhìn nhau, cũng không người nào có thể ngờ được....

Có thể sao? Đôi mắt Lăng Thiên Tiếu nhất thời bừng sáng.

Lăng Tiêu cuống quýt, sắc mặt đỏ bừng đứng dậy cáo lổi vội vã theo thị nữ kia rời đi. Tất cả mọi người trong phòng đều cảm nhận được sự vui sướng toát lên từ Lăng Tiêu, không cần nói cũng biết nhất định là một việc đại hỉ!

Thực sự đúng là một việc vô cùng đáng mừng. Có thể khiến Lăng Tiêu thất thố như vậy thì không thể là chuyện nhỏ được. Diệp Tử gần đây thân thể tự dưng béo lên, thường xuyên cảm thấy khó chịu. Điều này đối với một Tu Chân giả mà nói là một việc khó tin. Chẳng qua nàng nghĩ rằng thời gian vừa rồi phải chiến đấu và bôn ba nhiều quá mà thôi nên cũng không để ý nhiều. Mãi tới buổi sáng hôm nay mới cảm thấy toàn thân khó chịu, ngay cả bữa sáng toàn món ưa thích cũng không ăn nổi, lại không ngừng nôn khan. Hoàng Phổ Nguyệt tinh thông y thuật bắt mạch nhất thời vừa mừng vừa sợ, lại vừa hơi hâm mộ và ghen ghét nói cho Diệp Tử biết: Nàng đã mang thai rồi!

Diệp Tử còn không chịu tin. Bao nhiêu nữ nhân như vậy lập gia đình với Lăng Tiêu nhiều năm có người nào không muốn có hài tử chứ? Chẳng qua tu vi của Lăng Tiêu đã gần tới tiên nhân, toàn thân trên dưới đều là năng lượng, hoan hảo với nữ giới hơn phân nửa đều là đồng thời song tu, tinh hoa toàn bộ chuyển hóa thành năng lượng, rất khó hoài thai.

Cho nên nàng lập tức tới tìm Isa cũng tinh thông y thuật, sau khi được nàng chẩn đoán rốt cục có thể khảng định, Diệp Tử đã mang thai rồi.

Tin tức này trong nháy mắt truyền khắp cả nội viện! Chẳng qua mấy trăm năm mới có một hài tử khiến cho mọi người cẩn thận tới cực hạn, dù là Hoàng Phổ Nguyệt nói không sao nhưng Lăng phu nhân cũng muốn các nàng rời xa Diệp Tử, tránh động tới hài tử.

Thực sự khiến cho đám người Hoàng Phổ Nguyệt vừa buồn cười vừa hâm mộ.

Bởi thế khi Lăng Tiêu tới phòng của Diệp Tử thì cả viện im ắng không có một tiếng động!

Phòng này là do một gia tộc trong Liên Minh Nam Phương cung cấp, chính là một viện phủ tốt nhất trong gia tộc, đình đài thủy tạ, giả sơn hồ nước, diện tích cũng rất rộng, khiến người ta có cảm giác thoải mái vui vẻ.

Lăng Tiêu đi tới trước cửa phòng, không kiềm chế được mà kích động trong lòng, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào. Trên thực tế thì tới loại cánh của họ, cho dù cách xa nhau vài trượng cũng có thể nghe thấy tiếng động, đừng nói là Lăng Tiêu làm cho Diệp Tử sợ hãi đã cố ý làm cho bước chân của mình như người bình thường.

Diệp Tử đứng tựa trước cửa, đối mặt với Lăng Tiêu, trong mắt hơi chút ngượng ngùng lại mang theo nét nhu tình, nhìn Lăng Tiêu đầy thâm tình, sau đó nhẹ nhàng tựa vào ngực Lăng Tiêu, sau đó cất tiếng nói có chút run rẫy:

_Phu quân...chàng có vui mừng không?

Lăng Tiêu cảm thấy trống ngực mình trở nên gấp gáp, trong tiếng nói cũng lộ ra vẻ vui sướng:

_Vui chứ, đương nhiên là vui rồi!

Hai người tiến vào trong phòng, ngồi trên giường, Diệp Tử dựa vào vai Lăng Tiêu ôn nhu nói:

-Phu quân hi vọng con chúng ta là con trai hay con gái?

-Con trai cũng tốt, con gái cũng được, đều là con của Lăng Tiêu ta! Ta đều thích!

Lăng Tiêu ôm lấy vòng eo Diệp Tử cười hắc hắc.

-Ngốc ạ!

Diệp Tử nghiêng người, hai tay ôn lấy thắt lưng của Lăng Tiêu cười duyên mắng một câu.

-Ta lập tức chuẩn bị tế luyện đan dược. Ta nên vì con của chúng ta chế tạo một thứ đan dược tạo trụ cột tốt nhất toàn bộ tu chân giới! Ha ha, ta muốn lấy những thiên tài địa bảo trên thế giới này luyện chế thành đan dược, khiến cho nó vừa ra đời đã có được cảnh giới mà kẻ khác phải mất trăm năm, ngàn năm mới đạt được.

Đôi mắt Lăng Tiêu toát ra vẻ hưng phấn, lớn tiếng nói.

Diệp Tử ôn nhu nhìn Lăng Tiêu. Nàng đột nhiên có cảm giác mình dường như chỉ trong một đêm đã trưởng thành.

Nói như vậy thì có vẻ hơi quá. Dù sao thì dựa vào tuổi mà nói, Diệp Tử đã mấy trăm tuổi rồi. Nhưng một người phụ nữ khi chưa tự mình mang một sinh mệnh mới, chưa có thể nuôi dưỡng một hài tử thì cả đời nàng vẫn coi như không hoàn mỹ.

-Không cần gióng trống khua chiêng như vậy đâu, sẽ khiến các tỉ muội không thoải mái. Trước kia không phải quá bận tâm tới nhiều chuyện, giờ đây là người đầu tiên có hài tử, Diệp Tử cũng nghĩ ngợi nhiều hơn.

Lăng Tiêu lắc đầu, khoát tay nói:

-Không sao. Các nàng có người nào lại lòng dạ hẹp hòi như vậy đâu. Mấy trăm năm mới có một hài tử, cao hứng còn không kịp ấy chứ! Hơn nữa chúng ta cũng không phải là người bình thường. Diệp Tử, chúng ta tính ra đã bước vào tiên đạo rồi!

Đôi mắt Diệp Tử như cười nói:

-Được rồi, phu quân vừa nói toàn bộ tu chân giới là ý gì vậy? Phải nói là toàn bộ Thánh Vực mới đúng...

-Ồ, đúng vậy, đúng vậy.

Lăng Tiêu lau mồ hôi lạnh sau gáy, trong lòng thầm mắng mình đúng là vui quá mà mụ đầu, không ngờ có thể nói điều này. May mà Diệp Tử không hoài nghi.

Trên thực tế thì Diệp Tử căn bản cũng không muốn tìm hiểu về quá khứ của Lăng Tiêu. Có thể khiến một người được coi là phế vật bị Thiên mạch đạt tới thành tựu ngày hôm nay, còn muốn người ta không nghi ngờ sao?

Nếu nói Lăng Tiêu không có bí mật thì không người nào tin cả! Ngay cả cha mẹ huynh muội hắn cũng không tin!

Nhưng từ trước tới giờ chưa người nào chính thức để ý đến chuyện này. Bởi vì điều đó chẳng hề quan trọng.

Biết Lăng Tiêu tới, Lăng phu nhân mang theo Lăng Vận Nhi và Lăng Tố cùng với các phu nhân khác của Lăng Tiêu cũng chạy lại đây.

Trên khuôn mặt không nhìn thấy dấu vết tháng năm của Lăng phu nhân lộ vẻ tươi cười, nhìn thấy Lăng Tiêu ngồi cạnh Diệp Tử lập tức khẽ nhíu mày, sau đó nói:

-Tiêu nhi, bắt đầu từ hôm nay không cho ngươi được ở cùng phòng với Diệp Tử.....

…..

Lăng Tiêu cảm thấy đầu óc tối mịt nhìn mẫu thân của mình, trong lòng thầm nói, chuyện này còn cần mẹ phải nói cho mình biết sao?

Lăng phu nhân không thèm nhìn sắc mặt Lăng Tiêu, tự đi tới kéo cánh tay Diệp Tử đang ngồi trên giường, ôn nhu nói:

-Diệp Tử, từ nay trở đi, con không phải tham gia chuyện gì bên ngoài, cứ an tâm dưỡng thai, sinh cho ta một đứa cháu trai thật mập mạp. Đó sẽ là công lao lớn nhất của con!

Lăng Vận Nhi bĩu môi, không nhịn được nói:

-Sinh cháu gái mẹ không vui sao?

Lăng phu nhân đột nhiên nhớ ra là trong phòng còn có những cô con dâu khác. Các nàng dâu này nhiều năm như vậy đã coi nhau chẳng khác gì tỉ muội. Thái độ của mình như thế này có thể khiến các nàng buồn lòng.

Lăng phu nhân vừa cười vừa nói:

-Vui chứ, sinh cháu trai hay cháu gái ta đều vui! Vũ Đồng à, còn cả Minh Nguyệt còn các con nữa, các con xem, Diệp Tử đã có thai rồi, các con cũng phải cố gắng lên nhé!

Vốn dĩ mấy nàng vì thái độ của Lăng phu nhân mà trong lòng cũng cảm thấy buồn tủi nhưng bởi vì câu nói này mà sắc mặt đều ửng đỏ, ngẩng đầu thẹn thùng nhìn thoáng qua Lăng Tiêu, sau đó lại cúi đầu, trong lòng thầm tính toán xem làm sao mới có thể mang thai đây.

Tất cả mọi người cơ hồ đều đã quên mất việc này, hơn nữa Lăng Tiêu thường xuyên không có bên cạnh các nàng. Các nàng tu luyện đã thành thói quen, nhiều lúc thậm chí quên mình phải có con, quên mình là một người phụ nữ!

Chẳng qua Diệp Tử đã có, các nàng hiển nhiên cũng không cam lạc hậu.

Lăng Tiêu đột nhiên cảm giác cả người lạnh toát, bảy tám ánh mắt u oán đang nhìn mình, làm cho Lăng Tiêu không kìm được xoa xoa trán, nói:

-Ta ra ngoài đi dạo, tìm chút đan dược, chuyện...chuyện gì các người cứ từ từ nói...

Mắt thấy Lăng Tiêu nhanh chóng chuần mất, mấy nữ nhân cười phì lên, sau đó bị Lăng phu nhân đuổi ra ngoài.

Tin tức phu nhân của tông chủ mang thai truyền ra. Cùng ngày liền có hàng chục người tới dâng hậu lễ. Sau đó vài ngày đều như thế. Các phụ nhân, các tiểu thư trong các đại gia tộc trong Liên Minh Nam Phương đầu muốn nhân cơ hội ngàn năm một thuở này mà giao hảo với phu nhân của Lăng Tiêu. Giao hảo với phu nhân của hắn chẳng khác gì giao hảo với Lăng Tiêu, cũng không khác gì giao hảo với Thục Sơn phái!

Loại đi cửa hậu này vốn dĩ các gia tộc cũng không muốn sử dụng. Nguyên nhân rất đơn giản. Địa vị của phụ nữa bên trong Thánh Vực rất thấp, cho dù là các nữ nhân có quan hệ tốt với nhau thế nào thì có tác dụng gì?

Nhưng người nào mà chả biết là tông chủ Thục Sơn phái không giống những nam nhân khác trong Thánh Vực, tình cảm với tám vị phu nhân của mình rất thâm trọng. Hơn nữa tám vị phu nhân của Lăng Tiêu đều có vị trí trọng yếu trong hệ thống cao tầng của Thục Sơn phái!

Điều này mới khiến các nhà quyền quý muốn phu nhân của mình giao hảo với các phu nhân của tông chủ Thục Sơn phái!

Chẳng qua loại chuyện này cũng không khiến chúng nữ thích thú. Cho dù là Xuân Lan, Thu Nguyệt trong mấy năm nay thực lực tăng lên, trải qua nhiều năm ở địa vị cao, khí chất ung dung quý phái, trong mắt họ thì những người kìa sao có thể lọt vào mắt.

Cho nên chúng nữ rất nhanh chóng phân tán ra, bận rộn với chuyện của mình. Mà Diệp Tử thì người khác lại càng khó có thể gặp được. Rất nhiều phu nhân quyền quý của các đại gia tộc chẳng còn cách nào khác đành phải trở về tay không.

Chẳng qua đệ tử Thục Sơn phái quật khởi, đệ tử của Thục Sơn phái cũng trở thành đối tượng để các gia tộc trong Nam Châu dòm ngó. Rất nhiều gia tộc, kể cả Tôn gia đều cho nữ hài gặp gỡ đệ tử Thục Sơn phái. Mà nữ đệ tử của Thục Sơn phái thì lại càng trở thành đối tượng theo đuổi lí tưởng của các thế gia công tử.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK