Mục lục
[Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng may sắc mặt Lăng Tiêu nhanh chóng khôi phục lại bình thường. Diệp Tử đưa bàn tay trắng nõn khẽ vuốt ngực, thậm chí có cảm giác như đang trong giấc mộng.

Vừa mới trong khoảnh khắc đó Lăng Tiêu cũng rơi vào cảnh vô cùng nguy hiểm, bất thình lình niệm lực dũng mãnh ào vào trong đầu của hắn, thiếu chút nữa chống đỡ không nổi làm vỡ tan tinh thần thức hải của Lăng Tiêu!

Nếu không nhờ có Đại Tự Tại Tâm Kinh đúng lúc phản ứng, vừa rồi bản thân Lăng Tiêu đã bị trọng thương rồi!

Lăng Tiêu không kìm được nỗi kinh ngạc trong lòng, hắn dùng mảnh vỡ Thánh Bia luyện hóa bảo vật cũng không phải một hai lần, như thế nào mỗi lần đều không có xảy ra vấn đề gì, lần này hơi chút suy nghĩ tới hai chữ “thần lực”, liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn?

Lăng Tiêu đang trầm ngâm suy nghĩ, lại một luồng niệm lực hùng mạnh vọt tới. Lúc này Lăng Tiêu đã có phòng bị, hơn nữa trong lòng đang căm tức: thần quang Đại Tự Tại Tâm Kinh chợt bùng phát ra trong tinh thần thức hải của hắn, trong nháy mắt bao phủ luồng thần niệm vọt tới kia, đồng thời đồng hóa hết sạch. Trong đầu Lăng Tiêu, bỗng nhiên nhiều thêm vô số trí nhớ hỗn loạn, khiến hắn có cảm giác thống khổ hơn rất nhiều so với thời điểm đoạt xá giành quyền chủ nhân thân thể của mình lúc trước!

Nguyên vốn lúc trước khi Lăng Tiêu bị đoạt xá cũng đã chết đi, cho nên nghiêm túc mà nói cũng không tính là bị đoạt xá, chỉ có thể nói Lăng Tiêu mượn xác hoàn hồn mà thôi.

Mà hiện tại Lăng Tiêu lại có cảm giác như bị người khác đoạt xá! Cũng may số lượng trí nhớ khổng lồ này trong nháy mắt đã bị tinh thần lực cực kỳ hùng mạnh của Lăng Tiêu ngăn chặn, áp chế vào một góc của tinh thần thức hải. Sau đó hắn bắt đầu chuyên chú luyện hóa hàn thiết đoản kiếm.

Hai lần ngoài ý muốn này, cũng không xảy ra vấn đề lệch lạc gì trong việc luyện hóa, hiện tại tay nghề luyện khí của Lăng Tiêu đã thành thạo hơn nhiều. Đương nhiên, nếu so với thủ pháp luyện đan vẫn còn kém rất nhiều. Nếu luyện khí đạt tới tiêu chuẩn cao cấp, Lăng Tiêu cũng không đến mức phải luyện chế hàn thiết đoản kiếm nhiều lần mới có thể trở thành pháp bảo.

Nếu là đạt tới trình độ cấp tông sư, luyện khí sẽ dễ như hạ bút thành văn, không cần thời gian bao lâu thì có thể luyện chế thành công, và theo trạng thái còn có thể luyện được pháp bảo có hạng bậc rất cao!

Diệp Tử đứng ở nơi đó, ngơ ngác nhìn ngọn lửa hồng lam hoàn toàn đốt chảy hàn thiết đoản kiếm, sau đó luyện chế chín trăm chín mươi chín lần! Tiếp đó lại luyện chế chín trăm chín mươi chín thanh hàn thiết đoản kiếm thành một thanh bảo kiếm!

Lăng Tiêu hai tay giống như có ma lực thần kỳ, bất kể là ngọn lửa hay hàn thiết đoản kiếm, đều bị Lăng Tiêu tùy ý điều khiển. Trên đỉnh núi, trong phạm vi mấy chục thước xung quanh thân thể Lăng Tiêu, hàn thiết đoản kiếm phân phân hợp hợp, thời gian từng giây từng phút qua đi.

Cuối cùng sau bốn lần mặt trời mọc, cũng không biết rốt cuộc bị luyện hóa bao nhiêu lần, thanh hàn thiết đoản kiếm kia, rốt cục hình thành một thanh bảo kiếm dài ước chừng hơn một thước! Để mặc cho ngọn lửa hồng lam nung đốt, không có nửa điểm phản ứng nào!

Lăng Tiêu bỗng nhiên mở hai mắt, bắn ra hai luồng hào quang, thu ngọn lửa hồng lam vào trong cơ thể. Sau đó Lăng Tiêu nhìn thanh bảo kiếm toàn thân màu lam đậm, trên mặt hắn hiện đầy vẻ vui mừng:

- Thành công rồi!

Diệp Tử từ trên tảng đá nhảy xuống, đi tới bên người Lăng Tiêu, vươn tay vuốt nhẹ trên mặt Lăng Tiêu, có chút đau lòng nói:

- Phu quân vất vả quá.

Lăng Tiêu lắc đầu, nhẹ đẩy bàn tay ngọc Diệp Tử ra, cười nói:

- Đến dây! Ta chỉ cho muội chú ngữ để khống chế chúng nó rồi muội thử nghiệm thử xem!

Nói xong hắn đọc pháp quyết cho Diệp Tử nghe cách điều khiển hàn thiết đoản kiếm, Diệp Tử nghe xong một lần liền ghi tạc trong lòng, sau đó tiếp nhận thanh bảo kiếm lấp lóe hào quang nói:

- Thanh kiếm này, phu quân đặt tên cho nó là gì?

Lăng Tiêu khoát tay chặn lại. Cười khổ nói:

- Hay là muội tự mình đặt tên đi, ta thật không nghĩ ra cái tên gì hay cả.

Diệp Tử cười thầm:

- Huynh không nói muội suýt quên mất! Nhìn Tiểu Sửu đi, uy phong lẫm lẫm thế kia lại chỉ có thể kêu một cái tên như vậy. Để muội nghĩ xem... À... cứ gọi Tiêu Vi Kiếm được rồi, thế nào?

‘Nghe ra có hơi ngượng miệng!” Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng, tuy nhiên cũng hiểu được hàm ý của ba chữ này, vì thế cười nói:

- Muội thích là tốt rồi!

Diệp Tử vừa lòng gật gật đầu:

- Ừ! Vậy gọi nó là Tiêu Vi Kiếm!

Nói xong, thi triển chiêu thức mở đầu của Ngọc Nữ kiếm kỹ, Lăng Tiêu không khỏi hài lòng gật gật đầu: mười mấy năm khổ luyện, quả nhiên lúc trước không thể so sánh nổi!

Diệp Tử tay cầm Tiêu Vi Kiếm, bỗng nhiên có cảm giác tâm ý tương thông, nàng có thể cảm nhận được dường như thanh kiếm này không muốn xa rời nàng. Dường như trong vô thức, nhưng lại có cảm giác tâm ý tương liên!

Thi triển ra một chiêu Ngọc Nữ kiếm kỹ, Diệp Tử múa may thanh kiếm, nàng có cảm giác càng lúc càng như ý muốn. Bỗng nhiên Diệp Tử khẽ kêu một tiếng, chỉ trong nháy mắt Tiêu Vi Kiếm trong tay dường như là bùng nổ mở ra, trên bầu trời quang ảnh màu lam che trời phủ đất, rất nhanh bắn thẳng tới một tảng đá lớn cao mấy chục thước!

“Ầm!”

Khối đá lớn kia vô thanh vô tức bị kích vỡ nát tan tành, đá vụn bay đầy trời, sau đó ào ào rơi xuống như mưa. Vầng hào quang màu lam đó trong khoảnh khắc trở lại trong tay Diệp Tử, dung hợp trở lại thành thanh bảo kiếm như cũ!

Diệp Tử mặt không đổi sắc đứng ở nơi đó, tiếp theo nét mặt ngạc nhiên vui mừng nhìn thanh bảo kiếm trong tay, hoa kiếm một vòng, sau đó nói:

- Tiếc là không có vỏ kiếm!

Lăng Tiêu cười tung qua một cái túi, nhìn Diệp Tử nói:

- Đây là túi trữ vật, cùng một công hiệu như nhẫn không gian, ta nhàn rỗi nên làm mấy cái, không gian bên trong cũng khá rộng. Sau này muội cất thanh bảo kiếm vào trong túi trữ vật này là tốt rồi!

Lăng Tiêu luyện chế ra túi trữ vật, nếu so với đại sư luyện khí ở Tu Chân Giới việc luyện chế này còn kém rất nhiều. Phải biết rằng, đại sư luyện khí ở Tu Chân Giới luyện chế ra túi trữ vật, lớn đến có thể chứa cả ngọn núi cao, hút cạn khô một hồ nước! Làm túi trữ vật không chỉ dùng để cất chứa đồ vật, ở thời điểm nào đó, thậm chí còn có được hiệu quả công kích hùng mạnh!

Lăng Tiêu chỉ là tay luyện khí mới tự nhiên còn lâu mới đạt được cảnh giới đó, hắn chỉ có thể luyện chế ra trữ vật không gian chứa chừng mấy gian phòng lớn như vậy mà thôi. Tuy nhiên đối với thế giới này mà nói, đây đã là năng lực rất hiếm có rồi! Nếu Lăng Tiêu đồng ý đưa ra tiêu thụ công khai túi trữ vật, e là bên trong Thánh Vực lại sẽ dẫn phát lên một cơn chấn động nữa!

Đại ma pháp sư luyện khí không gian thời thượng cổ đã sớm mai một theo năm tháng, nhẫn không gian ở Thánh Vực tuy rằng cũng không hiếm thấy, nhưng cũng không có ai có năng lực để chế tạo vật này nữa. Hơn nữa rất nhiều nhẫn không gian dung tích còn xa mới bằng một túi trữ vật.

Giống chiếc nhẫn Lăng Tiêu mang trên tay kia, đã được Lăng Tiêu luyện chế qua vô số lần, không gian bên trong cũng không sai biệt lắm so với túi trữ vật. Không gian bên trong có thể cất chứa thiên tài địa bảo và số lượng lớn tinh thạch.

Số tinh thạch cướp lấy từ Âu Dương gia tổng cộng chứa đầy hai chiếc nhẫn không gian đã được Lăng Tiêu luyện hóa qua, cho nên nói Lăng Tiêu mang theo bên mình một quặng mỏ tinh thạch cũng không quá đáng.

Bên trong còn lại đều là tinh thạch phẩm chất cao. Cho tới bây giờ, Âu Dương gia cũng không có phát hiện bên trong mạch khoáng tinh thạch của họ: trung phẩm tinh thạch đã mất một phần ba, thượng phẩm tinh thạch gần như toàn bộ hết sạch, còn có số rất ít cực phẩm tinh thạch, bọn họ... vĩnh viễn cũng không đào đâu ra được.

Diệp Tử rất nhanh liền học xong cách sử dụng túi trữ vật, nàng lấy đồ vật trong chiếc nhẫn không gian cũ ra, cất hết vào trong túi trữ vật. Sau đó phân loại hợp theo quy tắc, nàng vui mừng đùa vui hết lấy ra lại đưa vô không ngừng.

Lăng Tiêu khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu khôi phục chân nguyên tiêu hao trong việc luyện khí vừa rồi. Kỳ thật cũng không có tiêu hao bao nhiêu chân nguyên, nhưng việc này một là đã thành thói quen của Lăng Tiêu, chân nguyên trong cơ thể không sợ nhiều, chỉ sợ ít. Hai là Lăng Tiêu muốn nhân cơ hội tìm hiểu xem, mình thu được trí nhớ lung tung đó là chuyện gì xảy ra. Chẳng lẽ mảnh vỡ Thánh Bia này còn thần kỳ hơn so với tưởng tượng của mình sao? Những cái tên trên mặt bia cũng có thể lưu lại thần niệm hay sao?

Lưu Băng, mười lăm vạn năm trước từ nhân giới phi thăng Thánh Vực, ở Thánh Vực một vạn ba ngàn năm đột phá tới cảnh giới đại viên mãn, sau đó phi thăng Thần giới, trở thành một thành viên Thần giới!

Thần giới là một địa phương hư vô mờ mịt! Tất cả hết thảy phải do chính mình sáng tạo!

Trong Thần giới có những cường giả hùng mạnh, có thể sáng tạo thế giới thuộc về mình! Tuy nhiên, cái loại cường giả này khắp Thần giới cũng chỉ có mấy người mà thôi.

Mà người phi thăng tới Thần giới, đều tự mình hiểu biết một bộ phận thiên đạo pháp tắc, phất tay một cái sáng tạo ra cho mình một cung điện vẫn là không thành vấn đề. Cho nên, hết thảy mọi người đều dựa theo tưởng tượng trong lòng, thành lập cung điện thuộc về mình!

Thành Thần gần như là ước vọng của mọi người, nhưng sau khi tới Thần giới rồi, bọn họ mới phát hiện nơi này cũng không phải là điểm tu luyện cuối cùng của bọn họ: vẫn như trước còn có rất nhiều tồn tại hùng mạnh hơn so với bọn họ, đồng thời cũng có chiến tranh, cũng có tử vong!

Tuy nhiên, sinh mạng gần như vô tận, khiến đại đa số người sau khi tiến vào Thần giới, có lý do không cầu tiến, bắt đầu hưởng thụ cuộc sống tiêu dao.

Đại đa số địa phương ở Thần giới đều là một mảnh hư không, nhưng giống nhau ở rất nhiều địa phương tồn tại áo nghĩa không biết đến từ đâu và một số bảo vật do tiên thiên hình thành. Tìm hiểu những áo nghĩa và tìm kiếm những bảo vật đó, đã thành thú tiêu khiển giết thời gian của rất nhiều người trong Thần giới.

Đột nhiên có một ngày: Không biết vì sao, mấy cường giả đỉnh cao trong Thần giới đánh nhau, cái loại chiến tranh chỉ phất tay một cái có thể hủy diệt tinh cầu đó, nhanh chóng lan tràn khắp toàn bộ Thần giới. Sau đó, mọi người bị buộc phải tham chiến, đánh nhau cho đến trời long dất lở, phá nát Thần giới, tiếp đó cuộc chiến lại lan tới Thánh Vực, lan tới Nhân giới!

Cuối cùng, Thần giới quay về thành hư vô, đại đa số Thần hoàn toàn mai một, một số ít linh hồn hùng mạnh chuyển thế. Trong trí nhớ của người gọi là Lưu Băng này, Thần giới cuối cùng không có sinh vật nào còn sống. Mà chính hắn, cũng là trước khi mai một, lưu lại một tia thần thức trong tên của mình trên Thánh Bia với hy vọng có thể có hậu nhân đọc được những thứ này để chấn hưng lại Thần giới!

Hơn nữa, căn cứ vào suy đoán của Lưu Băng, trận Thần chiến năm đó, sau lưng khẳng định có âm mưu kinh thiên động địa. Đáng tiếc là với thân phận của hắn, căn bản không có tư cách để biết nhiều lắm.

Lưu Băng lưu lại tia thần thức trên Thánh Bia này, nếu so với Huyền Thiên tia thần thức đó yếu nhược hơn vô số lần, thế cho nên bị Lăng Tiêu dễ dàng đồng hóa hết sạch.

Tuy nhiên cũng chính vì nó nhỏ yếu, Lăng Tiêu mới có thể biết đến chuyện đã xảy ra ở Thần giới. Lăng Tiêu chợt nhớ tới bàn tay vô cùng to lớn đã bóp Thánh Bia nát vụn ở Nhân giới, trong lòng vừa động, hắn nghĩ đến: “Chẳng lẽ chủ nhân bàn tay khổng lồ kia... là đến từ Thần giới sao?”

Tuy nhiên loại chuyện này hiện tại xem ra ý nghĩa cũng không lớn. Tiến vào Thánh Vực rồi nơi này linh khí sung túc, Lăng Tiêu liền nghĩ sau này cứ ở nơi này tu luyện tới Đại Thừa kỳ! Sau đó tiếp tục nâng cao tới lúc phi thăng, để xem rốt cuộc có thể phi thăng đến địa phương nào!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK