Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Hoắc Minh trở lại thành phố B đã là mười giờ sáng.
Trong biệt thự rất yên tĩnh.
Tiếu Hoắc Tây đi học, ôn Noãn ôm Thước Thước, ngồi trò chuyện với Minh Châu.
Trong giây phút đó, cơn nóng nảy trong lòng Hoắc Minh giảm đi rất nhiều.
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm ôn Noãn hồi láu, mới đi qua ôm đứa bé trong lòng cô, rất bình tĩnh nói với Hoắc Minh Châu: “Bây giờ anh với chị dâu em đưa em về nhà!”
Trên mặt Hoắc Minh châu thoáng vẻ bối rối.
Cô nhìn về phía ôn Noãn.
Hoắc Minh khịt mũi: “Biết sợ rồi à? Lúc một mình em sinh con ở bên ngoài, sao không biết sợ đi?”
Hoắc Minh châu không dám lên tiếng.
Ôn Noãn đỡ cánh tay Hoắc Minh, cầm khăn tay đè nhẹ lên khuôn mặt đẹp trai của anh, hỏi nhỏ: “Đến thành phố c đánh nhau à? Nói được những gì rồi?”
Cô cực kỳ dịu dàng săn sóc, sao Hoắc Minh lại không biết suy nghĩ của cô chứ?
Anh lạnh nhạt nói: “Đánh nhau một trận, nhưng anh chưa nói chuyện của Thước Thước, nếu ông ấy muốn tìm hiếu thì chắc chắn cũng sẽ biết…”
Anh lại không nhịn được mà châm chọc: “Chẳng phải từ trước đến nay ông ấy rất có bản lĩnh sao!”
Ôn Noãn nhìn Hoắc Minh châu, không dám phản bác lại câu nào.
Thật làm cho người ta đau lòng!
Lúc Hoắc Minh lên lầu tắm rửa thay quần áo, Ôn Noãn đi theo, vào phòng ngủ cô mới lên tiếng tán thành: “Anh nói đúng, nếu cậu có lòng với Minh Châu thì sớm muộn gì ông ấy cũng biết.”
Hoắc Minh cởi quần áo được nửa chừng.
Anh quay đầu cười: “Em đang nói giúp cả hai bên đấy à! ôn Noãn, sao trước kia anh lại không nhận thấy?”
Ôn Noãn giúp anh chọn một bộ quần áo, ngón tay khựng lại: “Anh không cần lấy chuyện này ra để chèn ép tôi! Tôi có thể giúp cũng có thể mặc kệ…”
Vừa dứt lời, thân thế cô đã bị ôm lây.
Sau đó cô bị đè lên tủ quần áo.
Hoắc Minh ôm eo cô, một tay sờ mặt cô: “Em đương nhiên phải giúp! Em là chị dâu của Minh
Châu, bình thường em là người có chính kiến nhất, em xem chừng con bé giùm anh… được chứ?”
Ôn Noãn khoác tay lên vai anh, cười khẽ: “Anh không sợ tôi theo phe cậu ư?”
Hoắc Minh nghiêng người về phía trước, ghé vào tai cô khẽ nói: “Anh đánh nhau với ông ấy, em xót ai?”
Anh cố ý trêu chọc.
Ôn Noãn cũng không phải không có cảm giác, cô hôn môi anh, lấm bấm: “Không xót ai hết.”
Hoắc Minh cười khùng khục.
Tâm trạng của anh tốt hơn rất nhiều, nên có hứng tán tỉnh cô. Có lẽ do hai ngày nay quá áp lực nên anh vội vã muốn gần gũi với cô, tuy rằng thời gian không dư dả, cũng không phải thời điếm tốt, nhưng anh vẫn nhẹ nhàng vói vào trong quân áo của cô, khiến cô thoải mái một lúc.
Sau khi kết thúc, cô tựa vào vai anh thở dốc.
Hoắc Minh dịu dàng ôm cô, hồi lâu sau anh mới nói: “Lát nữa em đừng đi! Tính của bố anh không tốt, khó tránh khỏi sẽ nói mấy lời khó nghe!”
Ôn Noãn lắc đầu.
Khóe mắt cô hơi ướt, nhỏ giọng nói: “Tôi đi thì bố mới có thể bớt giận một chút!”
Khi cô nói xong, Hoắc Minh im lặng một lúc lâu, không nhúc nhích.
Ôn Noãn ngước mắt: “Sao vậy?”
Anh vuốt ve vành tai cô, giọng nói khàn khàn: “Em gọi bố… ôn Noãn, trong lòng em vẫn xem anh là chồng phải không?”
Vành tai õn Noãn ửng đỏ.
Cô đấy tay anh ra: “Chúng ta đang bàn chuyện nghiêm túc.”
Hoắc Minh thấy thế thì không tiếp tục lấn tới, nhéo nhẹ vành tai cô, cầm quần áo vào phòng tắm.
Gần giữa trưa, nhóm người Hoắc Minh trở lại nhà họ Hoắc.
Quản gia kích động chạy vào báo cáo: “Cô Minh Châu đã trở về!”
“Cái gì?” Hoắc Chấn Đông vui vẻ đứng lên, vung tay lên nói với vợ: “Đứa nhỏ này đi biền biệt mấy năm, rốt cuộc cũng biết đường trở về.”
Bà Hoắc cũng rất kích động.
Hai người lập tức đi ra ngoài, thấy ở bãi đổ xe đậu một chiếc Maybach màu đen.
Hoắc Minh kéo cửa ghế sau ra…
Hoắc Minh châu xuống xe, tay dắt theo một cậu bé hai ba tuổi!
Hoắc Chấn Đông trợn to mắt.
Bà Hoắc cũng khựng lại.
Quản gia, người giúp việc trong nhà không dám thở mạnh…
Thật lâu sau, Hoắc chấn Đông mới lên tiếng: “Minh Châu, đứa bé này là con của con?”
Hoắc Minh châu cũng không dám ngấng đầu, nhỏ giọng ừ một tiếng.
Hoắc Chấn Đông cực kỳ tức giận, muốn đi lên dạy dỗ cô ấy một trận, lại bị bà Hoắc rưng rưng kéo lại: “Khó khăn lắm con bé mới trở về, ông bớt giận đi! Hơn nữa ở chỗ này có rất nhiều người, ông phải chừa chút thể diện cho Minh Châu và đứa bé chứ!”
Hoắc Chấn Đông hung hăng trừng mắt nhìn VỢ.
Vào phòng khách, cả nhà ngồi xuống, Hoắc Minh ném Thước Thước cho Hoắc Chấn Đông.
Hoắc Chấn Đông còn rất tức giận, trừng mắt nhìn con trai: “Con cho rằng bố sẽ nể tình đứa bé mà cho qua chuyện này à? Chuyện của con bé còn chưa xong đâu, dám lén lút một mình ở bên ngoài mang…”
Hoắc Chấn Đông đột nhiên nhìn chằm chằm Tiểu Thước Thước!
Sau đó, ông lại nhìn về phía ôn Noãn… Mặt mày tương tự, da trắng, còn có mái tóc ngắn màu trà, quả thực là từ một khuôn đúc ra!
Cơn tức của Hoắc chấn Đông giảm xuống, dáng vẻ không còn quá hùng hổ nữa.
Ông khe khẽ thở dài: “Nghiệt duyên!”
Bà Hoắc cũng nhận ra, khuôn mặt xinh đẹp có chút ưu sầu.
Chuyện này phải làm thế nào cho phải!
Hoắc Chấn Đông vuốt ve khuôn mặt của nhóc con, dáng vẻ rất dễ gần, ông cũng rất thích nên lập tức nói với con trai: “Hoắc Minh, con giải quyết chuyện này đi!”
Trong lòng ông vẫn rất khó chịu.
Ngước mắt nhìn đứa con gái yêu quý, nhìn bộ quần áo mộc mạc trên người cô ấy, lòng ông quặn đau.
Thật lâu sau, ông mới nhỏ giọng nói: “Đã về rồi thì ở lại đi! Con cũng không thể cứ ở chỗ anh chị dâu mãi được, bọn họ cũng có cuộc sống riêng của mình… Còn đứa bé, bố và mẹ sẽ chăm sóc cho.”
Ông không trách móc câu nào nhưng vẫn rất đau lòng.
Sau khi nói xong, ông đi lên phòng sách trên lầu một mình.
Bà Hoắc rơi nước mắt: “Hai anh em các con, không đứa nào khiến mẹ bớt lo hết!”
Hoắc Minh Châu cắn môi, khẽ nói: “Mẹ, con xin lỗi!”
Ôn Noãn nháy mắt với Hoắc Minh.
Hoắc Minh lên lầu.
Anh mở cửa phòng sách, khói thuốc lượn lờ trong phòng, chung quanh ngay ngáy mùi khói thuốc.
Hoắc Minh mở cửa sổ, dập tắt điếu thuổc của Hoắc Chấn Đông rồi nói: “Mấy năm nay bố rất ít hút thuốc, còn nói là vì sức khỏe của Hoắc Tây, sao thế, hôm nay Minh Châu về nhà nên bố vui đến choáng váng à?”
Hoắc Chấn Đông giương mắt, nhìn đứa con trai đang đắc ý của mình, cười lạnh: “Bố vui vẻ? Con mắt nào của con thấy bố vui? Con bé tự xem lại bản thân mình xem, có lần nào không làm ra chuyện động trời chứ? Với cố Trường Khanh cũng vậy, với… Lục Khiêm cũng như thế này! Còn sinh con!”
Hoắc Minh pha trà cho ông.
Anh rót một tách trà đặt trước mặt ông, nhỏ giọng nói: “Tối hôm qua con đi thành phố c, đánh nhau với Lục Khiêm một trận! ông ấy chưa biết chuyện Minh Châu có con!”
Hoắc Chấn Đông gác tay lên mắt, khe khẽ thở dài: “Ông ta không có tình cảm với Minh châu, phải không?”
Sau khi Hoắc Minh uống một ngụm trà mới đáp: “Cũng không phải không có tình cảm gì! Nếu thực sự không có chút tình cảm nào, người cấn thận như ông ấy sẽ không thể duy trì mối quan hệ như vậy với Minh Châu suốt hơn nửa năm… Con nghĩ là Lục Khiêm cảm thấy không thích hợp! Chẳng phải bố là người hiếu rõ tính của Minh Châu nhất sao?”
Cho nên anh mới không nói ra sự tồn tại của Thước Thước.
Nhà họ Hoắc bọn họ nuôi nối một đứa bé.
Hoắc Chấn Đông nghe xong thì im lặng…
Ông còn đang ngạc nhiên, không hiểu sao đứa con gái yêu quý của ông lại có dính dáng với một người lang sói như Lục Khiêm, hai nhà bọn họ còn có mổi quan hệ thòng gia!
Thật lâu sau, Hoắc chấn Đông mới lên tiếng: “Chuyện đã xảy ra rồi, con đừng làm khó ôn Noãn, con bé bị kẹp ở giữa rất khó xử! Đừng vì thế mà làm ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng của hai con.”
Hoắc Minh gật đầu: “Sẽ không!”
Anh đột nhiên nở nụ cười: “Dù ôn Noãn không nói ra, nhưng con có thể thấy cô ấy muốn Minh Châu và Lục Khiêm ở bên nhau.”
Hoắc Chấn Đông vuốt mặt: “Đó là lòng tốt của con bé! Phụ nữ dù sao cũng hy vọng mọi thứ đều tốt đẹp mỹ mãn!”
Hai bố con nói xong thì cùng nhau xuống lầu.
Hoắc Chấn Đông thay đổi nét mặt, ôm Thước Thước yêu thương không thôi, khuôn mặt nhỏ kia cực kỳ giống Tiểu Hoắc Tây, cũng giống Ôn Noãn.
Hoắc Chấn Đông ôm đứa nhỏ nói với ôn Noãn: “Hoắc Minh phải đến công ty, đứa nhỏ cứ để ở đây, con với Minh Châu đi dạo cửa hàng bách hóa, mua cho con bé và Thước Thước thêm vài thứ, dáng vẻ bây giờ của hai đứa chẳng ra sao cả.”
Sau khi nói xong, ông yêu thương hôn nhẹ Thước Thước.
òn Noãn gật đầu: “Bố yên tâm, con sẽ làm!”
Hoắc Minh nở nụ cười, xoa bóp mặt cò: “Rất ra dáng con dâu cả của nhà họ Hoắc!”
Ôn Noãn đấy tay anh ra.
Hoắc Minh cũng không giận, quay đầu nói với em gái: “Em còn dám chạy, anh đánh gãy chân em!”
Hoắc Minh châu nước mắt lưng tròng.
Tiểu Thước Thước hơi sợ hãi, tựa vào trong lòng Hoắc chấn Đông.
Hoắc Chấn Đông đau lòng cháu ngoan, lập tức trách móc con trai: “Con dọa con bé làm gì, làm Thước Thước cũng sợ rồi này!”
Hoắc Minh cười rồi liếc òn Noãn một cái, lái xe đi trước.
Ôn Noãn ăn cơm ở nhà họ Hoắc, sau đó dẫn Hoắc Minh châu ra ngoài.
Đã qua hai năm nên Hoắc Minh châu thấy hơi rụt rè.
Ôn Noãn rất quan tâm cô ấy, dẫn cô ấy đến một số cửa hàng nhỏ, không đắt lắm, hoàn toàn không thể so sánh với những thứ Minh Châu từng mặc.
Cả buổi mua cho Minh Châu và Thước Thước rất nhiều đồ.
Lúc uống cà phê, ôn Noãn lấy từ trong túi ra một tấm thẻ AmEx đen, đặt vào trong tay Minh Châu: “Anh trai em bảo chị đưa cho em, đây là thẻ phụ của anh ấy.”
Hoắc Minh châu không dám nhận.
Ôn Noãn khép tay cô ấy lại, nhẹ nhàng nói:
“Anh ấy trông hung dữ vậy thôi, chứ trong lòng thực ra rất thương em! Sau này em cứ yên tâm ở nhà, cũng có thế đến chỗ anh chị ở, Tiểu Hoắc Tây thích Thước Thước lắm.”
Hoắc Minh châu ừ một tiếng.
Trong tay ôn Noãn cầm một sợi dây chuyền kim cương, do nhà thiết kế nổi tiếng Nhật Bản thiết kế.
Bên trên khảm một viên ngọc trai biển rất hiếm có.
Cô đeo lên cho Hoắc Minh châu, rất dịu dàng nói: “Minh Châu, chị rất vui khi em trở về!”
Hoắc Minh châu vuốt ve viên ngọc trai quý giá kia, trong mắt ngân ngấn nước mắt.
Cô ấy biết ý của chị dâu là muốn cô ấy quay lại làm Hoắc Minh châu trước kia, mà không phải cứ dè dặt coi mình là người ngoài.
Cô ấy khóc nấc lên ngay tại quán cà phê đông đúc.
Ôn Noãn ôm lấy cô ấy…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK