Ôn Noãn lạnh mặt, trông rất có khí thế.
Xa Tuyết có hơi bẽ mặt.
Đinh Tranh khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng: “ôn Noãn, cô từng nói tôi không giữ được người, bây giờ tôi trả lại câu này cho cô! Mặc dù Xa Tuyết đã ký hợp đồng với cỏ nhưng cô ấy vẫn có quyền kết bạn mà nhỉ?”
“Giám đốc Đinh nói đúng!”
Ôn Noãn cười nhạt: “Nhiều ngày không gặp, công phu mồm mép của Giám đổc Đinh tăng lên rồi! Nhưng mà tôi nghe nói các dự án của Giám đốc Đinh luôn trì trệ, hy vọng sự nghiệp của Giám đốc Đinh có thế lưu loát như mồm mép vậy!”
Cô kích thích một hồi, thấy tốt thì ngừng.
Đinh Tranh nhìn ôn Noãn, cô được Hoắc Minh bảo vệ rất chặt chẽ.
Đinh Tranh không dám ra tay lần nữa.
Tiếp tục chơi nữa thì cô ta xong đời mất.
Cô ta cực kỳ ghen tị, cười lạnh nói với Xa Tuyết: “Cứ chờ xem!”
Xa Tuyết do dự một chút, nói: “Thứ Giám đốc Đinh thiếu nhất bây giờ chính là kinh phí. Có kinh phí rồi thì có dự án nào mà không thể khởi động
được? Đến lúc đó đâu còn chỗ cho cô ta đắc ý!”
Lời nói của ả đã đâm trúng tim đen của Đinh Tranh.
Đinh Tranh như có điều suy nghĩ.
Đúng lúc này, Chu Mộ Ngôn ôm Khương Sinh tới, bên cạnh là tay đua sổ 8 tên cố Vân Phàm.
Xa Tuyết lập tức giới thiệu, đặc biệt nhắc tới Đinh Tranh.
“Đây là sếp cũ của tôi, Giám đốc Đinh, đang nắm trong tay mấy dự án lớn.
Nhà họ Chu làm ăn lớn, chu Mộ Ngôn tự nhiên không thèm đế vào mắt.
Cố Vân Phàm lại có vẻ ân cần hơn nhiều.
Người đàn ông này cao khoảng 186 cm, đôi mắt hoa đào, sau vài lần trao đổi ánh mắt với Đinh Tranh thì xác định tâm ý của đối phương… lập tức ăn nhịp với nhau.
Nửa giờ sau, phòng khách sạn.
Đối nam nữ liên tục quấn quýt lấy nhau, hận không thế nhào nát cơ thể đối phương.
Mồ hôi tuôn như mưa, trong không khí dường như có thứ gì đó mập mờ lửng lơ…
Cuối cùng thì mọi thứ cũng lắng xuống.
Thân hình cường tráng của chàng trai dựa
vào đầu giường, châm một điếu thuốc rồi chậm rãi nhả khói.
Đinh Tranh dựa đầu vào vai cậu ta, cảm thấy vô cùng thỏa mãn về cả thế chất lẫn tinh thần, nhưng trong lòng cô ta cũng biết rất rõ cố Ván Phàm là một tay chơi, chỉ thích hợp giao lưu thân thể với cậu ta.
Hai người ôm nhau một lúc, cố Vân Phàm lại có thêm sức lực.
Thế là lại không tránh khỏi một trận kịch liệt!
Đinh Tranh không cưỡng lại được sự đòi hỏi của cậu ta, bèn tranh thủ nằm trên giường nghỉ ngơi trong khi cậu ta đi tắm.
Người đàn ông quấn khăn tắm bước ra, cũng không tránh né cô ta mà trực tiếp thay quần áo.
Đinh Tranh cười khấy: Đúng là trực tiếp.
Cô ta cũng không để ý lắm, ngẩng đầu hỏi cậu ta: “Còn có lần sau không?”
Người đàn ông ngậm điếu thuốc lá, dáng vẻ ít nhiều có chút thờơ: “Xem tình hình đi! Khi nào có thời gian tôi sẽ liên lạc với cô.”
Đinh Tranh mặc áo choàng tắm rồi xuống giường.
Cô ta ôm cậu ta từ phía sau, cài cúc áo cho cậu ta, thấp giọng hỏi: “Anh có người phụ nữ khác à?”
Người đàn ông mỉm cười, không phủ nhận.
Đinh Tranh và cậu ta không phải là tình yêu nam nữ đơn thuần, cô ta còn có mục đích khác. Vì thế cô ta áp sát vào lưng cậu ta, nửa tán tỉnh nửa thăm dò: “Anh đã làm với Xa Tuyết chưa?”
Cố Vân Phàm cau mày.
Cậu ta kéo tay cô ta ra, nhàn nhạt nói: “Cô ấy là người của chủ câu lạc bộ.”
Đinh Tranh yên tâm: Xem ra lời Xa Tuyết nói là sự thật.
Cố Vân Phàm đeo thắt lưng vào: “Sao thế, ghen à?”
Đinh Tranh ngồi ở cuối giường, sóng mắt trêu ngươi: “Tôi có một dự án điện ảnh, nhân vật chính là một tay đua, nam chính vẩn chưa quyết định.”
Cố Vân Phàm dựa vào tủ TV nhìn cô ta.
Đinh Tranh không chơi đoán đố với cậu ta, đi thẳng vào vấn đề: “Nhưng dự án đang thiếu vốn! Xa Tuyết nói chỗ các anh có thế nhanh chóng kiếm tiền, tôi không tin cô ta cho lắm! Nhưng nếu tôi để anh làm nam chính thì chúng ta chính là người cùng thuyền, dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ không lừa tôi.”
Cố Vân Phàm không đồng ý ngay.
Cậu ta nói cậu ta không có kinh nghiệm diễn
xuất.
Đinh Tranh đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt cậu ta, nhẹ giọng nói: “Có giáo viên diễn xuất đi theo, anh sợ cái gì? Vân Phàm, anh có điều kiện tốt như vậy, nếu diễn bộ phim này, tôi có thể cam đoan anh sẽ trở nên nối tiếng.”
Cố Vân Phàm châm một điếu thuốc, thong dong nói: “Tôi còn muốn suy nghĩ một chút.”
Đinh Tranh mỉm cười buông cậu ta ra.
Cố Vân Phàm rời khỏi phòng.
Bữa tiệc vẫn còn đang diễn ra…
Xa Tuyết đi ngang qua cậu ta, nhưng chỉ cười không nói.
Cuối cùng, ánh mắt cậu ta dừng lại ở một góc phòng tiệc, Chu Mộ Ngôn và Khương Sinh đang nói chuyện với một người phụ nữ rất xinh đẹp. Là bạn thân nhiều năm của Chu Mộ Ngôn, cậu ta biết người phụ nữ đó tên là ôn Noãn.
Rất đẹp, cũng rất có hương vị phụ nữ.
Cố Vân Phàm đi tới, gọi một tiếng: “Mộ Ngôn, Khương Sinh… Tổng Giám đốc ôn!”
Chu Mộ Ngôn ôm vợ.
Ngước mắt lên nhìn thấy cậu ta thì lên tiếng mời cậu ta ngồi xuống, lại chính thức giới thiệu.
Cố Vân Phàm móc hộp thuốc lá từ trong túi
ra, ném lên bàn trà nhỏ, cười nhạt: “Đại danh Tống Giám đốc ốn như sấm bên tai!”
Chu Mộ Ngôn nghe ra sự xem thường.
Cậu ta ho khẽ: “Cậu đủ rồi! Khương Sinh còn ở đây!”
Khương Sinh cười híp mắt: “Em không ngại! Năm đó khi anh trai em theo đuổi cô giáo ôn còn chật vật hơn.”
Chu Mộ Ngôn bị chọc tức, làm bộ muốn bóp cố cô ấy.
“Có vợ của ai hào phóng như em không!… Khương Sinh, rốt cuộc em yêu anh hay yêu cô giáo Ôn của em?”
Khương Sinh cười làm lành.
Chu Mộ Ngôn nhéo mặt cô ấy: “Chỉ biết giả ngu!”
Vừa lúc đó có người gọi cậu ta nên cậu ta bèn đưa Khương Sinh đi xã giao.
Trong góc chỉ có ôn Noãn và cố Vân Phàm.
Ánh mắt Cố Vân Phàm có hơi càn rỡ, không đứng đắn nói: “Tôi hy sinh cho Tống Giám đốc ôn nhiều như vậy, tổng Giám đốc ôn cảm ơn tôi như thế nào?”
Ôn Noãn nhìn cậu ta.
Một lúc sau, cô lấy từ trong ví ra một tờ chi
phiếu, đặt trước mặt cố Vân Phàm.
“Phí cực khố của cậu cổ!”
“Một nửa còn lại sẽ chuyển hết cho cậu sau khi chuyện thành công.”
Cố Vân Phàm nhìn chi phiếu: Hai mươi triệu.
Cậu ta khẽ cong môi: “Tổng Giám đốc ôn thật hào phóng!”
Ôn Noãn đứng dậy.
Cô khẽ vén chiếc khăn choàng Dior trên người mình, nói với giọng rất bình tĩnh: “Nếu có thế giải quyết bằng tiền thì bình thường tôi sẽ không trả bằng bất cứ thứ gì khác.”
Cô nói đến đó thì ngừng, biến mất trong phòng tiệc.
Cố Vân Phàm nhận lấy tấm chi phiếu, liếm môi.
Thật là một người phụ nữ thông minh, cô nhận ra mình có hứng thú với cô, nhưng lại không tìm thấy ở cô một chút vui vẻ nào, cũng không có sự bài xích đối với cậu ta.
Thật đặc biệt.
Cố Vân Phàm ma xui quỷ khiến đi theo.
Trước cửa khách sạn năm sao, một chiếc RV màu đen đang chờ sẵn, ôn Noãn cùng trợ lý của
cô bước ra khỏi cửa.
Cửa xe mở ra.
Hoắc Minh xuống xe đi tới ôm vợ, dịu dàng nói: “Mau lên xe!”
Ôn Noãn nhẹ nhàng cười với anh.
Kể từ khi biết anh đã khôi phục trí nhớ, ánh mắt cô trở nên dịu dàng hơn mấy phần.
Hoắc Minh vừa vui vẻ vừa hài lòng.
Anh đóng cửa xe cho cô, đang định đi vòng sang phía bên kia thì khóe mắt nhìn thấy ai đó đang đứng ở huyền quan.
Hoắc Minh nhận ra người này.
Cố Vân Phàm, con trai riêng của một nhà tài phiệt nào đó ở thành phô’ H, sống đời phóng túng.
Con trai ruột của một ồng lớn chết trong một vụ tai nạn xe cộ.
Rõ ràng cậu ta là người thừa kế duy nhất nhưng vẫn không chịu kế thừa gia nghiệp mà cứ lang thang bên ngoài.
Ánh mắt hai người đàn ông chạm nhau.
Cố Vân Phàm nở nụ cười rất khẽ, lấy tấm chi phiếu ra, hôn một cái.
Hoắc Minh: Ha ha!
Xe chạy về nhà.
Ôn Noãn không hề bị ảnh hưởng, ngược lại tâm trạng cô rất tốt vì mọi việc đã có chút tiến triển.
Trên đường đi, Hoắc Minh không ít lần nhìn cô.
Số lần nhiều đến mức ôn Noãn không sao làm lơ nổi, cô không nhịn được mà hỏi: “Sao luôn nhìn em thế?”
“Em đẹp!”
Phía trước đúng lúc có một ngã tư, đèn đỏ, Hoắc Minh dừng xe lại.
Anh nghiêng người chăm chú nhìn cô.
Quen Ôn Noãn sắp tám năm rồi, anh cảm thấy mình đã thay đổi rất nhiều cả về sinh lý lẫn tâm lý nhưng vợ anh lại hấp dẫn hơn trước.
Còn đang mang thai nữa chứ!
Thế mà vẩn có đàn ỏng nhìn nóng mắt!
Hơn nữa, ôn Noãn chọc phải hang ố họ cố rồi cũng nên!
Ôn Noãn đoán được anh đang nghĩ gì, giả vờ chỉnh lại khăn choàng: “Em không có ý đó! Hơn nữa… Hoắc Minh anh nghĩ em ăn quàng như vậy sao?”
Hoắc Minh đương nhiên biết.
Bằng không, bao năm qua cô đã có rất nhiều cơ hội, nhưng cuối cùng cô vần là của anh.
Anh nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt trắng nõn mềm mại của cô, thấp giọng nói: “Anh ghen! Thực sự muốn nhốt em lại, bà Hoắc à.”
Một người đàn ông thể hiện cảm xúc một cách thẳng thắn như vậy, phụ nữ đều thích.
Ôn Noãn cũng không ngoại lệ.
Cô hơi đỏ mặt, quay đầu nhìn sang một bên khác: “Bớt nói mấy lời buồn nôn lại đi!”
Bàn tay Hoắc Minh giữ sau gáy cô, ấn cô sang bên này.
Ôn Noãn nhẹ giọng gọi anh: “Minh.”
Anh tùy ý đáp lại, sau đó nghiêng người hôn lên môi cô, dịu dàng ngậm lấy khiến cô có được trải nghiệm tốt nhất, ốn Noãn cưỡng lại một lúc, không nhịn được mà đáp lại.
Hai người thay nhau chủ động.
Một nụ hôn gần như khiến đêm đông bốc cháy.
Xe phía sau điên cuồng bấm còi, ôn Noãn tỉnh táo lại, đỏ mặt đẩy anh ra.
Ngón tay thon dài của Hoắc Minh vuốt ve môi cô, anh khàn giọng nói: “Bọn họ ghen tị với anh!”
ôn Noãn:…
Hoắc Minh mỉm cười khởi động xe.
Về đến nhà thì trời đã khuya, ôn Noãn đến thăm bọn trẻ trước.
Hoắc Minh pha trà gừng cho cô.
Sau khi làm xong, cô đã ngồi trong phòng sách, bật máy tính xem tài liệu.
Hoắc Minh đặt trà gừng xuống, hôn lên khóe miệng cô: “Mấy đứa nhỏ ngủ rồi à?”
Nghĩ đến mấy đứa bé mềm mại kia, trái tim òn Noãn cũng mềm đi. Cô ừ một tiếng, vừa uống trà gừng vừa tiếp tục xem tài liệu.
Hoắc Minh có chút đau lòng.
Anh cúi xuống ôm cô từ phía sau, gặm phần thịt mềm mại sau tai cô: “Vậy Tổng Giám đốc ôn cũng đế đứa trong bụng nghỉ ngơi nhé?”
Anh gọi cô là Tổng Giám đốc ôn luôn mang theo ý nghĩa kỳ lạ.
Trong lòng ôn Noãn biết anh vẫn còn băn khoăn về cố Vân Phàm!
Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Thực sự đế ý như vậy sao? Vậy em sẽ không liên lạc với cậu ta nữa.”
Hoắc Minh tin tưởng cô, cũng không muốn tỏ ra rụt rè. Anh thưởng thức đôi tai trắng nõn của cô, giả vờ không thèm để tâm: “Chỉ là một thằng
nhóc thôi, anh không để vào mắt!”
Lời này nghe kiểu gì cũng thấy chua chua.
Ôn Noãn cười nhạt không nói, uống trà gừng rồi chuẩn tiếp tục xem tài liệu.
Hoắc Minh luôn muốn chứng tỏ mình hấp dẫn hơn đàn ông trẻ tuổi nên một tay bế cô đi vào phòng ngủ, ốn Noãn nhanh chóng vòng tay qua cố anh: “Em có chính sự mà.”
Hoắc Minh hôn cô: “Bà Hoắc, việc của anh cũng là chính sự!”
Ôn Noãn không thế làm gì được anh.
Cô dứt khoát ngoan ngoãn phục tùng. Gả cho anh đã lâu, cô biết rõ anh thích nhất điều gì… cho nên bầu không khí rất tốt.
Hoắc Minh chỉ để lại một chiếc đèn ngủ.
Anh rất dịu dàng, không nóng nảy, ôn Noãn phải thừa nhận cô rất hưởng thụ.
Chuyện vợ chồng là thế đó, thoả mãn thị giác, thoả mãn cảm giác thì mọi thứ đều được thoả mãn.
Làm xong, ôn Noãn tựa vào trong ngực anh, nhỏ giọng nói: “Em không dậy nổi để làm chính sự rồi đáy này.”
Hoắc Minh cười rất thất đức.
Dù vậy, sáng ôn Noãn vẫn dậy sớm. Cô vào
phòng sách tiếp tục tìm tư liệu.
Nhưng một chồng tài liệu dày đã được in ra.
Vừa vặn lại là thứ cô cần.
Phía trên tập tài liệu còn có một bông hồng trắng tươi, là loại còn đọng sương sớm.
Ôn Noãn ngồi xuống cầm lên ngửi, trong lòng không khỏi nghĩ: Hoắc Minh đã gần ba mươi sáu tuổi rồi, lấy đâu ra sức lực tốt như vậy?
Ban đêm chơi điên cuồng, nửa đêm kiếm tài liệu, sáng sớm còn chạy bộ!
Anh quả thực không phải con người!
Điện thoại di động trên bàn reo lên, nhìn tên thì là của Cố Vân Phàm.
òn Noãn nhấc máy: “Có chuyện gì?”
Giọng nói cố Ván Phàm mang vẻ bất cần đời: “Tháng sau có một trận thi đấu, tỷ lệ cược khá lớn! Mọi người đều đặt cược Chu Mộ Ngôn sẽ thắng.”
Ôn Noãn im lặng nghe.
Cố Vân Phàm ngồi trên sô pha trong khách sạn, liếc nhìn Chu Mộ Ngôn rồi nói: “Thật ra từ khi lấy vợ thì chân cậu ta đã yếu đi rồi, nếu tôi không nhường cậu ta thì cậu ta có cái rắm mà được hạng nhất.”
ôn Noãn: “Nói điếm chính!”
Cố Vân Phàm cười: “Cuộc tranh tài này, tôi có thế móc sạch túi tiền của Giám đổc Đinh kia! Tống Giám đốc òn cảm ơn tôi như thế nào?”
Ôn Noãn nhàn nhạt nói: “Không phải cậu thu được cả người lẫn tiền hay sao? Còn muốn cảm ơn thế nào?”
Ý cô là thay đổi người khác!
Cố Vân Phàm ngăn cô lại: “Được rồi được rồi, đùa chút thôi! Nế mặt Mộ Ngôn tôi cũng sẽ giúp cô!”
Ôn Noãn lặng lẽ trợn mắt.
Đó là do cậu cũng không kén chọn đấy thôi!
Cúp điện thoại, cổ Vân Phàm xoa khóe môi, khẽ cười.
Chu Mộ Ngôn đang gửi tin nhắn cho vợ, thờ ơ nói: “Tôi cảnh cáo cậu, ôn Noãn đã có chồng, Hoắc Minh càng khó chọc! Cậu bớt trêu chọc cô ấy cho tôi, nếu không Khương Sinh biết rồi đêm nào cũng khóc với tôi thì tôi không chịu nổi đâu.”
Cố Vân Phàm tựa người vào ghế sô pha.
Đôi chân dài bắt chéo, cậu ta nở nụ cười như có như không: “Nếu không có cậu, tôi thật sự muốn chinh phục cô ấy!”
Cậu ta nghĩ, chơi trò tình cảm với một người
phụ nữ như vậy nhất định rất kích thích.
Chu Mộ Ngôn đứng dậy, dùng điện thoại di động gõ cậu ta một cái: “Đừng nghĩ lung tung! Cô ấy không phải bạn chơi của cậu!”
Cố Vân Phàm không tin.
Chu Mộ Ngôn biết rất rõ Vân Phàm nửa thật nửa giả, ít nhiều gì cũng đã động lòng.
Cậu ta bước đến bên cửa số, cười nhạt: “Vân Phàm, lúc đó tôi nửa chơi nửa nghiêm túc! Nhưng anh trai Khương Sinh là Khương Duệ hãm rất sâu. Anh ta thích ôn Noãn nhiều năm nhưng không có kết quả gì! Tinh cảm là như vậy, thứ tự trước sau, anh đến tôi đi… thiếu một phút một giây, dù chỉ một chút xíu thôi cũng không được!”
Nếu bàn về điều cấm kỵ ở thành phố B.
Tinh cảm của Khương Duệ dành cho ôn Noãn chính là một trong những điều không thế nói.
Hoắc Minh chắc vẫn luôn đế ý!
Vì vậy trong nhiều năm qua, hai người tổng cộng không gặp nhau quá ba lần.
Chu Mộ Ngôn nói xong, hơi quay đầu lại: “Tôi cũng thích ôn Noãn, nhưng tôi chắc chắn tình cảm của tôi đối với cô ấy bây giờ là tình thân! ôn Noãn giống như chị gái tôi vậy. Ván Phàm, cậu có thể chơi đùa bất cứ ai nhưng đừng trêu chọc ôn
Noãn! Dù tin hay không thì cuối cùng người bị thương vẫn là chính cậu!”
Cổ Vân Phàm nhún vai: “Tôi biết rồi!”
Cậu ta kéo người muốn đi tập lái xe, Chu Mộ Ngôn lại nói: “Tôi và Khương Sinh phải về thành phố H rồi. Hẹn gặp lại ở cuộc đua tháng sau nhé!”
Chu Mộ Ngôn rời đi.
Cố Vân Phàm ngồi một mình một lúc.
Cậu ta nhớ lại những lời của Chu Mộ Ngôn, nhưng rất phản đối.
Cậu ta ta đặt mua một bó hoa hồng, bảo người ta giao đến biệt thự của ôn Noãn trong giờ ăn tối…
Khi đó, Minh châu tình cờ đi cùng ôn Noãn.
Hoa được đưa đến.
Minh Châu mởto mắt, lắp bắp nói: “ôn Noãn, có người theo đuối nha!”
Cô ấy lại nóng lòng nhìn vào bụng ôn Noãn.
Ôn Noãn vừa giận vừa buồn cười.
Cô biết đây là trò đùa của cố Vân Phàm, người này cũng chẳng có tình cảm gì với cô, chỉ là rảnh rỗi sinh nông nổi thôi.
Ôn Noãn cho người vứt hoa đi.
Cô gọi một cuộc điện thoại cho Xa Tuyết,
cuôc qọi kết nối, cô khẽ dăn môt câu…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK