Mục lục
[Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thực lực của người thanh niên này đã đạt đến cảnh giới đại viên mãn cao cấp. Hắn vốn tưởng rằng trong Thánh Vực này ngoại trừ những lão quái vật năm xưa nằm trong Thiên Bảng và Đại Bảng, một vài vị thần chuyển thế, hoặc là một số người ẩn giấu tu vi cực sâu mới là những tồn tại giống như cha mình, ngoài ra không có bất kỳ những người đồng lứa nào là đối thủ của hắn.

Những chuyện về Lăng Tiêu tất nhiên hắn cũng đã nghe qua rất nhiều lần, lỗ tai của hắn cũng đã chai đi rồi. Hắn thấy những tồn tại như cha cũng rất sợ hãi Lăng Tiêu, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy không phục, thầm nghĩ Lăng Tiêu cùng lắm cũng chỉ là một vị thần chuyển thế giống như Diệp Thiên mà thôi, có gì đặc biệt hơn người chứ? Một trăm năm sau ta sẽ đột phá lên cảnh giới đỉnh phong, hơn nữa có phụ thân ở bên cạnh ta cũng có thể đạt đến cảnh giới Kiếp Tiền thần, Lăng Tiêu ngươi làm được như vậy sao? Diệp Thiên đánh không lại ngươi vì chính tên này không có bản lĩnh.

Nhưng mãi đến tận ngày hôm nay người thanh niên này mới hiểu được thực lực Diệp Thiên tuyệt đối vượt hơn hẳn chính mình, mà Lăng Tiêu cũng tuyệt đối vượt qua Diệp Thiên. Phụ thân đem tên Lăng Tiêu này xếp vào trong danh sách những lão quái vật cũng tuyệt đối không sai lầm.

Sau khi nghĩ kỹ những điều này thì người thanh niên lại càng cảm thấy uất ức, hắn thầm nghĩ:

-Tuy ta vừa ý vài người đẹp bên cạnh ngươi nhưng giữa võ giả trong Thánh Vực cũng có một loại quy củ, đó chính là không nhúng tay vào trong ân oán của người khác.

Điều đầu tiên, đây cũng không phải là lãnh địa của Thục Sơn phái, thứ hai là Lăng Tiêu ngươi chẳng ai biết được, dưới tình huống không biết được ngươi là ai ta mới phái ra hai người đánh đuổi các ngươi…Nếu không chuyện này không phải chỉ kẻ điên mới làm sao? Nhưng ngược lại ngươi còn phái đám người đẹp bên cạnh ra nghênh địch, dùng thủ hạ của ta làm mục tiêu luyện binh. Các ngươi giết mất một người bên ta, điều này còn chưa đáng nói, lại còn cướp đi viên đá quý vô giá trên thanh kiếm của ta…Sau đó lại còn há mồm đánh một đám thủ hạ của ta bị thương.

Người thanh niên này càng nghĩ càng nín thở, thầm nói:

-Lăng Tiêu ơi Lăng Tiêu, ta trêu chọc ngươi à? Ngươi đường đường là nhất đại tông sư, chẳng lẽ như vậy là có thể đi ức hiếp người khác sao?

Nhìn thấy những tên ngày hôm nay hắn chắc chắn phải giết đã lợi dụng cơ hội này mà chạy trốn mất dạng, tuy bọn kia cũng có nhiều người bị trọng thương nhưng dù sao chúng cũng chạy thoát.

Lúc này lão già có vẻ mặt đau khổ bên cạnh người thanh niên kia lại nói:

-Thiếu chủ, những tên kia đều bỏ chạy hết rồi, chúng ta…Chúng ta phải làm sao để ăn nói với thủ lĩnh đây?

Người thanh niên này tức giận nói:

-Nên nói như thế nào thì cứ nói như vậy, ngoài ý muốn, đây chỉ là những việc ngoài ý muốn thôi hiểu không?

Nói xong hắn quay người lại rồi phất tay áo bỏ đi.

Vẻ mặt khổ sở của lão già lại càng trở nên đau khổ, lão hét lên với đám người rồi mang những người bị thương đi theo phía sau người thanh niên.

… ….

Người thanh niên này họ Thủy tên Quân, cha hắn là Thủy Trường Xuân. Trong Thánh Vực thì cái tên này rất xa lạ, dù hai mươi năm về trước cũng không có người nào được nghe qua cái tên này. Nhưng đến ngày hôm nay cái tên Thủy Trường Xuân đã như sấm nổ bên tai ở trong một số khu vực.

Vì trong tháng trước hai cha con Thủy Trường Xuân và Thủy Quân đã mang theo hơn một trăm năm mươi tên gia tướng dùng khí thế như sấm sét mà khống chế toàn bộ Liên Minh Phương Nam. Đến ngày hôm nay bao gồm cả gia tộc quyền thế như Tôn gia trong Liên Minh Phương Nam cũng đã hoàn toàn thuần phục dưới trướng Thủy Trường Xuân. Căn cứ vào lời nói của những người biết chuyện thì ngày hôm đó cũng chỉ có một mình Thủy Trường Xuân tiến vào Tôn gia.

Sở dĩ phải dùng chữ “tiến” mà không dùng chữ “xông vào” vì Tôn Thiết gia chủ Tôn gia cũng không phát hiện ra bất cứ điều gì mãi đến khi Thủy Trường Xuân tiến vào tận trong phòng ngủ của hắn như đạp trên đất bằng.

Đối với một gia tộc quyền thế trong Liên Minh Phương Nam như Tôn gia thì chuyện này quả thật là quá mất mặt. Nhưng sau khi Tôn Thiết biết được thủ đoạn của Thủy Trường Xuân thì không sinh ra bất kỳ cảm giác khuất nhục nào. Thậm chí Tôn Thiết còn cam tâm tình nguyện nhường đại quyền trong tay cho Thủy Trường Xuân.

Ngày hôm sau khi Liên Minh Phương Nam tổ chức đại hội thì Tôn Thiết đã tỏ ra muốn nhường chức minh chủ. Chuyện này không những các gia tộc khác không đồng ý mà ngay cả nội bộ Tôn gia cũng xuất hiện những âm thanh phản đối kịch liệt.

Thủy Trường Xuân đứng một mình ở chỗ đó không nhúc nhích, nhưng tất cả mọi người bao gồm một vài cường giả cảnh giới đại viên mãn đỉnh phong cũng đột nhiên cảm giác được một luồng hàn ý lạnh như băng thấu vào tận trong xương tiến thẳng vào tận đáy lòng. Tình cảnh này giống như có một ngọn núi khổng lồ đang đặt trong lòng bọn họ, làm cho tất cả mọi người đều sinh ra cảm giác không thể thở nổi.

Vì điều này mà tất cả mọi người hiểu được vì sao Tôn Thiết lại cam tâm tình nguyện giao đại quyền trong tay ra. Người đứng trước mặt đã đạt đến cảnh giới mà người khác đã khó có thể tưởng tượng nổi.

Kiếp Tiền Thần sao? Hay là Kiếp Hậu Thần? Đây là những suy đoán trong lòng tất cả mọi người. Nhưng không có bất kỳ ai biết được thực lực thật sự của Thủy Trường Xuân đã đạt đến cảnh giới gì rồi.

Cũng giống như vậy, Thủy Quân con trai của Thủy Trường Xuân một thế hệ bá chủ mới của Liên Minh Phương Nam cũng trở thành một người có thực lực được mọi người cưng chiều. Lần này đám người Thủy Quân muốn giết đều là người của Liên Minh Nam Châu.

Sở dĩ Lăng Tiêu chưa bao giờ gặp qua đám người này, vì bọn họ cũng chính là những gương mặt mới của Liên Minh Nam Châu.

Thời buổi loạn lạc đã bùng lên, quần ma loạn vũ!

Những đại gia tộc uy tín lâu năm, những nhà giàu có, hầu như chỉ trong một đêm đã có những biến đổi kinh người. Hiện nay Liên Minh Nam Châu vẫn còn nằm dưới sự điều khiển của Tư Đồ gia. Nghe nói một lão tổ tông siêu cấp cường giả của Tư Đồ gia đã xuất quan, lão già này dùng khí thế như sấm sét để giệt trừ rất nhiều cường giả muốn ngóc đầu dậy để thay đổi địa vị, cuối cùng cũng làm cho Liên Minh Nam Châu nằm vững trong tay Tư Đồ gia. Mà những người hôm nay bị Thủy Quân truy sát hoàn toàn đều là những người được lão tổ tông của Tư Đồ gia mang về từ bên ngoài. Đám người này thực lực rất mạnh, tuy cao nhất cũng chỉ là cảnh giới đại viên mãn cao cấp nhưng cho dù phải đối mặt với những cường giả cảnh giới đỉnh phong thì bọn họ hoàn toàn không sợ, đồng thời cũng rất có kinh nghiệm chiến đấu.

Tuy hôm nay Thủy Quân người đông thế mạnh, hắn mang đi hơn mười người đều đạt đến cảnh giới đại viên mãn. Nhưng khi đám người đông đảo bọn họ đối mặt với kẻ địch có số lượng ít hơn lại khong chiếm được bất kỳ tiện nghi nào mà ngược lại còn bị Lăng Tiêu làm xáo trộn tình hình. Tuy bên Thủy Quân cũng chỉ có một người chết nhưng lại có rất nhiều người bị thương, đây có thể nói là một tổn thất vô cùng nghiêm trọng.

Thủy Trường Xuân đang ngồi trong sảnh đường của Liên Minh Phương Nam, vẻ mặt lão vẫn bình tĩnh lắng nghe con trai uất ức kể lại mọi chuyện. Đương nhiên Thủy Quân cũng không chịu thừa nhận chính mình đã ra tay trước, lại càng không nói ra chuyện hắn sinh ra những ý nghĩ đen tối đối với đám thê tử của Lăng Tiêu, muốn cướp đoạt phụ nữ của người ta. Dựa theo những lời nói của Thủy Quân thì Lăng Tiêu tình cờ gặp bọn họ, sau đó tên này lại nhìn thấy bảo kiếm hắn cầm trong tay nên thừa nước đục thả câu. Thủy Quân hắn liều mạng chống lại nhưng kết quả là một tên thủ hạ tâm phúc lại bị giết chết, viên đá quý trên chuôi kiếm cũng bị người ta cướp đi. Sau đó tên Lăng Tiêu kia còn táo tợn đánh ra một đòn hùng mạnh làm cho đám người bọn hắn bị thương hơn phân nửa.

Thủy Quân cũng không có quan hệ với nhiều người trong Liên Minh Phương Nam nên cũng coi như một người biết ẩn nhẫn, Thủy Trường Xuân tất nhiên cũng rất tin tưởng vào con trai của mình. Thật ra đến lúc này, nguyên nhân gì để hai bên xảy ra xung đột cũng không còn quan trọng nữa. Người của bọn họ đã bị thương quá nhiều, mà phần lớn lại đều là trọng thương, hơn nữa không ai biết được rõ ràng về viên đá quý trên chuôi kiếm của Thủy Quân hơn Thủy Trường Xuân.

Nếu tuyên bố ra bên ngoài thì nói rằng viên đá quý kia chính là của tổ tiên Thủy gia đoạt được, nhưng Thủy gia cũng chỉ có hai cha con bọn họ, nên làm gì có tổ tiên nào, căn bản đây chính là bảo vật của Thủy Trường Xuân. Chính bản thân Viên đá quý kia cũng không có tác dụng gì quá lớn nhưng nếu tùy tiện đặt lên trên một thanh kiếm thì cây kiếm này sẽ lập tức trở thành Thần binh, nó có thể phát huy mấy lần thậm chí là mấy chục lần lực lượng vốn có.

Trong mắt Thủy Trường Xuân lóe lên vẻ tàn khốc, lão nhìn con trai rồi trầm giọng hỏi:

-Chẳng lẽ ngươi cũng không nói mình là người của Liên Minh Phương Nam sao?

Thủy Quân lập tức sửng sốt rồi cúi đầu nói:

-Phụ vương, khi đó hài nhi nhất thời hoảng loạn nên quên không nói.

-Chủ nhân, tên Lăng Tiêu kia là một đứa tiểu nhân kiêu ngạo và hung hăng. Cũng không biết rốt cuộc tên này có lai lịch gì mà từ nhân giới phi thăng lên không được bao lâu lại có tốc độ đề thăng thực lực kinh khủng, nhanh đến mức làm người ta cảm thấy hoa cả mắt. Ta còn nhớ rõ một trăm năm trước hắn còn chẳng là thứ gì, nhưng không ngờ bây giờ lại đề thăng đến mức độ như vậy. Hắn có thể đạt đến trình độ như ngày hôm nay cũng không có gì lạ, theo ta thấy chúng ta cần phải diệt trừ tận gốc Thục Sơn này trước, chỗ đó sớm muộn gì cũng là một tai họa.

Tôn Thiết khom người đối mặt với Thủy Trường Xuân nói.

Trong đám người bên dưới cũng có vài tên phụ họa theo.

-Đúng vậy thưa đại vương, tên Lăng Tiêu kia căn bản không biết nhún nhường là gì, kiêu ngạo và tàn ác. May mà hôm nay bên cạnh thiếu chủ có nhiều người, nếu không tên kia chắc chắn sẽ làm ra những chuyện khủng bố hơn.

-Năm xưa khi Lăng Tiêu chưa lập nghiệp thì nhận được ân huệ của rất nhiều người, nhưng đến khi hắn thật sự vùng lên thì đem những ân nhân này để sau đầu, thậm chí còn trở mặt thành kẻ thù, là loại người tráo trở!

Tên này chỉ đơn giản đứng đây nói xằng nói bậy nhưng những lời này lọt vào tai Thủy Trường Xuân lại sinh ra một tác dụng nhất định.

Thủy Trường Xuân ngồi ở vị trí thủ lĩnh, lão nâng hay tay lên rồi đập xuống dưới trầm giọng nói:

-Ta mặc kệ tên Lăng Tiêu kia là loại người gì, trước đây ta còn trói buộc các ngươi, nghiêm cấm không được phát sinh xung đột với hắn. Nhưng bây giờ xem ra cho dù chúng ta không trêu chọc thì sớm muộn gì tên này cũng đè lên đầu chúng ta, nếu đã như vậy thì cứ tiêu diệt bọn này trước. Bây giờ các ngươi hãy nói cho ta biết những trận pháp kia của Thục Sơn phái có điểm gì thần kỳ?

Tôn Thiết lại đứng ra nói:

-Chủ nhân, thực lực của tên Lăng Tiêu kia cao lắm cũng chỉ có cảnh giới đại viên mãn đỉnh phong, điều này không cần phải sợ, cho dù đơn độc một mình không phải là đối thủ của hắn nhưng nếu có vài cường giả cảnh giới đỉnh phong cùng hợp lực lại thì hắn chắc chắn sẽ không phải là đối thủ. Chỉ có những trận pháp kia của Thục Sơn phái mới làm người ta cảm thấy đau đầu. Từ khi Lăng Tiêu nổi lên cho đến nay thì chưa nghe nói có bất kỳ người nào, bất kỳ một thế lực nào có thể phá vỡ trận pháp kia của hắn. Năm xưa từng có một trưởng lão của Phương gia một gia tộc nhỏ ở Nam Châu và cũng chính là gia tộc phụ thuộc vào Tương gia, từng đi vào bên trong trận pháp đó, kết quả là chỉ đến khi xuất ra thực lực cực mạnh thì Lăng Tiêu mới chủ động thả ra ngoài.

Thủy Trường Xuân nhìn thoáng qua Tương Vân Bưu đang đứng bên dưới rồi híp mắt hỏi:

-Có chuyện này sao?

Tương Vân Bưu vội vàng khom người, vẻ mặt lộ ra nụ cười lấy lòng nói:

-Đại vương, chuyện này là thật! Người đó chính là Phương Hướng Đông của Phương gia, hắn nói trận pháp kia vô cùng quỷ dị và hùng mạnh, sau khi người ta tiến vào mà lại đứng yên thì sẽ xuất hiện rất nhiều ảo giác tiến lên tấn công, mà ảo giác kia cũng chính là tâm ma của mỗi người. Ví dụ như những gì bình thường người này sợ nhất sẽ xuất hiện ở chỗ đó và tấn công. Nếu không tránh né thì đòn tấn công kia sẽ hóa thành thật sự. Tuy nó không mạnh nhưng tuyệt đối có thể làm người ta bị thương. Nếu phản kích thì đại trận sẽ thật sự chuyển động, lúc này sẽ có đủ loại cách thức tấn công xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Thậm chí cũng có rất nhiều cách thức tấn công mà người ta khó thể tưởng tưởng nổi xuất hiện trong trận pháp đó.

Thủy Trường Xuân gật đầu, vẻ mặt lão vẫn như thường, lão lại hỏi:

-Những năm gần đây chẳng lẽ không có một cường giả cảnh giới đại viên mãn nào tiến vào trong trận pháp kia sao?

Tôn Thiết trở nên trầm ngâm sau đó lại lắc đầu nói:

-Khi đến gần trận pháp kia thì sẽ cảm giác được bên trong ẩn giấu một luồng sát khí vô tận, như vậy làm gì có ai dám bước chân vào?

Thủy Trường Xuân cười lạnh vài tiếng sau đó lại nói:

-Các ngươi đều không biết, những trận pháp năm xưa bên trong La Ma giới có lợi hại hay không? Những thứ đó so với trận pháp của Lăng Tiêu còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Nhưng không phải La Ma giới cũng sụp đổ sao? Tên Lăng Tiêu kia nhất định là nhận được chân truyền của La Ma giới, nếu không thì tên này chưa chắc đã có nhiều bản lĩnh kỳ quái như vậy. Mà trận pháp lại chính là một tiêu chí của La Ma giới.

Đám người bên dưới nghe thấy những lời này thì ngơ ngác nhìn nhau rồi hít vào một luồng khí lạnh. Trong đám người này bao gồm cả Tôn Thiếu và Tương Vân Bưu cũng chưa từng nghe ai nói qua La Ma giới.

Tôn Thiết nhìn Thủy Trường Xuân, vẻ mặt hắn trở nên cung kính:

-Chủ nhân, có thể giải thích cho chúng ta biết được không?

Vẻ mặt Thủy Trường Xuân hơi co lại vài cái, lão thầm nghĩ:

-La Ma giới này cho dù là người có thân phận như ta cũng không dám nói hiểu được nhiều. Nhưng nếu lừa dối các ngươi thì không có vấn đề gì.

Thủy Trường Xuân ho nhẹ hai tiếng, sau đó nói:

-Năm xưa thần giới còn có một tên gọi khác là Ngụy Thần giới. Chỉ có những người độ qua kiếp nạn mới trở thành Kiếp Hậu Thần trong Thần giới, cũng chính là Chân Thần! Mà bên trong Thần giới, cũng có thể nói là xung quanh Thần giới còn có một địa phương khác gọi là La Ma giới. Đây là một địa phương mà tất cả những vị thần trong Thần giới không thể đi vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK