Bên trong chiếc xe đắt tiền, người đàn ông trông rất đẹp trai khi hút thuốc, mặc dù anh đối xử lạnh như băng với cô ta.
Tống Vận đối với Trương Sùng Quang, không chỉ đơn giản là theo đuổi quyền thế, mà còn có sự ngưỡng mộ của phụ nữ giành cho đàn ông.
Cô ta biết rất rõ điểm này.
Khói thuốc màu xám dần lan tràn, làm mơ hồ khoảng cách đôi bên, Trương Sùng Quang ngước mắt nhìn chằm chằm Tống Vận… Cô ta chật vật thật sự, chiếc váy ướt đầm dán sát vóc dáng lả lướt. Trương Sùng Quang là một người đàn ông trưởng thành, tất nhiên có thể nhìn thấu được tâm tư của cô ta.
Trong tầm mắt của anh, Tống Vận hơi run rẩy cả người.
Cô ta nói bằng giọng nghẹn ngào: “Tổng giám đốc Trương, em muốn xin anh một đều, có thể là vì vợ anh đã biết sự tồn tại của em, nên hiện giờ tình cảnh của em rất khó khăn, đài truyền hình đã cho dừng mọi công việc của em. Em xuất thân nông thôn, cha mẹ em không hề dễ dàng khi nuôi em đến tốt nghiệp đại học. Em cầu xin anh… cậu xin bà Trương nương tay với em.”
Một đoạn lời nói nghẹn ngào đáng thương,
khiến người ta thương tiếc.
Trương Sùng Quang ánh mắt sâu thẳm vẫn cứ ung dung hút thuốc lá.
Cái ánh mắt ấy khiến Tống Vận cảm thấy rung động.
Một lúc lâu sau, Trương Sùng Quang cười khẽ: “Cô cảm thấy là bà Trương đổi phó cô, vậy sao cô không đi tìm cô ấy mà đi tìm tôi?”
Tổng Vận nghẹn họng.
Thật ra thì mấy cái chiêu trò của phụ nữ, đối với đàn ông mà nói là giống như một lớp giấy mỏng, đa số đàn ông sẽ không đâm thủng. Còn Trương Sùng Quang, cô ta không ngờ rằng anh lại không nể mặt đến như thế.
Cô ta xấu hố đến mức đỏ mặt, không biết nên nói tiếp như thế nào.
Có điều, bất ngờ là Trương Sùng Quang lại cúi người mở cửa xe bên kia ra, nói với giọng lạnh nhạt: “Lên xe đi!”
Tống Vận sửng sốt.
Cô ta không thể tin được mình vừa nghe thấy gì, cũng không thể tin được là Trương Sùng Quang không bài xích sự tiếp cận của cô ta. Cô ta chắc chắn rằng anh biết ý đồ của cô ta, nhưng mà anh vẫn bảo cô ta lên xe… Có phải là anh đã chấp nhận sự theo đuổi của cô ta hay không?
Tống Vận gần như là run rẩy bước lên xe.
Ngồi trong chiếc xe sang trọng, ngồi bên cạnh người đàn ông mình ngưỡng mộ, cô ta nhìn tấm thảm trắng tinh, ngửi mùi da dễ chịu và mùi kem cạo râu thoang thoảng đến từ người đàn ông bên cạnh… lại thêm điếm cộng là tiền tài và quyền lợi, tất cả gom lại thành một loại thuốc gây nghiện mạnh nhất trên đời.
Cô ta khao khát người đàn ông này và muốn có được anh.
“Tống giám đốc Trương?” Tống Vận run rẩy hỏi: “Chúng ta đi đâu đây?”
Trương Sùng Quang mặc kệ cô ta, cầm điện thoại gọi đi, lạnh nhạt nói một câu với bên kia: “Xuống lầu đi.”
Dứt lời anh liền tắt máy, vẫn cứ làm lơ Tống Vận. Anh nghiêng người, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc lá, trông cực kì đẹp trai.
Tống Vận không dám làm phiền anh, cứ mê muội mà nhìn anh.
Cô ta không hiểu tại sao bà Trương lại hờ hững với loại đàn ông như tống giám đốc Trương.
Bà Trương chỉ biết dựa vào gia thế của mình thôi.
Khoảng ba phút sau, thư ký Tần đi thang máy từ tầng cao nhất xuống. Cô ấy ch rằng cấp
trên có việc gấp, nào ngờ cửa xe hạ xuống, cô ấy thấy được một người không nên thấy, đó là… Tống Vận.
Tổng giám đốc Trương điên rồi hả?
Anh cho phép một cô gái có dã tâm lên xe. Rốt cuộc là anh muốn làm gì? Rõ ràng luật sư Hoắc đã nhắc đến chuyện ly hôn rồi. Nếu anh không muốn ly hôn thì phải rời xa cô ta mới đúng chứ? Sao còn dây dưa nữa vậy?
Chẳng lẽ tổng giám đốc Trương thật sự coi trọng cô ta?
Thư ký Tần hơi sửng sốt rồi gọi: “Tổng giám đốc Trương?”
Trương Sùng Quang nói với tài xế: “Lái xe đưa cô Tống về nhà!”
Tống Vận giật mình, đồng thời có chút chờ mong mà báo địa chỉ của mình… Tài xế cổ nén bực bội, không nói lời nào nhấn mạnh chân ga.
Thư ký Tần ngồi ở ghế phụ, cũng không nói thêm gì.
Cô ấy không biết nên nói cái gì.
Bên ngoài tiếp tục đổ mưa, bên trong xe tràn đầy lặng im… Tống Vận vẫn cứ run rấy, càng lúc càng thấy lạnh, lạnh đến mức không chịu nổi nữa. Cô ta muốn tìm kiếm một chút ấm áp, vậy nên nhích người lại gần Trương Sùng Quang.
Anh nghiêng đầu liếc cô ta một cái.
Ánh mẳt anh sâu thẳm, không thấy chút cảm xúc nào. Tống Vận không dám lổ mãng nữa.
Thời gian dần trôi, khoảng nửa tiếng sau thì đến dưới Tâu nhà Tổng Vận. Tài xế cất giọng oang oang: “Đến rồi!”
Bên trong xe u ám chứa đầy không khí là lạ.
Tống Vận là một cô gái thông minh. Cô ta biết ưu điểm của mình chính là trẻ tuổi xinh đẹp và có cảm giác mới mẻ. Cô ta lấy hết can đảm nói ra lời mời: “Tống giám đốc Trương, anh muốn đi lên nhà tôi ngồi chơi một lát không?”
Từ đầu đến cuối, Trương Sùng Quang đều mang dáng vẻ đứng đắn.
Có điều, bỏ qua công việc, đưa một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi về nhà, vốn dĩ không phải là một chuyện đứng đắn. Anh cúi đầu, lạnh nhạt vỗ vỗ ổng quần, nói: “Không đi!”
Tống Vận ít nhiều gì cũng có chút thất vọng.
Cô ta cho rằng Trương Sùng Quang không chiếm được ấm áp trong gia đình, hôm nay trở nên hòa nhã với cô ta, là muốn xảy ra quan hệ với cô ta. Với loại đàn ông như anh, cơ bản là không cần phải suy xét cái giá phải trả khi ngoại tình, đúng không?
Lúc cô ta đang cảm thấy xấu hổ thì Trương
Sùng Quang nghiêng người nhìn cô ta, hỏi: “Biết tiếng Pháp không?”
Tống Vận vội vàng trả lời: “Có thể đổi thoại cơ bản.”
Trương Sùng Quang lẳng lặng nhìn chằm chằm cô ta vài giây. Sau đó, anh cúi người châm điếu thuốc lá. Thật ra thì khói thuốc lá lượn lờ bên trong xe rất khó chịu, nhưng không ai dám lên tiếng, vì sợ chọc anh không vui.
Trương Sùng Quang hút được nửa điếu thuốc thì lạnh nhạt nói: “Tối mai tôi có một buổi xã giao, là khách hàng nước Pháp, cô chuấn bị tối mai đi cùng tôi… Thư ký Tần, cô hãy giúp cô Tống chuấn bị lễ phục và trang sức phù hợp.”
Tống Vận mừng rỡ như điên: “Cảm ơn tống giám đốc Trương đã cho tôi cơ hội.”
Thư ký Tần ngồi ở ghế trước nghe cấp trên phán phó thì giật nảy mình. Cô ấy đi theo Trương Sùng Quang vài năm rồi nên rất hiểu tính tình của Trương Sùng Quang… Anh không hề để ý cô Tống kia, thậm chí lười đi ngoại tình về thân thể. Nhưng mà hiện giờ, rõ ràng là anh đang nâng đỡ Tống Vận.
Một khi cô ta xuất hiện bên cạnh tổng giám đốc Trương, thì những người chèn ép cô ta sẽ biết rằng cô ta là người của tổng giám đốc Trương.
Tống Vận sẽ trở nên nổi bật.
Vậy luật sư Hoắc thì sao? Tổng giám đổc Trương có từng suy xét đến cảm nhận của Hoắc Tây hay chưa? Hay là anh chỉ đơn giản là muốn chọc tức Hoắc Tây… Không phải, thư ký Tân cảm thấy anh không chỉ đơn giản là muốn chọc tức Hoắc Tây, mà là anh bắt đầu mệt mỏi trong cuộc hôn nhân của bọn họ, muốn đi tìm chút việc vui, và Tống Vận chính là việc vui của anh, bởi vì Tống Vận là người mà Hoắc Tây rất để ý.
Thư ký Tân im lặng một lát rồi đáp: “Tổng giám đốc Trương, tôi rất khó xử.”
Trương Sùng Quang hạ cửa số xe xuống, phất tàn thuốc lá.
Anh lạnh nhạt nói: “Nếu Hoắc Tây hỏi cô thì cô cứ trả lời thật là được.”
Thư ký Tân cười buồn bã: “Được rồi, tôi có thể làm theo lời tống giám đốc Trương, chỉ mong tống giám đốc Trương đừng hối hận.”
Thư ký Tần không chỉ là thư ký, mà còn là bạn bè và cấp dưới cũ của anh, nên vẫn có quyền lợi cãi lại lời anh… Tống Vận vốn dĩ định nói móc cô ấy vài câu, lúc này cũng không dám nói câu nào.
Cô ta có thể thấy được Trương Sùng Quang coi trọng vị thư ký họ Tần kia.
Thư ký Tân tầm ba mươi tuổi, trẻ trung xinh đẹp.
Tống Vận coi cô ấy như là kẻ địch của mình.
Được Trương Sùng Quang dìu dắt, sự nghiệp của Tống Vận bắt đầu phát triển lên.
Chỉ mới hơn một tháng mà cô ta đã được hai cơ hội dần chương trình bữa tiệc với quy mô lớn, còn ký thêm hai hợp đồng quảng cáo… Giá trị con người của cô ta tăng vọt. Trước đây cô ta ở trong một căn chung cư rộng mấy chục mét vuông. Bây giờ cô ta dọn đến một căn biệt thự cao cấp giá hai mươi triệu tệ.
Nổi tiếng thì sẽ có nhiều bạn bè hơn. Lúc bạn bè đến chúc mừng, cô ta nhận được một món quà.
Đó là một khối san hô đỏ rất đắt tiền do Trương Sùng Quang tặng. Tống Vận cố ý đặt nó ngay cửa nhà trong nhà.
Nghe nói đêm đó Trương Sùng Quang đến chỗ Tống Vận, uống rượu với Tống Vận.
Tai tiếng của bọn họ càng lúc càng nhiều, nhưng lại chưa từng xuất hiện tin tức trên báo chí hay phương tiện truyền thông chính thống, mà chỉ được đồn đãi ở trong giới. Rốt cuộc thì ai cũng không dám dễ dàng đắc tội Trương Sùng Quang.
Hoắc Tây không phải là không biết gì cả.
Trương Sùng Quang vẫn không chịu ly hôn,
dù rằng anh rất ít khi về nhà.
Hoắc Tây đang đợi, đợi anh ngả bài với mình.
Cô nghĩ rằng đàn ông ngoại tình sẽ không nhịn được bao lâu, bởi vì người thứ ba sẽ gây áp lực cho người đàn ông, muốn lên làm chính thức, muốn có danh nghĩa đàng hoàng.
Ban đêm, cô tắm rửa xong, mặc đồ tắm màu trắng đứng trên sân thượng.
Trời cuối hạ đầu thu mát mẻ, gió đêm thổi bay mái tóc đen của cô.
Trương Sùng Quang vừa lúc trở về. Anh đi xuống chiếc xe màu đen, ngước mắt lên là thấy Hoắc Tây… Cô đứng trong gió đêm, còn đẹp hơn cả ánh trăng, đại khái là vì có chút xuất thần nên có loại cảm giác rách nát quanh quấn.
Trương Sùng Quang đặt một chân ngoài xe, chống cửa xe bằng một tay.
Anh gần như tham lam mà nhìn cô, hầu kết không nhịn được nhô lên hạ xuống. Trong đầu anh chợt hiện ra hình ảnh đêm ấy anh chiếm đoạt cô, cô rơi nước mắt đầy mặt nằm dưới người anh, cuối cùng nghẹn ngào cầu xin anh dừng lại…
Trương Sùng Quang siết chặt nắm tay chổng cửa xe.
Hoắc Tây mở to mắt ra nhìn.
Cò và Trương Sùng Quang bốn mắt nhìn
nhau… Tính ra thì ít nhất là nửa tháng rồi bọn họ không gặp nhau. Hoắc Tây mấp máy môi, lại thấy có một người xuống xe.
Là Tống Vận.
Trương Sùng Quang mặc bộ đồ tây màu đen, còn Tống Vận thì mặc bộ đồ trắng, trông rất là xứng đôi.
Hoắc Tây yên tĩnh nhìn bọn họ.
Trương Sùng Quang vẫn cứ nhìn cô. Tống Vận ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh. Không biết qua bao lâu, Trương Sùng Quang nghiêng người nói vài câu với cô ta rồi đi vào trong nhà.
Tống Vận cười với Hoắc Tây, cười rất khéo léo, mang dáng vẻ người thắng cuộc.
Hoắc Tây lẳng lặng nhìn cô ta vài giây rồi quay người đi ra khỏi sân thượng.
Cô và Trương Sùng Quang gặp nhau ở cầu thang. Dưới ánh đèn thủy tinh, cô nhìn anh từ trên cao xuống, lạnh nhạt nói: “Miên Miên và Duệ Duệ ngủ rồi. Nếu lần sau anh định trở về thăm bọn nhỏ, thì tốt nhất là đừng dẫn phụ nữ bên ngoài vê.
Trương Sùng Quang nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô, cười nhạo: “Nói bậy cái gì vậy? Cô Tống chỉ là bạn nữ xã giao mà anh mời thôi.”
Rõ ràng là anh không muốn nói chuyện với
cô. Anh đi lên lầu xem bọn nhỏ, rồi đi lấy một phần văn kiện, sau đó vội vàng ra khỏi nhà… Lúc anh đi, Hoắc Tây không có ở cầu thang, cũng không có ở phòng khách.
Trương Sùng Quang bước nhanh xuống lầu, rồi khựng lại ở bậc thang cuối cùng.
Anh ngửa đầu nhìn lên sân thượng, không một ai cả.
Lúc anh ngồi trên xe lần nữa, Tống Vận sáp lại gần, nhẹ giọng nói: “Cô ấy có cãi nhau với anh không? Tống giám đốc Trương, thật ra thì tôi có thế giải thích… chúng ta chẳng có gì cả, đúng không?”
Trương Sùng Quang làm lơ cô ta.
Anh ném văn kiện sang một bên, cúi đầu châm điếu thuốc, quay đầu sang chỗ khác, lẳng lặng hút thuốc.
Tống Vận rất không vui với sự lạnh nhạt của anh. Có điều, cô ta không dám nối giận với anh. Bởi vì mọi thứ mà cô ta đang có đều là Trương Sùng Quang cho cô ta, ví dụ như tài nguyên, biệt thự cao cấp… Cô ta thích cuộc sống xa hoa, được nhiều người săn đón. Cô ta không muốn quay trở lại quá khứ. Hiện giờ còn chưa đủ, cô ta muốn nhiều hơn nữa, muốn cả danh phận bà Trương.
Tiền đề là Trương Sùng Quang phải qua đêm ở nhà cô ta.
Thật ra thì cô ta không đoán được tâm tư của Trương Sùng Quang. Rõ ràng là anh nâng đỡ cô ta, cái gì cũng cho cô ta, nhưng mà anh lại không ngủ nhà cô ta, cũng không ngủ cô ta… Thỉnh thoảng anh sẽ để cô ta dựa vào vai anh, rồi như nghĩ nghĩ gì đó mà sờ mặt cô ta, chờ đến lúc cô ta động tình thì lại đẩy cô ta ra.
Tống Vận không biết anh đang đợi gì.
Thấy đêm nay tống giám đốc Trương uống rượu, tâm trạng không vui một chút nào, cô ta bèn liên tục tấn công bằng các đòn dịu dàng: “Anh uống nhiều rồi, khách sạn không có ai chăm sóc anh cả, anh đến nhà em, em pha cho anh một cốc trà tỉnh rượu nhé? Em sẽ xoa bóp vai cho anh nữa, anh thích em xoa bóp vai cho anh lắm mà, anh nói là rất thoải mái.”
Cô ta vốn tưởng rằng Trương Sùng Quang sẽ từ chối, không thế ngờ rằng anh lại đồng ý.
Bước vào cửa, dưới ánh đèn dây tóc, nam nữ trưởng thành giống như là ngọn lửa cháy lâu ngày, nghiêng ngả lảo đảo mà ôm hôn, thậm chí không kịp chờ tới chỗ ghế sô pha, cứ thế mà hôn nhau ngay cửa.
Tống Vận ôm cổ người đàn ông, điên cuồng hôn môi với anh.
Ngón tay thon dài của cô ta kéo thắt lưng người đàn ông, đang định tiến thêm một bước
thì… Mu bàn tay bị người đè lại. Cô ta ngước mắt thì thấy một đôi mắt tỉnh táo, bên trong có vẻ hững hờ khiến cô ta ngạc nhiên.
Trương Sùng Quang lạnh nhạt nói: “Thôi đi!”
Thấy anh mở cửa định đi, Tổng Vận vội vàng ôm sau lưng anh, lẩm bẩm: “Là em không đủ tuổi trẻ xinh đẹp hay là vóc dáng không quyến rũ? Trương Sùng Quang, anh ôm em được không? Em muốn anh ôm em!”
Ba chữ “Trương Sùng Quang” khiến đỏi mắt anh đỏ lên.
Anh quay người nhìn cô ta.
Tống Vận đỏ mắt nói: “Em biết anh yêu cô ấy. Nhưng mà… em thật sự không cần danh phận, em cũng sẽ không phá hư gia đình anh. Em chỉ muốn có một đêm vui sướng thôi.”
Trương Sùng Quang đương nhiên là không tin.
Có điều, khi đàn ông không được như ý, tóm lại là thích loại phụ nữ ngoan ngoãn. Anh không thích Tổng Vận, nhưng anh thích cô ta săn sóc mình… Vậy nên anh lạnh nhạt nói: “Nấu cốc trà tỉnh rượu cho tôi, rồi đi xoa bóp vai.”
Tống Vận có chút thất vọng, nhưng nghĩ đến chuyện anh còn ở lại, cô ta không phải không có cơ hội.
Đêm dài, Trương Sùng Quang lười đi khách sạn, đành phải ngủ một đêm trên sô pha. Sáng hôm sau, công ty có chuyện gấp, lúc anh đi bỏ quên áo khoác trong nhà Tống Vận.
Lên xe, anh mở điện thoại ra xem, muốn nhìn xem có tin nhắn của Hoắc Tây hay khồng.
Tối qua mới xảy ra loại chuyện kia, chắc thế nào cô cũng sẽ có phản ứng thôi.
Nhưng mà không có, trên khung chat Zalo của anh và Hoắc Tây không có gì cả… Hoắc Tây đừng nói phản ứng, ngay cả một ánh mắt cô cũng không cho anh.
Trương Sùng Quang xem rất lâu rồi cười tự giễu.
*
Văn phòng luật sư Anh Kiệt.
Hoắc Tây ngòi sau bàn làm việc, yên tĩnh xem hồ sơ. Điện thoại đổ chuông, cô nhìn thì thấy là An Nhiên gọi đến, An Nhiên hẹn cô đi ăn cơm.
Hoắc Tây tắt điện thoại, ngắm nghía điện thoại, đoán là An Nhiên muốn nói chuyện với cô.
Cô cười chua xót.
Xem ra mọi người đều đã biết chuyện của Trương Sùng Quang và Tống Vận. Tuy rằng cô cực kì chán ghét, nhưng mà cô nghĩ đã đến lúc nói chuyện đàng hoàng với Trương Sùng Quang.
Có lẽ khỉ có người phụ nữ mà anh thích, anh sẽ nhanh chóng quyết định ly hôn.
Hoắc Tây dọn dẹp đồ đạc rồi đi đến chỗ hẹn.
Bên ngoài văn phòng, đám nhân viên chào tạm biệt cô, ánh mắt ít nhiều gì cũng mang theo vẻ đồng tình.
Hoắc Tây tự giễu: Đây chính là tình cảm thanh mai trúc mã? Cô từng rất yêu Trương Sùng Quang, chỉ là không ngờ rằng bọn họ lại đi đến một kết cục khó coi, tình yêu chẳng là cái thứ gì cả.
An Nhiên hẹn tại một bán quán bar.
Lúc Hoắc Tây đến, An Nhiên đã đến trước rồi. An Nhiên kéo ghế cho cô ngồi: “Chị Hoắc Tây, chị muốn uống gì?”
Hoắc Tây vén mái tóc dài: “Một ly rượu Cocktail đi!”
An Nhiên gọi nước giúp cô, còn gọi thêm một phần bánh ngọt. Đến lúc quay đầu, An Nhiên sửng sốt khi thấy Hoắc Tây đang châm một điếu thuốc giành cho phụ nữ.
Hoắc Tây bình thường không hút thuốc lá. Nhưng mà báy giờ cô muốn hút một điếu.
Cô hít vào một hơi, ngửa đầu ra sau, đôi môi đỏ nhẹ nhàng nhả sương khói, ánh mắt có loại quyến rũ khó tả thành lời.
An Nhiên cảm thấy Trương Sùng Quang bị mù rồi. Hoắc Táy đẹp hơn Tổng Vận ít nhất năm lần.
Đại khái là biết An Nhiên đang suy nghĩ gì, Hoắc Tây cười nói: “Bọn chị nói chuyện ly hôn từ trước rồi.”
Vì cô nói thẳng ra nên An Nhiên cũng nói thẳng theo: “Doãn Tư nghe một số tin đồn, vốn định tự mình đi tìm anh Sùng Quang, nhưng mà em nghĩ bọn đàn ông xúc động dễ dàng đánh nhau, nên em định đi hỏi chị… Anh Sùng Quang có người phụ nữ khác rồi hả?”
Ngón tay thon dài của Hoắc Tây hơi run lên.
Một lát sau, cô rũ mắt, hít mạnh vào mấy hơi, mới nói: “Chắc là vậy… Có lẽ là vì để buộc chị theo ý anh ấy, cũng có lẽ là vì anh ấy thật sự tìm được việc vui, ai biết đâu.”
Cô nói tiếp: “Chỉ là An Nhiên, dù anh ấy mang tâm thái gì thì chị cũng không thể chịu đựng được.”
Bởi vì rất ghê tởm!
An Nhiên im lặng, cùng cô uống rượu: “Em đã bảo Doãn Tư đi đón chúng ta, có say rượu cũng không sao cả.”
Hoắc Tây mỉm cười.
Đến cùng cô vẩn không uống say. Trong
cuộc hôn nhân của cô và Trương Sùng Quang, đã có một người không tỉnh táo rồi, thật sự không cần phải thêm một người không tỉnh táo nữa. Cô chỉ uổng một cốc rượu, khi về thì gọi tài xế lái thay.
Lên xe, cô gọi điện thoại cho thư ký của Trương Sùng Quang.
“Thư ký Tân, có tiện gửi lịch trình hai tháng gần đây nhất của tổng giám đốc Trương cho tôi không? Nếu không tiện thì thôi!”
“Tiện lắm!”
Bên kia, thư ký Tần dường như đã chờ cô gọi điện thoại lâu rồi nên vừa nghe là đồng ý ngay.
Một lát sau, lịch trình của Trương Sùng Quang được gửi tới mail của Hoắc Tây. Cô mở ra xem, lịch trình sáu mươi ngày, có ít nhất một nửa là đi xã giao, cùng đi với anh là Tống Vận.
Ngày 3 tháng 7, là Tống Vận.
Ngày 5 tháng 7, là Tống Vận.
Ngày 8 tháng 7, cũng là Tống Vận.
Tống Vận, Tống Vận, đều là Tổng Vận.
Hoắc Tây buông điện thoại xuống, ngồi trên xe lẳng lặng ngây người.
Tài xế lái thay cũng nghe thấy cuộc gọi vừa rồi, nhiệt tình mà nói: “Đàn ông ngày nay đúng là
không đánh không ngoan, rượu vô người là quên mất mình là ai… Phụ nữ phải đánh chết khiếp đàn ông mắc sai lầm mới được, không bị đánh chết khiếp xem như đàn ông mạng lớn.”
Hoắc Tây cười hững hờ.
Cô về nhà, ngoài dự đoán là bọn nhỏ đã bị vợ chồng Hoắc Minh và ôn Noãn đón đi rồi. Người giúp việc nói: “Là ý của ông chủ, mới đi chưa đến mười phút.”
Hoắc Tây đặt túi công văn lên sô pha, đi lên chỗ tủ rượu, lấy một chai rượu vang đỏ.
Người giúp việc thấy dáng vẻ của cô thì săn sóc nói: “Để tôi nấu vài món Tây cho cô đi, cứ để đói bụng là sẽ không tốt cho sức khỏe.”
Hoắc Tây mỉm cười: “Cảm ơn thím Ngô.”
Thím Ngô chợt cảm thấy cái mũi chua xót. Bà nghĩ bà chủ tốt như thế mà ông chủ lại không biết quý trọng. Lần trước cả một đám giúp việc đều thấy ông chủ dẫn người phụ nữ khác về nhà. Dạo này bà chủ không vui chút nào.
Có điều, bà chỉ dám nghĩ thôi chứ không dám nói.
Nửa giờ sau, Hoắc Tây ăn cơm một mình, tự mình rót cho mình một ly rượu vang đỏ.
Bên ngoài vang lên tiếng xe ô tô. Cô rũ mắt mỉm cười, biết là Trương Sùng Quang đã trở lại.
Một lát sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK