Mục lục
[Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng Tiêu hỏi ngược lại:

- Theo ý của tiên sinh thì nên làm như thế nào?

Tương Vân Sơn tự tin nói:

- Những gia tộc tới Nam Phương Liên Minh lần này cũng không nhiều, nhất là minh chủ Tôn Hạo Thiên trước khi đến cũng đã đưa thư tới, nói là đến để chúc mừng đại hôn của chủ công, theo Vân Sơn, việc đó không tốt được như vậy! Thực lực của chủ công sâu khó lường, chỉ sợ đã động đến sự kiêu ngạo vốn có của những người đó!

Tương Vân Sơn nói xong, cùng với Lăng Tiêu hai người cười rộ lên, sau đó còn nói thêm:

- Còn chuyện Tương Vân Bưu đến, cũng không nằm ngoài dự đoán của ta. Hắn trước giờ vẫn rất đa nghi, nếu không thể chính mắt nhìn thấy tân nương tử của ta có phải là Tuyết Ngọc hay không, hắn sẽ ngủ không yên!

Lăng Tiêu lúc này bỗng nhiên cười trêu ghẹo một câu:

- Nếu hắn nhìn thấy, sẽ càng ngủ không yên.

Tương Vân Sơn phát ra tiếng cười sang sảng, sau đó lại nói:

- Ở phía nam của liên minh, người đáng để ta chú ý nhất, tin rằng cũng chỉ có Diệp Thiên kia. Ý đồ của người này khi đến đây thật sự ta nhìn không thấu. Hơn nữa ta vẫn cảm thấy Diệp Thiên đột nhiên lên làm gia chủ của Diệp gia, trong đó dường như là có mưu mô gì. Tuy nhiên đấy chỉ là suy đoán của ta thôi, không có chứng cứ rõ ràng.

Lăng Tiêu gật gật đầu, hơi nhíu mày nói:

- Tên Diệp Thiên này ta đã giao thủ với hắn vài lần, cái làm cho ta có ấn tượng sâu sắc nhất chính là tốc độ gia tăng thực lực của người này cực nhanh! Hơn nữa trong mắt người này hoàn toàn không có sự cuồng vọng như của một vài con cháu quý tộc, mà là phong thái ngạo nghễ thật sự đối với thiên hạ vạn vật… …

- Thần chuyển thế?

Tương Vân Sơn có chút nhạy cảm lập tức nói, sau đó lại nói tiếp:

- Nếu nói như vậy, thật đúng là có khả năng này! Bởi vì Lam gia và Diệp gia vốn là thế gia, ta đã nghe Lam Thiên Mai nói qua, Diệp gia tuy cũng có cao thủ, nhưng tổng thể thực lực cũng không mạnh hơn Lam gia nhiều lắm. Qua hàng nghìn hàng vạn năm vẫn như vậy, cho nên Diệp gia đột nhiên lại xuất hiện một đệ tử cực kỳ xuất sắc như Diệp Thiên quả thật làm cho người ta có chút giật mình. Nếu nói Diệp gia đột nhiên có được một bí tịch công pháp gì đó thì cũng không đúng, bởi vì người xuất sắc chỉ có Diệp Thiên này, còn những người khác thì vẫn như vậy.

Lăng Tiêu gật đầu nói:

- Khi hắn giao chiến với ta cũng đã từng nói qua hắn là thần chuyển thế trong thần giới. Tuy nhiên việc này cũng không sao cả, mặc kệ ý đồ của hắn như thế nào ta cũng không sợ.

Sự tin tưởng của Tương Vân Sơn đối với Lăng Tiêu thậm chí còn lớn hơn sự tự tin của bản thân hắn, đối với lời nói của Lăng Tiêu vô cùng tin tưởng.

Tương Vân Sơn ngẫm nghĩ một chút, sau đó nói:

- Nếu thoạt nhìn bề ngoài, Nam Châu liên minh đang ở thế hạ phong. Hơn nữa hai bên lúc trước đã xảy ra một cuộc xung đột quy mô khá lớn.

Tương Vân Sơn nói tới đây nhìn Lăng Tiêu, vẻ mặt bội phục cười nói:

- Chủ công quả nhiên lợi hại, bế quan tu luyện mà có thể khiến cho hai bên bọn họ phát sinh xung đột kịch liệt.

Lăng Tiêu bật cười nói:

- Chuyện này không liền quan gì tới ta, lúc ấy ta cũng không nghĩ tới sẽ gây ra động tĩnh lớn như vậy.

Tương Vân Sơn thở dài một tiếng nói:

- Đúng vậy, hết thảy nguyên nhân của chuyện này là do lòng tham của con người. Nghe nói thanh niên mặc áo đen trầm mặc về cùng với chủ công kia là người của Ma Tộc?

Những người biết được thân phận của Kim Hổ có rất nhiều, cũng không hy vọng có thể giấu giếm được ai, vì thế Lăng Tiêu nói:

- Sự kiên nhẫn của ngươi còn hơn bọn Lam Hải rất nhiều, bọn họ đã sớm hỏi rồi.

Tương Vân Sơn xấu hổ đỏ mặt lên, sau đó nói:

- Thực ra ta sớm đã biết, tuy nhiên cũng muốn xác nhận một chút. Kim Hổ thoạt nhìn vô cùng dữ tợn, bình thường cũng không thể nào nói chuyện với người khác, cho nên mọi người đối với hắn đều có chút tò mò. Hơn nữa hắn thường xuyên cùng với sủng vật của chủ công… Tiểu Sửu ở cùng một chỗ… …

Khi nói ra hai chữ Tiểu Sửu này, Tương Vân Sơn hơi dừng lại một chút, trong lòng có chút thầm trách Lăng Tiêu đã đặt cho một con ma thú thần kỳ một cái tên tầm thường như vậy, thậm chí còn có chút hơi đùa cợt. Nếu không có các phu nhân của chủ công đều cùng làm chứng cho chuyện này, hắn thậm chí còn không thể tin được cái tên này là do Lăng Tiêu, một người hành xử già dặn, khí độ thiên thành nghĩ ra.

Lăng Tiêu gật đầu nói:

- Đúng vậy, Kim Hổ là một ma thú có huyết mạch hoàng gia của ma tộc, thực lực cũng rất không tồi, cũng có thể giúp đỡ chúng ta một tay.

Có thể khiến cho Lăng Tiêu khích lệ một câu thực lực không tồi thì chắc chắn không thể kém được. Tương Vân Sơn thầm nghĩ, sau đó còn nói:

- Lần này xem ra mâu thuẫn giữa Nam Châu Liên Minh và Nam Phương Liên Minh đã đến mức không thể dàn xếp được rồi. Tuy nhiên trước khi bọn họ đến nơi này dường như đã ngầm thoả hiệp, đến bây giờ cũng chưa có phát sinh xung đột gì, chẳng lẽ… họ muốn chủ công làm người trung gian, ở giữa điều đình chuyện này?

Lăng Tiêu lo lắng, hắn thật sự không ngờ tới điểm này, nói:

- Có lẽ không phải vậy, danh vọng của ta… dường như còn chưa được đến mức ấy!

Lời nói của Lăng Tiêu không phải là khiêm tốn, mà phát ra từ nội tâm. Thục Sơn phái tuy đã có được một địa vị nhất định, nhưng cũng hoàn toàn chưa đến mức độ khiến tất cả mọi người đều bội phục. Như rất nhiều các đại thế gia hay môn phái tám vạn mười vạn năm, trải qua thời gian dài tích lũy, còn xa những môn phái nhỏ chưa đến hai trăm năm như Thục Sơn phái này mới có thể bằng được.

Cho nên mặc dù Lăng Tiêu đối với thực lực của mình có tự tin, nhưng cũng không cuồng vọng đến mức cho môn phái của mình là thiên hạ đệ nhất.

Tương Vân Sơn lại cười nói:

- Chủ công thật khiêm tốn, chẳng lẽ chủ công nghĩ thân phận luyện đan tông sư kia là cho không sao? Ở Thánh Vực này từ sau Thần Chiến, trải qua hơn mười vạn năm, cao thủ luyện đan xuất hiện vô số kể, cũng không thiếu một vài nhân vật vô cùng xuất chúng, nhưng có được người nào được xưng tụng là tông sư không? Cho nên lại nói tiếp, giá trị của danh hiệu luyện đan tông sư của chủ công không chỉ là cao bình thường thôi đâu! Ngài nghĩ xem, nếu không có cái danh hiệu này, Tôn Hạo Thiên là người có thân phận như thế nào, làm sao có thể tự mình đến đây?

Lời này của Vân Sơn có chút mạo phạm, tuy nhiên cũng là lời nói thật! Chỉ bằng vũ lực, hoàn toàn không thể khiến cho danh vọng của chủ công đạt được đến mức độ này!

Lúc này, thanh âm của Hoàng Phủ Nguyệt ở bên ngoài vang lên:

- Lăng Tiêu, lại có người đến nơi đây, muội vào nói chuyện được không ?

Hoàng Phủ Nguyệt là một người vô cùng độc lập trong đám hồng nhan bên cạnh Lăng Tiêu, tất cả mọi việc nàng đều tự mình đi giải quyết, có thể khiến nàng đích thân đến nơi đây thông báo, hiển nhiên không phải người bình thường.

- Vào đi.

Lăng Tiêu mỉm cười nói, cửa phòng nhẹ nhàng được đẩy ra, lộ ra gương mặt tươi cười xinh đẹp của Hoàng Phủ Nguyệt. Tương Vân Sơn lúc này đứng dậy nói:

- Chủ công cứ nói chuyện, Vân Sơn xin cáo lui trước.

Hắn nói xong lại hướng về Hoàng Phủ Nguyệt khẽ gật đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài cửa.

Hoàng Phủ Nguyệt nhìn Tương Vân Sơn đóng cửa lại, thè ra cái lưỡi thơm tho, lộ ra một nụ cười có vẻ tinh nghịch, sau đó nói:

- Muội không nên tới hả? Dọa cho hắn phải đi rồi, có phải các người đang nói về chuyện rất quan trọng hay không?

Lăng Tiêu lắc đầu nói:

- Chỉ nói chuyện phiếm mà thôi.

Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Nguyệt, bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng Phủ Nguyệt năm đó. Ở cái quán rượu của người mạo hiểm kia, ký ức về dáng vẻ tác oai tác quái của Hoàng Phủ đại tiểu thư vẫn còn như mới, nhịn không được liền nổi ý muốn chọc ghẹo, vỗ vỗ chân mình cười nói:

- Lại đây ngồi nào.

Hoàng Phủ Nguyệt thấy hơi sợ, gần như chưa từng thấy Lăng Tiêu biểu lộ tình cảm ra ngoài như thế, mặc dù vậy, trong lòng cũng đồng thời dâng lên một cảm giác hạnh phúc, tuy có ngượng ngùng nhưng cũng vẫn đi đến, ngồi lên đùi của Lăng Tiêu. Thân thể hai người vừa tiếp xúc, từ trong lòng đều khẽ run lên, một bầu không khí tế nhị mơ màng vờn quanh hai người. Hoàng Phủ Nguyệt dâng hơi có chút ý loạn tình mê, thiếu chút nữa đã quên ý định của mình đến đây.

Trong phút chốc, Lăng Tiêu đạo tâm tuy vô cùng trong sáng nhưng cũng không tự chủ được ôm lấy tấm lưng mềm mại mảnh khảnh của Hoàng Phủ Nguyệt, khẽ ngửi hương thơm ngào ngạt trên mái tóc của Hoàng Phủ Nguyệt. Mặt của Hoàng Phủ Nguyệt không kìm được hơi ngẩng lên một chút, khuôn mặt xinh đẹp trở nên ửng hồng, đôi mắt nhẹ nhàng nhắm lại, đôi lông mi dài hơi hơi lay động, tim đập rất nhanh, dường như đang đợi chờ cái gì đó.

Lăng Tiêu nhìn nhan sắc tuyệt mỹ của Hoàng Phủ Nguyệt, không kìm nổi cúi đầu, môi của hai người dần dần chạm vào nhau… …

Thật lâu sau, Hoàng Phủ Nguyệt mở to mắt, hai con ngươi sáng ngời xinh đẹp vô cùng nhìn Lăng Tiêu, thỏ thẻ nói:

- Muội còn tưởng rằng chàng là một tên người gỗ!

Nàng nói xong dựa đầu vào vai Lăng Tiêu.

Một bầu không khí ấm áp hình thành xung quanh thân thể hai người, đạo tâm của Lăng Tiêu kia chậm rãi bắt đầu hấp thụ loại cảm xúc này, sự lĩnh ngộ hữu tình đạo đình trệ đã lâu, trong lúc này lại vô tình tiến bộ một chút.

Lúc này Hoàng Phủ Nguyệt bỗng nhiên vỗ trán mình, sau đó từ trên người Lăng Tiêu nhảy xuống, nói:

- Đều tại chàng, thiếu chút nữa ta đã quên mình tới đây để làm gì.

Lăng Tiêu khẽ mỉm cười, sau đó nói:

- Chuyện gì, còn quan trọng hơn chuyện của chúng ta sao?

Hoàng Phủ Nguyệt đỏ mặt lên, sau đó cười nói:

- Chàng nhất định sẽ đoán không ra, đám tân khách vừa mới đến đây là ai!

Lăng Tiêu nói:

- Chẳng lẽ là Đinh gia?

Hoàng Phủ Nguyệt lắc đầu cười nói:

- Không phải, đại thiếu gia của Đinh gia đêm qua đã tới rồi, ta đoán Diệp Tử cô ta không nói cho chàng biết.

Nàng nói xong che miệng cười rộ lên.

Về việc đại thiếu gia của Đinh gia tới tìm Diệp Tử, toàn bộ hồng nhan bên cạnh Lăng Tiêu đều biết nguyên nhân, cho nên Hoàng Phủ Nguyệt mới lấy Diệp Tử ra để trêu ghẹo, không chừng nếu có Diệp Tử ở đây, hai nữ nhân này sẽ nháo nhào một hồi.

Nếu nói lúc ở nhân giới năm đó, nữ nhân trong lúc đó còn có những tình huống âm thầm tranh sủng phát sinh, thì hiện giờ sau khi tầm mắt của mọi người đã trở nên vô cùng rộng lớn, suy nghĩ cũng đã hoàn toàn thay đổi. Sau khi có được sinh mệnh trường tồn, mỗi người đều có những theo đuổi của riêng mình, tuy một lòng đều hướng về Lăng Tiêu, nhưng cũng đã sớm học được cách làm thế nào để ở chung với nhau.

Thời gian có thể làm cho người ta già đi, càng có thể làm cho người ta trở nên chín chắn hơn!

Cho dù Y Toa vốn khờ dại ngây thơ, mặc dù đứng trước mặt Lăng Tiêu vẫn ngượng ngùng như trước, nhưng có ai dám nói Y Toa vẫn là một nha đầu ngốc như năm đó?

Lăng Tiêu cười khổ lắc đầu, sau đó nói:

- Đinh Hỏa nếu nghe thấy lời ngươi nói, nhất định sẽ hối hận năm đó đã theo đuổi Diệp Tử.

Hoàng Phủ Nguyệt cười hì hì:

- Nghe nói người đó là một người thông minh, không hay đùa giỡn với chàng. Hôm nay có một nhóm người vừa tới, đến từ Trung Châu!

Lăng Tiêu nhướn mày lên, sau đó nói:

- Cái gì… Trung Châu?

Hoàng Phủ Nguyệt nghiêm túc gật gật đầu, sau đó cười nói:

- Chàng còn nhớ Đỗ Vũ của Khuê Sơn Phái đã có xung đột với chúng ta năm đó không? Lần này chẳng những Đỗ Vũ kia cũng đến đây, hơn nữa ngay cả chưởng môn của bọn họ là Trương Thanh Phong cũng đến! Xem ra, bọn họ vẫn chưa biết người năm đó là chàng đâu, muội thiếu chút nữa đã khiến Đại Hổ Tử đại ca ra đón tiếp Đỗ Vũ kia, hừ, hù chết hắn!

Lăng Tiêu nhìn bộ dạng bướng bỉnh của Hoàng Phủ Nguyệt, không kìm nổi mỉm cười nói:

- Không được nghịch ngợm như vậy, còn có ai đến nữa?

Hoàng Phủ Nguyệt cười nói:

- Còn có thiếu môn chủ Lục Tuấn của Nam Hoang Phái, ha, lúc ấy muội nghe thấy người nhà thông báo, muội đã sợ ngây người ra, còn tưởng là những người đó biết chúng ta là ai. Tuy nhiên cùng tới với bọn chúng còn có đại biểu của một vài gia tộc ở Trung Châu, nghe nói đệ nhất gia tộc ở Trung Châu Mạnh gia cũng phái đại biểu đến, còn có một vài đại gia tộc có thế lực ở Đông Châu, Tây Châu, Bắc Châu đều phái đại biểu đến. Phu quân, xem ra uy danh của chàng đã trải rộng khắp Thánh Vực này rồi!

Lăng Tiêu mỉm cười khoát tay:

- Là của Thục Sơn phái, không phải của cá nhân ta! Sự vẻ vang là của tất cả mọi người.

Hoàng Phủ Nguyệt lắc đầu cười nói:

- Trong nhà chúng ta, những sự vẻ vang đều thuộc về một người là phu quân!

Lăng Tiêu nghe xong liền cười cười, không nói gì nữa.

… …

Lúc này trên đường đi Vọng Thiên Thành còn có một đám người kỳ quái. Nói bọn họ kỳ quái là bởi vì nhóm người này đều mặc trường bào màu trắng, trên đầu đội mũ cao nhọn hoắt, cũng là màu trắng, toàn bộ trên người đều là màu trắng, chỉ lộ ra ánh mắt, cái mũi và cái miệng. Những thứ này cũng đã đủ kỳ quái, nhưng càng kỳ quái hơn chính là nhóm người này dọc đường đi đều là thong thả đi bộ, giống như những người thường trong Thánh Vực. Không ai có thể nhìn thấy được mặt họ như thế nào, nhưng gần như tất cả những những người nhìn thấy nhóm người này đều có thể cảm nhận được một luồng khí tức thần thánh hùng mạnh trên người bọn họ!

Nhận thức này cũng khiến cho những người bình thường không dám tiếp cận họ quá gần! Từng có một vài tên sơn tặc đui mù nghĩ rằng đây là một đám dê béo, kết quả là khi xông lên chưa đến được gần thân mình người ta, đã bị một khí thế hùng mạnh trực tiếp oanh kích thành một đám cặn bã.

Chuyện này một đồn mười, mười đồn trăm, thế nên dọc đường đi gần như tất cả sơn tặc thảo khấu đều đã biết đám người này là một đám quái nhân, rốt cuộc không ai dám tới gần bọn họ.

Vào một ngày khi vừa đến Thái Dương Lạc Sơn, nhóm người này lập tức dừng trên lại nghỉ ngơi, mấy trăm người ngồi vây quanh một đống lửa trại, yên lặng tĩnh tọa, trước khi dùng bữa dáng vẻ thành kính cầu nguyện.

- Thần nói, ta ban cho ngươi thân thể, ngươi phải giữ gìn cho trong sạch; thần nói, ta ban cho ngươi sự trường sinh, ngươi phải trung thành với ta; thần nói, ta ban cho ngươi sức mạnh, ngươi phải đi truyền bá hào quang của thần!

Sau khi nói xong, những người này dáng vẻ vô cùng thành kính nói thêm câu nữa:

- Thần Thanh Hà chí tôn vạn năng, những tín đồ trung thành bái lạy ngài!

Sau khi toàn bộ chấm dứt, một người là đầu lĩnh trong đó tháo mũ của chính mình xuống lộ ra một gương mặt bình tĩnh, đúng là gia chủ của Âu Dương gia, Âu Dương Thiên Phong!

Giờ phút này mắt hắn lóe lên nhìn chằm chằm về hướng Thục Sơn, ánh mắt kia dường như vượt qua không gian xa xôi, như thể nhìn lên người Lăng Tiêu, sau đó hai mắt có chút thất thần, thì thào lẩm bẩm:

- Lăng Tiêu, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn! Năm đó ngươi hủy căn cơ của Âu Dương gia ta ở nhân giới, bức bách ta phải giết chết tộc nhân của mình, hướng về ngươi cúi đầu nhận tội. Hiện giờ, rốt cuộc đã đến lượt Âu Dương gia ta trả thù! Hừ, nếu không có ý chỉ của thần, một mạng của Lăng Tiêu ngươi… ta nhất định… …

Âu Dương Thiên Phong nhìn lướt qua đám người trầm mặc bên cạnh, trong mắt hiện lên một chút đắc ý. Thần đã cấp cho hắn một phương pháp quả thực rất hữu hiệu, một người không chế trên một trăm tên cao thủ đại viên mãn, hơn nữa, nhóm người này chỉ biết chiến đấu, thậm chí không biết đau đớn! Quả thực chính là những cỗ máy chiến đấu!

Âu Dương Thiên Phong lại nghĩ:

- Lưu lại cho ngươi một mạng cũng tốt, ta cho ngươi trơ mắt nhìn cơ nghiệp do ngươi khổ cực lập nên, chỉ trong một đêm sẽ bị hủy hoại như thế nào! Khiến cho ngươi phải nhìn… đám thê tử tuyệt sắc kia của ngươi, sẽ ngọc nát hương tan trước mặt ngươi như thế nào! Còn muốn cho tất cả các gia tộc ở Nam Châu đều nhìn thấy luyện đan tông sư một đời trong mắt các ngươi sẽ trở thành một con rối do ta… không, do thần của ta khống chế như thế nào! Ha ha ha, đến lúc đó, Âu Dương Thiên Phong ta sẽ trở thành người phát ngôn duy nhất của thần chí tôn Thanh Hà ở Thánh Vực, còn có ai có thể ngăn cản Âu Dương gia ta phát tài? Nam Châu Liên Minh là cái gì, Nam Phương Liên Minh là cái gì… cái gì là thiên tài luyện võ Diệp Thiên, tất cả chết hết đi cho ta!

Thánh Vực này, sau này sẽ là của Âu Dương gia ta!

A, đúng rồi, thần chí tôn muốn ta chú ý đến tên Diệp Thiên kia, nói hắn là đại thần chuyển thế trong Thần Giới. Tuy nhiên, ta thích nhất chính là ức hiếp những người như hắn, ha ha, chỉ có ức hiếp những người như vậy ta mới có cảm giác thành tựu!

Trong mắt Âu Dương Thiên Phong mang theo một vẻ điên cuồng, hắn điên cuồng một cách không kiềm chế được, cả người tràn ngập sức mạnh, có cảm giác đã đạt tới cảnh giới đại viên mãn đỉnh phong, thật sự là quá tốt!

Thế giới này trong mắt hắn đã trở nên vô cùng rõ ràng! Sau khi nắm giữ một vài thần kỹ do thần truyền thụ cho hắn, còn ai có thể là đối thủ của hắn?

Hơn nữa thần chí tôn đã hứa với hắn, nếu hắn có thể không chế được Lăng Tiêu, như vậy sẽ trực tiếp đưa hắn đi tới Thần Giới! Sau khi trở thành Thần Chiến, trở thành người đầu tiên phi thăng lên Thần Giới!

Làm cho biên niên sử của Thánh Vực ghi lại cái tên Âu Dương Thiên Phong của hắn đậm một chút! Đây… chẳng phải là vinh quang sao?

… …

Ngay hôm sau, Lăng Tiêu bắt đầu lộ diện tự mình đi tiếp đãi một vài người, ví dụ như gia chủ Tôn gia, minh chủ Nam Phương Liên Minh Tôn Hạo Thiên! Minh chủ Nam Châu Liên Minh Tư Đồ Nam, cũng với một vài tộc trưởng gia tộc nổi danh ở Nam Châu.

Về phần những đại biểu tới dự, hiển nhiên đã có Vương Chân, Trương Dương hoặc là mười đại đệ tử tiến hành tiếp đãi. Thân phận hiện giờ của Lăng Tiêu cũng không phải ai muốn gặp cũng có thể gặp!

Cũng không biết là trùng hợp hay cố ý, tóm lại là ngay khi Lăng Tiêu tiếp đãi Tư Đồ Dũng, thì cũng vừa lúc Tôn Hạo Thiên cũng trùng hợp đến đây. Ngay khi hai người gặp nhau, gần như tất cả mọi người đều có cảm giác dường như không khí ở đây trở nên đông cứng lại!

Mãi cho đến khi Lăng Tiêu xuất hiện, hai người này mới tươi cười, lần lượt chào Lăng Tiêu, sau đó chắp tay chúc mừng đại hôn của Lăng Tiêu.

Từ Đồ Dũng không hổ là đã đảm nhiệm chức minh chủ của Nam Châu Liên Minh nhiều năm, phong thái và khí phách trên người hơn xa Tôn Hạo Thiên, ung dung bình tĩnh, trong mắt không hề nhìn thấy một chút hận thù đối với Tôn Hạo Thiên! Làm cho người ta không thể không bội phục khí độ và trí tuệ của Tư Đồ Dũng.

Tôn Hạo Thiên thì hơi kém một chút, cũng không phải khí độ của Tôn Hạo Thiên không tốt, mà là diện mạo của hắn làm cho người ta có chút buồn cười.

Tôn Hạo Thiên hình dáng rất thấp, hơn nữa rất gầy, nhất là khuôn mặt lại vô cùng nhỏ, ngũ quan thoạt nhìn cực kỳ tinh xảo! Mũi nhỏ, mắt nhỏ, miệng nhỏ, tai nhỏ… Nếu không phải biết trước hắn là ai, thậm chí người ta sẽ tưởng lầm rằng hắn là con cái nhà ai!

Tuy nhiên người có thể đảm nhiệm chức vị gia chủ của một nhà, đồng thời có thể đảm nhiệm vị trí minh chủ của Nam Phương Liên Minh mới thành lập, được tất cả các gia tộc của Nam Phương Liên Minh ủng hộ, nếu không có bản lĩnh hơn người, hiển nhiên không thể làm được như vậy!

Ánh mắt Tôn Hạo Thiên và Tư Đồ Dũng hai người đều nhìn lên mặt một tảng đá ở sơn môn của Thục Sơn, đều bị tám chữ hào khí ngút trời cùng với kiếm ý trên đó làm cho kinh sợ.

Thế nên khi thấy Lăng Tiêu tuổi còn trẻ, thần sắc hai người đều có vẻ hoảng hốt. Nhất là Tư Đồ Dũng, tuy biết thực lực và thế lực của Lăng Tiêu cũng không phải ngày một ngày hai, nhưng người này cũng lần đầu tiên nhìn thấy sự đối lập trong vô số tin đồn về Lăng Tiêu trong mấy năm nay. Tư Đồ Dũng chỉ có thể thầm tán thưởng một câu: anh hùng tự cổ xuất thiếu niên!

Còn Tôn Hạo Thiên sau khi thấy tám chữ kia, khi gặp lại Lăng Tiêu, trong lòng cũng không thể dâng lên một ý nghĩ: lần này mình tới đây quả không sai! Người như vậy, sao có thể là địch? Sai lầm mà mình phạm phải năm đó thật đúng là đáng chết!

Tuy nhiên, trên đời này không có bằng hữu vĩnh cửu, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn!

Chỉ cần có đủ lợi ích, tin rằng sẽ không thể không đồng ý làm ăn!

Có suy nghĩ này, Tôn Hạo Thiên tranh lời Tư Đồ Dũng, chủ động há miệng nói:

- Tôn Hạo Thiên chúc mừng đại hôn của Lăng tông chủ, trước đây Lăng tông chủ và Nam Phương Liên Minh ta có chút hiểu lầm, Hạo Thiên lần này đến chúc mừng, trước tiên là chức Lăng tông chủ tân hôn hạnh phúc, sau là Nam Phương Liên Minh muốn cùng với Lăng tông chủ hóa giải một chút hiểu lầm này!

Tôn Hạo Thiên tướng mạo xấu xí, nhưng khi nói chuyện thì khí thế tràn đầy, thanh âm thuần hậu, nếu người khác nghe thấy thanh âm này, nhất định sẽ nghĩ đến đó là một người nho nhã dịu dàng như ngọc. Vì thế, mặc dù người ta thấy hình dáng của hắn có chút hơi quái dị, những cũng không có ai dám khinh thường hắn.

Lăng Tiêu trước đó đã đoán được ý đồ của Tôn Hạo Thiên khi tới đây, nhưng không nghĩ rằng người này không ngờ có thể đứng trước mọi người thản nhiên đem chuyện này nói ra như vậy, đủ thấy sự thông minh của người này làm cho người ta không dám coi thường.

Lăng Tiêu vẫn chưa nói chuyện, nhưng một thanh âm ôn hòa bỗng thản nhiên truyền đến:

- Ồ? Tôn gia chủ cũng thật là lớn tiếng, là ai đã vô cùng phách lối tuyên chiến với Thục Sơn phái? Tại sao đánh không lại liền hòa giải, như thế có phải là hoang đường quá không? Sai lầm là sai lầm, có gì mà không dám thừa nhận? Người ở trước mặt mọi người nói ra như vậy, người không rõ chân tướng còn thực sự nghĩ điều ngươi nói là thật. Cái gì mà hiểu lầm, đúng là nói hươu nói vượn!

Sắc mặt Tôn Hạo Thiên theo lời nói này có chút thay đổi, ánh mắt nhìn người trẻ tuổi vừa nói kia. Người trẻ tuổi này đứng bên cạnh Tư Đồ Dũng, trong ánh mắt còn có một chút bóng dáng của Tư Đồ Dũng, dáng vẻ anh tuấn tiêu sái, vô cùng phóng khoáng. Hắn đứng ở đó mỉm cười nhìn Tôn Hạo Thiên, thanh âm nói chuyện như một cơn gió xuân ấm áp, nhưng lời nói này cũng thật là chua ngoa, làm cho người ta không thể tin được những lời đó là từ trong miệng một công tử phát ra.

Một người trẻ tuổi vô cùng anh tuấn ở bên cạnh Tôn Hạo Thiên cũng trả lời lại một cách mỉa mai, nói:

- Ngươi là ai? Nơi này làm gì có chỗ cho ngươi nói chuyện? Chẳng lẽ ngươi được phép thay mặt cho Lăng tông chủ hay sao?

Lăng Tiêu hơi nhíu mày, không kìm nổi nhìn thoáng qua người trẻ tuổi bên cạnh Tôn Hạo Thiên, trong lòng nghĩ người này đúng là kẻ gây họa, cách thức nói chuyện của người này đúng là không đủ tư cách.

Quả nhiên Tôn Hạo Thiên cũng là một người hiểu chuyện, thấp giọng mắng:

- Không có phép tắc, lui ra!

Người trẻ tuổi này vẻ mặt quật cường im lặng không nói, lui lại một bên, tuy nhiên ánh mắt kia lại hung hăng nhìn chằm chằm người trẻ tuổi bên cạnh Tư Đồ Dũng.

Tôn Hạo Thiên những lời này như mắng người của mình, trên thực tế cũng là mắng Tư Đồ Dũng, là người có thân phận, nhưng lại dung túng cho thuộc hạ châm chọc mình, há miệng ra là Tôn gia chủ, cho thấy thái độ của Nam Châu Liên Minh không thừa nhận địa vị của Nam Phương Liên Minh là không thể nghi ngờ!

Tôn Hạo Thiên chờ Tư Đồ Dũng trách mắng người trẻ tuổi bên cạnh hắn, nhưng chỉ thấy Tư Đồ Dũng mỉm cười nói với Lăng Tiêu:

- Lăng tông chủ, đây là khuyển tử Tư Đồ Bằng Hạc! Bằng Hạc, còn không bái kiến Lăng tông chủ?

Người trẻ tuổi này cười vô cùng ôn hòa, trong mắt đầy vẻ chân thành, hướng về phía Lăng Tiêu chắp tay:

- Bằng Hạc bái kiến Lăng tông chủ, đã ngưỡng mộ đại đanh của tông chủ đã lâu, hy vọng trong tương lai có cơ hội được tông chủ chỉ điểm!

Tôn Hạo Thiên vốn định châm biếm Tư Đồ Dũng hai câu, nhưng nghe xong lời này, trong giây lát trở nên trầm mặc. Đứa con của Tư Đồ Dũng lấy tư cách vãn bối để bái kiến Lăng Tiêu, thể hiện phong thái thấp hơn của Tư Đồ Dũng, hơn nữa không để lại dấu vết gì, người bình thường không chú ý hoàn toàn không phát hiện được!

Tư Đồ Dũng lúc này lại cười nói:

- Lại nói thêm, sau này hai nhà chúng ta sẽ càng thêm thân mật, ta sẽ đích thân đến Ngô gia ở Vọng Thiên Thành để cầu thân cho Hạc nhi. Đến lúc đó, Hạc nhi sẽ trở thành con rể của Vọng Thiên Thành, mong rằng sẽ được Lăng tông chủ quan tâm nhiều hơn!

Lăng Tiêu nao nao, trong khoảng thời gian này hắn bận rộn tổ chức hôn sự, cũng tranh thủ lúc rảnh rỗi cùng với đám nữ nhân gặp nhau, nhưng cũng không biết chuyện này, có lẽ cho dù bọn họ biết cũng sẽ không nói với hắn những việc như thế này. Nhớ tới cô bé năm đó vẫn quấn quanh người hắn, Lăng Tiêu hơi có chút thất thần, nhìn thấy ánh mắt Tư Đồ Dũng có chút biến hóa, Lăng Tiêu mới phản ứng lại, cười nói:

- Thế thì phải chúc mừng Tư Đồ minh chủ, cũng xin chúc Tư Đồ công tử!

Trong lòng hắn lại nghĩ:

- Thật khó mới có thể khiến cho Ngô Tú Nhi yêu mến Lăng Tiêu ta, ta sẽ nhờ Y Toa đến Vọng Thiên Thành để tìm hiểu tình hình, nếu thật sự là lựa chọn của nàng, Tư Đồ gia cũng là không tồi, nếu như không phải là ý của nàng, như vậy thì không thể được, ta phải xen vào việc của người khác một phen!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK