Trăng sáng sao thưa.
Trương Sùng Quang đứng ở trước sân biệt thự, anh yên tĩnh nhìn phía trước.
Dường như Bạch Khởi có việc phải đi trước.
Hoắc Tây đi cậu ta đến bên xe, Bạch Khởi một tay mở cửa xe, cúi đầu nói chuyện với cô.
Có lẽ rất dịu dàng.
Hoắc Tây rất dịu dàng, sau đó Bạch Khởi hôn nhẹ ở sau tai cô, trong sự dịu dàng lại mang theo chút dục vọng… Chỉ riêng thân mật với người yêu.
Sau khi vuốt ve giây lát, Bạch Khởi lên xe rời đi.
Chiếc xe hiệu màu đen trong đêm, từ từ rời đi.
Hoắc Tây đứng một lúc quay người muốn đi vào trong sảnh tiệc, khi quay lưng lại nhìn thấy Trương Sùng Quang.
Anh đứng ở dưới dây.
Ánh bóng của tán cây khiến khuôn mặt anh âm u khó đoán, nói chung sắc mặt không phải dễ coi lắm.
Anh lấy một điếu thuốc từ trong túi, đốt lên.
Nhưng kẹp ở giữa ngón hút, nhẹ nhàng nhìn
cô.
Hoắc Tây không muốn dây dưa với anh, lướt qua.
Cánh tay bị anh nắm lại tiếp đến cô bị anh đè trên thân cây, vỏ cây sần sùi ma sát nước da mềm mại, có chút đau nhưng bởi vì hoàn cảnh bí ẩn lại thêm phần kích thích.
Trương Sùng Quang nghiêng mình, dựa sát sau cổ cô.
Cò cho rằng anh muốn hôn cô nhưng anh không có.
Bàn tay kẹp điếu thuốc đó dư hai ngón, nhẹ nhàng lướt qua nơi cô bị hôn.
Bắt đầu rất nhẹ nhàng sau đó rất dùng sức.
Sức mạnh cứ giống như chà đi miếng thịt đó vậy.
“Anh không chà sạch đâu!” Hoắc Tây thấp giọng lên tiếng: “Đừng phí sức nữa.”
Trương Sùng Quang ngước nhìn.
Ánh mắt của anh vừa tối vừa khó hiếu, nhìn cô hồi lâu giọng nói khàn hỏi: “Đã biết tôi theo đến từ sớm, cố ý làm cho tôi thấy? Muốn chứng minh điều gì? Muốn chứng minh tôi còn thích em, còn muốn em sẽ vì chuyện này mà ghen sao?”
Hoắc Tây bị nói đến xấu hổ, hơi nghiêng mặt
qua.
“Anh biết anh đang làm gì không?”
“Biết!” Anh lần nữa đến gần cô, giọng nói khàn hơn lúc nãy: “Tôi muốn làm chết em!”
Hoắc Tây trừng anh, đấy mạnh anh ra.
Nhưng lần này rõ ràng Trương Sùng Quang không muốn buông tha cô nữa.
Cho dù giữa bọn họ rối tung.
Sau cùng còn sẽ kiện nhau đế tranh giành quyền nuôi dưỡng Miên Miên, cho dù bây giờ bọn họ hận nhau nhưng vẫn không thay đối được một sự thật.
Chính là anh muốn cô.
Từ khi Hoắc Tây rời đi, Trương Sùng Quang đã mắc một loại bệnh mà Hoắc Tây chính là thuốc giải của anh.
Lúc này thuốc đứng ngay trước mặt anh.
Anh cưỡng ép đưa cô lên xe, Hoắc Tây giãy dụa rất lợi hại, một tay Trương Sùng Quang cố định cô lại, mặt không biếu cảm nói với tài xế ở phía trước: “Về biệt thự!”
“Tôi không muốn!” Hoắc Tây vỗ cửa sổ xe: “Trương Sùng Quang, anh điên rồi!”
Cô quả thật có mục đích, muốn phát sinh
quan hệ với anh.
Nhưng tài xế ở đây, biệt thự của anh…. Khoảng cách nơi cô ở gần như vậy, Hoắc Tây không chấp nhận được.
Cô cảm thấy, nên ở khách sạn.
Trong xe khóa chặt, Trương Sùng Quang buông cô ra, một bộ dạng áo quần chỉnh tề.
Thậm chí anh còn từ trong tủ lạnh nhỏ lấy một chai rượu vang ra, đố một ly cho bản thân, vừa bình phấm sự hoảng loạn của Hoắc Tây.
“Yên tâm! Tôi sẽ không nói cho cậu ta biết!”
Anh khá khốn nạn nói.
Hoắc Tây trừng anh, dùng chân đá anh, ly rượu trong tay anh bị đố, thảm đắt tiền trong xe bị nhuộm màu đỏ của rượu, anh cũng không để ý.
Cơ thể của anh hơi run, vì sự chiếm dục sắp đến.
Không chỉ cơ thể mà là con người này của cô.
Chạy được nửa đường, Trương Sùng Quang đột nhiên thay đổi chủ ý xe chạy về phía căn hộ kia của anh.
Xe dừng lại đã là gần chín giờ.
Thời gian dòng người qua lại, Hoắc Tây không dám tranh chấp lớn tiếng với anh, nhà họ
Hoắc không thế mất mặt.
Cô dứt khoát nghĩ: Dù sao cũng phải lăn giường, thật ra cũng mặc kệ là nơi nào.
Mấy ngày này là thời kỳ dễ mang thai của cô.
Nhưng cô vẫn không muốn, một phần là vì thật sự không muốn, phần khác là không ai thích bị cưỡng ép làm chuyện này.
Trương Sùng Quang rất thô lổ, thô lổ đến nổi gần như là hạ đẳng.
Sau khi quẹt thẻ vào nhà, anh đã vứt cô lên sô pha mềm lại, mặt của Hoắc Tây vùi trong sô pha, nghe thấy ở phía sau truyền đến âm thanh cởi nút.
Sau một tiếng giòn tan thì dây nịt rơi xuống đất.
Cô bị anh bế lên, cưỡng ép hôn, cơ thế cũng bị anh chiếm.
Trương Sùng Quang động tình vô cùng, làm nữa ngày trời giọng nói có chút run: “Sao còn chưa có cảm giác?”
Quá khứ cô không phải như vậy!
Anh nhớ đến bộ dạng mềm mại của cô ở trước mặt Bạch Khởi, trong lòng lại nối cơn giận càng mạnh tay trêu chọc cô, nhưng Hoắc Tây cứ không có bao nhiêu cảm giác, sau đó anh cũng không quan tâm nữa như vậy mà làm…
Mồ hôi rơi xuống.
Dính trên sô pha, cũng rơi lên cổ của cô.
Trương Sùng Quang thô lỗ không nói nên lời…
Đến lần thứ ba, sau khi anh hoàn hồn lại mới từ từ dịu dàng chút.
Hôn da ở sau cổ cô, nơi Bạch Khởi hôn cứ rửa đi rửa lại, lần nữa nhuốm lên mùi vị của bản thân…
Hoắc Tây ở dưới thân anh, sụp đố không ra dạng gì.
Khi sáng sớm, cuối cùng anh cũng mãn nguyện.
Hai người đứng cùng nhau nhẹ nhàng thở hổn hển, lâu sau Trương Sùng Quang lại hôn sau tai cô… Cho dù anh không nói gì nhưng Hoắc Tây biết trong lòng anh không buông được chuyện của Bạch Khởi.
Cô nghỉ ngơi một chút, nhẹ nhàng đẩy anh ra lạnh lùng nói: “Đừng để lại dấu!”
Lời này dường như kích thích anh.
Trương Sùng Quang có chút điên, đỡ sau gáy cô điên cuồng hôn, ép cô hôn.
Cơ thể vốn dĩ đẹp của cô bị anh chiếm hữu thành một mớ hỗn độn.
Không ra thể thống!
Hoắc Tay tức giận đấy anh ra: “Anh là chó sao?”
Cơ thể của Trương Sùng Quang nằm ởtrên sô pha, anh không để bụng bản thân cởi trần, cười hừ một tiếng đốt điếu thuốc lên.
Trong làn khói, anh nhìn chằm chằm bóng dáng của cô.
Hoắc Tây đã mặc quần áo, nhưng lễ phục sao lại che được những thứ này?
Anh nói: “Không muốn cậu ta biết thì trốn mấy ngày đi!”
Tay của Hoắc Tây dừng lại, cởi lề phục ra vào trong nhà tắm.
Làm cũng làm rồi cô cũng không cần kiêu ngạo như thế.
Trương Sùng Quang từ từ hút hết điếu thuốc, đi theo vào trong phòng tắm, cũng không phải còn muốn làm chẳng qua muốn nói mấy câu với cô mà thôi.
Trong phòng tắm ngoại trừ hơi nước chính là im lặng.
Hoắc Tây tắm xong, khoác một áo tắm lên đi vào trong phòng thay đồ.
ở trong đây dù sao cũng sẽ có vài bộ đồ của
cô.
Khi cô rút quân áo ra Trương Sùng Quang dựa vào cửa hỏi: “Sao lại chịu cùng tôi lên giường? Sao… Cậu ta không mãn nguyện em sao?”
Hoắc Tây mặc quần áo vào: “Chỉ là chuyện một lần đừng xem trọng bản thân quá!”
Anh liếm môi, nắm lấy cô: “Nếu như tôi nói với cậu ta?”
Hoắc Tây nhìn anh: “Anh sẽ làm sao?”
Trương Sùng Quang cười: “Xem biểu hiện của em.”
Anh đang cười nhưng trong nụ cười đó lại có sự cay đắng nói không nên lời, anh rất muốn nói với cô quay về đi, nhưng nghĩ đến cô cũng sẽ không đồng ý, bây giờ cô rất thích Bạch Khởi!
Đột nhiên Trương Sùng Quang tức giận.
Cả người anh xa lạ, lạnh lùng hơn lúc quát tháo ban nãy rất nhiều, khoác áo tắm đi ra ngoài ban công, cả người chính là bộ dạng từ chối người ngàn dặm vậy: “Luật sư Hoắc nói đúng, chỉ là chuyện một lần!”
Anh cúi đầu cười nhạt: “Trương Sùng Quang tôi dù kém đến đâu cũng không cần dây dưa… đồ của người khác.”
Lúc sau, anh nhìn về phía Hoắc Tây.
Rơi vào trong mắt cô.
Hoắc Tây chuyển ánh nhìn đi: “Tôi đi đây!”
Yết hầu của Trương Sùng Quang động đậy, một lúc sau mới nhả ra mấy chữ: “Cần gọi xe cho em không?”
“Tôi tự biết gọi!”
Hoắc Tây nói xong vứt lễ phục vào trong thùng rác, khi vừa muốn rời đi Trương Sùng Quang ở sau lưng cô nói nhẹ: “Hôm nay mặc đẹp như vậy chính là vì dụ dỗ tôi sao?”
Hoắc Tây không quan tâm, đi thẳng ra ngoài.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Trương Sùng Quang nhìn về phía cô rời đi, ngơ ngấn hồi lâu.
Bỗng nhiên, một giọt hơi nước rơi xuống cánh tay.
Anh hơi ngẩng đầu.
Thì ra sau khi có được mới biết bản thân đã hoàn toàn mất đi thứ đó.
Khi nãy anh chiếm hữu cô, cô rất ít thời gian tập trung, nhẹ nhàng gọi tên của Bạch Khởi.
Trương Sùng Quang cười… rất nhẹ… rất nhẹ.
Hoắc Tây về đến nhà đã gần hai giờ sáng.
Bạch Khởi còn chưa ngủ.
Cậu ta đế lại một ngọn đèn nhỏ màu vàng, người cũng ngồi trên sô pha ở phòng khách, yên tĩnh đọc sách đợi cô.
Hoắc Tây đi vào có chút mệt mỏi.
Bạch Khởi ngẩng đầu nhìn cô, cậu ta là đàn ông từ biếu cảm và cơ thế của cô có thể nhìn ra Trương Sùng Quang từng ôm cô rồi.
Dừng lại khoảng mấy giây, cậu ta đứng dậy rót cho cô ly nước ấm, lại dịu dàng nói: “Tôi đi nấu thức ăn khuyên cho chị.”
Hoắc Tây gọi cậu ta lại: “Bạch Khởi!”
Giọng nói của cô rất khàn không biết là buồn hay là khàn do sinh lý.
Bạch Khởi không hỏi, cậu ta chỉ đi đến bên cạnh cô.
Hoắc Tây nhẹ nhàng dựa vào vai cậu ta, cô thấp giọng nói: “Đợi mang thai rồi, chúng ta sẽ về nước Anh.”
Bạch Khởi không hỏi, nếu như không mang thai thì làm sao?
Cậu ta chỉ ừm nhẹ một tiếng, lại vỗ vỗ cô, sau đó vào nhà bếp.
Cậu ta nấu một chén sủi cảo, nhân Hoắc Tây thích nhất nhưng Hoắc Tây ăn một nửa đã không nhịn được rồi.
Cô nhớ lại chuyện đó ở căn hộ.
Không, đó quả thật là giao lưu cơ thể thấp kém, dung tục nhất giữa phụ nữ và đàn ông, cô muốn ói.
Cuối cùng vẫn là nhịn không được đi vào nhà vệ sinh, ói ra…
Bạch Khởi đứng ở mép cửa, cậu ta không đến gần.
Hoắc Tây dùng nước lạnh rửa mặt, đợi khi bình tĩnh lại cô ở trong kính nhìn cậu ta nói: “Tôi sẽ mang thai.”
Bạch Khởi có chút buồn.
Thậm chí cậu ta muốn nói với cô theo Trương Sùng Quang đi đừng có dày vò bản thân nữa.
Nhưng cuối cùng cậu ta vẫn không nói ra được.
Hoắc Tây đã đứt đường lui, cô để cho Trương Sùng Quang cho rằng cô với bản thân có mổi quan hệ.
Người đàn ông như Trương Sùng Quang, cho dù bây giờ không để ý nhưng thật sự tính toán… Thì ngày tháng này không dễ sống, chỉ cần anh vẫn còn yêu Hoắc Tây thì sẽ không để ý.
Ngày sau, Hoắc Minh gọi cô về nhà.
Hoắc Tây đoán tối hôm qua Doãn Tư cũng đến buổi tiệc, đại khái là báo cáo rồi.
Bổ cô chắc chắn có điều muốn hỏi.
Cô tự mình chạy xe về nhà họ Hoắc, xe mới dừng lại nhìn thấy người ở bãi đậu xe… Trương Sùng Quang.
Hoắc Tây xuống xe, đóng cửa xe lại.
“Tổng giám đốc Trương đúng là không có chỗ nào không có mặt!”
Trương Sùng Quang dựa vào cửa xe, đá viên đá nhỏ ở dưới chân, ngước mắt: “Làm sao, tôi không thể về thăm bổ mẹ sao?”
Hoắc Tây sao trong sáng như vậy chứ?
Cô không quan tâm anh muốn đi nhưng Trương Sùng Quang gọi cô lại.
Anh từ từ đi qua, nghiêng người ghé sát cô cũng nhìn chăm chú áo cố áo hôm nay cô mặc.
Trương Sùng Quang cười: “Làm sao, còn dám về? Bạch Khởi nhìn thấy cơ thế em rồi có phản ứng không?”
“Khồng cần anh phiền lòng.”
Hoắc Tây cười lạnh: “Tống giám đổc Trương trái lại không bằng ngày xưa nữa rồi! Bất kể là từ phương diện kỹ thuật hay là sinh lý, thụt lùi khá nhanh, làm sao… Có tiền cũng không nỡ lấy ra
chút đế luyện sao? ích kỷ như vậy không phải tác phong của tổng giám đốc Trương!”
Cô nghiến răng nghiến lợi một bước không nhường.
Trương Sùng Quang tức đến cười, anh cười hừ: “Tối hôm qua em không thoải mái sao? Không thoải mái đến nổi em chịu làm bốn lần với tôi?”
Hoắc Tây trừng anh một cái, đi vào trong sảnh.
Trương Sùng Quang đi ở phía sau lạnh lùng nói: “Đi có chút không tự nhiên đó!”
Cô trực tiếp tháo giày cao gót ra đập về phía anh, Trương Sùng Quang dễ dàng né ra, còn muốn nói chút gì đó… Lầu hai vang lên tiếng của Hoắc Minh: “Hai đứa đang làm gì đó?”
Đợi đến khi ba người gặp nhau ở phòng khách, Hoắc Minh uống trà sâm xoa trán: “Một người làm mẹ rồi, một người bây giờ là tống giám đốc của công ty lên sàn có giá trị đứng thứ hai toàn Á Châu, còn giống như trẻ con đấu nhau vậy, hai đứa có cần mặt mũi không?”
Trái lại Hoắc Minh không còn mặt mũi để gặp người khác rồi.
Đặc biệt là không còn mặt mũi gặp Bạch Khởi.
Tối hôm qua, Hoắc Doãn Tư về nói như vậy
với ông: “Bố, chị với anh Sùng Quang vẫn còn bên nhau! Buổi tiệc về trước rồi, ngồi cùng một chiếc xe còn hôn nhau trước xe nữa, thấy có vẻ không phải đi khách sạn mà là đến nơi ở!”
Giọng nói của anh ấy lạnh lùng: “Nói không chừng nhà chúng ta lại có tiệc rượu nữa!”
Chữ… lại thật sự dùng quá vi diệu.
Mũi của Hoắc Minh tức đến nghiêng.
Không phải ông không muốn hai đứa nhỏ ở bên nhau… Bên cạnh Hoắc Táy không phải còn có Bạch Khởi sao, tuy ông không thích giới giải trí lắm nhưng đứa trẻ Bạch Khởi này bây giờ cũng không tồi, không phải rút khỏi rồi sao?
Người trong sạch sẽ, tính cách cũng ổn định.
Thật ra so với Sùng Quang hợp với Hoắc Tây hơn, nhưng một người như vậy lại bị ức hiếp!
Hoắc Minh đứng dậy, đi đi lại lại cuối cùng quyết định: “Hai đứa dính vào nhau khi nào vậy? Có đúng với Bạch Khởi không? Từ nhỏ bố đã dạy hai đứa như thế nào, phải trước sau như một, phải giữ lời hứa!”
Vừa hay, Hoắc Doãn Tư cũng từ trên lầu xuống.
Tối hôm qua anh ấy uống đến rất trễ, hôm nay xem ra có chút không tỉnh táo.
Hoắc Tây liếc nhìn quá vô cùng nóng giận.
Hoắc Doãn Tư vừa đeo đồng hồ kim cương, mỉm cười: “Em khá thích Bạch! Chị, cũng không thế ức hiếp người thật thà được phải không?”
Hoắc Tây kêu anh ấy im miệng!
Hoắc Minh rất tán đồng gật đầu: “Đúng! Không thế bởi vì Bạch Khởi gì cũng nghe theo con mà con có thể đối xử với nó như vậy! Nói đi… Là bố nói Bạch Khởi hay là hai đứa đảm bảo đứt?”
Phủ nhận là phủ nhận không được rồi.
Hoắc Tây dứt khoát bảo đảm: “Con cắt đứt với anh ấy! sống thật tốt với Bạch Khởi!”
Hoắc Minh nhìn Trương Sùng Quang: “Thái độ của cháu thì sao?”
Trương Sùng Quang cúi đầu, chơi bật lửa không quan tâm: “Được thôi!”
Hoắc Minh tức đến ong não, đùng đùng đi lên lầu: “Được thôi, chuyện của hai đứa bố không quan tâm nữa!”
Ông muốn kiện cáo với ôn Noãn.
Ông không quản nổi, kêu ôn Noãn quản đi!
Hoắc Tây cũng rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại hai người Trương Sùng Quang và Hoắc Doãn Tư, Trương Sùng Quang nhìn người đàn ông nhỏ hơn mình mấy tuổi, lạnh lùng hỏi: “Anh không tin em sẽ thích Bạch Khởi!”
Hoắc Doãn Tư là người có tính cách dối trá như thế.
Lạnh lùng, kiêu ngạo!
Sao lại thích Bạch Khởi chứ?
Hoắc Doãn Tư đeo đồng hồ xong một chút nữa ạn ấy còn phải đi đánh golf, cậu nhìn chăm chú người đàn ông ở trước mặt —
Hứ, bị tình yêu trêu đùa đến chật vật vô cùng!
Hoắc Doãn Tư cười nhẹ: “Không phải hợp ý anh sao? Bố tôi trên miệng hướng về phía Bạch Khởi, thật ra chỉ mong sao chị chọn anh! ông ấy à… ăn ở hai lòng! chị của tôi với ông ấy cùng một tính!”
“Trương Sùng Quang anh thật sự cho rằng bây qiờ chị em còn muốn chơi đùa với anh sao?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK