Hai cha con Lăng Tiêu đang ngồi đối diện trong phòng, trên bàn bày lá thư của Hoàng Phủ Nguyệt. Trên thực tế, Hoàng Phủ Nguyệt cùng không có ý tứ cầu viện Lăng Tiêu, thậm chí cùng không hề có gì ám chỉ bên trong, đủ thấy Hoàng Phủ Nguyệt thông minh tới mức nào. Nàng đương nhiên là nghĩ tới việc Lăng Tiêu trợ giúp nàng, bởi vì toàn bộ Lam Nguyệt đế quốc có thể giúp nàng, chỉ sợ có một mình Lăng Tiêu!
Nhưng nàng không thể há mồm nói ra. Trong thư có nói tới hai kẻ mạnh đột nhiên xuất hiện tại Ô Lan gia. Hai kẻ này cao siêu hơn nhưng kẻ trước kia vẫn đi bên cạnh Ô Lan Thác rất nhiều. Hoàng Phủ Nguyệt hoài nghi đối phương cùng là đến từ thế gia ẩn thế. Hơn nữa, Ô Lan gia đột nhiên trở nên cứng rắn, khiến nàng hoài nghi ý đồ của thế gia ẩn thế kia là nhắm vào Lăng Tiêu chứ không phải là vào mình.
Hoàng Phủ Nguyệt hoài nghi như vậy không phải không có đạo lý. Dù lúc trước nàng không ở bên cạnh Lăng Tiêu nhưng thư từ qua lại với Isa liên tục nên nàng cũng biết hết thảy nhưng việc đã phát sinh bên cạnh Lăng Tiêu. Hoàng Phủ Nguyệt hiểu, nếu mình cùng đi về phía nam, như vậy từ nay về sau nàng sẽ hoàn toàn được đóng nhãn "hồng nhan tri kỷ của Lăng Tiêu" hay "nữ nhân của Lăng Tiêu". Đồng thời, nàng cùng sẽ không trợ giúp được gì cho Lăng Tiêu mà chi có thể là một người được hắn bảo hộ mà thôi.
Nàng không muốn như vậy. Hoàng Phủ Nguyệt cho rằng mình ở lại đế đô sẽ trợ giúp được nhiều hơn cho Lăng Tiêu.
Chi có điều không ngờ gia tộc Ô Lan đột nhiên ngang ngạnh. Phụ thân Hoàng Phủ Thương Nhiên của Hoàng Phủ Nguyệt tìm tới con gái mình. Ông không muốn chịu khuất phục Ô Lan gia mà muốn nàng cầu xin Lăng Tiêu giúp đỡ.
Hiện tại ai chẳng biết Đại tiểu thư của gia tộc Hoàng Phủ đi lại rất gần gũi với Lăng Tiêu, thậm chí cho tới tận bây giờ, nàng vẫn còn nắm giữ việc điều hành phòng đấu giá ở đế đô của Lăng Tiêu. Từ điểm này có thể thấy, quan hệ giữa Hoàng Phủ Nguyệt và Lăng Tiêu nếu không phải tình nhân thì cũng là bằng hữu thân thiết.
Bạn tốt gặp nạn, Lăng Tiêu có thể trơ mắt làm ngơ sao?
Tuy nhiên Hoàng Phủ Nguyệt lại phi thường khó xử. Nàng có cảm xúc rất sâu khi đối mặt với việc lấy thế lực hùng mạnh đàn áp người khác của gia tộc Ô Lan.
Nếu không thể hóa giải mà mình vẫn kiên trì không chịu gả cho Ô Lan Thác, vậy gia tộc Hoàng Phủ sẽ gặp tai ương ngập đầu.
Cho nên, Hoàng Phủ Nguyệt do dự mãi mới gửi thư này cho Isa.
- Con thấy thế nào?
Lăng Thiên Khiếu vẻ mặt nghiêm nghị ngồi đó, nhìn con trai mình hỏi. Từ khi tới tân thành Penzias, Lăng Thiên Khiếu cảm nhận thấy cuộc sống của mình chậm lại rất nhiều. Là một tướng lĩnh hàng năm lãnh binh trấn thủ biên quan, Lăng Thiên Khiếu rất không quen sống như vậy.
Cho nên, hôm nay ông chủ động gặp con trai mình, nói là có việc thương lượng, không ngờ trong lòng Lăng Thiên Khiếu lại có cảm giác rất hưng phấn: xem ra người cha già này không phải là quá vô dụng!
Lăng Tiêu tự nhiên hiểu được đạo lý này, hắn chỉ muốn người nhà có cuộc sống tốt hơn một chút, không muốn có ai khiến bọn họ bị thương tổn, vì thế hắn có thể không từ thủ đoạn!
Cho nên, Lăng Tiêu đã tập trung toàn bộ người nhà ờ gần mình, nhưng cũng vì vậy mà bọn họ lại mất đi tự do.
Người nhà đều không có đạo tâm và linh căn, việc Lăng Tiêu có thể làm là cho họ cuộc sống vui vẻ trăm năm ngan ngủi. Cho dù hắn dùng đan dược điên cuồng bồi dường thực lực nhiều nhất cùng chi có thể làm cho bọn họ sống được vài trăm năm mà thôi.
Đương nhiên, còn có một loại biện pháp, đó là Cố Hồn Đan! Loại đan dược nghịch thiên này hoàn toàn có thể làm cho con người không bị lầm đường lạc lối trong luân hồi, sau khi chuyển thế đầu thai, nếu có tâm pháp tu luyện, thậm chí còn có thể bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ.
Cái gì gọi là linh căn, cái gì gọi là đạo tâm? Tất cả đều là do trời sinh, nhưng cho dù là trời sinh cùng không phải là không thể thay đổi! ít nhất, Lăng Tiêu cùng có được thực lực này.
Nhưng hiện tại, Lăng Tiêu cảm thấy lấy thứ đó ra chưa thích hợp.
Cho nên trong lòng Lăng Tiêu thủy chung có cảm giác bị đè nên. Hắn nhận thấy, khi đối mặt với mình thì người nhà luôn tươi cười, nhưng thực ra sau lưng mình, bọn họ đều lo lắng , suy tư.
Rất nhiều kẻ thù! Hơn nữa... người nhà của hắn đều cho rằng, sự tồn tại của họ kéo tụt hắn lại phía sau.
Lăng Tiêu không thích cảm giác này, hắn hy vọng, người nhà đều có thể hạnh phúc khoái hoạt, hy vọng những hồng nhan tri kỳ của mình cùng vậy.
Lăng Tiêu cười nói:
- Còn có thể thấy thế nào? Ô Lan gia đột nhiên cứng rắn, chẳng có gì khác là đã tìm được một chỗ dựa vững chắc. Còn hoàng đế bệ hạ đích thân làm chủ hôn, điểm này cùng có ý tứ tương tự! Nếu không có nhân vật hùng mạnh ở sau lưng ủng hộ, hắn sẽ không dám đâu.
Lăng Tiêu thản nhiên nói ra sự thật, Lăng Thiên Khiếu gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, sau đó nói:
- Sau lưng Hoàng thất là Tây Vực Lý gia. Đó là một gia tộc rất hùng mạnh! Tuy nhiên lại nói tiếp. Tây Vực Lý gia cùng không thích can thiệp vào chuyện của hoàng thất thế tục giới. Chi cần hoàng quyền vẫn nằm trong tay của người họ Lý, bọn họ gần như sẽ không can thiệp bất cứ chuyện gì. Cho nên thế lực sau lưng hoàng đế rất có thể không phải là người của Lý gia.
Lăng Tiêu nói:
- Chẳng nhưng không phải Lý gia mà thế lực sau lưng hắn còn ở thế nước lửa với Lý gia, căn bản không thể quản nổi tâm tư của hắn.
- Lại có việc này sao?
Lăng Thiên Khiếu hơi hơi giật mình, tuy nhiên cùng không hỏi nhiều. Nếu đã quyết tâm thoát khỏi vòng luẩn quẩn của quyền lợi đế quốc, Lăng Thiên Khiếu cùng bắt đầu dần dần thích ứng với cuộc sống hiện tại, bởi vì thành Penzias cùng rất rộng lớn, cùng có vô số binh lính để ông duy trì nhiệt huyết như cũ.
- Nếu theo lời của con, hành động này của hoàng đế có thể có ý nghĩa sâu sắc.
Lăng Tiêu gật gật đầu nói:
- Kẻ thù của chúng ta là Chiết gia đã tổn thật nặng nề trong trận chiến vừa rồi. Trong khoảng thời gian ngắn, bọn chúng không thể có hành động gì mới. Các thế lực hùng mạnh còn lại thì chỉ có Tần gia và Tinh Võ thế gia khó hiểu kia thôi. Nghĩ cùng lạ, con chưa bao giờ va chạm với Tinh Võ thế gia, vậy mà lúc trước, tên Kiếm Hoàng bậc năm của Tinh Võ thế gia lại đánh giết tới tận cửa. Nếu con mà không trở về kịp, chi sợ chúng ta đã bị tổn thất vô cùng thê thảm ở đây rồi.
- Có thể họ cùng muốn nhắm vào một thân bản lĩnh thần kỳ của con hay không?
Lăng Thiên Khiếu vừa kiêu ngạo, vừa lo lắng vì một thân bản lĩnh thần kỳ này của con trai mình.
Lăng Tiêu gật gật đầu, nói:
- Có khả năng này! Cho nên, lần này gia tộc Ô Lan mạnh mẽ áp bách gia tộc Hoàng Phủ, hoàng đế cùng tham dự trong đó, lại còn to mồm đứng ra chủ hôn. Con nghĩ, chúng hẳn là hướng mũi kiếm... về phía con!
- Ừ, nếu đã xác định rõ chuyện này, vậy Tiêu nhi, con định giải quyết thế nào? Nên biết rằng chuyện như vậy, đã có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba....
Lăng Thiên Khiếu nhìn Lăng Tiêu đầy thâm ý:
- Tuy nhiên, Hoàng Phủ cô nương kia cùng là một cô gái tốt đó!
Lăng Tiêu cười cười, sau đó nói:
- Đối phương nếu không chỉ kiếm cụ thể vào chúng ta, nếu chúng ta cứ gióng trống khua chiêng làm việc, ngược lại sẽ đúng ý của chúng. Thế này đi, con sẽ cho Ý Phong và Tần Cách, còn cả Thập tam gia, Thập tứ gia đi tới đế đô, để bọn họ tạm thời trở thành hộ vệ cho Hoàng Phủ Nguyệt. Ý phụ thân thế nào?
Lăng Thiên Khiếu nhìn đứa con, bỗng nhiên cười rộ lên, nói:
- Ha ha, tiểu tử còn mạnh mẽ hơn cả ta! Rất hiểu tâm lý phụ nữ! Cùng tốt, cứ để bọn họ âm thầm tới đế đô. Chẳng phải đối phương có hai cường giả sao? Chúng ta cho bốn người tới đi! Hơn nữa, chỉ cần con không lộ diện, chúng vĩnh viên không dám giết người của con!
Lăng Tiêu cùng cười cười, tâm nói chi hy vọng như thees! Đối phương nếu thật sự là Tinh Võ thế gia kia, cùng chưa chắc đã không dám giết người của mình. Nhưng rốt cục mình có thù hận gì đối với họ chứ? Nhìn ý tứ của tên Kiếm Hoàng bậc năm kia, không hề thấy có ý định bắt giữ mình để moi bí mật, mà hắn hoàn toàn chỉ có bộ dáng muốn giết mình mà thôi.
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không tìm được đáp án cho vấn đề này, Lăng Tiêu thở dài một hơi. Mặc kệ, binh đến tướng ngăn, nước lên tường chặn! Chi cần ta còn ở đây, bất luận kẻ nào muốn ức hiếp người của ta đều phải suy nghĩ lại, liệu có chịu nổi cái giá phải trả hay không!
Thời gian này, tất cả nhưng người bên cạnh Lăng Tiêu đều được nâng cao thực lực rất nhanh. Ngay cả Isa và Lăng Tố vốn có cơ sở khá thấp cùng đã đột phá từ Đại Kiếm Sư lên tới Cuồng Kiếm Sư!
Thực lực của mọi người đêu được nâng cao, tất nhiên toàn bộ trong thành đều vui sướng, bởi vì lễ cuồng hoan mỗi năm một lần cùng sắp tới.
Lăng Tiêu đứng một mình trong hoa viên. Phương nam bốn mùa như xuân, dòng nước chảy róc rách dưới chân chiếc cầu nhỏ trong vườn, khắp nơi tràn đầy mầu xanh tươi mắt, đình đài lầu các như tranh vẽ. Đứng ở đây có cảm giác tâm thần rất bình an.
Ngẫm lại, mình đi tới thế giới này cùng đã là đầu năm thứ tư, từ năm 1453, giờ đã sắp vào năm 1456. Trong vài năm này, thực lực của Lăng Tiêu đột nhiên tăng mạnh, không ngờ đã đột phá Kim Đan hậu kỳ mà kiếp trước cùng không dám tường tượng!
Đó là hiện tại, hắn mới chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi mà thôi.
- Ca ca, huynh lo lắng cho Hoàng Phủ tỷ tỷ sao?
Một thanh âm mềm mại cắt đứt suy nghĩ của Lăng Tiêu, chính là Isa.
Lăng Tiêu quay đầu, nhìn Isa duyên dáng yêu kiều đứng trước mặt mình. Cô gái nhỏ mấy năm trước vốn luôn ngượng ngùng này cùng bắt đầu thành thục. giờ đứng đó như một đoa hoa bách hợp sắp nở rộ, tươi mắt tự nhiên, làm cho người ta không kìm nổi nảy sinh tâm lý yêu thương.
Lăng Tiêu cười nói:
- Không cần lo lắng cho cô ấy. Đám người Ý Phong sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt. Nhưng còn muội, Isa, dạo này muội vui vẻ chứ?
- Sao ca ca lại đột nhiên hỏi như vậy?
Isa có chút nghi hoặc nhìn Lăng Tiêu. Thấy đôi mắt trong trẻo của hắn, Isa dần dần cúi đầu đến, nhẹ giọng nói:
- Ở bên cạnh ca ca, Isa rất vui vẻ, chi có điều....
Isa khẽ cắn hàm răng, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêu nói:
- Ca ca, Isa muốn đi học viện Narnia (1)!
----------------------------
1. Narnia: Biên niên sử Narnia - Bộ truyện gồm bảy tập của nhà văn Bắc Ireland c. s. Lewis, do Nhà xuất bản Kim Đồng ấn hành. Trong cả cuộc đời của mình, C.S.Lewis (1898 - 1963), giáo sư văn học trung đại và phục hưng tại đại học Cambridge, đã viết hàng chục cuốn sách hư cấu và phi hư cấu, nhưng về truyện thiếu nhi chi duy nhất có Biên niên sử Narnia.
Và bộ truyện này đã làm vang danh ông khắp thế giới, được tạp chí Bia Reader bình chọn thứ 21 trong danh sắch 100 cuốn tiểu thuyết thế giới mà độc giả Anh yêu thích nhất. Vậy Narnia là xứ sở nào mà biên niên sử của nó lại vang dội thế?
Xin thưa, Narnia là xứ sở hư cấu dưới ngòi bút của C.S.Lewis, nhưng kể từ khi xuất hiện trong bộ truyện này thì nó đã trở thành một địa danh như thật, có cả bản đồ chi tiết các ngọn núi, dòng sông ờ đó, nơi các nhân vật trong truyện sinh sống, hoạt động. Narnia tồn tại song song với thế giới thật của con người. Bộ truyện này, như thế, là ảo mà thật, thật mà ảo.
Để bạn đọc có thể hình dung ra Narnia, xin tóm tắt tập đầu (theo sắp xếp của tác giả, nhưng ở bản tiếng Anh khi in ra lại là tập hai) có nhan đề Sư tử, phù thủy và cái tủ áo.
Chuyện rằng: Peter. Susan, Edmund và Lucy, bốn anh chị em ruột, được gửi tới sống tại nhà một giáo sư già trong Thế chiến thứ nhất. Tại đấy chúng thấy có một cái tủ áo to trong một căn buồng trống. Cái tủ áo dẫn bốn cô cậu tới xứ Narnia. Tới đó chúng mới biết Narnia đang bị mụ Phù Thủy Trắng cai quản và quanh năm là mùa đông. Chúng cùng được biết rằng Aslan Đại Sư Tử, người chủt hật sự của Narnia, sẽ quay lại cứu Narnia ra khỏi mùa đông băng giá quanh năm. Nhưng Edmund đã phản bội các anh chị em mình, đi theo Phù Thủy Trắng...
Tập truyện này đã được dựng thành phim. Bộ phim Sư tử, phù thủy và cái tủ áo sau khi được trình chiếu tại Bắc Mỹ (vào tuần đầu của tháng 12-2005) đã thu về 637,8 triệu USD, giành ngôi vị đầu bảng của nhưng bộ phim ăn khách nhất, và là phim hành động hốt bạc cao thứ ba mọi thời đại của Disney ở nước ngoài. Bộ phim đã nhận được ba đề cử vào giải Oscar 2006.
- Học viện Narnia? Đó là địa phương nào?
Lăng Tiêu có chút sững sờ, bởi vì hắn chưa bao giờ nghe nói tới học viện nào như vậy. Lúc trước Isa rời khỏi Học viện Đế quốc nguyên nhân chủ yếu chính là bởi vì hắn, tuy nhiên sự tình đã qua đi lâu như vậy, Lăng Tiêu không nghĩ rằng Isa vẫn còn ý niệm tới trường trong đầu.
- Đúng vậy, Isa còn muốn học tập. Học viện Narnia được xưng là học viện tốt nhất đại lục, không chi có vũ kỹ mà tất cả các loại tri thức khác, đều có thể nói là đứng đầu đại lục!
Khuôn mặt Isa lộ vẻ mê mẩn khi nói tới học viện Narnia:
- Nghe nói thư viện ở đó có vô số điển tịch thượng cổ, đều được cho đọc công khai. ở đó có thể tìm được rất nhiều động vật và thực vật thời đại thượng cổ.
Lúc này Lăng Tiêu mới nghĩ tới, Isa sở trường nhất là thứ gì. Trong lòng không khỏi áy náy, hắn giơ tay, nhẹ nhàng vuốt ve gò má vô cùng mịn màng của nàng.
Isa sắc mặt thẹn thùng, nhẹ giọng nói:
- Isa không muốn làm một người vô dụng. Isa muốn có thể trợ giúp được cho ca ca, nhưng bên cạnh ca ca có rất đông đảo nhưng người luyện võ hùng mạnh. Thực lực như của Isa cùng đủ để tự bảo vệ mình ờ bên ngoài. Hơn nữa, học viện Narnia là ở công quốc Namia. Đó là một tiểu quốc trung lập, ở bên kia Đế quốc Tử Xuyên, cách Lam Nguyệt rất ra. Tin rằng, ở bên đó sẽ có rất ít người biết muội, cho nên... sẽ không gây thêm phiền toái cho ca ca!
Isa cố lấy dũng khí, một hơi nói cho hết lời, sau đó có chút không yên bất an nhìn Lăng Tiêu, lại nhỏ giọng nói tiếp:
- Kỳ thật, Vận nhi, Phong Linh tỷ tỷ còn cả Xuân Lan Thu Nguyệt, thậm chí là Diệp tử tỷ tỷ, đều rất hướng tới nơi đó.
Nói xong, khuôn mật nàng đò ửng, nói:
- Cùng không phải là muội cổ động họ.
Lăng Tiêu thấy bộ dáng đáng yêu của Isa, không kìm nổi nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, thì thầm bên tai nàng:
- Là ta đã lơ là mọi người, đúng không?
- Không, không có.
Isa tim đập như hươu chạy. ở trong lòng hắn, nàng có cảm giác đặc biệt thoải mái, cùng rất an toàn, chi có điều ca ca không chi ôm ấp một mình Isa! Khuôn mặt trắng mịn nhỏ nhắn của Isa xấu hổ đến đò bừng, nhưng cùng không muốn rời khỏi vòng tay ôm ấp của Lăng Tiêu. Nàng chỉ chậm rãi thả lòng mình, vòng hai cánh tay mềmmại ôm lấy lưng Lăng Tiêu.
- Isa ... Rất hạnh phúc! Isa nhắm mắt lại nói.
***
- Diệp tử, muội cùng muốn đi học viện Narnia thật à?
Lăng Tiêu nhìn Diệp tử đang có chút chân tay luống cuống, trong lòng than nhẹ một tiếng. Hắn hiểu, Diệp tử là thật sự muốn đi. Trong số nhưng nữ tử bên cạnh mình thì Diệp tử chính là người ít được tới trường nhất. Tuy rằng nàng rất xinh đẹp lại vô cùng thông minh, nhưng có rất nhiều kiến thức vẫn không thể so được với người đã đọc đủ loại kinh thư như Thượng Quan Vũ Đồng.
Nếu nói trong tâm các cô gái không hề có ý so sánh mình với người khác thì quả thật là một chuyện không thể.
- Huynh, huynh tức giận sao?
Diệp tử có chút sợ hãi, nàng không ngờ Isa lại nói cho Lăng Tiêu.
Chuyện này cùng chi là một lý tưởng mà khi nói chuyện phiếm, mấy cô gái nói với nhau vậy thôi.
Đúng là các nàng thích Lăng Tiêu, nhưng không ai muốn mình trở thành một người vô dụng, lại càng không muốn vĩnh viễn nấp dưới cánh tay bảo hộ của hắn. Như vậy, các nàng sẽ cảm thấy mình chi là chim trong lồng mà thôi.
Tự do, kỳ thật dù là bất kỳ ai cùng đều hướng tới.
Tuy nhiên Diệp tử còn chưa muốn thật sự nói với Lăng Tiêu chuyện này. Tuy rằng muốn tự nâng cao bản thân nhưng nàng cùng không muốn rời khỏi Lăng Tiêu. Tuy nhiên từ đáy lòng, nàng vẫn có ý niệm này trong đầu, cho nên khi đối mặt với câu hỏi của Lăng Tiêu, Diệp tử không biết nên trả lời thế nào.
- Ha hả, kỳ thật cùng không có gì, ta nghe Isa nói, công quốc Narnia cảnh sắc thanh tú xinh đẹp, dân phong thuần phác, là một nơi rất tốt. Học viện Narnia giảng dạy theo hệ thống 5 năm, tuy rằng thời gian không ngan nhưng cùng không dài. Nếu chúng ta thật sự đi, rất nhiều người ờ cùng một chỗ, hẳn là có thể an toàn. Hơn nữa, chúng ta đều có đan dược, kiếm kỹ và công pháp của bản thân, chắc sẽ không có vấn đề gì...
Tính cách của Diệp tử rất thoải mái, cảm thấy không thể né tránh, vậy thì cứ nói thẳng hết ra.
Lăng Tiêu nghe xong, trầm mặc một lúc lâu. Cho tới nay, hắn tận sức tu luyện, nâng cao thực lực, vì đủ mọi chuyện hối hả ngược xuôi mà quả thật hắn có phần lơ là các nàng, nhưng các nàng đều không hề có một câu oán hận. Tuy vậy, hắn không ngờ rằng họ vẫn cất giấu nhiều tình cảm trong lòng như vậy, khiến trái tim Lăng Tiêu bỗng nhiên có cảm giác chua xót.
Hắn gắng gượng mỉm cười nói:
- Nếu phải đi thì khi nào sẽ đi?
Diệp tử cụp mắt xuống, đi tới dựa vào người Lăng Tiêu, nhẹ nhàng nói:
- Hàng năm, mùa xuân là thời điểm học viện Narnia chiêu sinh. Học phí ở bên đó rất đắt, cao hơn rất nhiều so với Học viện Đế quốc. Tuy nhiên có huynh là ông chủ lớn, tin rằng sẽ không tiếc tiền. Hì hì...
- Vậy thì may rồi, chúng ta cứ vui vẻ hết lễ cuồng hoan này đã!
Lăng Tiêu bỗng nhiên nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện. Thực sự đúng vậy, hắn không thể vĩnh viễn bảo hộ các cô gái bên cạnh, Cũng như rất nhiều lúc, chính hắn còn phải đi nhiều nơi, không thể lúc nào cùng theo sát chân mọi người được.
Như vậy quá mệt mỏi, người khác cùng mệt mỏi!
Tương tự, các cô gái cùng có ý nghĩ của mình, có mục tiêu theo đuổi của mình, kỳ thật đó cùng là một chuyện tốt. Hắn luôn lo nghĩ tới vấn đề an toàn nhưng ở thế tục giới, chuyện cường quyền chèn ép người dù không hề ít nhưng chuyện tiêu diệt toàn gia lại cực kỳ hiếm khi xảy ra.
Huống chi, công quốc Narnia rất xa Lam Nguyệt, để các nàng ra ngoài thanh tịnh vài năm cũng tốt, ít nhất sẽ không trì hoãn việc tu luyện.
Ở thế tục giới, thực lực của các nàng Diệp tử và Isa... quả thật không cần Lăng Tiêu phải lo lắng gì. Tin rằng có nhiều mỹ nữ các loại như vậy đột nhiên xuất hiện trong một học viện, chi sợ sẽ gây ra chấn động nhất định? Lăng Tiêu khẽ nhếch miệng mỉm cười. có lẽ nên cho các nàng tiền để mua lấy quốc tịch Namia.s
Tuy rằng khoảng cách xa xôi, học viện đó cùng rất lớn, có hàng vạn học sinh, nhưng chắc hẳn vẫn sẽ có nhưng người có tâm ý. Lăng Tiêu phát hiện, mình lại có ý niệm bảo hộ các nàng trong đầu, vội vã dừng lại ngay.
"Các nàng có thể tự bảo đảm được bản thân!" Lăng Tiêu nghĩ thầm.
***
Lại là một cuồng hoan lễ - đế đô, gia tộc Ô Lan.
Ô Lan gia hôm nay rất vui sướng. Toàn bộ phủ đệ đều bao phủ một không khí vui mừng. Đại thiếu gia của Ô Lan gia tộc tổ chức hôn lễ. Đây là một ngày tương đối quan trọng.
Một tháng trước đó, gia tộc Ô Lan vốn không ngớt khách khứa tới nhà.
Đại môn của phủ đệ thoạt nhìn rất mới, cùng rất tinh xảo, đẹp đẽ, dùng bạch ngọc điêu khắc thành, trong sự xa hoa còn mang theo sự cẩn thận. Nhưng người không hiểu chuyện còn đứng ở đại môn Ô Lan gia tán thưởng không ngừng.
Không hổ là quý tộc danh giá lâu đời! Đại môn cũng khác thường như vậy!
Đối mặt với sự khen ngợi của các khách khứa, Ô Lan Hùng mỗi khi cười đều rất xấu hổ.
Bọn họ vẫn đợi rước dâu từ sáng tới giờ, vậy mà không hề nhận được tin tức Lăng Tiêu rời khỏi thành Penzias. Bởi vì trong thư hôm trước truyền tới còn nói, Lăng Tiêu muốn chung vui với dân chúng, cùng các bình dân Penzias vui lễ cuồng hoan.
"Dối trá!" Ô Lan Hùng thầm mắng Lăng Tiêu từ tận đáy lòng. Trong lòng y hơi thất vọng. Cùng không phải là y hy vọng Lăng Tiêu đến phá hòng hôn lễ của con trai mình mà thực sự là y đã kiêng kị thiếu niên này tới cực điểm. Lăng Tiêu càng biểu hiện trầm tĩnh thì trong lòng y càng bất an.
Hơn nữa, Ô Lan Hùng đã nhìn ra, khi nhắc tới thành Penzias, hai tên siêu cấp cao thủ cảnh giới Kiếm Hoàng cùng có vẻ kiêng kị rất sâu, cũng không hề muốn nói gì thêm.
Thái độ này khiến Ô Lan Hùng minh bạch, bọn họ không muốn là địch của Lăng Tiêu.
Đúng vậy, một người có năng lực tiêu diệt cả Kiếm Tôn, bọn họ mới chỉ là cảnh giới Kiếm Hoàng, làm gì có tư cách nhộn nhạo trước mặt người ta cơ chứ? Cho nên, hai Kiếm Hoàng tới đây chẳng có ai khác là muốn thăm dò Lăng Tiêu mà thôi.
Nếu ngươi không cần nữ nhân Hoàng Phủ Nguyệt, vậy cứ để gia tộc Ô Lan cưới nàng. Nếu ngươi dám tới đây gây rối, vậy không thể bước qua được Tinh Võ thế gia.
Mục đích ... Cùng chỉ có vậy không hơn!
Nghĩ vậy, Ô Lan Hùng bỗng nhiên có chút nản lòng, thậm chí cảm giác mình đã sai lầm rồi! Không nên bức bách gia tộc Hoàng Phủ, trời mới biết Lăng Tiêu kia ngày sau có thể tới gây sự với gia tộc mình hay không? Dù sao nhưng cao thủ Kiếm Hoàng này đều không phải người nhà mình, họ sao có thể ở gia tộc Ô Lan cả đời được chứ?
Tuy nhiên sự tình nếu đã quyết định, cùng không có gì thay đổi được nữa. Gần đây, ngày nào Ô Lan Hùng cùng tổ chức tiệc ngon chiêu đãi hai gã đại gia Kiếm Hoàng với tâm lý chờ mong duy nhất chính là khiến bọn họ sinh ra ý niệm lưu luyến thế tục giới, ở lại gia tộc Ô Lan càng lâu dài càng tốt.
Ô Lan Thác hôm nay rất hạnh phúc, ngày hôm qua gần như gã thức suốt đêm không ngủ. Đám công tử bạn hữu của xã hội thượng lưu vốn không hề để gã vào trong mắt thì gần đây đều chủ động giao hảo với gã. Thậm chí, trong mơ hồ, gã đã trở thành đệ nhất công tử của đế đô.
Ngay cả sự nổi bật của đương kim thái tử Lý Thiên Liệt cũng bị có dấu hiệu lấn lướt.
Không có gã, làm sao Ô Lan gia đột nhiên có hai cao thủ cảnh giới Kiếm Hoàng tới chứ?
Đó chính là Kiếm Hoàng cơ đấy! Rất nhiều người còn chưa bao giờ được nghe nói tới cao thủ như vậy, không ngờ lại xuất hiện trong gia tộc Ô Lan. Như vậy, thế lực của gia tộc Ô Lan rốt cục hùng mạnh tới mức nào? ít nhất, bọn họ dám quang minh khiêu khích Lăng gia đang ở tột đỉnh vinh quang!
Chẳng phải mọi người vẫn nói Hoàng Phủ Đại tiểu thư là nữ nhân của Lăng Tiêu sao? Vậy mà Ô Lan gia dám cưới về!
Việc này cần sức mạnh tới mức nào? Hơn nữa, trong lòng của rất nhiều người, nếu có thể được Kiếm Hoàng nhìn trúng, thu làm đồ đệ, hoặc cho dù chi làm một người hầu, từ nay coi như trở thành người của thế gia ẩn thế, việc thăng chức cực nhanh là không cần phải nói tới.
Cho nên, gần đây tâm tình của Ô Lan Thác rất sảng khoái, mỹ nhân sắp được ôm vào lòng, lại được mọi người vây quanh như các vì sao vây quanh mặt trăng.
Hôm nay gã ăn mặc vô cùng cao quý. Nếu không e dè hoàng thất, thậm chí gã còn muốn mặc áo choàng hai mầu vàng đen giao nhau tượng trưng cho hoàng quyền.
- Ô Lan thiếu gia, chúc mừng chúc mừng!
- Ha ha, về sau mong rằng Ô Lan thiếu gia dẫn dắt nha!
- Đúng vậy đúng vậy, đại thiếu gia Ô Lan tân hôn, mỹ nhân sắp ôm vào lòng, về sau thăng chức rất nhanh, cùng đừng quên huynh đệ chúng ta!
Ô Lan Thác nhìn đám con cháu vương hầu quyền quý không ai bì nổi trước mặt, sự đắc ý trong lòng không cần phải nói tới, thuận miệng ầm ừ đáp vài câu, cứ như thể hai gã Kiếm Hoàng kia chính là thần hộ mệnh của gia tộc Ô Lan của gã vậy.
Nhưng thành viên ở tây bộ xa xôi của gia tộc Ô Lan cùng hối hả tụ tập tại đế đô. Tin tức của mọi người đều rất linh thông, việc Ô Lan Hùng tìm được một chỗ dựa vững chắc đã sớm không còn gì lạ đối với người của gia tộc y ở bên đó. Cho nên Đại công tử tổ chức hôn lễ, bọn họ kiểu gì cùng phải trình diện.
Ô Lan Giang tránh ở trong đám người, có chút ghen tị nhìn Ô Lan Thác thoa thuê mãn nguyện, thầm nhủ vì sao vận khí của hắn lại tốt như vậy? Bởi vì hắn là con vợ cả sao? Mẹ nó, vận mệnh quả là bất công!
Hoàng Phủ Nguyệt im lặng ngồi ờ trong phòng, vẫn thờ ơ như trước, mặc cho đám bà nương đến từ Ô Lan gia huyên náo ở bên ngoài.
Toàn bộ bốn người Ý Phong đã đến gia tộc Hoàng Phủ, chỉ có rất ít người biết được. Cho nên đa số mọi người đều cho rằng, Hoàng Phủ Nguyệt nhất định không thể tránh nổi vận mệnh gả cho Ô Lan gia.
Ngay cả rất nhiều người liên quan trong gia tộc Hoàng Phủ cùng không có sự tôn kính như trước đối với Hoàng Phủ Nguyệt.
Hoàng Phủ Nguyệt vẫn chỉ thản nhiên cười: kỳ thật, ta thật sự muốn làm một nữ nhân ngoan ngoãn, vâng lời.