Mặt Minh Châu lặp tức đỏ rực.
Đã mấy ngày rồi, còn đau đớn gì nữa?
Lục Khiêm cười tỉnh bơ.
Đêm đó có thể do ông quá thò lổ khiến cõ cứ kêu đau mãi… Cô gái nhỏ vẫn khá yếu ớt.
Lúc này, người phục vụ đẩy cửa vào, lục tục dọn món.
Rõ ràng là chỉ có hai người nhưng lại đay một bàn thức ăn, cò không nhịn được lên tiếng: “Không ăn hết đâu, lãng phí.”
Lục Khiêm cười nửa miệng: “Biết tiết kiệm tiền cho tòi rồi?”
Ông gắp thức ăn cho cô, hời hợt nói: “Lúc nào học được cách tiết kiệm sức lực cho chú Lục thì mới thật sự là quan tâm.”
Mặt cô càng đỏ hơn, chú già thật không biết xấu hổ!
Lục Khiêm nhìn vẻ mặt của cô, nhẹ nhàng bỏ qua.
Ông đặc biệt múc một bát cháo gà cho cò, dịu dàng mở miệng: “Là gà vườn đó, thích hợp bồi bổ cho phụ nữ.”
Cô yên lặng húp canh.
Tóm lại vẫn có hơi dè dặt.
Cô không biết ông sẽ sắp xếp mình thế nào…
Ăn xong bữa cơm, Lục Khiêm đút cho cô gái nhỏ nhà mình đến trơn bóng mịn màng mới chịu gật dầu hài lòng, ông lấy một món đồ tử trong cặp còng văn ra.
Là một lá bùa bình an.
Lục Khiêm khẽ đeo vào cho cò, nhét vào trong cổ áo, ánh mắt sâu thắm: “Lúc tỏi đi cầu cho ón Noãn thì tiện tay xin một cái cho em, tháng này không được phép gỡ ra, nghe chưa?”
Minh Châu không nhịn được lòi ra ngoài,
nhẹ nhàng sờ lên.
Lục Khiêm sờ cái (Tâu nhỏ của cô, nói nhỏ: “Mong em và ôn Noãn được bình an.”
Minh Châu nhỏ giọng nói: “Tôi muốn đưa cho Tiểu Hoẩc Tây.”
Người cần bình an nhất là Hoâc Tây.
Lục Khiêm nghe vậy thì dâng lên mấy phần thương cảm, ông cũng không biết đứa trẻ đó là hung hay cát, dù sao giờ Hoắc Minh cũng điên rồi, bất kế giá nào cũng nhất định phải cứu sống Hoắc Tây. Tên điên kia có cải tạo Hoầc Tây thành người ngoài hành tinh cũng không thèm đế ý.
Lục Khiêm lại lấy một tấm thẻ cứng trong túi ra đặt vào lòng bàn tay cò.
Minh Châu ngơ ngác.
Ông… có ý gì đây?
Cò lắp bắp hỏi: “Chúng ta… chúng ta…”
Lục Khiêm không trả lời thẳng, chỉ dịu dàng nói: “Là thẻ phụ của tôi, muốn mua gì đều được!”
Cò tròng như sắp khóc tới nơi.
Õng phải đi rồi nhưng vần không yên lòng nên dổ dành cò: “Qua đợt này tòi sẽ về thãm em! Minh Châu, thay tôi chăm sóc cho ôn Noãn thật tốt…”
Cô ngoan ngoãn gặt đau.
Nhưng lúc ông đứng dậy, cò vẩn không nhịn được níu áo ông lại, giọng run rấy: “Lục Khiêm!”
Ông dịu dàng nhìn cò.
Minh Châu nắm chặt thẻ đen, vẻ mặt lo lăng, lấy hết dũng khí mới nói ra: “Đây là có ý gì?”
Lục Khiêm cười.
Ông hỏi ngược lại cò: “Em câm thấy có ý gì?”
Mõi cô khẽ run: “Tôi không biết! Lục Khiêm, õng nói cho rõ ràng ”
Lục Khiêm nhẹ nhàng ôm lấy cò ấy, kéo đầu nhỏ của cò ấy tựa vào hông mình, so với ông quả thật cô ấy quá nhỏ tuổi, õng không nhịn được xem cò ấy như con nít mà dỗ dành, hồi lâu sau mới nói: “Bạn trai cho bạn gái tiền tiêu không phải là chuyện thường tình hay sao?”
Minh Châu mím chặt mòi.
Cò ấy ôm chặt lấy eo của ông, giọng xen lẩn tiếng khóc: “Thế bạn gái có thể ra yêu cầu, không cho phép anh ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, yêu cầu anh chỉ được có mình em thòi không?”
Cò không dám nghĩ đến tương lai, nhưng nếu ông đã muốn bọn họ bên nhau, vậy ít nhất phải là tình cám thuần túy, không có thêm ai khác.
Lục Khiêm cúi đau nhìn cò gái nhỏ nhà mình, đúng lúc cô cũng ngẩng đâu lên.
Ông thuận thê’ hôn cô.
Lát nữa õng phải lên máy bay nên không có nhiều thời gian âu yếm với cô, chỉ hòn phớt một lát rồi mới dịu dàng nói: “Sau khi quen em thì đã không còn ai bên cạnh nữa rồi.”
Cò ôm lấy eo ỏng, mặt dần đỏ lên.
Cò nhớ tới lần ghen tuông đó.
Lục Khiêm cũng không trêu chọc cò nữa, cỏ gái nhỏ thích ông, sao ông nỡ trêu cô đây.
Ông sờ mặt cò, nhỏ giọng nói: “Cũng không cho em ra ngoài với người khác, anh mà lại thấy có ai tỏ tình với em thì sẽ chặt chân em.”
Cô ấy biết điều “ừ” một tiếng, nhìn ông không thòi.
Lục Khiêm cúi đầu hỏn cò ấy, giọng đè nén: “Anh đi!”
Minh Châu cũng đứng dậy theo ông, sửa sang áo sơ mi cho ông, đưa cặp cõng văn cho ông. Lục Khiêm rất muốn bỏ cò ấy vào túi còng vãn mang theo.
Trước khi đi, ông trầm giọng nói: “Mấy hôm nữa anh sẽ đón ôn Noãn về thành phố c, em đi theo đi.”
Cò hơi bất ngờ.
Tương lai của anh trai và ôn Noãn còn không biết ra sao, cò đến thành phố c có ổn không?
Lục Khiêm nhớ tới chuyện của mẹ mình nói “Minh Trư” lần trước, cười cười: “Không sao, có chú Lục ở đây!”
Dây dưa hồi lâu, cuối cùng ông vần phải đi.
Thư ký Liễu đang dùng bữa ờ phòng riêng khác, thấy ỏng bước ra thì lập tức bước đến ghẹo vài câu: “Tâm trạng ngài Lục có vẻ rất tốt nha!”
“Một đống chuyện, tốt chổ nào!”
Nói thế nhưng óng vần không nhịn được cười khẽ.
Ông nghĩ, Minh Châu đúng là hạt dẻ cười của mình.
Trong phòng riêng, Minh Châu nhìn tới nhìn lui tấm thẻ: Bạn trai đưa cho bạn gái!
Còn có lá bùa bình an, cô ấy cấn thận ngửi mùi, trên đó chắc chắn còn vương mùi của chú Lục, õng lấy từ trong túi quần ra mà, ấm áp.
Cò ngửi ngửi một hồi thì đỏ mặt.
Thật nhớ đến đêm hõm đó.
Thật sự không nhìn ra, ông lớn hơn cò ấy nhiều như thế, nhưng vẫn lợi hại như vậy.
Ông có hơi thò bạo, nhưng cá đèm cũng làm cô sung sướng mấy lần.
Cò lại tự véo đùi mình, nghĩ gì thế, ban ngày ban mặt sao lại nghĩ đến những chuyện này!
Không được không được, nghĩ thêm về chuyện bạn trai bạn gái thòi…
★
Nửa tháng sau, ôn Noãn và Hoắc Minh ly hòn.
Lúc này, ôn Noãn đã sinh Hoắc Tây được đây tháng, Lục Khiêm làm xong thủ tục thì bay từ thành phố c qua đón ôn Noãn, còn tiện tay tóm cò gái nhỏ nhà mình về.
Ôn Noãn đắm chìm trong đau khố nên không nghĩ nhiều.
Thành phố c, nhà họ Lục, bà cụ Lục thấy Ôn Noãn thì đau lòng, ôm cháu gái ngoan vào lòng mắng Hoầc Minh một trận.
Minh Châu vò cùng xấu hố.
Lục Khiêm nhìn cò ấy một cái rồi nói với quản gia đang đứng sau: “Cò cả vẩn ở phòng lúc trước, dọn dẹp phòng khách đối diện phía Đông cho cô Minh Châu ở.”
Quản gia ngơ ngác.
Phòng khách đối diện phía Đỏng không phải là phòng ngủ đối diện với ngài Lục hay sao?
Quản gia hơi do dự: “Thế có quấy fây đến ngài không?”
Lục Khiêm khẽ phất tay: “Làm theo lời tôi đi!”
Quán gia liền đi, bà cụ Lục mới thoát khỏi đau lòng, ghé vào tai ỏng hỏi: “Cò bé này là Minh Trư à?”
Đừng chê bà già, lần trước lúc con trai gọi bé heo nhỏ bà nghe rất rõ ràng.
Chính là Heo Nhỏ.
Lục Khiêm dở khóc dở cười, nhưng đồng thời lại xấu hổ đỏ mặt, đối với người lớn tuổi như õng mà nói thì chuyện yêu đương với cò gái nhỏ, nói ra chẳng những người ta không tin mà còn cười cho.
Bọn họ còn phải cân nhăc về thân phận và địa vị.
Lục Khiêm rất thành thạo với việc đối phó mẹ mình, tránh nặng tìm nhẹ: “Mẹ hồ đồ rồi, đây là Minh Châu – em gái Minh, không phải Minh Trư gì đâu!”
Bà cụ Lục nhìn con trai, tạm tin.
Cũng đúng, em gái Hoâc Minh tuổi xấp xỉ Ôn Noãn, sao Lục Khiêm có thế vò lương tâm mà trâu già gặm cỏ non được.
Bà thất vọng vò cùng.
Cò gái xinh đẹp, trăng nõn bóng loáng, vừa nhìn đã biết sẽ sinh con trai.
Mọi người đường xa mệt mỏi, ăn cơm xong thì đều về phòng nghỉ ngơi.
Minh Châu sẽ ở lại đây một tuần.
Cõ không mang nhiều quần áo đến, tổng cộng chỉ ba bốn bộ, đang dọn dẹp định lát nữa qua xem chị dâu.
Có người lặng lẽ bước vào, khóa trái cửa.
Eo thon của cò bị ôm lấy, hơi thở trong veo của đàn ông bao quanh cổ cò, hòn đến tê dại cả người, làm cô không nhịn được gọi chú Lục.
Lục Khiêm sờ lén eo thon của cò.
Cứ hôn rồi sờ hồi lâu mới bế cô lên giường.
Cô hơi sợ hãi, dù gì đây cũng là nhà họ Lục.
Ông định “yêu” có ngay chỗ này à?
ít nhiều gì cô sẽ sợ, dù gì họ chỉ vừa bắt đầu, tính toán cấn thận thì cũng chưa thân thiết mấy lần đã đi thắng vào chủ đề chính, còn nữa… ông không có đeo cái đó, có khi nào mang thai không?
Lục Khiêm một tay chống người, tay kia bắt đau cởi nút áo cô.
Trai gái trưởng thành va chạm cơ thể một chút là phản ứng, huống chi bọn họ còn yẽu thích lẩn nhau nhưng kìm nén hơn nửa nám.
Lúc này ònq đã qấp khõnq chờ nối…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK