Lục Khiêm nói xong, cả phòng bệnh đều yên lặng.
Dù hai người họ đã ở chung rất nhiều năm nhưng khi ông nói như vậy, Minh Châu vẫn không chổng lại được.
cô lén lút đứng dậy, nhẹ nhàng hất mái tóc đen dài nói: “Đế em đi rót cho anh một cốc nước.”
“Anh không khát!”! Giọng nói của Lục Khiêm bị đè thấp.
Ông nắm được tay của cô, nhẹ nhàng kéo cô vào ngực mình.
cô khẽ gọi tên ông.
Ông để cô nói nhỏ, sau đó kéo cô lên, dịu dàng hôn cô.
Phòng bệnh rất yên tĩnh nên những âm thanh được phát ra lúc hôn môi nghe rất xấu hố.
Cứ như mèo con đang liếm bột vậy.
Ông bị bệnh nhưng vẫn chịu yên, bàn tay làm loạn khắp nơi, Minh châu làm thế nào cũng không thể làm ông dừng lại được.
Cuối cùng, khi ông đã hôn thỏa mãn, ông để mặc cô tựa vào đầu vai mình. Minh Châu tựa một
lúc, mặt áp vào gáy ông, da thịt ở chỗ ấy nóng bỏng lại lộ ra hương vị của người đàn ông trưởng thành, rất quyến rũ người khác.
cô nhỏ giọng phàn nàn: “Theo lý thuyết mà nói, những thứ đồ này của anh phải mất đi rồi chứ!”
Lục Khiêm trợn mắt nhìn cô.
Nửa ngày sau ông cọ nhẹ vào mũi cô: “Anh cũng đã bảy tám mươi tuổi đâu, em thích những thứ đó hả?”
Chủ đề này làm cô không chịu nổi, ghé vào vai ông, nũng nịu cắn ông một cái.
“Có khi chỉ cần hai năm nữa đã như vậy rồi!”
Lục Khiêm bóp mũi của cô: “Vậy hai năm sau lại thử xem đi!”
Ông bóp mũi cô đến đau, Minh châu kêu đau một tiếng.
Lục Khiêm không nói gì, ôm cô vào trong ngực, nâng niu cô cứ như nâng niu Tiểu Lục u vậy.
Minh Châu hơi ngại, nhưng… Trong quá khứ cô cũng là bảo bối của ông mà, cô vừa xấu hổ vừa hưởng thụ dựa vào ông, sau đó cô trực tiếp nằm lên giường nói chuyện với ông.
cô hỏi ông giải quyết Khúc Ninh như thế nào, vẻ mặt Lục Khiêm rất u ám, ông cũng không nói
thẳng với cô.
Tâm lý Minh Châu cũng hiểu rõ.
cô cũng không muốn biết những chuyện kia, dù có tàn nhẫn như thế nào cũng là do Khúc Ninh tự tìm.
cô bầu bạn suốt một ngày viện với Lục Khiêm.
Ngày ra viện, cô cứ nghĩ rằng ông sẽ đưa cô về thành phố B, nhưng Lục Khiêm không làm vậy. Ông đưa cô ra ngoài đi chơi một chuyến, chỉ có hai người họ đi chơi cả một tuần.
Máy bay cá nhân đã hạ cánh xuống sân bay của thành phố B.
Lục Khiêm tự mình lái xe trở về, ông vịn lên tay lái hỏi cô: “Em chuẩn bị đi đâu?”
Minh Châu ngồi bên cạnh ông, suy nghĩ rồi nói: “Trước tiên về chỗ bố mẹ em đi, Tiểu Lục u đã ở đó hai ngày nay rồi. Sau đó chúng ta đi đón Thước Thước tan học rồi đi sang nhà anh, đã rất lâu em không gặp bà cụ rồi.”
Lục Khiêm thấy rất ổn.
Lúc khởi động xe, ông vô tình nhìn cô một cái.
Sau mấy ngày nghỉ ngơi, sắc mặt của Minh Châu cực kỳ tốt, da thịt trắng trẻo hồng hào.
cả người bừng sức sống.
Cơ thể của Lục Khiêm rung động nhẹ, một sự rục rịch quen thuộc xuất hiện, ông bình tĩnh đè nó xuống.
Đến nhà họ Hoắc.
Bà Hoắc đã chuẩn bị xong đồ đạc của Tiểu Lục u từ lâu, Tiểu Lục u hai tuổi rưỡi có một cái cặp da màu hồng, đi đâu cô bé cũng thích mang theo, lúc mệt thì cặp mông nhỏ ngồi bụp lên đó.
Từ xa, bà Hoắc đã thấy bọn họ.
Lục Khiêm mặc áo sơ mi và quần thế thao đen, ở trên khoác thêm một cái áo mỏng, nhìn rất trưởng thành lịch lãm.
Sắc mặt của Minh châu cũng tốt.
Bà Hoắc thấy rất vui, bà đưa Tiểu Lục u cho bọn họ rồi lại dúi cho Minh Châu mấy loại thuốc bổ cho người già, Minh Châu nhìn: “Khá tốt cho sức khỏe, Lục Khiêm uống cái này là vừa!”
Bà Hoắc buồn cười: “Đây là cho bà cụ!”
Bà giả vờ dạy dỗ con gái: “Con nói thế, cấn thận Lục Khiêm tức giận đấy.”
Minh Châu nũng nịu gần gũi với bà, ôm cánh tay bà nói: “Anh ấy không giận con đâu.”
Lục Khiêm và bà Hoắc nói với nhau vài câu, cũng gần đến giờ, ông một tay cầm quà một tay
ôm Tiểu Lục u lên xe, Minh châu kéo theo cái vali nhỏ.
Chiếc Maybach màu đen từ từ rời đi.
Trong phòng khách có một người đi ra, đó là Hoắc Chấn Đông.
Hoắc Chấn Đông nhìn bãi đỗ xe trống không, than nhẹ một tiếng: “Bảo bối Tiếu Lục u của tôi cũng không ở nhà rồi!”
Bà Hoắc an ủi vài câu.
Hoắc Chấn Đông chống hông nhìn trời, hỏi vợ của mình: “Hôm nay có phải một ngày đặc biệt không?”
Bà Hoắc nghĩ lại: “Không phải mà! Trong nhà không có ai sinh nhật cả, hình như cũng không phải ngày kỉ niệm gì hết.”
Hoắc Chấn Đông hơi thất vọng.
Ông ấy đứng ở cửa ra vào nửa ngày, cuối cùng nói một câu: “Hôm nay hình như là Tiết Bạch Lộ nhỉ! Tiết khí như vậy thì chắc chắn phải gọi mấy đứa nhỏ về ăn cơm rồi, bà gọi điện cho Minh đi, bảo nó đưa vợ con về ăn cơm cùng! Nếu nó bận thì nó có thể không đến, nhưng ôn Noãn và mấy đứa nhỏ chắc chắn phải đến.”
Hoắc Chấn Đông nói xong thì cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại.
Ông đi vào phòng khách, vừa đi vừa lấm
bẩm.
“Đã rất lâu tôi không gặp mấy đứa cháu ngoan của tôi rồi, Sùng Quang, Tiếu Hoắc Tây của chúng ta, còn có Doãn Tư và Tiểu Hoắc Kiều… Không biết mấy đứa nó lớn như nào rồi!”
Bà Hoắc lắc đầu cười.
Bên kia Lục Khiêm đang lái xe.
Minh Châu ngồi phía sau ôm Tiếu Lục u, lúc đầu cô bé vốn ngồi ở ghế trẻ em, nhưng một tuần không gặp nên cô bé muốn được ôm.
Lục Khiêm thấy cảnh ấy từ gương chiếu hậu, nhịn không được nói: “Chuyện này em không nên chiều con bé! Trẻ con thì phải ngồi ghế trẻ em chứ.”
Ngã tư phía trước là đèn đỏ, ông dừng xe lại.
Minh Châu đành phải để Tiếu Lục u về, Tiểu Lục u không vui ngay lập tức, khóc lóc muốn được mẹ ôm.
Lục Khiêm nói nhẹ: “Bao giờ xuống xe thì mẹ ôm nhé!”
Rất thần kỳ, Tiếu Lục u lập tức không còn ‘ôn ào nữa.
Minh Châu thấy rất khó chịu, cô nuôi Tiểu Lục u đến hơi một tuổi, Lục Khiêm mới về bao lâu
chứ.
Hơn nữa không phải lúc nào ông cũng ở cùng với con!
Dáng vẻ không phục của cô nhìn rất dễ thương.
Lục Khiêm nhìn gương chiếu hậu chỉnh lại áo sơ mi, nhìn vào mất cô rồi cười nhẹ một tiếng.
Khuôn mặt Minh châu đỏ lên.
Đèn xanh đã sáng, Lục Khiêm nhẹ nhấn ga, đúng giờ đến cửa trường học của Tiểu Lục Thước.
Bọn họ rất ít khi đi đón con.
Tan học, Lục Thước cùng một nhóm bạn cùng lớp xách cặp đi ra, nhìn thấy Lục Khiêm đang dựa vào xe.
So với những phụ huynh khác, khí chất của Lục Khiêm thật sự rất khác biệt.
Người xung quanh đều nhận ra đây là bố của Lục Thước, có người ồn ào: “Lục Thước, bố của cậu đến đón cậu kìa!”
Tiểu Lục Thước không biết nói gì, bạn học kia đã chạy ra.
Lục Thước đi đến.
Lục Khiêm sờ đầu nhỏ của cậu bé, cầm cặp sách của cậu bé: “Lên xe đi! Mẹ và em gái con
đang ngồi trên xe rồi.”
Tiếu Lục Thước vừa học thể dục xong.
Trán đầy mò hôi, ngay cả cái mũi cũng lấm tấm vài giọt.
Cậu bé ngồi vào xe, gọi mẹ, sau đó sờ mặt em gái hỏi cô bé có đói không.
Lục Khiêm cũng lên xe, ông cười: “Không nhìn ra Thước Thước của chúng ta lại là người đàn ông ấm áp như vậy, còn nhỏ như thế đã biết chăm sóc em gái rồi.”
Tiểu Lục Thước hừ nhẹ: “Con không phải người đàn ông ấm áp gì hết! Con chỉ tốt với em gái thôi.”
Lục Khiêm có cảm giác bị nói khéo.
Ông quay lại nhìn Minh Châu, cô lại giả vờ như không biết.
Lục Khiêm cũng không tức giận, ông sờ mũi một cái rồi cười nhẹ: “Được rồi! Người bố như bố sợ con trai! Con trai lại sợ Tiểu Lục u của chúng ta! Cho nên cả nhà mình Tiểu Lục u vẫn là lớn nhất!”
Tiếu Lục u ôm bình sữa thỏa mãn uổng hết hơn nửa bình.
Xe chạy một đường đến biệt thự của Lục Khiêm, khi mọi người đến thư ký Liễu và vợ của anh ta đều ở đây, Minh Châu nhìn thấy bọn họ thì
hơi giật mình.
cô vô thức nhìn xung quanh.
Cũng không thấy bóng dáng của đứa bé kia đâu.
Lúc này, cô tự coi thường mình, cô không nên tính toán chi li như vậy.
Lúc này, bà cụ đang vô cùng giận thư ký Liều vì một người giúp việc đã đi theo bà mấy chục năm không thấy đâu nữa. Thư ký Liễu nói với bà là người ấy đã xin nghỉ việc để về thành phố c rồi, bà cụ là người minh mẫn, bà không tin.
Bà cụ bình thường ốm yếu, nhưng lúc này khi hỏi chuyện thư ký Liễu tinh thần bà lại vô cùng phấn chấn.
“Truyền Chí, nếu cháu không chịu nói thì bác chỉ có thể tự về thành phổ c hỏi dì Anh Tử rồi! Bác muốn hỏi xem người nhà của bà ấy có phải người không đáng tin cậy hay không, bà ấy rời khỏi nơi này về quê thì có thể làm gì được!”
Thư ký Liễu cười khổ.
Anh ta vỗ đùi nói linh tinh: “Bà cụ, bác không biết rồi, đứa con kia của bà ấy có triển vọng mà cũng hiếu thảo lắm, cậu ta đón bà ấy về đế hưởng phúc đấy!”
Sắc mặt bà cụ tối sầm lại.
Tay bà run run cầm vật trên tay: “Vậy sao?
Vậy cái này là cái gì?”
Trong tay bà cụ có một quyển sổ tiết kiệm.
Trong Lục Viên có một quy định bất thành văn, người giúp việc mà có tiền thì đều thích để ở chỗ bà cụ, bà có cách để có thể gà mẹ đẻ gà con. Tóm lại, chị gái kia người đã đi mà vẫn đế tiền ở trong tay bà cụ là chuyện không thế nói nổi.
Bà cụ cứ nằng nặc đòi nói chuyện.
Thư ký Liễu khó xử, nhìn nhau với bà Liễu.
Thư ký Liễu bắt đầu diễn xuất: “Mẹ xem mẹ đi, con bảo mẹ làm việc ở đây mà mẹ lại làm ra như này! Trong nhà xảy ra chuyện như vậy, con biết ăn nói với bà cụ thế nào đây?”
Bà Liễu oan ức gạt nước mắt: “Chuyện này liên quan gì đến mẹ chứ! Rõ ràng là vì bà ta không biết kiềm chế, vì một chút tiền lẻ mà làm ra chuyện mất mặt mà.”
Bà cụ chống tay lên bàn từ từ đứng dậy.
“Bà ấy đã làm gì?”
Thư ký Liễu và mẹ cũng không dám nói gì.
Đúng lúc này, Lục Khiêm dẫn Minh Châu và bọn nhỏ trở về, thư ký Liễu giống như tìm được phao cứu mạng: “Cuối cùng ngài cũng về rồi! Bà cụ đang muốn lột da tôi ra rồi đấy, ngài cứu tôi đi.”
Lục Khiêm đóng cửa xe.
ông nhìn tình cảnh trong viện thì biết bà cụ đã tức giận rồi.
Ông đi đến mỉm cười hỏi: “Mùa thu khô ráo, bà cụ nóng giận như vậy, cấn thận hại đến sức khỏe đấy.”
Bà cụ cười lạnh: “Con không cần lừa mẹ! Lục Khiêm, dù mẹ đã lớn tuổi nhưng cũng không phải người hồ đồ, dì Anh Tử đã làm chuyện gì sai, nên xử lý như thế nào thì cứ xử lý như thế, con cũng không nên lừa gạt mẹ như vậy!”
Lục Khiêm cười khố.
Ông nhìn xung quanh một chút, có mấy người giúp việc đang xem chuyện vui, ông nhẹ nhàng phất tay để bọn họ xuống dưới.
Bà cụ biết rõ sắp có một tràng văn dài rồi.
Lục Khiêm quay đầu, Minh châu và hai đứa trẻ đang đứng cạnh xe.
Ông nói với cô: “Trong nhà có chuyện phải giải quyết, em đưa hai đứa bé đi tránh một lúc đi.”
Ông muốn giữ mặt mũi cho bà cụ.
Dù sao người đó cũng là người bà cụ đã dùng quen, bà cụ đưa từ nhà mẹ đẻ sang.
Nhưng bà cụ không đồng ý.
Bà trầm giọng nói: “Minh châu là vợ tương lai của con, sau này mọi việc trong nhà đều do
con bé làm chủ, bây giờ con đế con bé tránh mặt là sao đây!”
Lục Khiêm rất bất đắc dĩ.
Bà cụ cực kỳ tinh tường, bà đá thư ký Liễu một cái: “Còn không đưa người đến ư, muốn nhốt đến khi nào?”
Đùi thư ký Liễu đau nhức.
Anh ta nhe răng nhếch miệng cười: “Bà cụ, bác thông minh thật đấy! Bây giờ cháu sẽ đưa người đến.”
Quả nhiên, một lát sau một người giúp việc già được dẫn ra từ trong nhà.
Đã bị nhốt nhiều ngày, thư ký Liễu cũng là người thò lổ nên sắc mặt bà ta rất khó coi.
Người giúp việc này không dám nhìn bà cụ, liên tục né tránh ánh mắt.
Lục Khiêm để bà Liễu dẫn hai đứa bé đi, vì chuyện sắp tới thật sự không chịu nối.
Chờ không gian đã khá yên ắng, Lục Khiêm mới thấp giọng nói với bà cụ chuyện ở thành phố Châu, cũng kể chuyện người giúp việc bị Khúc Ninh mua chuộc để đổi đồ ăn bà cụ làm mỗi ngày.
Bà cụ nghe xong thì suýt ngất xỉu.
Bà chỉ tay vào người đã theo mình suốt mấy chục năm, vừa đau lòng vừa nhức óc: “Bà thật là
hồ đồ!”
Người giúp việc quỳ dưới đất, chảy nước mắt xin tha.
Bà ta cầu xin: “Mỗi ngày tôi chỉ đổi một món thôi, cô gái kia nhìn cũng là người đứng đắn, lại còn thích ông chủ, sẽ không làm chuyện gì kì lạ! Tôi cũng không ngờ cô ta sẽ cho ông chủ thứ đồ này…”
Giọng nói của bà ta càng lúc càng nhỏ.
Sau cùng, bà ta xấu hổ khóc lên.
Bà cụ cầm gậy chỉ vào bà ta, mặt cũng đầy nước mắt: “Bà không thể so với những người khác được! Bà là người hiếu rõ nhất sự khố sở của tôi khi sinh Lục Khiêm và Tiểu Noãn! Tiểu Noãn mất sớm, đứa còn lại cũng đã trải qua cửu tử nhất sinh! Nó không chỉ đơn giản là con trai duy nhất của nhà họ Lục tôi, nó còn là chồng của Minh Châu, còn là bố của hai đứa trẻ, bà lại vì mấy đồng tiền mà muốn hại chết nó, tôi phải ăn nói với nhà họ Hoắc như thế nào, nói chuyện với hai đứa cháu ngoan của tôi ra sao đất? Bà muốn Minh Châu phải ở góa hay sao?”
Người kia quỳ rạp trên đất khóc thảm thiết.
Môi Minh Châu giật nhẹ, Lục Khiêm nhẹ nhàng giữ chặt cô.
Bà cụ lau nước mắt, bà ngửa đầu ra sau, đưa
ra quyết định: “Chắc hai ngày qua bà đã phải chịu khố nhiều rồi! Từ nay trở đi bà không được ở lại làm việc ở nhà họ Lục nữa, chủ tớ chúng ta cũng coi như ân đoạn nghĩa tuyệt, bà ra ngoài làm việc cũng đừng có nhắc gì đến nhà họ Lục, thím Anh, bà cũng biểu tính tình của tôi đấy.”
Bà cụ nói xong thì từ từ ngồi xuống.
Bà lật xem sổ tiết kiệm trong tay, để thư ký Liễu trả lại cho người giúp việc.
Người giúp việc khóc không muốn đi.
Bà cụ cười rưng rưng, bà nói: “Dù các bà đưa một phần tiền cho tôi nhưng tôi vẫn giữ hết tiền dưỡng lão của các bà. Bà có tống cộng sáu mươi tám vạn, nhưng nửa năm trước tôi đã để bà Liễu thêm vào số tiết kiệm của mỗi người thêm bổn mươi vạn nữa!”
Bà đau lòng dứt câu, phất tay đế người ta đi.
Người kia cầm lấy số tiết kiệm quỳ trên đất khóc rống lên, nói rằng bà ta có lỗi với bà cụ và ông chủ.
Bà ta cầu xin bà cụ đừng đuổi bà ta đi.
Dù bà cụ thấy rất đau xót nhưng vẫn xua tay…
Chờ đến khi trong viện yên tĩnh trở lại, bà cụ rủ mắt xuống, sắc mặt mỏi mệt.
Rất lâu sau đó bà mới gọi Minh Châu lại gần.
“Là do mẹ quản không nghiêm, con đã phải tủi thân rồi!”
Minh Châu kéo tay bà, cô không biết phải an ủi ra sao.
Lục Khiêm phải dỗ bà cụ nên đưa cô ra nói chuyện: “Em nhìn đi, chuyện lớn trong nhà vẫn phải do bà cụ quyết định, em có chuyện gì cũng khóc! Bà cụ phải sống lâu trăm tuổi, dạy dỗ cô nhiều một chút.”
Bà cụ bị dổ dành đến mỉm cười.
Bà cầm gậy đánh ông một cái, cười mắng: “Con nói nhiều quá! Con bé mới có bao nhiêu kinh nghiệm đâu! Đi… Cơm tối nay con phải làm hết, mẹ cho người giúp việc nghỉ đây.”
Mắt Lục Khiêm sâu hoắm: “Về sau con làm hết cũng được! Quan trọng là cô có chịu nể mặt ngày nào cũng ở chỗ này ăn cơm hay không thôi.”
Bà cụ ghét bỏ ông: “Nếu con không bắt nạt con bé, sao con bé lại không chịu?”
Minh Châu yếu ớt tựa sát vào bà cụ.
Bà cụ vừa mất đi người có thể tin tưởng, lúc này cũng an ủi.
Lục Khiêm nhìn Minh châu cười rồi đi nấu cơm…
Nắng hoàng hôn dần khuất lấp.
Bà cụ tựa trên ghế nằm, lặng lẽ thong thả, dù lúc nãy vừa nói vừa cười nhưng khi tỉnh táo lại bà nghĩ mà thấy ghê… Suýt chút nữa Lục Khiêm đã gặp chuyện rồi.
Bà vỗ nhẹ tay Minh châu: “Sáng mai, con đi chỗ này qiúp me đi.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK