Mục lục
[Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi giết chết Phương gia trưởng lão này xong, Lăng Tiêu thong thả nhặt mấy món đồ của đối phương lên, cũng không thèm nhìn tới liền ném vào nhẫn không gian, sau đó thân mình hắn lóe lên, biến mất, ngay sau đó, xuất hiện ở mắt trận. Một kích linh hoạt, sắc bén vừa rồi đã tiêu hao của Lăng Tiêu một lượng chân nguyên lớn.

Lần này và lần giết chết Thắng Thiên có chút khác biệt. Thắng Thiên căn bản là không đoán được bảo vật của Lăng Tiêu không ngờ dũng mãnh như thế. Còn Phương gia trưởng lão này sau khi bị nhốt vào trong trận, đối với hoàn cảnh chung quanh cực kỳ mẫn cảm, lúc nào cũng cẩn thận đề phòng. Hơn nữa khi hắn biết rõ mình chắc chắn chết sử ra một kích tuyệt mệnh cuối cùng, uy lực tương đối cường đại. Lăng Tiêu né tránh nhìn thì nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế đã tiêu hao hết toàn bộ tinh thần lực lượng.

Lăng Tiêu ngồi xuống, ngưng thần tu luyện. Thoáng chốc lại hơn nửa năm trôi qua. Bên ngoài lúc đầu vốn phản ứng kịch liệt không ngờ dần dần cũng bình thường lại. Trong hơn nửa năm này, mấy người Phương gia đều không có một ai đi ra, đồng thời người của Thục Sơn phái cũng không ai xuất hiện. Rất nhiều người đoán rằng, trận pháp kia của Lăng Tiêu vây khốn kẻ thù đồng thời cũng vây khốn chính mình!

Đoán như vậy cũng rất bình thường. Bởi vì lúc trước trong đám người đến xem náo nhiệt có hai tên gan to mật lớn, không tin tà thuật muốn xông vào xem thử trận pháp này rốt cuộc có gì thần kỳ. Vì thế, hai gã người luyện võ cảnh giới Kiếm Thánh sau khi chuẩn bị kĩ lưỡng đều tự đeo vào mình dây thừng làm từ gân thú tẩm nước, nhờ người ở ngoài kéo. Nếu sau khi tiến vào phát hiện nguy hiểm, liền khẽ động dây thừng, để người bên ngoài kéo bọn họ ra.

Không thể không nói, biện pháp này thoạt nhìn rất ngu ngốc, nhưng thật ra lại có chút khả thi. Gần như tất cả mọi người đều cho rằng, kế này có thể thực hiện. Thậm chí có người còn vỗ trán cảm khái: “Sao ta lại không nghĩ ra biện pháp tuyệt diệu như thế?”

Biện pháp này đến tột cùng có tuyệt diệu hay không không ai biết. Chỉ biết là hai người kia vừa mới vừa tiến vào trận pháp, lập tức biến mất chẳng thấy đâu. Sau đó dây thừng kéo vào trong một chút rồi dừng lại, bất động.

Thời gian trôi qua vài canh giờ, người bên ngoài rốt cục cũng cảm thấy có chút bất thường. Thế là một đám người liều mạng kéo hai sợi dây thừng kia. Không ngờ rằng không hề khó kéo như bọn họ dự đoán. Tuy nhiên lúc những người đó kéo liền cảm giác được sự bất thường. Cảm giác kéo người sống và kéo người chết chắc chắn là không giống nhau.

Hai tên Kiếm Thánh bị lôi ra đều đã chết nhiều ngày. Xem biểu hiện trên mặt càng làm cho người ta kinh hãi. Không có biểu hiện sợ hãi, ngược lại trong mắt hai người tràn ngập ý cười. Nói cách khác, lúc bọn họ chết, tâm tình vẫn vô cùng vui vẻ như trước!

Sau đó chẳng còn ai dám đi vào trận pháp nữa. Sự thần bí và cường đại của trận pháp Thục Sơn phái cũng lan truyền ra ngoài. Những người vốn dĩ khinh thường Thục Sơn phái, khinh thường người thiếu niên vừa đến từ nhân giới Lăng Tiêu này, rốt cục đối với thế lực còn non trẻ đã có một cái nhìn hoàn toàn khác.

Thời gian nửa năm đối với Thánh Vực mà nói chỉ là trong nháy mắt trôi qua. Nhưng đối với những người bị trận pháp vây khốn mà nói, quả thực có cảm giác sống một ngày dài như một năm cảm giác. Giống như là bị dày vò!

Người luyện võ cảnh giới tu luyện giả, cảm giác đối với tự nhiên hơn xa người thường. Đám người Phương gia tuy rằng nhìn không thấy nguy hiểm ở nơi nào, nhưng cũng thể ngăn họ cảm nhận được nguy hiểm!

Bọn họ thậm chí có thể dự cảm, dường như có đồng bọn vừa chết đi!

Phương Văn Sơn khoanh chân ngồi dưới đất. Hắn thậm chí không biết thời gian trôi qua bao lâu. Năng lượng chậm rãi vận chuyển trong cơ thể. Ngồi trong đại trận linh khí thua xa sự sung túc bên ngoài. Lúc này hắn không ngờ có chút đồng ý với câu Lăng Tiêu mắng mình trước kia.

Nghĩ lại, mình đúng là ngốc! Phương Văn Sơn thở dài một tiếng, sau đó nghĩ thầm: “Ngày xưa có người từng nói đừng trông mặt mà bắt hình dong, không nên dễ dàng coi thường bất cứ kẻ nào! Bởi vì phàm là người mà ngươi khinh thường, người mà ngươi không để vào mắt thường thường mang đến cho ngươi phiền toái chết người!

Đúng vậy, phiền toái lúc này, cũng đã đủ chết người rồi.

Phương Văn Sơn híp mắt, nhìn bầu không khí trước mặt. Hắn có thiên phú tương đối cao ở phương diện võ đạo, nhưng các mặt khác không dám nói là am hiểu.

Trong Thánh Vực cũng có ảo trận, thông qua hoàn cảnh tự nhiên, bài trí một ít thủ thuật che mắt, hoặc là sử dụng pháp bảo thần kỳ có năng lực mê hoặc tinh thần người khác. Tuy nhiên trận pháp trong Thánh Vực giữa cũng không quá cao thâm. Đối với người có thực lực chân chính cường đại cũng không có tác dụng gì. Cho nên căn bản không có người nào nghiên cứu sâu về thứ này.

Chỉ có Lăng Tiêu, một thanh niên đến từ nhân giới. Thủ đoạn thần kỳ này của hắn lúc ở nhân giới cũng đã khiến cho một vài thế lực trong Thánh Vực chú ý. Nhưng dù sao đó cũng là trong xã hội nhân loại thấp hơn Thánh Vực vô số lần. Với tập quán xem mình cao cao tại thượng của người luyện võ trong Thánh Vực cũng không để chuyện này vào trong lòng.

Phương Văn Sơn cười khổ. Trên đời này, cho dù là thần cũng có khi cảm thấy hối hận! Nếu có thể cho hắn thêm một cơ hội, hắn tuyệt đối sẽ không lựa chọn rời khỏi gia tộc để đến địa phương này.

Lúc này Phương Văn Sơn vẫn chưa biết, không chỉ tám trưởng lão của Phương gia bọn họ sa vào Tứ Tượng Trận. Ngay cả một trong hai lão tổ của Phương gia Phương Hướng Đông cũng đã đến nơi này và cũng đang bị vây trong đó!

- Lăng Tiêu, ngươi ngàn vạn lần đừng xuất hiện trước mặt ta. Nếu không, ta ... Ta nhất định bầm thây ngươi làm vạn mảnh!

Hai nắm đấm của Phương Văn Sơn nắm chặt. Trong đôi mắt bắn ra hai anh mắt đầy thù hận!

Hắn không ngờ, hắn ở đây một lúc đã là mấy năm.

Đầu năm thứ bảy Lăng Tiêu đi vào Thánh Vực, sự chú ý của ngoại giới đối với Thục Sơn phái sớm đã phai nhạt rất nhiều. Thần đan của Thục Sơn năm đó ồn ào huyên náo xuất hiện, bây giờ mỗi một viên đều vô giá!

Còn Lăng Tiêu thì sinh tử không rõ. Ngược lại càng khiến tiếng tăm của hắn vang dội. Thậm chí mơ hồ đã có người thổi phồng hắn trở thành nhất đại tông sư!

Bởi vì đẳng cấp luyện đan của Lăng Tiêu, ở Thánh Vực Nam Châu, thậm chí là toàn bộ Thánh Vực đều có thể nói là cao nhất! Hơn nữa, không ai có thể vượt qua hắn!

Rất nhiều người đoán, Lăng Tiêu có lẽ đã chết, bị trưởng lão thực lực cường đại của Phương gia giết. Nhưng trận pháp kia cũng vây khốn đám trưởng lão Phương gia.

Phương gia xem như ăn một quả đắng thật lớn, có khổ tự biết. Bọn họ liên tục mất tám trưởng lão cảnh giới tu luyện giả thực lực cường đại, ngay cả Phương Hướng Đông cũng không chút tin tức!

Nhưng điều này, bọn họ biết nói cùng ai?

Lúc này, người luôn ủng hộ Phương gia phát động công kích Thục Sơn Phái, Phương Hồng Quân tuy rằng chết cũng không thừa nhận mình sai, cũng chỉ có thể giảm bớt áp lực đến từ khắp nơi. Trên thực tế rất nhiều gia tộc vốn dĩ kinh doanh cùng Phương gia cũng đã phân chia quan hệ rõ ràng. Phương gia hiện giờ đã bị vây trong trạng thái nửa phong tỏa.

Còn trưởng lão có hi vọng đạt đến cảnh giớ đại viên mãn của Phương gia thủy chung vẫn không xuất hiện trước mặt người đời!

Có rất nhiều người Nam châu đoán rằng Lăng Tiêu chẳng những không chết mà đang sống sờ sờ! Lý do là vài năm gần đây có một nữ nhân từ Thục Sơn phái ra tên là Vân Tuyết thỉnh thoảng vẫn bán ra một ít đan dược của Thục Sơn phái! Mà những đan dược này, theo rất nhiều luyện đan sư phân tích, thời gian hình thành không tới hai năm!

Nói cách khác, hoặc là nhóm người này đích thân luyện chế đan dược thần kỳ kia, hoặc là... Chính là Lăng Tiêu thông qua chuyện này, ẩn phía sau màn, sau đó cung cấp đan dược cho những người này, buôn bán thông qua bọn họ.

Tuy nhiên cũng có một chút luyện đan sư có tư cách đứng ra chỉ trích những người đó nói hươu nói vượn, nói việc phân biệt thời gian hình thành đan dược căn bản không đáng tin. Bởi vì nếu đem đan dược đặt trong không gian của nhẫn không gian, đan dược cũng sẽ không thay đổi gì! Cho dù là đan dược luyện chế một vạn năm trước, để trong không gian của nhẫn không gian chín ngàn chín trăm chín mươi chín năm, sau đó lấy ra, thoạt nhìn cũng chẳng có gì khác đan dược vừa mới luyện thành!

Những suy đoán chồng chất cùng những cuộc cãi vã ầm ĩ càng là cho Lăng Tiêu thêm vẻ thần bí.

Dù sao ngay cả ba đại gia tộc của Vọng Thiên thành bây giờ cũng không có đan dược gì để bán ra. Ba đại gia tộc vốn vì chút đan dược mà thanh danh bay cao, giờ lại nhanh chóng trở về như lúc trước.

Các gia tộc này vốn dĩ định nhân cơ hội này vươn lên thành một thế lực lớn, bây giờ đối với thế lực cỡ trung như Phương gia trong lòng hận thấu xương. Nếu không phải bởi vì có quan hệ với Tương gia, Phương gia cho dù biến thành rùa đen rút đầu, chỉ sợ cũng sớm bị người giẫm cho nát bét.

Tóm lại, ảnh hưởng của Thục Sơn phái đối với Thánh Vực cũng suy giảm dần theo năm tháng. Thậm chí, vài người lúc trước gia nhập Thục Sơn phái cũng không kìm nổi lặng lẽ bỏ đi.

Bọn họ gia nhập Thục Sơn phái, chính là kỳ vọng có thể gây dựng một sự nghiệp oanh oanh liệt liệt, có thể trở nên nổi bật. Không ngờ thành lập không bao lâu liền bị người ta công kích, đến bây giờ ngay cả sinh tử của tông chủ cũng không biết. Mấy năm qua trừ Vân Tuyết bôn ba bên ngoài, cũng không có người nào khác của Thục Sơn phái liên hệ với bọn họ. Bởi vậy, những người đó cảm thấy chuyện họ rời đi cũng là lẽ bình thường!

Trong mấy năm này, thực lực của Tương Vân Sơn cũng đã khôi phục đến cảnh giới như trước. Lăng Tiêu xuất hiện vài lần, sau khi phân phát đan dược cho bọn hắn xong, liền biến mất không thấy đâu.

Tương Vân Sơn lúc trước cũng không hiểu rõ nguyên nhân Lăng Tiêu làm như vậy. Sau nghĩ ra rồi không khỏi thầm khen Lăng Tiêu cao minh. Thục Sơn phái lúc trước quả thực có chút phô trương quá. Để ánh mắt của toàn bộ Nam Châu, thậm chí là toàn bộ Thánh Vực đều tập trung ở một tiểu thế lực mới nổi như thế kỳ thật cũng không phải là điều hay.

Vừa lúc nhân cơ hội Phương gia đến tiến công, từ phô trương chuyển thành khiêm tốn. Thời gian trôi qua, rất nhiều người sẽ dần dần phai nhạt sự chú ý đối với tiểu thế lực như Thục Sơn phái.

Còn sự tồn tại của Hạ Tuyết Ngọc, chính là để bảo toàn danh tiếng của Thục Sơn phái trong một phạm vi nào đó. Ít nhất, tương lai khi Thục Sơn phái một lần nữa đối mặt với người đời, sẽ biến thành một thế lực vững vàng, dù lớn hay nhỏ cũng không thể khinh thường.

Mà Lăng Tiêu lúc trước đem những đệ tử không toàn tâm toàn ý tu luyện phái ra ngoài, phải chăng là đã đoán trước cục diện hôm nay?

Tương Vân Sơn, Vương Chân và Trương Dương khi nhắc đến chuyện này vẻ mặt mọi người đều kinh hãi. Nếu như thế, vậy tông chủ hắn... quả thực là yêu quái!

Thiết Đản thành thành thật thật tu luyện mấy năm. Đan dược Lăng Tiêu luyện chế cho hắn đã được thêm nhiều loại dược liệu cho chẳng bao lâu sau Thiết Đản rốt cục cũng đột phá cảnh giới Kiếm Thần, đạt tới cảnh giới tiên thiên! Cự phủ kia đối với Thiết Đản mà nói, lại như hổ thêm cánh!

Mấy năm qua Lục Hải chỉ xuất quan một lần, thấy không có gì nguy hiểm, lại bế quan.

Còn Lăng Tiêu, trong mấy năm đó, không ngờ giết chết bảy tên trưởng lão của Phương gia! Bảy tên trưởng lão này, bị giết đầu tiên là tên trưởng lão cảnh giới tu luyện giả sơ cấp, thực lực sáu người sau đó toàn bộ đều là tu luyện giả trung cấp!

Lăng Tiêu dùng toàn bộ pháp bảo, ngoài ra còn có phân thân, mỗi lần giết chết một tên đều phải tu dưỡng mấy tháng mới có thể hoàn toàn khôi phục thực lực! Đồng thời, trong chiến đấu gần như ngược đãi bản thân này, thực lực của Lăng Tiêu đã đề thăng nhanh chóng!

Nửa năm trước, Lăng Tiêu đã đột phá Phân Thần trung kỳ!

Bây giờ, ánh mắt của Lăng Tiêu bắt đầu hướng vào một trong hai trưởng lão còn lại của Phương gia, Phương Văn Sơn!

Thực lực người này rất mạnh. Khi Lăng Tiêu vây khốn hắn cũng đã biết, tám gã trưởng lão kia của Phương gia do Phương Văn Sơn này cầm đầu. Cho nên, Lăng Tiêu giữ hắn lại vụ trí thứ hai từ trên xuống.

Phương Văn Sơn trong mấy năm này, dung mạo cũng không có biến hóa gì, một thân thực lực dường như càng mạnh hơn lúc trước. Hôm nay bỗng có cảm giác máu huyết sôi trào. Đối với chuyện này, hắn nửa buồn nửa lo.

Bởi vì mỗi lần loại cảm giác này đến, về cơ bản đó là dấu hiệu rất nhanh sẽ đột phá! Cao cấp tu luyện giả. Mình sắp trở thành người thứ ba trong Phương gia tiến vào cảnh giới cao cấp tu luyện giả!

Đáng tiếc... Đang ở đây!

Phương Văn Sơn cưỡng chế loại cảm giác này, không dám tiến vào trạng thái bế quan tầng sâu. Quả nhiên, hắn cảm giác không sai. Đối phương quả thật đã đến. Phương Văn Sơn mở hai mắt, bắn ra hai đạo tinh quang, nhìn Lăng Tiêu trước mặt, trong lòng dĩ nhiên không kìm nổi trào lên một cỗ lửa giận.

- Lăng Tiêu... Ngươi rốt cục cũng đã xuất hiện!

Giọng nói của Phương Văn Sơn không ngờ mang theo một chút ai oán. Tuy nhiên đa phần vẫn là nỗi hận khắc cốt ghi tâm!

Vẻ mặt Lăng Tiêu thản nhiên, bình tĩnh nói:

- Bọn họ đều đã chết. Bây giờ tới phiên ngươi.

- Ngươi nói cái gì!

Phương Văn Sơn trương mắt lên, khóe mắt như muốn rách ra nhìn Lăng Tiêu, cả người bùng lên một cỗ khí thế cực kỳ mãnh liệt, như một tòa núi cao đè xuống Lăng Tiêu!

- Ngươi nói hươu nói vượn!

Phương Văn Sơn nghiến răng nghiến lợi nói.

Lăng Tiêu không nói gì cả. Móc từ bên trong nhẫn không gian ra một đống bảo kiếm đủ loại kiểu dáng, có dài có ngắn. Xét về mặt chất liệu, toàn bộ đều là từ tài liệu cực phẩm luyện chế thành!

Ánh mắt của Phương Văn Sơn dừng lại trên một thanh đoản kiếm, bỗng trở nên ngưng trọng. Hai mắt nhanh chóng đầy nước mắt, trong miệng thì thào tự nói:

- Không có khả năng, không có khả năng. Ngươi, ngươi không có thực lực mạnh như vậy! Tất cả chuyện này đều là ảo giác, là ảo giác mà thôi!

Thanh đoản kiếm này, Phương Văn Sơn vẫn nhớ rõ ràng, là ước chừng hơn hai trăm năm trước, hắn và đệ đệ Phương Văn Võ cùng nhau tìm được một kiện bảo vật. Thanh đoản kiếm này không ai có thể nhìn ra là do chất liệu gì luyện chế mà thành, nhưng không thể nghi ngờ là một thanh bảo kiếm! Lúc trước hai huynh đệ đều muốn thanh bảo kiếm này. Cuối cùng Phương Văn Sơn vì là huynh trưởng nên đã đem thanh kiếm này tặng cho đệ đệ. Tuy nhiên sự yêu thích của hắn với thanh kiếm này vẫn ẩn giấu thật sâu trong đáy lòng.

Bây giờ vừa thấy, có lẽ nào nhận không ra thanh kiếm này chính là thanh kiếm trong tay đệ đệ Phương Văn Võ?

Dù hắn là Phương Văn Sơn thực lực mạnh mẽ, trong khoảnh khắc này, cũng không kìm nổi cảm giác mất hết can đảm.

Đúng lúc này, Lăng Tiêu bỗng nhiên ra tay!

Đạt tới cảnh giới Phân Thần trung kỳ rồi, Lăng Tiêu vừa ra tay liền mang theo uy lực của thiên địa cực kỳ mãnh liệt. Từ trên thân Yêu Huyết Hồng Liên kiếm kiếm trên người, tia lửa chớp nháng chung quanh!

Một đạo kiếm khí linh hoạt, sắc bén vô cùng bắn thẳng về phía mi tâm Phương Văn Sơn!

Đồng thời, phân thân của Lăng Tiêu cũng không hề rảnh rỗi, toàn thân cũng bùng lên khí thế kinh thiên, cầm Liệt Thiên Kiếm trong tay cũng bắn ra một đạo kiếm khí về phía ngực Phương Văn Sơn!

Chín trăm chín mươi chín thanh hàn thiết đoản kiếm hình thành một bông sen thật lớn giữa không trung, quay chung quanh Phương Văn Sơn rồi nhanh chóng bắn về phía hắn!

Phương Văn Sơn khi đối diện với nguy cơ, cả người bùng lên một cỗ khí thế kinh thiên. Cỗ khí thế cũng hàm chứa uy lực của thiên địa! Bảo kiếm trong tay phát ra tiếng kêu réo rắt, lập tức múa lên một lưới kiếm quang bảo vệ mình, thân ảnh như quỷ mỵ đứng một chỗ mà né đòn.

Hai đạo kiếm khí của bản thể Lăng Tiêu và phân thân toàn bộ rơi vào khoảng không. Lúc này mới thấy, hình bóng bản thể Lăng Tiêu và phân thân như hóa thành nhiều điểm sáng, nhìn như ảo giác!

Nhưng Phương Văn Sơn biết rất rõ cái đó căn bản không phải là ảo tượng. Chẳng qua bởi vì tốc độ quá nhanh mà lưu lại tàn ảnh!

Người này không ngờ đã tu luyện đến cảnh giới như thế!

Hắn là ai?

Phương Văn Sơn cũng không thể tự hỏi nhiều hơn. Đóa hoa sen do chín trăm chín mươi chín thanh hàn thiết đoản kiếm hình thành mang theo sát khí vô tận đã ập đến cổ Phương Văn Sơn!

Phương Văn Sơn gầm lên một tiếng giận dữ, bảo kiếm trong tay trong nháy mắt đâm ra hơn một vạn kiếm! (CBRO: ngất). Mỗi đạo kiếm khí đều mang theo năng lượng lớn vô cùng. Mỗi một đạo kiếm khí đều đủ để làm núi lở đất sụp!

Binh Binh Binh Bang....

Một tràng âm thanh cực kỳ chói tai do kim thiết va chạm không ngừng vang lên.

Đồng thời, vì mấy động tác vừa rồi của Phương Văn Sơn đã dẫn phát công kích của Tứ Tượng đại trận. Trên bầu trời, gió thổi mây bay, trời đất u ám, sấp giăng chớp giật, mây đen cuồn cuộn, dần dần hình thành một cơn lốc xoáy thật lớn, trên nhỏ dưới to, uy thế cực kỳ kinh người.

Lúc này Lăng Tiêu và phân thân bắt đầu bay vòng vòng theo Tứ Tượng đại trận. Tốc độ bay của hai người càng nhanh, tốc độ vận hành của Tứ Tượng trận cũng càng lúc càng nhanh.

Đến khi Phương Văn Sơn thi triển hết võ học bình sinh, đánh tan đóa hoa sen do chín trăm chín mươi chín thanh hàn thiết đoản kiếm hình thành mà thoát ra, Lăng Tiêu lấy tay chỉ Phương Văn Sơn, thản nhiên nói:

- Giáng!

Hàm Hàn bảo đỉnh to lớn vô cùng từ trên trời giáng xuống. Miệng đỉnh úp xuống phía dưới, ép thẳng về phía Phương Văn Sơn!

Từ trong miệng Phương Văn Sơn phát ra một tiếng rống giận vô cùng lớn. Sau đó thân mình theo một tư thế cực kỳ quỷ dị, dán sát mặt đất rồi bắn nhanh ra ngoài!

Ngón tay Lăng Tiêu lại chỉ ra.

Một tấm lưới màu đen to lớn úp ngay mặt hắn!

Phương Văn Sơn thấy mình sắp đụng vào tấm lưới thật lớn này, trong lúc nguy cấp, trong tay hắn bỗng nhiên xuất hiện một cây trường thương thật lớn! Mũi thương cắm mạnh vào mặt đất, theo quán tính thân hình hắn trong giây lát tạo thành một đường cong tuyệt đẹp bắn lên cao. Cái lưới màu đen to lớn kia như miệng ác ma trong nháy mắt ngoạm thanh trường thương kia lại. Chỉ trong chốc lát cây thương hóa thành một cỗ năng lượng, dung nhập vào trong lưới.

Phương Văn Sơn sau khi bắn lên cao nương theo cỗ lực lượng này, uốn mình quay lại. Bảo kiếm trong tay bùng lên một tia kiếm khí mày đỏ lửa dài gần trăm thước. Kiếm khí dài trăm mét kia không ngờ không có một chút dấu hiệu suy nhược, hơn nữa thẳng tắp sắc bén, đâm về phía Lăng Tiêu, miệng còn giận dữ hét:

- Tiểu tử, ngươi rất mạnh. Tuy nhiên, đối đầu với ta, kết cục của ngươi, chỉ có ... Chết!!!

Tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt, nhanh đến nỗi người ta ngay cả thời gian để phản ứng cũng không có. Trong khi Phương Văn Sơn nhe răng cười, Lăng Tiêu vẫn đứng đó, như si như ngốc, mặc kệ đạo kiếm khí kia đâm xuyên qua thân thể mình.

Phương Văn Sơn mới cười được một nửa thì nụ cười đã đông cứng lại trên khuôn mặt. Chỉ thấy thân thể Lăng Tiêu hóa thành nhiều điểm sáng lốm đốm, tiêu thất giữa không trung!

- Không thể nào!

Phương Văn Sơn quát lên điên cuồng. trong lòng tràn đầy kinh hãi:

- Đó rõ ràng là một thật thể, làm sao bỗng nhiên lại biến thành ảo giác? Chẳng lẽ tốc độ của hắn nhanh đến như thế sao? A ... Không hay, mạng của ta coi như xong rồi!

Phương Văn Sơn bỗng nhiên cảm giác được, có một đạo kiếm ý mãnh liệt vô cùng đang tập trung trên thân thể mình! Nếu là bình thường, hắn thậm chí sẽ cảm thấy khôi hài. Lấy kiếm ý của một người cảnh giới Kiếm Thánh là đã có thể biết để đối phó một siêu cấp cường giả sắp đạt đến cảnh giới tu luyện giả cao cấp, chuyện này chắc chắn là giống như đứa bé cầm kiếm gỗ đánh với người lớn vậy!

Nhưng lúc này, hắn lại có cảm giác toàn thân lạnh lẽo! Đối phương chọn thời cơ và hoàn cảnh đều quá tốt! Tuyệt hảo đến mức hắn không ngờ không dám có hành động gì nữa!

Dường như chỉ cần hắn vừa động, kiếm ý kia sẽ trong nháy mắt, lướt qua không gian, xuyên qua vị diện, giết chết hắn!

Sau đó, Phương Văn Sơn giương mắt nhìn, thấy tấm lưới màu đen khủng bố kia đang lắc lư bay lên từ mặt đất, chẳng kiêng nể gì cuốn về phía mình.

Phương Văn Sơn rốt cuộc nhịn không nổi, một tay nắm lại, trong giây lát tung ra một đòn về phía Phệ Hồn Ma Võng!

Theo quyền của Phương Văn Sơn tung ra, một cỗ lực lượng rất mạnh hình thành một cơn gió lốc thật lớn thổi bay Phệ Hồn Ma Võng lên trên cao. Sau đó lảo đảo lắc lư như diều đứt dây, bắn tít về phía sau!

Chín trăm chín mươi chín thanh hàn thiết đoản kiếm lại hình thành một kiếm trận mang hình dnág bông sen thật lớn, tầng tầng lớp lớp, chính chính phản phản chuyển động rất nhanh, hình thành một kiếm trận tuyệt sát vô cùng đáng sợ.

Phương Văn Sơn lại đánh ra hai quyền!

Ầm!

Ầm!

Ba!

Cỗ lực lượng thật lớn kia đầu tiên là đánh vào một bộ phận hàn thiết bảo kiếm phát ra tiếng nổ ầm ầm. Ngay sau đó, trong không khí vang lên một tiếng nổ mạnh, đó là thanh âm do lực lượng thật lớn của Phương Văn Sơn đánh nát không khí phát ra!

Ngay sau đó, trên bầu trời truyền đến một tràng những tiếng rào rào. Hàn thiết đoản kiếm rơi xuống như mưa, nằm la liệt dưới đất! Nhưng trên mặt Phương Văn Sơn lại không có chút thần sắc hưng phấn nào. Ánh mắt bắn ra hào quang đáng sợ, lao về một hướng khác. Bảo kiếm trong tay run lên, bắn ra một luồng kiếm khí hùng mạnh như gió lốc!

Kiếm ý Lăng Tiêu tập trung chế trụ hắn trong nháy mắt, đột nhiên biến mất!

Phương Văn Sơn chẳng những không có cảm giác như trút được gánh nặng, mà ngược lại càng thêm cảnh giác, có cảm giác đại họa đang giáng xuống! Trong giây lát, liền cảm giác được bảo kiếm trong tay bỗng trở nên gấp khúc, mũi kiếm không ngờ chỉ thẳng về phía hắn!

Đồng thời, một cỗ tinh thần lực cường đại như sóng thầnm dời non lấp bể, làm người ta không thể phản kháng chụp xuống Phương Văn Sơn!

Cũng ngay lúc đó, trong không khí truyền đến một thanh âm lạnh lùng như băng giá:

-Phá!

Phương Văn Sơn cảm giác đầu như muốn nứt ra, hai mắt cũng xuất hiện ảo giác, tất cả mọi việc xảy ra trước mắt dường như đều trở nên chậm chạp. Cảnh tượng trong trận khiến trong lòng hắn sinh ra một cảm giác đã từng gặp qua đâu đó.

Ngay khi hắn cảm thấy không tốt, Liệt Thiên kiếm trong tay phân thân của Lăng Tiêu đã hung hăng chém vào cánh tay trái của Phương Văn Sơn!

Phương Văn Sơn thét lên một tiếng thảm thiết thấu trời đâm lại một kiếm, hung hăng đâm vào ngực phải phân thân của Lăng Tiêu. Động tác của phân thân của Lăng Tiêu bị kiềm hãm. Phương Văn Sơn lợi dụng khoảnh khắc ngắn ngủn này, trong nháy mắt, đem kiếm rút ra rồi lại xuất ra hai kiếm đâm về phía cổ họng và tim của phân thân Lăng Tiêu!

Lúc phân thân của Lăng Tiêu bị đâm trúng một kiếm, thân mình như không bị thương tổn gì vội vàng thối lui. Đồng thời, Lăng Tiêu ở một hướng khác xuất ra một kiếm kinh thiên!

-Tịch Diệt!

Thanh âm bình tĩnh của Lăng Tiêu mang theo sự lạnh lẽo vô tận.

Một kiếm này bao hàm toàn bộ tinh hoa về kiếm kỹ của Lăng Tiêu. Trên kiếm thậm chí không có kiếm khí tồn tại! Một kiếm này, Phương Săn Sơn muốn tránh cũng không thể tránh được!

Nhẹ nhàng dùng Yêu Huyết Hồng Liên sắc bén đâm thủng cổ hắn!

Lăng Tiêu đảo cổ tay, đầu Phương Văn Sơn bay lên, xác chết ngã xuống trở thành tro bụi!

Cùng lúc đó, Lăng Tiêu phân thân và bản thể đều kêu lên đau đớn. Sắc mặt Lăng Tiêu tái nhợt, phân thân bị trọng thương, bản thể đồng dạng cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn!

Lấy cảnh giới Phân Thần trung kỳ, hơn nữa có đủ loại pháp bảo, giết một người cảnh giới tu luyện giả trung cấp đỉnh phong mà đã chật vật như thế... Lăng Tiêu nhắm hai mắt lại, than nhẹ một tiếng, trong khoảng thời gian ngắn, muốn giết chết lão quái vật Phương Hướng Đông của Phương gia, e là khả năng không lớn.

Lăng Tiêu khoanh chân ngồi xuống đất. Xung quanh hắn là một vòng tròn do thượng phẩm tinh thạch tạo thành. Nếu có người của Tu Chân Giới nhìn thấy cảnh tượng này, nhất định sẽ mắng Lăng Tiêu này là đồ điên phá gia chi tử!

Dùng thượng phẩm tinh thạch tạo ra một tụ linh trận đơn giản để khôi phục thực lực, sợ là cũng chỉ có người phá sản đến điên cuồng mới có thể làm thế.

Nhưng lúc này Lăng Tiêu hiển nhiên không quan tâm đến điều đó. Hắn chỉ quan tâm mình khi nào thì có thể khôi phục thực lực! Sau đó đem lão quái vật Phương Hướng Đông của Phương gia đánh chết trong trận!

Ba tháng sau, Lăng Tiêu xuất quan, trở về môn phái, thấy đám người Vương Chân và Trương Dương toàn bộ đều có sự tiến bộ đáng hài lòng. Đồng thời, hơn năm trăm đệ tử, trong mấy năm nhờ vào tinh thạch sung túc, còn có hoàn thiện công pháp mà Lăng Tiêu cho bọn hắn nên tiến bộ đều vô cùng nhanh chóng.

Ngắn ngủn vài năm, không ngờ có hơn năm mươi người tiến vào cảnh giới Tiên Thiên! Có hơn ba trăm người đạt tới cảnh giới Kiếm Thần bậc cao, còn lại hơn một trăm năm mươi người kia, kém cỏi nhất, cũng đã đạt tới cảnh giới sơ cấp Kiếm Thần!

Mấy năm trước, khi bọn họ vừa mới đi theo Lăng Tiêu, người kém nhất chẳng qua chỉ là trung cấp Kiếm Thánh!

- Lục trưởng lão vẫn chưa xuất quan?

Lăng Tiêu nhìn Trương Dương hỏi.

Trương Dương chưa kịp nói gì thì từ phía sau truyền đến một tiếng cười sang sảng:

- Tông chủ đã trở lại, Lục Hải sao dám tiếp tục bế quan?

Đang nói chuyện, một bóng người lướt tới. Trương Dương vừa thấy, liền bước lên phía trước chào.

Lục Hải khoát tay, ánh mắt sáng quắc nhìn Lăng Tiêu, sau đó nói:

- Nhờ phúc tông chủ, Lục Hải trong vòng bảy năm ngắn ngủi, vốn dĩ chỉ là cảnh giới tu luyện giả trung cấp đột phá đến cảnh giới cao cấp! Ha ha ha, không thể tưởng được, sinh thời Lục Hải ta cũng có thể chạm đến bến bờ đại viên mãn ảo nghĩa!

Lăng Tiêu đối với chuyện này sớm đã đoán được, khẽ mỉm cười, nói:

- Chúc mừng trưởng lão.

Lúc này Lục Hải ôm quyền hướng về phía Lăng Tiêu, thần sắc nghiêm nghị nói:

- Nếu không có tông chủ, Lục Hải không biết năm nào tháng nào mới có thể đột phá. Lời tông chủ năm đó đã đáp ứng Lục Hải, có phải hay không cũng nên thực hiện đi?

Lăng Tiêu nao nao, lập tức cười khổ nói:

- Tám gã trưởng lão Phương gia kia, trong mấy năm vừa rồi đã bị ta giết sạch! Hiện giờ, trong trận pháp, chỉ còn vây khốn một trưởng lão quái vật lúc vừa mới vào đã đạt cảnh giới tu luyện giả cao cấp, lại vừa mới đột phá. Có muốn thử một chút hay không?

Đám người Tương Vân Sơn và Vương Chân đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Lăng Tiêu. Mặt mũi Vương Chân co rúm, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK