Hoàng Phủ Thương Tùng hứng thú nhìn mọi người phía dưới lại một lần nữa sôi động cả lên, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười:
- Cuối cùng thứ muốn bán đấu giá này, có thể nói là ma thú, nhưng cũng có thể nói nó là bảo vật cực phẩm! Khung xương của nó cực kỳ nặng, nếu dùng làm kiếm bình thường thì lực sát thương có thể còn mạnh hơn so với trọng kiếm tinh thiết, nếu như làm phụ ma kiếm thì phẩm chất của nó gần như là tốt nhất trong các phụ ma kiếm cùng cấp bậc!
Diệp Vi Ny nhìn thoáng qua Lăng Tiêu, trong lòng sôi sục, hôm nay nàng đã trải qua nỗi khẩn trương và kích thích mà suốt đời chưa từng có. Xem ra phòng đấu giá của đại gia tộc này đúng là không đơn giản, có thể nói một thứ vốn không tốt gì thành đồ rất tốt, có thể biến thứ vốn rất tốt nói thành đồ tuyệt hảo! Tóm lại, chính là có năng lực mê hoặc lòng người cực cao. Diệp Vi Ny còn chăm chú nghe từng câu của Hoàng Phủ Thương Tùng, nàng cho rằng: làm một kẻ lừa đảo rõ ràng tốt hơn nhiều so với làm một bàn tay vàng (kẻ trộm cắp)!
Lăng Tiêu lấy cây Địa Long Chi Tâm từ trong nhẫn không gian ra, chăm chú quan sát, phát hiện ra kẻ mạo hiểm đào nó lên hẳn là người rất có kinh nghiệm, ngay cả một cái rễ cũng không có đứt chút nào, gìn giữ công hiệu của nó thật hoàn hảo.
Diệp Vi Ny thấy Lăng Tiêu xem xét cẩn thận, cũng định áp đến gần xem, lại nghĩ tới Lăng Tiêu tiêu tiền như nước, bĩu môi khẽ hừ một tiếng, tiếp tục nhìn Hoàng Phủ Thương Tùng bán đấu giá.
Lúc này mọi người trong lô ghế trên lầu hai cũng đều rất hứng thú, cả đám đều dán ánh mắt lên người của Hoàng Phủ Thương Tùng.
Hoàng Phủ Thương Tùng dường như cảm nhận được các quý tộc đang chăm chú nhìn mình, mỉm cười nói:
- Loại ma thú này tuy rằng thân mình cực kỳ lớn nặng, nhưng hành động lại rất mạnh và nhanh như gió, bản tính vô cùng hung ác! Hơn nữa khắp cả đại lục Thương Lan chỉ có Phạm Đế Á Đại Tuyết Sơn mới có: Bạch Ngọc Xích Mục Mãng!
Toàn bộ mấy trăm người trong đại sảnh đầu tiên là đồng loạt ngây người như phỗng, liền sau đó tiếng người ồn ào như ong vỡ tổ, các tiểu quý tộc mặc quần áo hoa lệ thậm chí quên mất phong thái quý tộc của mình, cả đám đỏ mặt tía tai nhao nhao, thậm chí có người vì cái vấn đề “Có khả năng” và “Không có khả năng” mà thiếu điều thượng cẳng tay hạ cẳng chân.
Tuyệt đại đa số mọi người cảm thấy rất khó tin. Đúng vậy, bọn họ đương nhiên tin tưởng lời nói của Hoàng Phủ Thương Tùng, danh dự của gia tộc Hoàng Phủ luôn luôn hoàn mỹ, tính giảo hoạt đó vốn là bản tính của thương nhân, không giảo hoạt sao còn gọi là thương nhân? Thêm nữa, ngay cả loại ma thú phi hành cường mãnh Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng này cũng có thể săn bắt được, như vậy săn bắt được Bạch Ngọc Xích Mục Mãng cũng không phải là không có khả năng.
Vấn đề mấu chốt chính là ở chỗ: Rất nhiều người đều biết đến loại ma thú cường đại thần kỳ này, nhưng đã rất nhiều năm không có người nào nhìn thấy bóng dáng của nó nữa!
Lập tức liền có người la lớn:
- Chưởng quầy Hoàng Phủ, không phải không tin ngài, chúng ta đây đúng là muốn mở rộng tầm mắt, có thể cho chúng ta nhìn qua ma thú này không?
Những người khác đều nhao nhao phụ họa theo, có thể được nhìn loại ma thú như trong truyền thuyết này để mở mang kiến thức đương nhiên là chuyện không còn gì tốt bằng.
Hoàng Phủ Thương Tùng cười lắc đầu nói:
- Thực xin lỗi, phòng đấu giá có quy củ của phòng đấu giá, cũng không thể thỏa mãn được nguyện vọng của mọi người.
Phía dưới truyền đến một hồi tiếng thở dài, Hoàng Phủ Thương Tùng lại nói tiếp:
- Tuy nhiên, ta cạy lấy một mảnh vảy trên thân của Bạch Ngọc Xích Mục Mãng! Ta tin rằng bất kể ai là người mua cũng không lẽ lại tiếc rẻ một mảnh vảy này với lão nhân ta đúng không?
Rất nhiều người đều cười rộ lên, sau đó có người la lớn:
- Hoàng Phủ đại sư, mau đưa vảy ra xem thử đi!
Trong lô ghế trên lầu hai, mọi người cũng đều vứt bỏ hết mọi chuyện, ánh mắt sôi nổi nhìn chằm chằm xuống dưới bệ bán đấu giá.
Trong phòng bao của đám Cuồng Đồ Vệ Sĩ Đoàn, bầu không khí càng thêm căng thẳng ngưng trọng, tâm tư cả đám đều nặng trịch. Trong cả phòng đấu giá, chỉ sợ ngoại trừ Lăng Tiêu, cũng chỉ có tâm tư của bọn họ không chú ý đến Hoàng Phủ Thương Tùng, ai nấy đều đang nghĩ cách làm thế nào để giải quyết nguy cơ trước mắt này.
Diệp Hàn Tâm thầm suy nghĩ không kìm được cười khổ, ban đầu còn hăng hái truy nã tên nữ tặc mặc áo đen kia, giờ đây hắn thà rằng lệnh truy nã kia chưa hề được phát ra!
Vấn đề trước mắt là: Nếu rút bỏ lệnh truy nã, sau này danh dự của Cuồng Đồ Vệ Sĩ Đoàn trong toàn giới lính đánh thuê bị mất hết. Còn không rút lui, lập tức sẽ gặp phải tai ương ngập đầu!
- Đi!
Trong lòng Diệp Hàn Tâm rốt cục hạ quyết định, đứng dậy, nói tiếp:
- Trở về, hủy bỏ lệnh truy nã, rời khỏi Lam Nguyệt!
- Đại ca!
Diệp Kinh Tâm đứng bật dậy, phẫn nộ nói:
- Huynh chẳng lẽ đã quên Thân Khắc và các huynh đệ đẽ chết rồi sao?
Vân Na và Cuồng Chiến không người nào lên tiếng, lúc này nói cái gì cũng không cần thiết, nói gì đi nữa cũng là chuyện của hai huynh đệ bọn hắn.
Diệp Hàn Tâm thản nhiên nhìn thoáng qua đệ đệ đang kích động:
- Ta là vì lo lắng cho sự sống của mấy trăm huynh đệ kia.
Diệp Kinh Tâm giọng nói nặng nề:
- Tốt, ta hiểu, ha ha, đại ca chịu nhục lấy đại cục làm trọng. Tốt lắm, như vậy, bây giờ ta tuyên bố, ta rời khỏi Cuồng Đồ Vệ Sĩ Đoàn, ngày sau hết thảy chuyện của Cuồng Đồ không liên quan tới ta! Ta nhất định phải tìm cho bằng được nữ tặc áo đen kia, tự tay giết ả để báo thù cho Thân Khắc!
Nói xong, nhìn thật sâu vào mặt từng người, hít một hơi dài, xoay người lạng mình đi ra ngoài.
- Đoàn trưởng Hàn Tâm...
Đôi mắt xinh đẹp của Vân Na chớp chớp, đôi mi thanh tú nhíu lại, sợ là chỉ nhìn bề ngoài bất cứ người nào cũng không thể tưởng được: mỹ nữ nhìn xinh đẹp yếu đuối thế này lại có ngoại hiệu là “độc quả phụ”.
- Quên đi, theo hắn đi thôi.
Diệp Hàn Tâm thở dài một tiếng, sau đó quay người đi ra ngoài, trong khoảnh khắc xoay người đó trong ánh mắt lộ ra vẻ chán nản thật sâu đậm.
Hoàng Phủ Thương Tùng đưa ra một cái vảy màu trắng cỡ như cái chậu rửa mặt, trong suốt như ngọc, vô cùng mượt mà, dưới ánh đèn lấp lánh sáng ngời. Mọi người phía dưới không kìm được tiếng trầm trồ, từ cái vảy này thì có thể tưởng tượng được con vật đó lớn đến mức nào, lại có dáng vẻ xinh đẹp biết bao?
Người trẻ tuổi mặc hoa phục trong lô ghế lẩm bẩm nói:
- Phụ thân, người bán đấu giá này, nếu như có thể phục vụ cho chúng ta.
Người đàn ông trung niên nghiêm túc gật gật đầu, liền sau đó thở dài nói:
- Đáng tiếc, muốn từ gia tộc Hoàng Phủ biết được tin tức của người bán, thật rất khó!
Người trẻ tuổi có chút không phục:
- Ngay cả chúng ta, hoàng...
Nói còn chưa dứt lời, liền ngậm miệng, cẩn thận nhìn phụ thân.
Sắc mặt người trung niên dần dần dịu xuống, cười khổ lắc đầu:
- Cũng không được!
Tần Khang vừa mới nghe Isa liên tiếp hai lần nhắc tới một cái tên xa lạ, trong lòng bực bội, chỉ có điều ông nội của nàng cũng không nói gì, lúc này lại nhìn thấy cái vảy tuyệt đẹp của Bạch Ngọc Xích Mục Mãng, không kìm nổi khẽ cười nói:
- Isa muội muội, lúc này sao muội không nói đây cũng là Lăng Tiêu ca ca của muội săn bắt vậy?
Isa khôi phục vẻ cao quý thanh nhã, thật ra vừa rồi chẳng qua là nàng quá mức lo lắng cho Lăng Tiêu mà kìm lòng không nổi thôi, giờ thản nhiên nhìn lướt qua Tần Khang, sau đó nhẹ giọng nói:
- Ta nói cái gì, cũng cần giải thích với ngươi sao?
“...” Tần Khang bị bẽ mặt trong lòng thầm hận: “Isabella, đừng tưởng rằng cô có xuất thân tốt là có thể như thế, một ngày nào đó, ta sẽ cho cô biết, phu quân của cô họ gì!”
- Bạch Ngọc Xích Mục Mãng! Bắt đầu đấu giá, giá khởi điểm... năm vạn kim tệ!
Hoàng Phủ Thương Tùng lúc này không có tăng giá tức thời, bởi vì hoàn toàn không cần thiết! Giá trị của loại ma thú này, gần như không người nào không biết! Nói nó là vật báu vô giá đều không quá đáng.
- Sáu vạn!
Tiếng nói phát ra từ một tiểu quý tộc trong đại sảnh, thấy mọi người đều quay nhìn, hắn không kìm được dương dương tự đắc, ngẩng cao mặt, dường như muốn cho mọi người nhớ kỹ hình dáng của hắn. Chung quanh không ít nữ nhân bộ dáng xinh đẹp đều không nén nổi dán đôi mắt quyến rũ vào hắn, khiến chàng tiểu quý tộc này càng thêm đắc ý.
Trong một gian lô ghế lầu hai, Thượng Quan Vũ Đồng nhếch khóe miệng, thốt ra một câu:
- Vọng tưởng!
Sau đó tao nhã nói:
- Mười vạn!
Chàng tiểu quý tộc kia còn chưa kịp thu lại vẻ tươi cười, trên khuôn mặt chợt sượng hẳn đi, nét mặt như là ăn phải sâu bọ trông thật buồn cười.
Trong lô ghế bên kia, truyền đến giọng một người tuổi còn trẻ:
- Mười lăm vạn!
Trong đại sảnh chợt yên lặng lại, không ít người thầm nghĩ: “Lại là bọn hắn! Xem ra, hôm nay thật là nhiệt náo đây!”
Chuyện làm cho người ta không ngờ nhất đã xảy ra, ngay trong một góc của đại sảnh truyền tới một giọng nói khàn khàn cực kỳ già nua.
- Hai mươi vạn!