Sắc mặt Ôn Noãn tái nhợt.
Cô nhớ lại, có thế là vào một đêm khuya nào đó, anh bỗng nhiên có hứng thú.
Khi đó cô đang mơ ngủ nên chẳng phòng bị gì cả.
Mà hình như anh cũng quên mất phải dùng biện pháp tránh thai!
Bạch Vi ôm bụng đi tới, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của ôn Noãn thì đoán ra ngay nên khàn giọng hỏi: “Bây giờ cậu định làm gì đây?”
Ôn Noãn ra sức rửa mặt.
Cô nói: “Dạ dày không ổn lắm, đế tớ đến bệnh viện khám thử.”
Ôn Noãn đến bệnh viện vào buổi chiều để đăng ký và xét nghiệm máu.
Nửa tiếng sau có kết quả, đúng như cô nghĩ, cô đã mang thai được 6 tuần rồi.
Ôn Noãn ngồi ở hành lang dài của bệnh viện, đưa tay khẽ vuốt bụng dưới của mình, trong này thật sự có kết tinh của cô và Hoắc Minh rồi.
Dù chỉ là ngoài ý muốn nhưng ôn Noãn vẫn muốn nó.
Và cô muốn nói với Hoắc Minh: Đứa bé là của hai người, dù người lớn có quan hệ như thế nào đi chăng nữa thì cô cũng không có lý do gì đế đứa bé sinh mà không có bố mẹ.
Ôn Noãn bấm số của Hoắc Minh.
Điện thoại reo vài tiếng thì anh mới nhấc máy, giọng nói rất dịu dàng: “Sao vậy?”
Cố họng ôn Noãn nghẹn đắng.
Cô thì thầm: “Hoắc Minh, tôi mang thai rồi!”
Bên kia im lặng vài giây, chắc chắn là anh cũng rất ngạc nhiên nhưng Hoắc Minh đã nhanh chóng hoàn hồn: “Em ở đó chờ anh, anh tới ngay đây.”
Ôn Noãn ừ một tiếng.
Sau khi cúp điện thoại, cô nhìn phiếu kiếm tra kia hồi lâu.
Chưa đến nửa tiếng sau thì Hoắc Minh đã tới rồi.
Khi chuấn bị đến gần cô, anh bước chậm lại và nhìn cô với ánh mắt thâm thúy. Ánh mắt anh khác hẳn với thường ngày, dịu dàng vô cùng…
Ôn Noãn cũng lặng lẽ nhìn anh.
Thật lâu sau, anh ngồi xổm trước mặt ôn Noãn rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Vì đang là mùa đông nên tay ôn Noãn hơi lạnh, anh sưởi ấm tay cho cô trước rồi mới mở miệng nói chuyện với giọng khàn khàn: “ôn Noãn, chúng ta kết hôn đi!”
Anh không đợi ôn Noãn trả lời mà ôm cô ra khỏi bệnh viện luôn.
Lúc lên xe, ôn Noãn nghiêng đầu nói: “Tôi muốn về nhà!”
Hoắc Minh gật đầu rồi đạp nhẹ chân ga.
Vào dịp Giáng Sinh, thành phố B luôn có tuyết rơi khiến bầu không khí trở nên lãng mạn hơn bao giờ hết.
Anh lái xe rất chậm, đáng lẽ chỉ khoảng nửa tiếng nhưng lại mất đến năm mươi phút.
Ôn Noãn không khỏe nên vừa về đến nhà đã thiếp đi.
Hoắc Minh không rời đi.
Anh nhờ thư ký Trương đưa văn kiện đến để làm việc ở đây luôn, lại còn nhờ người ở nhà họ Hoắc đem một ít đồ ăn nhẹ lên… Anh kiên nhẫn nhẹ nhàng chờ cô tỉnh lại.
Ôn Noãn ngủ rất lâu, tận đến chín giờ tối mới tỉnh.
Hoắc Minh nghe thấy tiếng động thì đi từ ngoài vào, trong căn hộ ấm áp nho nhỏ anh cởi áo khoác ra, chỉ mặc áo sơ mi với quần tây thôi cũng
đẹp trai không thế tả.
Ôn Noãn đứng dậy, lặng lẽ cùng anh ăn cơm.
Gần ăn xong, cô mới nhẹ nhàng nói: “Đặt tên là Hoắc Tây đi, dù là con trai hay con gái thì đều dùng được.”
Hoắc Tây…
Hoắc Minh đưa tay vuốt ve mặt cô: “Rất dễ nghe! Vậy cứ đặt tên là Hoắc Tây đi!”
Ôn Noãn tiếp tục ăn cơm.
Đến khi ăn xong thì cô mới nói ra quyết định của mình: “Trước tiên cứ đăng ký kết hôn đi, đợi đứa nhỏ chào đời rồi hẵng tổ chức hôn lễ, lúc ấy cũng vừa dịp là mùa thu, Hoắc Minh, em rất thích mùa thu.”
Bây giờ thì cô nói cái gì mà anh chẳng đồng ý-
Có lẽ vì tuyết rơi, cũng có thể vì cô đang mang thai nên đêm nay vô cùng nhẹ nhàng dịu êm.
Ôn Noãn cầm ly sữa nóng, nhìn những bông tuyết nhỏ ngoài kia.
Hoắc Minh làm ố trên sô pha đế xử lý công việc, anh nghĩ sau này mình còn phải bận rộn hơn rất nhiều, xử lý xong vụ án thì còn phải chăm ôn Noãn sinh con nữa.
Phụ nữ sinh con đầu lòng thì luôn phải cấn
thận.
Lúc này điện thoại di động của anh vang lên, nhìn vào thì thấy là Kiều cảnh Niên gọi đến.
Vào đêm khuya, nhạc chuông điện thoại di động vô cùng chói tai.
Hoắc Minh không tránh ôn Noãn mà nghe máy luôn: “Chú Kiều, có chuyện gì vậy ạ?”
Vì sự việc trước đó nên mối quan hệ giữa hai nhà Hoắc Kiều có chút khó nói, không còn thân thiết như trước nữa nhưng vì mang ơn của Kiều Cảnh Niên, Hoắc Minh đối xử với ông ấy rất tốt.
Kiều Cấn Niên có chút xấu hố nói: “Minh, nửa tháng sau sẽ diễn ra phiên tòa thứ hai, chú hy vọng cháu có thế qua đó nói chuyện với luật sư bên kia trước ba ngày.”
Hoắc Minh cười cười: “Nói chuyện qua điện thoại thì cũng vậy thôi, thậm chí còn có thể tổ chức họp trực tuyến nữa mà!”
Kiều Cảnh Niên có chút không vui nói: “Minh, chú chỉ muốn cháu dành ra ba ngày thôi mà!”
Hoắc Minh nói thẳng với ông ấy: “ôn Noãn mang thai! Ngoài việc phải chăm sóc cô ấy thì cháu còn phải đến nhà họ Lục ở thành phố c một chuyến! Chú Kiều, chú có thế hiểu cho cháu chút không?”
Kiều Cảnh Niên sửng sốt
Ôn Noãn đang mang thai sao?
Ông ấy vẫn luôn cho rằng rằng ôn Noãn và Hoắc Minh sẽ không thể nào đi cùng nhau đến cuối đường, nào ngờ bọn họ lại tu thành chính quả chứ!
Kiều Cảnh Niên run giọng: “Con bé nhận nhà họ Lục rồi ư?”
Hoắc Minh khẽ ừ một tiếng.
Kiều Cảnh Niên cảm nhận được một vị tanh ngọt từ cố họng trào lên, ông ấy không thể chấp nhận được con của mình và Tiếu Mạn lại nhận thân nhà họ Lục, rõ ràng… rõ ràng ông ấy mới là cha ruột của ôn Noãn mà, vậy mà con bé lại chẳng chịu nhận ông ấy.
Kiều Cẩn Niên tuyệt vọng cúp điện thoại…
Ngày hôm sau, Hoắc Minh trở về nhà họ Hoắc một chuyến.
Đúng lúc Hoắc chấn Đông đang uống trà trong đại sảnh, thấy con trai mình về thì ông cười khẩy: “Bố còn đang không biết là ai, thì ra là cậu chủ nhà họ Hoắc về! Sao thế… bận quá à! Con có biết là đã nửa tháng rồi bố chưa thấy cái mặt con chưa!”
Hoắc Minh ngồi xuống, ông ném qua cho anh điếu thuốc lá.
“Xin lỗi, bỏ thuốc rồi!”
“Con mà cai thuốc á? Mặt trời mọc đằng Tây à!”
Hoắc Chấn Đông không tin.
Hoắc Minh chậm rãi nhìn lên lầu: “Mẹ và Minh Châu đâu, con có chút chuyện quan trọng muốn tuyên bố!”
Lúc này, bà Hoắc và Hoắc Minh châu đang đi xuống lầu.
Bà Hoắc tỏ vẻ buồn bã: Ngoài việc bế cháu trai ra thì những việc khác bà chẳng thèm quan tâm.
Hoắc Minh bình tĩnh mở lời: “ôn Noãn mang thai rồi!”
Vừa nói xong thì Hoắc Chấn Đông tỉnh cả ngủ, ném hộp thuốc lá trong tay đi, tiếc là lực sát thương quá nhỏ, còn bà Hoắc thì lại mừng như điên, bái thần bái Phật suổt cả buổi.
Hoắc Chấn Đông giả bộ mất hứng.
Ông hừ nhẹ một tiếng: “Để xem con làm được gì! Còn không đi cầu hôn đi?”
Hoắc Minh bảo đang xem xét sinh lễ.
Hoắc Chấn Đông nghe vậy thì tức giận: “Con còn không biết xấu hố mà nói vậy à? Con nghĩ
con đang bàn chuyện hợp tác ư, đây là cưới vợ đấy! Đế mẹ con lo đi! cả đời cũng chỉ cưới vợ một íân, không móc hết gia sản ra thì sao mà tỏ lòng thành được chứ?”
Hoắc Chấn Đông đúng là biết nhìn xa trông rộng.
Trừ việc ông rất ngưỡng mộ và thích ôn Noãn ra thì còn có một điếm nữa chính là bây giờ Ôn Noãn đã là con của nhà họ Lục rồi, sau khi kết thân với nhà họ Lục thì hai chân sẽ biến thành bốn chân, hai bên có thể đàm phán hợp tác rất nhiều.
Mối hôn sự này, ngoài tình cảm của con trẻ ra thì còn có lợi ích của hai bên nữa.
Ông đã nói rồi thì bà Hoắc cũng vui vẻ đi chuẩn bị.
Hoắc Minh cũng không luyến tiếc gì, anh và Ôn Noãn kết hôn rồi thì tất cả tài sản của anh đều thuộc về cô cả mà.
Anh ngồi uống trà, một lát lại không nhịn được mà quay qua bàn chuyện với mẹ mình, Hoắc Chấn Đông thấy vậy nhẹ nhàng thở dài: Cuối cùng cũng có dáng vẻ của một gia đình rồi.
Về phần hôn lễ thì Hoắc chấn Đông cũng đồng ý sinh xong rồi mới làm.
Đã mang thai mà còn phải đám cưới, vừa vội
vừa mệt, cháu ngoan bảo bối của ông sẽ phải chịu bao mệt nhọc chứ?
Không được… Phải sinh xong mới đám cưới!
Nhà họ Hoắc đến thành phố c cầu hôn.
Lục Khiêm khó xử nhưng cũng không làm khó làm dễ, hai bên đã quyết tâm trở thành thông gia nên Lục Khiêm cũng lưu tình!
Mặt Hoắc Chấn Đông thì cười nhưng trong lòng lại xấu hổ.
Người ta hay nói Lục Khiêm là con hố già, hôm nay cuối cùng ông cũng hiếu được rồi!
Hoắc Chấn Đông hung hăng trừng mắt nhìn con trai.
Da mặt Hoắc Minh đủ dày, vẻ ngoài đẹp trai và miệng lưỡi sắc bén đã khiến nhà họ Lục vui vẻ không thôi, sau đó lập tức đi tìm ôn Noãn…
Còn Hoắc Chấn Đông và Lục Khiêm thì đã bàn xong chuyện hôn sự nên nói sang chuyện khác, về mối quan hệ giữa hai nhà!
Khi hai bên đang say sưa nói chuyện thì quản gia đi tới, vẻ mặt nghiêm túc nói: “ông chủ, có một người tên là Kiều cảnh Niên tới thăm, ông ấy nói… ông ấy là bố ruột của cô chủ!”
Nghe vậy thì Lục Khiêm đặt chén trà trong
tay xuống.
Ông ấy cười nói: “Chẳng phải em rể tôi đã được chôn dưới ba tấc đất rồi sao? Chẳng lẽ nghe nhà có chuyện vui nên đội mồ sống dậy à?”
Miệng mồm ông ấy cay độc đến mức Hoắc Chấn Đông phải ho nhẹ một tiếng, thầm cầu nguyện cho Kiều cảnh Niên.
Vậy mà Lục Khiêm lại cho người vào.
Một lát sau, Kiều cảnh Niên và bà cụ Kiều cùng bước vào, trong tay còn xách chút quà nữa.
Lục Khiêm cười nói: “Tự dưng lại đến Tam Bảo Điện làm gì, sao hôm nay các vị khách quý lại có thời gian đến nhà tôi vậy?”
Kiều Cảnh Niên vẫn luôn xấu hổ khi gặp ông ấy.
Ngày thường ỏng ấy cũng không dám đến thăm nhà, nhưng hôm nay Kiều cảnh Niên vẫn muốn đấu tranh cho chính mình, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng thì mở miệng nói: “Hôn sự của Hoắc Minh và Ôn Noãn cũng đã định rồi, tôi và mẹ tôi chỉ có một yêu cầu thôi, đó là để ôn Noãn lấy chồng ở nhà họ Kiều, của hồi môn của con bé nhà họ Kiều chúng tôi sẽ trao!”
Những lời này đến Hoắc Chấn Đông còn nghe không nối cơ mà!
Nhưng ông không lên tiếng mà để Lục
Khiêm xông lên phía trước.
Từ trước đến nay Lục Khiêm vẫn luôn lịch sự tao nhã, nhưng đó chỉ là giả vờ mà thôi, ông không cần phải giấu diếm gì trước mặt Kiều cấn Niên cả, lập tức tức giận gào lên: “Mẹ kiếp! Con cái nhà họ Lục bọn tao có liên quan gì đến mày.”
Kiều Cảnh Niên lấy ra giấy giám định DNA ra.
Giọng ông ấy khàn khàn: “ôn Noãn chính là con của tôi và Tiếu Noãn, điều này không ai thay đối được!”
Lục Khiêm cười nhạo một tiếng.
Ông chỉ vào Kiều cảnh Niên rồi hằn học nói: “DNA đáng giá bao nhiêu tiền? Kiều cảnh Niên tao hỏi mày… mày đã từng cho ôn Noãn một đồng nào chưa? Khi còn bé còn nhỏ mày có ẵm bồng nó chưa? Tao nói cho mày biết, là ôn Bá Ngôn và chị Nguyễn đã nuôi con bé lớn, trong hôn lễ Ôn Noãn cũng chỉ gọi chị Nguyễn là mẹ mà thôi, còn Kiều Cảnh Niên mày thì ngay cả tư cách tham dự cũng không có!”
“Mày có tư cách để làm bố con bé sao! Bố của Ôn Noãn đang nằm chung một mộ với em gái tao Lục Tiếu Noãn kia kìa, còn mày thì lại thoải mái đi ngủ cũng những người đàn bà khác, giận hờn em gái tao là kết hôn với người khác ngay!”
Kiều Cảnh Niên chẳng thể phản bác được nữa.
Trước đây là do Tiểu Noãn hiểu lầm ông ấy, mặc dù ông ấy và Tố Dung nằm chung một chỗ nhưng không có chuyện gì xảy ra cả!
Sau đó Tiểu Mạn cố ý rời đi.
Sau khi ông ấy kết hôn với Tố Dung thì mới biết Tiểu Noãn mang thai.
Tất thảy mọi chuyện ông ấy đều chẳng biết gì cả.
Ngón tay Lục Khiêm kẹp điếu thuốc rồi chỉ thẳng vào người Kiều cảnh Niên: “Ý trời đã định khiến mày không có con nối dõi rồi!”
Em gái ông ấy, Lục Tiểu Noãn, xuất thân từ một gia đình danh giá nhưng lại nguyện ý đi theo một tên nghèo khố, vậy mà hiện thực lại vô cùng tàn nhẫn, em gái ông ấy bị tên quèn đó bỏ rơi!
Người đàn ông vô ơn đó đã ôm lấy người phụ nữ độc ác kia và hạnh phúc suốt hai mươi năm rồi!
À!
Muốn nhận con gái ư, nghĩ hay nhỉ!
Lục Khiêm nói chuyện không chừa đường lui mà cũng chẳng cần chừa đường lui, Kiều cảnh Niên mất cái gì chứ? ông ta chẳng mất gì cả, nhưng Tiểu Noãn thì lại trầm cảm mà qua đời, Lục
Khiêm ông thì mất đi người em gái mình yêu nhất.
Hoắc Chấn Đông đứng ở bên kia.
Kiều Cảnh Niên xin ông giúp đỡ nhưng Hoắc Chấn Đông đã nói rõ ròi, ông ấy chỉ có thế xin lỗi mà thôi.
Quả thật là Cảnh Niên có ơn với nhà họ Hoắc, nhưng bao năm qua cũng đã báo đáp đủ rồi, hơn nữa năm đó Minh Châu rơi xuống nước được cứu nhưng ban đêm vẫn hay nói mớ, nói là Kiều An đấy cô ấy xuống nước.
Trẻ con quậy phá thì thôi đi, còn khiến Kiều Cảnh Niên mất đi khả năng sinh sản.
Có một số điều vợ chồng Hoắc chấn Đông khó nói thành lời.
Đến hôm nay, ôn Noãn và đứa con trong bụng quan trọng hơn, việc Hoắc Minh chịu ra tòa cho vụ kiện kia cũng đủ tỏ thành ý rồi…
Kiều Cảnh Niên thất vọng rời đi.
Lúc bước ra khỏi nhà họ Lục, ông ấy nhìn về phía chân trời rồi thầm nghĩ: Tiếu Noãn, em vẫn không tha thứ cho anh, vẫn đang trừng phạt anh à!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK