Ôn Noãn đón nhận nụ hôn.
Nụ hôn đến quá bất ngờ lại vô cùng thô bạo, cô dè dặt không dám đổ thêm dầu vào lửa.
Hoắc Minh hôn từ môi xuống đến cổ, sau đó di chuyển đến sau tai, khàn giọng nói: “ôn Noãn, thật ra em vần còn để bụng phải không? Trong lòng em vẫn còn có anh, chỉ là em vần chưa thế buông bỏ được… phải không?”
Hai tay của ôn Noãn chống lên vai anh.
Tư thế này thực sự rất xấu hố.
Cô từ từ bình tĩnh lại rồi nói với anh: “Anh thả tôi xuống! Anh làm như vậy thì người giúp việc sẽ bàn tán dị nghị mất, anh muốn tôi đối mặt với họ như thế nào, hơn nữa, chúng ta cũng không phải một đôi vợ chồng thật sự!”
Hoắc Tây còn nhỏ không hiếu chuyện, nhưng những người giúp việc trong nhà thì không thể nào không đoán được ra.
Hoắc Minh cắn nhẹ: “Bọn họ đều là người trưởng thành nên có thể hiểu được! Hơn nữa, vợ chồng đã ly hôn tái hợp lại với nhau đều có một quá trình cả, hiện giờ chúng ta đang trong quá trình đó, khi yêu đương hẹn hò không thể chỉ dùng miệng nói suông được, thân mật một tí là chuyện bình thường!”
ôn Noãn nhìn anh chăm chú.
Hoắc Minh khàn giọng nói: “Đang nhìn gì vậy? Nếu thật sự thương anh thì hãy giúp anh…”
Ôn Noãn nhìn thoáng qua phía dưới.
Cô nhẹ nhàng phớt lờ đi, thay vào đó nói: “Anh không làm luật sư nữa, nhưng kỹ năng nói chuyện của anh chẳng tệ đi chút nào.”
Hoắc Minh khẽ cười.
Anh bế cô xuống, đế cô nấu ăn, anh bình tĩnh lại một lúc rồi mới bước ra ngoài.
Hoắc Minh rời khỏi.
Tâm trạng ôn Noãn hơi bổi rối.
Thật ra cô chỉ muốn hỏi anh, tại sao anh lại rời bỏ ngành luật?
Nhưng lời nói vừa vụt tới miệng, cô lại nuốt xuống, cô tin chắc Hoắc Minh cũng biết ý cô, nhưng cả hai đều không đề cập đến chủ đề này…
Ôn Noãn cũng thừa nhận cô còn tình cảm với anh.
Cô là một người phụ nữ trưởng thành, cũng không bị lãnh cảm, nếu không có cảm giác gì thì chắc chắn cô có vấn đề rồi!
Nhưng, nó quá nhanh!
Trước đây cả hai luôn chia tay rồi tái hợp, nếu cô lại đến với anh một cách dễ dàng như thế, sau này gây gố không vui sẽ ảnh hưởng đến Hoắc Tây…
*
Ôn Noãn hơi bối rối.
Tuy bữa tối ăn không ngon miệng nhưng khi nhìn thấy Tiểu Hoắc Tây thì trong lòng cô lại tràn ngập sự dịu dàng.
Buổi tối, cô dựa vào đầu giường dỗ Hoắc Tây ngủ.
Cô bé nhỏ nhắn cuộn tròn người trong vòng tay cô, nhắm mắt lại.
Ôn Noãn đọc truyện cổ tích “Cô bé lọ lem” một cách dịu dàng.
Tiểu Hoắc Tây khẽ hé mắt: “Lần trước khi bố đọc truyện này, bố nói bố là hoàng tử của mẹ!”
Ôn Noãn ho nhẹ.
Hoắc Minh thật không biết xấu hổ chút nào!
Tiểu Hoắc Tây hài lòng thở dài: “Hoàng tử và công chúa cuối cùng cũng sẽ kết hôn!”
Ôn Noãn nhìn khuôn mặt trắng nõn mềm mại của cô bé rồi hôn một cách trìu mến.
Tiếu Hoắc Tây khò khè.
Ôn Noãn tưởng cô bé sắp ngủ nên đặt truyện cổ tích xuống cũng chuẩn bị đi ngủ, nhưng Tiểu Hoắc Tây lại đột nhiên hỏi một câu: “Bố mẹ thì sao?”
Ôn Noãn ôm cô bé, nhẹ nhàng nói: “Bổ mẹ đang yêu nhau!”
Tiểu Hoắc Tây ôm cô thật chặt.
Đúng lúc này, Hoắc Minh bưng sữa đi vào, vừa hay nghe được những lời này.
Anh nhìn ôn Noãn chằm chằm, như cười như không.
Mặt Ôn Noãn hơi nóng, cô ôm Hoắc Tây nói: “Uống hết sữa rồi mới được đi ngủ!”
Tiếu Hoắc Tây rất buồn ngủ, không chịu uống sữa.
Hoắc Minh ngồi ở bên giường, hôn lên má cô bé, khàn giọng nói: “Để con bé ngủ vậy! Em uống hết sữa đi!”
Ôn Noãn không muốn uống.
Ánh mắt Hoắc Minh sáng lên, giọng nói hơi khàn: “Hay anh đút em uống cái khác?”
ốn Noãn đắn đo một chút.
Cô vẫn cầm ly sữa, uống từ từ.
Dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, cô mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa, mái tóc nâu dài xõa ngang vai.
Nơi xương quai xanh lộ ra một vùng da mịn màng.
Hoắc Minh nhìn chăm chú thật lâu.
Ôn Noãn uống xong sữa, trả lại ly cho anh, cô không dám chọc vào anh, lập tức nằm xuống giường: “Tắt đèn đi!”
Hoắc Minh nghiêng người tắt đèn.
Sau đó anh hôn cô chúc ngủ ngon, thì thầm vào tai cô: “ôn Noãn, khi nào em sẽ ngủ chung với anh?”
Ôn Noãn hạ giọng: “Đừng có mà tơ tưởng!”
Môi anh di chuyến đến môi cô, nhẹ nhàng như gió xuân thổi qua, khẽ trêu: “Đêm nào anh cũng nghĩ về điều đó!”
Ôn Noãn còn chưa kịp phản ứng thì anh đã rời đi.
Khi Hoắc Minh mở cửa, ôn Noãn nghe thấy bên ngoài trời đang mưa.
Trời mưa rất lớn, rất hiếm thấy trong mùa này!
Ban đêm, cô bị đánh thức bởi tiếng sấm.
Tiếng sấm vang rền.
Tia sét xẻ đôi bầu trời đêm, xuyên qua mọi cửa sổ trong thành phố, tia chớp khiến trong nhà lóe lên từng đợt.
Tiểu Hoắc Tây cũng tỉnh dậy, cuộn người
trong vòng tay cô, khẽ hét lên.
Ôn Noãn ôm cô bé an ủi: “Đừng sợ!”
Tiểu Hoắc Tây sợ hãi.
Cô bé cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ, nằm trong vòng tay ôn Noãn, khẽ lên tiếng gọi đòi bổ.
Ôn Noãn muốn ôm cô bé qua đó…
Nhưng bây giờ chỉ cần mở cửa ra thì bên ngoài sẽ vang lên tiếng sấm gầm đan xen những tia sét.
Đúng lúc này, một cơn gió mạnh đột nhiên thổi tung cửa số.
Gió lớn và mưa to lập tức tràn vào, khiến toàn bộ căn phòng ngủ ướt sạch trong nháy mắt, trên sàn gần cửa số thậm chí còn đọng nước nhiều đến nỗi có thế nuôi được cá!
Ôn Noãn không quan tâm được nhiều nữa.
Cô lập tức dùng một chiếc chăn nhỏ quấn cả người Hoắc Tây, định bế cô bé đến chỗ Hoắc Minh.
Đúng lúc cô chuấn bị rời đi thì cửa phòng ngủ mở ra.
Hoắc Minh mặc áo choàng tắm, từ trong bóng tối đi về phía bên này, đón lấy Tiểu Hoắc Tây trong tay ôn Noãn, nhỏ giọng nói: “Mất điện rồi!
Nguồn điện dự phòng cũng bị hỏng! Đến ngủ ở phòng anh!”
Ôn Noãn không thể cãi lại, cô cũng sợ hãi.
Một tay Hoắc Minh ôm Tiểu Hoắc Táy, một tay ôm ôn Noãn đi vào phòng ngủ chính.
Chắc là vì có bố ở đây nên Tiếu Hoắc Tây không còn sợ hãi như trước, cô bé ôm chặt lấy cổ bố, đến trên giường cũng không chịu buông.
Hoắc Minh nghiêng người nằm xuống, kiên nhẫn dỗ dành cỏ bé.
Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, Tiểu Hoắc Tây dần dần bình tĩnh hơn dưới tiếng vỗ nhẹ nhàng, ngoan ngoãn cuộn tròn trong vòng tay anh.
Bàn chân nhỏ đặt trên cơ bụng của anh.
Hoắc Minh vẫn vỗ nhẹ lưng cô bé…
Anh hơi ngước mắt lên nhìn ôn Noãn ở phía đối diện.
Trong thời tiết xấu như vậy, họ ngủ chung một giường, ở giữa cách nhau một đứa bé, là một sinh linh nhỏ mà họ đã cùng nhau sinh ra.
Trong lòng Hoắc Minh mềm mại.
Anh ôm Hoắc Tây, vươn một tay ra, nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay ôn Noãn.
“Đã ngủ chưa?”
Đương nhiên ôn Noãn vẫn chưa ngủ, cô cảm giác được anh chạm vào tay mình, còn khẽ nắm lấy. Rõ ràng chỉ có một chút hơi ấm từ đầu ngón tay anh, nhưng lại có cảm giác như đang đốt cháy trái tim cô.
Cô bối rối nhắm mắt lại: “Tôi chuẩn bị đi ngủ đây!”
Bên ngoài vẫn vang lên tiếng sấm sét ầm ầm.
Hoắc Minh nói rất dịu dàng: “Nếu Hoắc Tây không có ở đây, nhất định anh sẽ để em dựa vào lòng anh!”
Sau đó Ôn Noãn không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Điều duy nhất có thế chắc chắn là anh vẫn nắm lấy tay cô không buông.
Sáng sớm.
Khi tỉnh dậy, đập vào mắt cô là đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Minh, không biết anh đã nhìn cô bao lâu.
Bởi vì vừa mới thức dậy, cả người ôn Noãn mềm nhũn.
Cô khẽ nói: “Tôi đi làm bữa sáng cho Hoắc Táy!”
Cô vừa dứt lời, cổ tay thon nhỏ đã bị anh giữ lại, sau đó cô không biết anh làm cách nào mà nhích người đến bên cạnh cô, đợi cô bừng tỉnh lại thì đã nằm ở dưới người anh rồi…
Hoắc Minh không nói gì.
Anh giữ tay cô, ngăn cô cử động, rồi từ từ cúi đầu hôn cô.
Nụ hôn nhẹ nhàng rồi sâu dần và triền miên rất lâu…
Anh ghé vào tai cô nói: “Buổi tối mất điện không có điều hòa, em lại ăn mặc như thế này nằm trên giường của anh, ôn Noãn… Chuyện này em không thể hoàn toàn trách anh được!”
Ôn Noãn trừng mắt nhìn anh: Anh ăn nói thật ngang ngược!
Anh thực sự muốn, nhưng Tiểu Hoắc Tây lại ở bên cạnh.
Anh không dám làm càn, anh thò tay vào trong váy ngủ bằng lụa của cô, trêu ghẹo cô để cô thoải mái… Tinh huống này thật sự nguy hiếm, ôn Noãn không nhịn được mà cắn vào vai anh: “Hoắc Minh, dừng lại!”
Anh dịu dàng dổ dành cô: “Xấu hổ à? Ngoan… Đừng lên tiếng!”
Ôn Noãn đỏ mặt, tim đập thình thịch.
Mồ hôi của Hoắc Minh rơi từng giọt xuống
cần cố của cô…
Yết hầu của anh lên xuống mê người, kìm nén bản thân!
Nhưng kìm nén đã nhiều năm, người phụ nữ mà anh hằng mong muốn giờ đây lại ở ngay dưới người, còn trong trạng thái khêu gợi như vậy, nếu vẫn nhịn tiếp được thì anh cũng không còn là đàn ông nữa.
Hoắc Minh nằm sấp bên tai ôn Noãn, sổt ruột dổ dành: “Có thể không?”
Ôn Noãn cũng có cảm giác.
Cô là một người phụ nữ trưởng thành, cũng có nhu cầu, nếu bình thường thì thôi, nhưng bây giờ lại bị anh trêu ghẹo thành ra như này… Tuy nhiên cô vẫn kìm nén, thì thầm: “Không được!”
Cô sợ, sợ lại có thêm đứa con…
Hoắc Minh đoán được cô đang nghĩ gì, vươn tay mở tủ đầu giường ra, bên trong có một chiếc hộp nhỏ mới toanh.
Anh dùng một tay mở nó ra, hơi lạ lẫm…
Ôn Noãn nắm lấy tay anh, giọng nói run rẩy: “Hoắc Minh!”
Anh nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm mang nét quyến rũ riêng của một người đàn ông trưởng thành!
ôn Noãn gần như không nhịn được nữa.
Hoắc Minh nhịn không được, đang chuẩn bị buông thả bản thân hoàn toàn, làm một màn dây dưa sau nhiều ngày không gặp… Tiểu Hoắc Tây trở mình rồi ngồi thẳng dậy: “Bố, con muốn đi vệ sinh!”
Cả người Hoắc Minh cứng đờ.
Anh xoay người nằm sang một bên, mọi suy nghĩ mây mưa đều biến mất!
Ôn Noãn cũng vậy.
Cô đỏ mặt, chỉnh lại váy ngủ rồi muốn xuống giường rời đi.
Hoắc Minh đưa tay ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, khàn giọng nói: “Bình thường con bé đều tự mình đi vệ sinh, nhưng tối qua ngủ được ít lại mơ màng nên bây giờ sẽ rất dính người!”
Anh giải thích nhiều như vậy là vì anh muốn giữ cô lại.
Mặc dù sau đó không thế làm gì được nữa, nhưng bây giờ ôn Noãn trông rất ngoan và nhu thuận, đã lâu rồi anh không được nhìn thây.
Anh muốn cô nằm trên giường anh.
Ôn Noãn không rời đi bởi vì dáng vẻ của cô lúc này cũng không thích hợp ra ngoài.
Lỡ như để người giúp việc nhìn thấy…
Hoắc Minh đoán được suy nghĩ của cô, nhỏ giọng nói: “Ngủ thêm một lát đi!”
Nói xong, anh đứng dậy bế Tiểu Hoắc Tây vào phòng tắm.
Tiếu Hoắc Tây đi vệ sinh xong, tự mình kéo quần áo lên rồi chạy ra ngoài, ngã vào trong ngực Hoắc Minh, làm nũng một lúc!
Hoắc Minh hôn cô bé: “Tự mình đánh răng rửa mặt đi!”
Tiếu Hoắc Tây có khả năng tự chăm sóc bản thân rất tốt, cô bé chạy về phòng trẻ em đã được thợ sửa xong.
Hoắc Minh ngồi bên mép giường.
Ôn Noãn ngồi dậy, tựa vào đầu giường, nhìn anh chăm chú.
Anh cũng vậy.
Vừa rồi chỉ cọ xát một chút thôi đã cướp cò bén lửa, giờ phút này trong ánh mắt của cả hai đều có chút mê mang. Nhưng bây giờ họ đã làm bổ làm mẹ trẻ con, không thể buông thả như lúc trước muốn làm gì thì làm, bất kể thời gian như trước đây.
Hoắc Minh có lời muốn nói.
Anh nhìn ôn Noãn, nói nhỏ: “Tuần sau là lễ kỷ niệm thành lập công ty, em đi cùng anh nhé!”
ôn Noãn sửng sốt.
Đương nhiên cô biết ý nghĩa đằng sau nó, cô khẽ nói: “Tôi sẽ suy nghĩ!”
Hoắc Minh dịu dàng nói: “Vì sức khỏe tâm lý của Hoắc Tây! ôn Noãn, em hãy cân nhắc kỹ!”
ỏn Noãn nhìn chằm chằm vào anh.
Cô nói rất chân thành: “Tôi sợ khi Hoắc Tây khỏi bệnh rồi thì tâm lý của anh lại không khỏe mất!”
Hoắc Minh cười khẽ: “Em đau lònq sao?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK