Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mưa phùn lất phất, mặt đường màu xám ngập trong nước.

Thân xe lướt qua, Hoắc Doãn Tư nhìn thấy An Nhiên, giữa bọn họ chỉ cách nhau bốn năm mét, gần đến mức anh ấy có thể thấy rõ sự mờ mịt và tổn thương trong mắt cô ấy dưới màn đêm.

Lúc này, Lý Tư Kỳ gần như dựa sát vào trong lòng anh ấy.

Hoắc Doãn Tư theo bản năng muốn đẩy Lý Tư Kỳ ra, nhưng cánh tay giật giật, anh ấy lại dừng lại.

Anh ấy nghĩ: Tại sao mình phải để ý đến tâm trạng của An Nhiên?

Bọn họ chia tay, không phải tại vì anh ấy muốn để cô ấy biết khó mà lui sao, tại sao bây giờ lại mềm lòng?

Vì vậy, anh ấy không những không đẩy người bên cạnh ra.

Ngược lại còn cúi đầu xuống, trông rất thân mật, giống như đang hôn nhau.

Lý Tư Kỳ có chút cảm động, vừa liếc mắt đã nhìn thấy An Nhiên... Chiếc xe càng đi xa dần, cho đến khi khuất bóng An Nhiên.

Lý Tư Kỳ đứng lên, vẻ mặt nhàn nhạt, không chút cảm xúc.

Cô ta hiểu rằng mình không có cơ hội với Hoắc Doãn Tư!

Cô ta nói đùa: “Đứng dưới mưa thật đáng thương, Doãn Tư, anh thực sự không mềm lòng chút nào sao?”

Hoắc Doãn Tư ngồi rụt rè, không nói gì.

Đang trong tâm trạng tồi tệ. Lý Tư Kỳ dựa vào ghế da, lười biếng vuốt ve mái tóc đen dài của mình, liếc nhìn anh ấy hỏi: “Thật ra tôi cũng có chút tò mò, xét về ngoại hình và gia cảnh, tôi đều hơn cô ta ở mọi mặt, nghiêm túc mà nói tùy tiện chọn một người bên cạnh anh cũng hơn cô ta không ít, tại sao anh chỉ nhìn trúng cô ta?"

"Dừng xe!" Hoắc Doãn Tư đột mở miệng, giọng nói lạnh như băng.

Tài xế giật nảy mình, nhìn qua gương chiếu hậu, ông ta vốn cho rằng cô chủ nhà mình có hy vọng với cậu Hoắc, hiện tại xem ra là cô chủ nóng đầu.

Ông ta nhìn sắc mặt của cô chủ.

Lý Tư Kỳ cũng cần thể diện, đêm nay cô ta không màng đến thể diện mà đi theo Hoắc Doãn Tư, còn bị người cự tuyệt, hiện tại toàn bộ mặt mũi cũng không còn nữa, cô ta lạnh lùng: "Chú Lâm, dừng xe lại!"

Tài xế chậm rãi dừng xe.

Hoắc Doãn Tư mở cửa xe, chân dài bước ra, phong độ nhẹ nhàng.

Rốt cuộc Lý Tư Kỳ vẫn để ý anh ấy, thấy anh ấy kiên quyết như vậy, hơi đỏ mắt: "Hoắc Doãn Tư khốn nạn!"

Hoắc Doãn Tư thay cô ta đóng cửa xe lại.

Anh ấy cười nhạt: "Dù sao so với những gì xảy ra mới biết được tôi khốn nạn là tốt!"

Cách cửa sổ xe, cô ta trừng mắt nhìn anh ấy, Hoắc Doãn Tư ra hiệu với tài xế, dáng vẻ rụt rè.

“Lái xe!" Lý Tư Kỳ nói.

Xe chạy được mấy chục mét, tài xế không khỏi nói: "Cậu Hoắc trông thật là đẹp mắt!"

Lý Tư Kỳ nói: "Đẹp cái gì, tôi thấy mắt anh ta mù rồi!”

……

Hoắc Doãn Tư đứng trong mưa.

Anh ấy không mang ô, cậu chủ giống như anh ấy bình thường không đón xe, cho nên anh ấy lựa chọn chậm rãi đi trở về.

Không phải về nhà, mà là về lấy xe.

Mưa rơi triền miên.

Hoắc Doãn Tư nghĩ, có lẽ trên đường anh ấy còn có thể gặp An Nhiên, cho dù tách ra có lẽ anh ấy còn có thể đưa cô ấy đi một đoạn, bệnh của cô ấy mới khỏi, hơn nữa anh chuẩn bị đi Libya, có vài lời nên nói rõ ràng thì tốt hơn.

Thật ra anh ấy không phải chưa từng mềm lòng.

Nhưng hôm đó ở trong phòng bệnh, cô ấy gọi tên của Tân Bá Lai.

Điều đó anh ấy không thể nào tha thứ được.

Đêm nay anh ấy uống đến say khướt, tâm trạng cũng không tốt lắm, lập tức muốn hút điếu thuốc lá, lấy điếu thuốc lá ra ngậm ở trên môi, lại bị nước mưa làm ướt đốt thế nào cũng không được.

Anh ấy dứt khoát xoa xoa ném vào thùng rác.

Mười phút sau, anh ấy đi qua nơi An Nhiên xuất hiện, An Nhiên vẫn còn ở đó.

Chỉ là không phải một mình cô ấy, còn có người ở cùng cô ấy!

Mặc dù không thấy rõ, nhưng dựa vào thân hình, Hoắc Doãn Tư đoán là Tân Bá Lai, hai người đang nói chuyện trong mưa... Vẻ mặt An Nhiên nhìn có chút mê mang, bỗng dưng Tân Bá Lai ôm lấy An Nhiên.

Bên kia đường, Hoắc Doãn Tư lẳng lặng nhìn.

Anh ấy nhìn thấy, An Nhiên cũng không lập tức đẩy Tân Bá ra, vẻ mặt cô ấy vẫn ngơ ngác.

Nhưng Tân Bá Lai ôm rất chặt.

Hoắc Doãn Tư lẳng lặng nhìn chăm chú, thật lâu sau, anh ấy cười nhẹ: Thật thú vị! Người mấy hôm nay luôn nói yêu mình, giờ lại đi ôm người khác! Hoắc Doãn Tư, lúc trở về có phải mày đã động lòng với cô ấy một chút, có phải vẫn còn lo lắng cho cô ấy không?

Thì ra, ở nơi không nhìn thấy, mới là sự thật.

Anh ấy nhìn An Nhiên lần cuối, rồi nghĩ, cuối cùng bọn họ cũng thật sự kết thúc.

Hoắc Doãn Tư lặng lẽ rời đi.

Bên kia đường, An Nhiên đẩy Tân Bá Lai ra. Tân Bá Lai nhìn chằm chằm vào cô ấy với vẻ mặt đau khổ: "Bố mẹ anh bị xe đâm chết rồi. An Nhiên, em không cảm thấy gì sao? Chúng ta không còn bố mẹ nữa rồi!"

An Nhiên lùi lại một bước.

Cô ấy nghĩ đến lá thư nhận được ngày hôm đó, cuốn nhật ký nhận được, những lời đánh đập và đe dọa từ mẹ Tân, tuy người phụ nữ này nhận nuôi cô ấy nhưng cô ấy thực sự không hề cảm thấy đau lòng. Cô thậm chí còn cảm ơn.

Tân Bá Lai không biết chân tướng, mẹ Tân đã chết, và không ai trên thế giới này còn biết về thân phận của bà ta hay việc bà ta là người của nhà họ Tư.

Khóe miệng An Nhiên hiện lên một nụ cười nhẹ.

Tân Bá Lai tức giận: "Mẹ tôi nói không sai chút nào, cô chỉ là một con sói mắt trắng không được nuôi dạy tốt, quả nhiên tôi đã nhìn lầm cô rồi! Vốn dĩ tôi còn muốn vì bố mẹ chăm sóc cô, thật không ngờ căn bản cô là người không có trái tim! Trong hoàn cảnh này tôi cũng không vòng vo nữa, chúng ta chia đều phí làm tang lễ cho bố mẹ đi! An Nhiên, không phải số tiền này cô cũng không bỏ ra được đấy chứ?”

An Nhiên rất bình tĩnh hỏi ngược lại: "Tôi có thể trả, nhưng căn nhà ở quê, có phần của tôi không?"

Tân Bá Lai nhìn cô ấy chằm chằm.

Hồi lâu, anh ta nhẹ nhàng phun ra mấy chữ: “Cô điên rồi đúng không, vậy mà còn muốn có phần trong nhà, tôi là con trai duy nhất của họ, cô cho rằng nên có phòng cho cô nữa sao?"

"Vậy đáng lẽ tôi cũng không cần phải trả chi phí tang lễ! Hơn nữa, chúng ta đã không còn quan hệ gì với nhau nữa rồi."

An Nhiên nói xong, xoay người rời đi.

Tân Bá Lai muốn đuổi theo, nhưng sau đó anh ta lại nghĩ nếu An Nhiên không chịu trả tiền thì cũng chẳng có giá trị sử dụng, tại sao anh ta lại phải dây dưa với cô ấy, mấy ngày nay anh ta đã kiếm được không ít tiền cộng thêm căn nhà ở quê, có thể nói anh ta có một tương lai tươi sáng.

Về phần An Nhiên, lúc đó Hoắc Doãn Tư sẽ lo phần còn lại!

Thứ thối tha!

Tân Bá Lai phun ra một ngụm, giận dữ bỏ đi.

...

Ăn Nhiên bước đi trong đêm mưa.

Cô ấy không biết mình muốn đi đâu, cũng không biết mình nên làm gì, cô ấy thấy Hoắc Doãn Tư đã có người khác, cô ấy nghĩ mình không nên dây dưa nữa.

Thứ nhất là khó coi, thứ hai là cô ấy lấy gì để tranh giành? Nhưng cô ấy lại muốn đến căn hộ đó một lần nữa, nhìn một cái, cho dù không vào được, đứng từ xa nhìn là tốt rồi, nơi đó đã lưu giữ những kỷ niệm đẹp nhất của cô ấy.

Anh ấy không tha thứ cho cô ấy, anh ấy đã chọn người khác, nhưng cả đời này cô ấy cũng không quên được anh ấy.

Khi gặp được một người tuyệt vời như vậy, sau này sẽ khó tìm được một người bạn đời tốt.

An Nhiên là kiểu như vậy.

Bình thường cô ấy không nỡ tiêu tiền, nhưng tối nay cô ấy lại đón xe, bảo tài xế đưa cô ấy đến tòa nhà kia. Tài xế thấy cô ướt sũng như chuột chết, thản nhiên trêu chọc: "Đã giờ này rồi, cô bé cãi nhau với bạn trai à?"

An Nhiên khẽ hít mũi.

Cô ấy ừ một tiếng: "Đúng vậy! Anh ấy không để ý đến tôi!" Người tài xế vừa cười vừa lái xe: "Người trẻ tuổi đều như vậy, trong lúc cãi vã có thể nói bất cứ điều gì khó nghe, sau này sẽ hối hận, chỉ cần một bên thấu hiểu nhượng bộ là tốt rồi!"

An Nhiên rũ mắt, không nói gì.

Cô ấy nghĩ: Hoắc Vân Tư sẽ không bao giờ tha thứ cho cô ấy.

Hẳn là tối nay anh ấy sẽ ở bên người phụ nữ đó, có thể đến khách sạn, có thể đến phòng của người đó, nhưng chắc chắn anh ấy sẽ không quay lại đây.

Nửa giờ sau, An Nhiên xuống xe.

Cô ấy vốn chỉ muốn đứng ở tầng dưới, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy ánh đèn phía trên đang sáng, cô ấy nhẹ nhàng che môi: Anh ấy đã trở lại sao?

Lại nhìn thấy xe của anh ấy đậu gần đó.

Trong lòng An Nhiên có một cảm giác khó tả: Anh ấy không qua đêm với ai cả, anh ấy đã quay lại.

Cô ấy gần như lập tức chạy vào thang máy, đến trước cửa căn hộ của anh ấy, khi ngón tay thon dài ấn chuông cửa, cô ấy lại do dự một lúc, nhìn thấy anh ấy nên nói gì, có nên nói cho anh ấy biết mẹ Tân Bá Lai đã uy hiếp cô ấy không.

Mẹ Tân đã chết, dù bà ta có kể cho anh ấy nghe thì trên đời cũng chỉ có bọn họ biết.

Có lẽ, anh ấy sẽ tha thứ cho cô ấy, bằng lòng muốn cô ấy.

An Nhiên nhẹ nhàng ấn xuống.

Trong căn hộ, Hoắc Doãn Tư vừa mới tắm xong, mặc áo choàng tắm, lau mái tóc đen bóng ướt.

Nghe tiếng chuông cửa, anh ấy nhíu mày.

Ngoại trừ An Nhiên sẽ không có ai đến đây, nhưng cách đây không lâu anh ấy còn nhìn thấy cô ấy ôm Tân Bá trên đường, bây giờ lại đến gặp anh ấy làm gì?

Cảm thấy buồn vì bị đổ oan sao?

Hoắc Doãn Tư ném chiếc khăn tắm trong tay xuống, đi tới mở cửa, khi cửa vừa mở, anh ấy lạnh lùng nhìn cô gái bên ngoài.

Quần áo của An Nhiên ướt sũng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy cũng tái nhợt, cô ấy run rẩy ôm lấy mình, bất lực nhìn anh ấy: "Hoắc Doãn Tư, em có chuyện muốn nói với anh!"

Cô ấy lấy hết can đảm nói với anh ấy.

Nhưng Hoắc Doãn Tư không muốn nghe những lời ngọt ngào dối trá đó nữa, đối với anh ấy An Nhiên giống như một đứa trẻ sói, đã sớm không còn niềm tin nữa.

Không còn tin tưởng, sao có thể tiếp tục được nữa?

Anh ấy lạnh giọng nói: "Không cần nói nữa!”

Anh ấy lại không đuổi cô ấy đi, đêm nay anh ấy uống chút rượu, có chút muốn phóng túng mà An Nhiên vừa vặn lại đến trước mặt anh ấy. Anh ấy không còn tình cảm với cô ấy nữa, nhưng vẫn yêu thích thân thể cô ấy.

Hoắc Doãn Tư nghiêng người, ý bảo cô ấy đi vào.

An Nhiên có chút do dự, cô ấy cảm thấy anh ấy có gì đó không đúng, nhưng cô ấy không thể nói ra được.

Vào căn hộ của anh ấy, sợ giày làm bẩn thảm của anh ấy, cô ấy cởi giày ra để bên ngoài đi chân trần vào, muốn tìm một đôi dép lê, đã bị ôm lấy từ phía sau: "Không cần tốn sức tìm, dù sao lát nữa cũng phải cởi.”

An Nhiên chỉ có một mình anh ấy, nhưng cũng không phải là không hiểu loại lời này.

Anh ấy muốn cô ấy!

Cô ấy im lặng để mặc anh ấy, đợi đến khi anh ấy sờ đủ rồi xoay người hôn, cô ấy tựa vào vai anh ấy nhỏ giọng nói: "Anh với... anh với cô ấy..."

Hoắc Doãn Tư bây giờ rất muốn tới, anh ấy thờ ơ nói: "Không thể nào!”

Anh ấy cũng không muốn trao đổi ngôn ngữ với cô ấy, vì thế bế ngang cô ấy, đi về phía phòng dành cho khách... An Nhiên muốn nói chuyện, nhưng lại bị anh đè xuống hết lần này đến lần khác.

Tối nay Hoắc Doãn Tư không giống bình thường lắm.

Hoang dã và thô lỗ.

Thân thể An Nhiên không thoải mái, nhưng cô ấy vẫn ngoan ngoãm tiếp nhận tất cả của anh ấy...

Sau vài lần, đã gần ba giờ rưỡi sáng.

Hoắc Doãn Tư buông người phụ nữ trong lòng ra, phủ thêm áo choàng rồi đi tắm, mà An Nhiên bị anh ấy giày vò đến gần như mất đi nửa cái mạng, cô ấy nghe tiếng nước ào ào trong phòng tắm, mặc dù cảm thấy hôm nay anh ấy có chút thô bạo không để ý đến cảm giác của cô ấy, nhưng cô ấy nghĩ, có lẽ là do anh ấy phải nhịn lâu rồi.

Cô ấy quấn chăn mỏng, khuôn mặt đỏ bừng mang theo vẻ vui mừng, thậm chí cô ấy còn nhìn thấy một cái hộp nhung tơ ở đầu giường, khéo léo tinh xảo.

Bình thường An Nhiên không động đến đồ của người khác.

Nhưng lúc này cô ấy lại muốn nhìn xem, do dự cầm mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn ngọc lục bảo, nặng khoảng 6 cara, thiết kế đặc biệt đẹp mắt, bên trong có hàng chữ nhỏ.

MYLOVE.

Đây là nhẫn cầu hôn của Hoắc Doãn Tư!

An Nhiên ngơ ngác nhìn, cẩn thận đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út.

Vừa khít!

Ngay khi cô ấy đang tràn ngập niềm vui và tưởng rằng mọi chuyện đã xoay chuyển thì Hoắc Doãn Tư từ phòng tắm bước ra, vừa lúc nhìn thấy cô ấy đang thử chiếc nhẫn.

Anh ấy sửng sốt một lúc mới nhớ ra, chiếc nhẫn mình đặt đã về, nhưng sau khi chia tay với An Nhiên anh ấy liền tiện tay để nó ở đây, không ngờ An Nhiên lại nhìn thấy.

Đôi mắt của Hoắc Vân Tư tối như nước.

Anh ấy đi tới ngồi trên sô pha cạnh cửa sổ, lấy điếu thuốc lá ra, chậm rãi hút.

Trong ánh mắt anh ấy nhìn chằm chằm cô ấy mang theo một chút trêu chọc.

An Nhiên có chút xấu hổ, cô ấy vội vàng tháo xuống: "Em... muốn thử một chút!”

Hoắc Doãn Tư có vẻ không quá để ý.

Anh ấy nói: "Cũng không phải thứ gì quý giá, cô thích thì cứ lấy đi, hoặc nếu cô không thích trang sức mà thích tiền mặt hơn, tôi viết chi phiếu cho cô cũng được!"

Vừa nói vừa thổi ra làn khói mỏng: “Hai trăm vạn một lần được không hả? Còn ba ngày nữa tôi phải ra nước ngoài, nếu cô đồng ý kiếm số tiền này, tám giờ mỗi đêm tới đây, không cần nấu cơm, làm xong tôi sẽ sắp xếp tài xế đưa cô về."

Anh ấy nói một cách bình tĩnh.

Sắc mặt An Nhiên trở nên tái nhợt, mồ hôi trên người thậm chí bắt đầu trở nên lạnh lẽo, hơn nửa ngày cô ấy mới hiểu được ý của anh ấy, ý tứ của anh ấy là mọi chuyện đêm nay đều là mua bán người tình ta nguyện.

Anh ấy làm với cô ấy, không phải vì thích cô ấy.

Không phải vì tha thứ.

Mà là vì nhu cầu thể xác của anh ấy, anh ấy lại không muốn chấp nhận, cho nên mới đến tìm cô ấy... Anh ấy sẽ chu cấp cho ấy, một lần hai trăm vạn.

Cô ấy rất đắt! Hai trăm vạn một lần.

Nhưng An Nhiên rất rõ ràng, trong mắt Hoắc Doãn Tư, cô ấy không có giá trị gì cả.

Dùng tiền là có thể đuổi cô ấy đi.

Cô ấy thậm chí không bằng người phụ nữ trong xe đêm nay, bởi vì quý trọng cho nên anh ấy không chạm vào, anh chạm vào cô ấy chính là bởi vì cô ấy không đáng tiền, không cần phải chịu trách nhiệm, chỉ cần trả hai trăm vạn, là thứ tốt nhất mà anh ấy có thể cho.

Môi An Nhiên khẽ run: "Em không cần tiền!”

"Muốn trang sức sao?"

Hoắc Doãn Tư cười: “An Nhiên, cô cũng rất có mắt nhìn đấy! Vật nhỏ này cũng chỉ chừng hai ngàn vạn thôi, quả thật rất đáng giá, cầm đi, ba ngày này theo tôi!"

An Nhiên bỗng nhiên bộc phát: "Tôi nói không cần tiền!”

Anh ấy nhìn cô ấy chằm chằm.

Trên người cô ấy vẫn khó chịu, nhưng cô ấy lại không để ý những điều này, cố gắng giải thích với anh ấy: "Ở thành phố W, em rời khỏi anh là bởi vì Tân Bá tới..."

Hoắc Doãn Tư ngắt lời cô ấy.

Anh ấy chế nhạo: “Tôi không muốn nghe chuyện tình cảm của cô với anh ta! Đáng lẽ tôi phải biết cô và anh ta đều giống nhau, vì tiền có thể bán đứng tất cả, đúng rồi, cô đã thấy bộ dạng vô giá trị của anh ta chưa, bây giờ cô và anh ta có gì khác nhau đâu chứ!"

Sắc mặt An Nhiên tái nhợt.

Nụ cười của Hoắc Doãn Tư trở nên rất nhạt, anh ấy lại nói: "Không muốn tiền, không muốn trang sức, vậy là muốn danh phận của bà Hoắc sao?"

Anh ấy đứng dậy đi đến bên cô ấy, nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô ấy.

Anh ấy ghé sát vào tai cô ấy hỏi: “Nhìn cô thật vô dụng, hãy tự nhủ xem… cô có xứng đáng làm bà Hoắc không?” Sắc mặt An Nhiên tái nhợt.

Cô ấy đột nhiên không muốn giải thích nữa, bởi vì cô ấy có thể cảm nhận được sự ghê tởm và trơ trẽn của anh ấy đối với mình.

Giải thích, còn có ích gì nữa chứ?

Trong lòng anh ấy, cô ấy chỉ là một kẻ dối trá, bán thân xác và tình cảm để lấy tiền, trong lòng anh ấy, cô ấy chả có gì khác với Tân Bá…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK