Giọng nói của Trương Sùng Quang trong điện thoại cực kỳ dịu dàng: “Đang ở công ty!”
Cậu cũng không nói là mình đang họp.
Hoắc Tây nói thẳng: “Em sẽ tới!”
Hầu kết Trương Sùng Quang lăn vài cái, giọng nói khàn khàn: “Được! Tới nơi thì gọi anh, anh xuống lầu đón em.”
Cậu cúp điện thoại.
Mọi người trong phòng họp đang nhìn cậu, Trương Sùng Quang mỉm cười: “Bạn gái!”
Những người khác ngộ ra: Là luật sư Hoắc!
Người phụ nữ duy nhất có thể chèn ép Tổng Giám đổc Trương của bọn họ!
Trương Sùng Quang chuyến cuộc họp sang hai tiếng sau, cậu trở lại văn phòng, có ý dọn dẹp lại mặt bàn, lại bảo thư ký pha hồng trà mà Hoắc Tây thích uống nhất, làm xong mọi việc, Trương Sùng Quang đi xuống lầu chờ Hoắc Tây.
Hoắc Tây đậu xe ở dưới công ty.
Trương Sùng Quang đi tới mở cửa cho cô, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Ánh mắt Hoắc Tây có chút đỏ.
Cậu nhẹ nhàng đưa tay ra: “Đã khóc sao? Việc này không hề giống luật sư của chúng ta! Có phải thằng nhóc Lục Thước kia bắt nạt em?”
Hoắc Tây lắc đầu: “Em ấy không có lá gan đó!”
Giọng nói của Trương Sùng Quang còn dịu dàng hơn trước: “Là anh khiến em không vui sao?”
Hoắc Tây vẫn lắc đầu.
Cuối cùng, Trương Sùng Quang quyết định đưa cô lên văn phòng trước, cậu đi thang máy chuyên dụng nhưng không tránh khỏi việc bị mọi người nhìn thấy, mấy người cấp dưới chỉ thấy Tống Giám đốc Trương nắm tay một cô gái.
Thân hình rất cao, mái tóc đen dài.
Đúng là rất xinh đẹp.
Người kia đúng là luật sư Hoắc nổi tiếng ở thành phố B, bình thường mạnh mẽ có tiếng, nhưng lúc này lại giống như chú cừu con ở bên người Tổng Giám đốc Trương.
Mọi người đều sốc.
Tổng Giám đốc Trương có chút đáng sợ nha!
Trương Sùng Quang mặc kệ những ánh mắt kia, cậu đưa Hoắc Tây đến văn phòng của mình, đóng cửa lại, rèm cửa đều được thả xuống, ngăn cách hết mọi ánh nhìn.
Sau đó, cậu ôm lấy Hoắc Tây đặt trên bàn làm việc, hôn nhẹ vào mí mắt cô.
“Bây giờ có thể nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra không?”
Đôi chân dài của Hoắc Tây đung đưa.
Cô có chút khó mở miệng, Trương Sùng Quang đi tới bàn tay nhẹ nhàng cầm lấy chân của cô.
Cậu nhìn chăm chú vào cô.
Cậu thay cô nói ra: “Hoắc Tây, em muốn sống chung với anh?”
Mòi Hoắc Tây run rấy.
Một lúc sau bàn tay cô nhẹ nhàng bám lấy vai cậu, ngửa đầu nhìn cậu, cô vẫn không muốn nói ra lời nói thỏa hiệp kia, không muốn thừa nhận.
Trương Sùng Quang không ép buộc cô nói.
Cậu cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm lấy môi cồ, hôn nhẹ lên.
Văn phòng im lặng không có người lui tới, chỉ có tiếng thở dốc của nhau, lại có vẻ rất tốt đẹp.
Trương Sùng Quang nâng lưng cô lên, áp sát cô vào thân mình.
Bọn họ dựa vào gần nhau, gần đến mức trái tim như sát lại với nhau, thình thịch thình
thịch…Nhanh quá!
Bờ môi của cậu di chuyển tới vành tai cô: “Hoắc Tây, em là của anh!”
Không phải là loại quan hệ xác thịt ngươi tình ta nguyện phát sinh một lần ở nhà của cô, mà là cậu và cô sẽ vĩnh viễn ở cạnh nhau, chung thủy với nhau.
Mắt của Hoắc Tây ươn ướt.
Cô rất khao khát Trương Sùng Quang, nhưng khi cô giao thân mình cho cậu thì lại cảm thấy không chịu nổi.
Trương Sùng Quang giống như có rất nhiều kiên nhẫn.
Cậu không ngừng hôn môi cô, hôn hết sự phòng bị và không cam lòng của cô.
Cuối cùng, tình nguyện mở rộng thân mình, hôn môi với cậu.
Cà phê đã lạnh từ lâu.
Bọn họ lại đổi góc độ, xâm chiếm hơi ấm của nhau, hôn nhau không thế dứt ra được.
Ngoài cửa, thư ký của Trương Sùng Quang liên tục gõ cửa.
“Tổng Giám đốc Trương, đã đến giờ họp, có tiếp tục lùi lại không?”
“Lùi lại!”
Trương Sùng Quang vừa nói xong, Hoắc Táy đã che môi cậu lại: “Anh đi họp đi! Em ở chỗ này chờ anh, tan làm chúng ta cùng nhau về nhà.”
Trương Sùng Quang yêu cầu đến chỗ của cậu.
Hoắc Tây ừ một tiếng.
Trương Sùng Quang lùi ra phía sau, cậu ở trước mặt cô sửa sang lại quần áo và cà vạt, trở về bộ dáng nhã nhặn.
Sau đó cậu lại hừ nhẹ: “Bộ dáng như này tôi làm sao ra ngoài được?”
Hoắc Tây ghé vào vai cậu cười nhẹ.
Cô ôm lấy thắt lưng anh, cười nhẹ đề nghị: “Nếu không, Tống Giám đổc Trương đi đến nhà vệ sinh?”
Trương Sùng Quang nhịn xuống.
Cậu cắn nhẹ lên chóp mũi cô: “Đế lại hết cho em!”
Nói xong, cậu bước ra khỏi văn phòng.
Hoắc Tây làm mặt quỷ sau lưng cậu, giống như khi cô còn nhỏ, chờ khi cửa đóng lại, cô cầm lấy hai khung ảnh trên bàn lên nhìn xem.
Một tấm là ảnh chụp chung của cô và cậu, một tấm là ảnh chụp lúc cô trong phòng làm việc.
Cậu đã chụp trộm được nó lúc nào?
Ngoài ra còn có một tấm ảnh cậu chụp chung với vợ chồng Lâm Tòng.
Vợ của Lâm Tòng, Thấm Thanh Liên cũng học cùng trường mẫu giáo với Hoắc Tây, theo ảnh chụp, có thế nhìn thấy được bộ dáng lúc trước, lúc lớn lên lại xinh đẹp như hoa sen.
Hoắc Tây có chút bất mãn với ảnh chụp chung của bạn trai với người khác.
Cho dù người này đã kết hôn!
Cô tháo khung ảnh ra.
Cô biết bản thân có tính chiếm hữu rất mạnh, ý thức lãnh thổ rất mạnh, Trương Sùng Quang chịu được thì chịu, chịu không được thì bọn họ chỉ có thế chia tay.
Cô ngồi trên sô pha, nhàm chán chơi trò chơi, cho đến khi Trương Sùng Quang họp xong trở về lúc sáu giờ, cô vẫn ngồi bất động trên sô pha.
Trương Sùng Quang liếc mắt nhìn khung tranh bị đổ.
Cậu cầm lên xem, sau đó cười nhẹ: “Nếu cậu không thích thì tôi cất đi là được.”
Hoắc Tây không đế tâm: “Quan hệ rất tốt?”
Trương Sùng Quang vẫn cười nhẹ: “Lúc mới ra nước ngoài, ở trong giới người Hoa có giúp đỡ nhau một thời gian.”
Hoắc Tây giương mắt: “Là loại giúp đỡ gì vậy?”
Không khí có chút tế nhị.
Trương Sùng Quang đi đến máy lọc nước rót cho Hoắc Tây một ly nước, sau đó dựa vào sô pha nói: “Đương nhiên là giúp đỡ lẫn nhau trong cuộc sổng, lúc ấy tuổi còn nhỏ, tất cả mọi người đều cùng giúp đỡ lẫn nhau.”
Chuyện này cũng không có gì xấu, Hoắc Tây cũng không hỏi thêm gì nữa.
Cô chậm rãi uống hết nửa ly nước, cười nhẹ: “Về nhà thôi!”
Xe Trương Sùng Quang lái về là xe của Hoắc Tây.
ở trên đường, cậu dừng lại, mua chút nguyên liệu nấu ăn.
Trở lại xe, Hoắc Tây nhìn cậu: “Hôm nay như vậy, anh không định ra ngoài hẹn hò mà ở nhà nấu cơm sao?”
Trương Sùng Quang thắt dây an toàn, nghiêng đầu cười: “ở nhà không tốt sao?”
Hoắc Tây không nhịn được trêu chọc cậu: “Giống như tìm vài người đế chơi!”
Trương Sùng Quang nghiêng người hôn cô, giọng nói khàn khàn: “Cũng không phải tất cả đều là bạn gái! Có một số là quan hệ bạn học, muốn
về nước vui chơi.”
Hoắc Tây cũng không muổn đi kiểm tra xem lời nói đó là thật hay giả.
Cô hừ nhẹ: “Lúc đó anh thực là đào hoa!”
Trương Sùng Quang liếc cô một cái: “Em thích chơi không? Tối hôm nay anh có thề chơi với em không?”
Hoắc Tây mắng cậu không biết xấu hổ.
Cô thực không nhìn ra, cậu còn có sở thích này! Bình thường thì trông rất đứng đắn.
Trương Sùng Quang cười nhẹ, nói chuyện suốt quãng đường, rất nhanh đã đến nhà của cậu.
Hoắc Tây không biết nấu cơm.
Trương Sùng Quang một mình bận rộn trong phòng bếp, Hoắc Tây thì nằm trong phòng nghe nhìn rộng lớn nghe nhạc, vừa trở mình vừa lật tạp chí, Trương Sùng Quang có gu không tệ, nơi này là một nơi rất tốt.
Nhưng một lúc sau, cô không thế đợi được nữa, chạy đến phòng bếp quấy rối.
Cô ôm lấy lưng cậu, nũng nịu nói: “Trương Sùng Quang, em muốn uống nước chanh!”
Cậu chỉ vào chiếc máy cạnh tường, ý là muốn cô tự làm.
“Em không làm!”
Hoắc Tây so với trước kia vẫn yếu ớt như vậy, cô dựa vào lưng cậu, nhỏ giọng nói: “Anh làm cho em uống!”
Trương Sùng Quang cực kỳ bất lực.
Cậu đành phải tạm thời đặt đồ ăn trên tay xuống, bắt đầu làm nước trái cây cho vị tiếu thư này, khi cậu làm việc Hoắc Tây vẫn ôm lấy thắt lưng cậu, thật ra cậu cảm thấy rất thích.
Chuẩn bị xong, cậu đưa tới bên miệng cô: “Uống thử xem.”
Hoắc Tây uống được nửa ly, lại giục cậu: “Mau nấu cơm đi!”
Trương Sùng Quang đánh mông cô: “Hồn đều bị em câu đi mất!”
Dẩu vậy Hoắc Tây vẫn quấn quýt lấy cậu, Trương Sùng Quang bó tay, đặt đồ xuống, rửa tay sạch sẽ rồi vươn tay vào trong lớp quần áo, vuốt ve phần bụng của cô.
“Thoải mái chưa em?”
Cậu ghé vào tai cô, hỏi nhỏ.
Hoắc Tây cắn tai cậu: “Sao anh tục tĩu thế!”
Trương Sùng Quang cười khẽ, tuy cô trách móc nhưng cậu biết cô cực kỳ thích được như vậy.
Hai người đã thân quen từ hồi còn nhỏ, bây
giờ đã xác định ở bên nhau, hai cơ thể chạm vào nhau thì có sao. Hiện giờ chẳng ai quan tâm đây là đâu nữa, họ chiếm lấy nhau trong nhà bếp, hơi thở gấp gáp giữa bầu không khí đều mang hương vị ngọt ngào.
Hoắc Tây ôm chặt Trương Sùng Quang, cô không kìm nối mà hôn cậu.
Trương Sùng Quang cũng khát khao cực kỳ.
Lúc tình ái khó kiếm soát nhất, chuông cửa bỗng reo lên, Hoắc Tây có hơi phân tâm: “Có người đến!”
Song Trương Sùng Quang lại làm ngơ.
Hoắc Tây không thế tập trung được nữa, cô nhẹ nhàng nắm tóc cậu: “Hình như có đơn hàng tới? Anh đi xem như thế nào đi, một lát nữa chúng ta tiếp tục!”
Trương Sùng Quang đành dừng lại.
Trong mắt cậu tràn trề dục vọng khó phai, cậu chỉnh quần áo rồi đi ra ngoài, Hoắc Tây cũng sửa soạn lại quần áo của mình.
Không ngờ rằng, ngoài kia không phải là đơn hàng.
Mà là một người bạn cả hai cùng quen biết.
Thẩm Thanh Liên, bạn học cũ của họ, cũng là vợ của Lâm Tòng.
Trương Sùng Quang mời bạn vào nhà, hắng giọng: “Hoắc Tây, có khách đến!”
Cậu đang nhắc nhở Hoắc Tây chỉnh sửa lại áo quần đế trông không mất lịch sự.
Cậu vừa dứt lời, Hoắc Tây lập tức bất ngờ, ngay cả Thấm Thanh Liên cũng như vậy.
Trong nhà cậu ấy… có ai ư?
Hoắc Tây đi ra từ nhà bếp, cô càng ngạc nhiên hơn khi thấy Thấm Thanh Liên.
Trong ấn tượng của cô, Thẩm Thanh Liên vốn xinh đẹp và thông minh, nhưng Thấm Thanh Liên trước mặt cô đây lại đang ngồi xe lăn. Dẩu vậy nhìn cô ta ăn diện đẹp đẽ thế kia thì chắc hẳn cuộc sống cũng khá khẩm.
Bầu không khí có chút kỳ lạ.
Rốt cuộc Hoắc Tây vẫn lên tiếng trước: “Đã lâu không gặp!”
Thấm Thanh Liên nở nụ cười miễn cưỡng: “Đúng vậy, lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau! Cô vẫn xinh đẹp, vẫn là tâm điếm của thế giới.”
Nghe câu này khó chịu vậy nhỉ?
Hoắc Tây cười: “Lớn tướng rồi còn là tâm điếm của thế giới gì nữa! Thấm Thanh Liên, sao giờ cô thích nói đùa hơn trước vậy! Cô muốn ở lại đây ăn cơm với nhà tôi không? Trương Sùng Quang nấu ăn ngon lắm đó.”
Thấm Thanh Liên nhìn gương mặt của Hoắc
Táy.
Cô ta bỗng hiếu ra mình vừa xen ngang chuyện gì, hồi nãy Trương Sùng Quang và Hoắc Tây đang làm chuyện ấy.
Mặt Thấm Thanh Liên nhăn nhó.
Cô ta đấy xe lăn: “Thôi! Tôi đến đưa văn kiện thay Lâm Tòng. Người giúp việc trong nhà nấu cơm sẵn rồi, tài xế đang chờ tôi dưới l’âu.”
Cô ta bỗng gọi Trương Sùng Quang: “Anh tiễn em về nhé!”
Trương Sùng Quang châm một điếu thuốc: “Được! Đế tôi đưa cô xuống.”
Cậu nói gì đó với Hoắc Tây, Hoắc Tây cười nhạt: “Anh tiễn người ta đi!”
Đến khi Trương Sùng Quang rời đi, nụ cười trên gương mặt Hoắc Tây vụt tắt, cô đến chỗ cửa sổ sát đất, yên lặng quan sát tình hình bên dưới, một lúc sau Trương Sùng Quang và Thẩm Thanh Liên xuất hiện dưới lầu.
Thấm Thanh Liên không lên xe ngay lập tức.
Mà cô ta và Trương Sùng Quang đang xảy ra tranh chấp gì đó.
Hoắc Tây rũ mắt, cười nhạt.
Trong phòng còn một điếu thuốc hút dở của
Trương Sùng Quang, cô run rẩy đặt nó lên môi, ngón tay gõ điếu thuốc, cô rít một hơi dài.
Khói thuốc xâm nhập vào phổi, sự thiêu đốt tạo ra cảm giác đau nhức mới có thể khiến cô tỉnh táo.
Tay Hoắc Tây vẫn run như vậy cho đến khi cô hút hết điếu thuốc. Khi Trương Sùng Quang trở về, cũng là lúc cồ vứt đầu lọc thuốc lá vào gạt tàn.
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại.
Trương Sùng Quang ngửi thấy mùi thuốc lá, cậu nâng mắt nhìn Hoắc Tây đang đứng ở đó.
“Hoắc Tây!”
“Anh và cô ta từng có một mối quan hệ phải không?” Hoắc Tây hỏi bằng giọng nhẹ tênh: “Đầu tiên hay cuối cùng thế, anh có tiện nói cho em biết không?”
Hầu kết của Trương Sùng Quang lăn lên cuộn xuống: “Đầu tiên, vào năm hai mươi tuổi!”
Hoắc Tây cúi đầu cười.
“Hai mươi tuổi à, vậy là mối tình đầu nhỉ! Trương Sùng Quang, hồi ấy anh bỏ em ở Mỹ một mình là để ở bên cạnh Thẩm Thanh Liên đúng không, bây giờ cô ta đã là bà Lâm rồi mà ảnh của hai người vẫn được đặt trên bàn làm việc! Càng buồn cười hơn nữa là anh nói anh bên cạnh em suốt quãng đời này! Mẹ nó, anh quá đáng vừa
thôi!”
Tay Trương Sùng Quang nắm thật chặt, cậu không thể phản bác.
Vì đó chính là sự thật.
Lúc đó cậu muốn thoát khỏi nhà họ Hoắc để được tự do, mà sự dịu dàng của Thẩm Thanh Liên thành công cuốn hút cậu lại.
Hoắc Tây chầm chậm xoay người, mặt cô không hề có một biểu cảm nào.
Cô nhìn cậu, nói: “Trương Sùng Quang, em tha thứ, em chấp nhận anh, vì em nghĩ anh chỉ chơi đùa một lúc mà thôi, chứ em không bao giờ nghĩ anh sẽ nghiêm túc với bất kỳ người phụ nữ nào khác. Chắc lúc đó anh không chơi đùa với Thẩm Thanh Liên mà thật lòng muốn cưới cô ta làm vợ đúng không? Chẳng qua sau này không hợp nhau nữa, cô ta không thể thỏa mãn cái sở thích kỳ lạ của anh nên anh mới chia tay!”
Nói đến đây, Hoắc Tây cảm thấy chán ghét vô cùng.
Cô cứ tưởng Trương Sùng Quang đối xử với cô khác hoàn toàn những người ngoài kia.
Mà hóa ra, cậu đã trao tình cảm của mình cho người khác rồi.
Còn cô lại cho rằng bọn họ là người duy nhất của nhau.
Hoắc Tây không khóc, khóc vì người như vậy không xứng đáng.
Cô cầm chiếc áo khoác đặt ở lưng ghế sô pha, đi thẳng về cửa, Trương Sùng Quang giữ cô lại: “Hoắc Tây, chúng ta nói chuyện đi!”
“Chúng ta chẳng có gì để nói!”
Hoắc Tây hững hờ: “Trương Sùng Quang, quan điểm giữa chúng ta không giống nhau nên chẳng thể đến được với nhau đâu! Từ nay trở về sau, anh làm abc của anh, tôi vẫn là Hoắc Tây!”
Cậu vẫn không chịu thả cô đi, ôm lấy cô: “Chuyện ấy đã qua rồi!”
Hoắc Tây tát cậu một cái.
“Chuyện đã qua? chuyện đã qua mà phải đế một người phụ nữ đã có gia đình kiếm cớ chạy đến nhà anh trong đêm à, anh nói xem mối quan hệ giữa hai người bình thường được sao? ít nhất cô ta vẫn chưa từ bỏ anh. Tôi cá chắc rằng hiện giờ không ở trong nước, nếu không cô ta chẳng có gan mà tới tìm anh đâu. Hai người định làm mấy cái chuyện mờ ám ngay dưới mắt của Lâm Tòng ư.”
“Trương Sùng Quang, do anh không biết từ chối, hay Thấm Thanh Liên không biết xấu hố?”
Trên mặt cô in một vết tát.
Trương Sùng Quang đánh cô.
Sau khi đánh sau, Hoắc Tây vần rất bình tĩnh, bảo vệ mối tình đầu là bản năng của đàn ông chăng!
Trương Sùng Quang ngây người.
Cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đánh Hoắc Tây, vậy mà cậu lại tát cô.
Cậu nhìn bàn tay của mình, sững sờ hơn nửa ngày trời: “Hoắc Tây, em đừng đi!”
Hoắc Tây ngửa đầu.
Mắt cô rưng rưng.
Cô nghĩ mà buồn cười, cùng một ngày, cô khóc vì sự kích động thoáng chốc của người đàn ông.
Cũng trong một ngày, cô biết tình yêu mà cô hằng ao ước chỉ là một câu chuyện cố tích.
“Trương Sùng Quang, chúng ta chấm hết!”
Hoắc Tây đấy cậu ra, đến trước cửa lấy giày. Lúc này dường như Trương Sùng Quang mới tỉnh táo lại, cậu chạy tới phía cô, đấy cô lên tường, nhưng có lẽ vì cậu đấy quá mạnh nên đầu Hoắc Tây va mạnh vào tường.
Đau quá, đầu cô choáng váng.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK