Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Nhiên cười nói: “Quê tôi ở Hồ Nam.”

Anh Hứa thử hỏi: “Vậy còn nhà họ Tư…”

Anh ta rất thích, cũng rất vừa lòng An Nhiên. Nhưng đàn ông lúc nào cũng thích có thêm điều kiện đi kèm, ví dụ như là nếu An Nhiên có thể tiếp nhận nhà họ Tư thì cuộc hôn nhân sẽ lý tưởng hơn nữa.

An Nhiên cảm thấy rất phản cảm.

Nhưng cô chỉ mỉm cười nói: “Thật ra thì tôi và nhà họ Tư không có quan hệ gì cả.”

Anh Hứa khó mà nói thêm gì.

An Nhiên nhân cơ hội nói rõ ràng với anh ta: “Cảm ơn anh Hứa coi trọng, nhưng mà tôi tạm thời không có ý định yêu đương kết hôn… Vậy nên tôi chỉ có thể cùng tổng giám đốc Hứa nói chuyện công việc, về phần chuyện khác thì thật sự không thích hợp.”

Mặt mày anh Hứa cứng đờ.

Anh ta bưng trà lên, từ từ uống, cả buổi mới nói: “Em không sợ ảnh hưởng đến huy động vốn khi từ chối tôi hả?”

An Nhiên lạnh nhạt đáp: “Tôi bán mạng cho Cố Thị, chứ không phải bán thân cho Cố Thị.”

Anh Hứa nghe hiểu.

Nói đến cùng thì anh ta vẫn không cam lòng, hỏi lại: “Vậy Hoắc Doãn Tư thì sao? Có phải là em còn thích anh ta không?”

An Nhiên không giải thích với anh ta, chỉ nói: “Đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan gì đến công việc.”

Cô vẫn cứ mang thái độ ung dung bình tĩnh.

Anh Hứa biết là không có tương lai. Tuy rằng anh ta cảm thấy mất mát, nhưng anh ta lại có thêm vài phần ấn tượng tốt về An Nhiên.

Cuối cùng, anh ta than nhẹ: “Xem như là chúng ta không có duyên phận.”

An Nhiên cười khẽ.

Anh Hứa bị từ chối, không còn tâm trạng ăn cơm, bỏ đi trước.

An Nhiên lại cảm thấy món ăn Hồ Nam ở đây không tệ, định ăn thêm một ít.

Lúc cô đang gọi phục vụ thêm món ăn cô thích, thì bên cạnh có thêm một người ngồi xuống.

Cô ngẩng đầu lên nhìn, thấy là Hoắc Doãn Tư.

Hoắc Doãn Tư không đi một mình, mà đi cùng bốn năm vị quản lý cấp cao, nhưng chỉ có một mình anh ngồi xuống.

Anh nhìn An Nhiên: “Hẹn hò với anh Hứa hả?”

An Nhiên nhìn xung quanh, một lúc lâu mới từ từ trả lời: “Hoắc Doãn Tư, anh phái người theo dõi em hả?”

Hoắc Doãn Tư cười khẽ: “Anh không biến thái như vậy, chỉ là trùng hợp gặp nhau thôi… Tổng giám đốc Hứa rất thích khoe chuyện, mới sáng sớm đã gọi điện thoại cho bố mẹ anh, nói là em có hẹn đi ăn cơm với con trai ông ta, anh có muốn không biết cũng khó.”

An Nhiên muốn nổi giận cũng không nổi giận được.

Cô định bỏ đi, nhưng lại bị người ta giữ cánh tay lại.

Hoắc Doãn Tư trông khá vui vẻ, bảo đám người đứng sau đều ngồi xuống, rồi nói: “Ăn cơm ở đây đi, tổng giám đốc An mời khách.”

Người có ánh mắt đã bắt đầu phụ họa.

“Nghe người ta nói món ăn Hồ Nam ở đây rất chính gốc, đã muốn ăn lâu rồi.”

“Đúng vậy, nhờ phúc của tổng giám đốc An.”

Hoắc Doãn Tư rất kén ăn. Anh gọi phục vụ dọn hết món ăn thừa, rồi gọi thêm món ăn mới.

An Nhiên cảm thấy anh rất không biết xấu hổ.

Cô rút hai nghìn tệ từ trong ví ra: “Đây là tiền thanh toán! Tôi đi trước, không tiếp anh được!”

Thấy cô muốn đi, Hoắc Doãn Tư cũng không ngăn cản.

Anh chỉ là rất dịu dàng mà nói: “Tối nay anh đi thăm Lâm Hi. Bữa trưa ăn món cay, em bảo thím Lâm bữa tối nấu thanh đạm chút.”

An Nhiên càng cảm thấy anh không biết xấu hổ. Anh coi nhà cô như nhà mình đây mà!

Nghe anh nói vậy, cô cố ý kéo dài công việc đến hơn tám giờ tối mới về. Cô vốn tưởng rằng Hoắc Doãn Tư còn ở nhà cô, nhưng khi mở cửa đi vào, trong nhà chỉ có thím Lâm, Lâm Hi và Nữu Nữu.

An Nhiên đứng ở cửa nhìn xung quanh.

Thím Lâm hỏi: “Nhìn cái gì vậy? Ăn cơm chưa? Thím có để cơm lại cho con.”

An Nhiên lắc đầu: “Con ăn ở công ty rồi. Thím Lâm… Hoắc Doãn Tư có đến đây không?”

Thím Lâm ngạc nhiên nói: “Không có, sáng nay ngài Hoắc còn gọi điện thoại đến nói là chiều nay phải bay đi công tác một tuần… Sao vậy, ngay cả Lâm Hi cũng biết chuyện này mà con không biết hả? Cái đám đàn ông kia không coi ra gì, không biết báo cho người ta một tiếng gì cả.”

Thím Lâm lải nhải cả buổi.

An Nhiên khó mà nói mình bị người ta chơi. Cô vào nhà thay đồ, chơi một lát với hai đứa nhỏ.

Cho đến đêm khuya vắng lặng, cô thật sự vẫn còn rất tức giận, gửi tin nhắn Zalo cho Hoắc Doãn Tư: Chơi vui không?

Khoảng năm phút sau, cô trừng điện thoại sắp thủng luôn, Hoắc Doãn Tư mới trả lời tin nhắn: Chơi trên giường vui hơn!

An Nhiên vừa xấu hổ vừa tức giận. Mấy năm trôi qua, Hoắc Doãn Tư trở nên mặt dày mày dạn thật đấy.

Cô ném điện thoại sang một bên để đi tắm. Lúc cô đi ra, anh đã gửi thêm một tin nhắn, chỉ có vài chữ đơn giản: Nhớ anh rồi phải không?

Nhàm chán!

An Nhiên mặc kệ anh ta!

Hôm sau, cô đi công ty, thư ký báo cáo công việc xong thì hỏi: “Tổng giám đốc An Nhiên, có cần hẹn trước với tổng giám đốc Hứa hay không?”

An Nhiên dựa người sát vào ghế da, xoay nhẹ qua lại vài cái, nói: “Tạm thời không cần. Hiện giờ ông ta đang nổi nóng, sẽ không đầu tư vào công ty chúng ta đâu. Thế này đi, cô đi điều tra các dự án đang trao đổi với Liên Sang trong thời gian qua, xem chúng ta có đối thủ cạnh tranh mạnh nào không.”

Cô nghĩ nghĩ rồi nói: “Nếu có thì chúng ta phải đi tìm nhà đầu tư khác rồi.”

Thư ký gật đầu đi ra ngoài.

Chờ thư ký đi rồi, An Nhiên cầm tư liệu lên xem vài lần.

Cô chợt nhớ đến lời nói của Hoắc Doãn Tư. Anh nói anh có thể đầu tư. Anh nói không có kẻ thù vĩnh viễn. Cô thừa nhận đề nghị của anh rất hấp dẫn. Cô chỉ cần gật đầu là được rồi.

Nhưng cô nghĩ lại, vẫn cảm thấy không được.

Hiện giờ cô đang ngồi ở vị trí tổng giám đốc, kí được với tổng giám đốc Hứa mới là bản lĩnh của cô, mới có thể khiến người khác thật lòng khâm phục. Bảo cô đi dựa vào Hoắc Doãn Tư, thì có là cái gì chứ?

Tổng giám đốc Hứa làm lơ An Nhiên.

An Nhiên cũng làm lơ tổng giám đốc Hứa.

Cuối cùng có một ngày, bọn họ gặp nhau tại sân golf trong một câu lạc bộ tư nhân… là ngẫu nhiên gặp mặt, trùng hợp là có Tư Văn Hùng ở đây.

An Nhiên coi như không thấy anh ta. Cô đi lên chào hỏi tổng giám đốc Hứa.

Tổng giám đốc Hứa cười ha ha, nụ cười mang ý sắc bén: “Tổng giám đốc An Nhiên, đã lâu không gặp.”

An Nhiên cũng mỉm cười: “Cố tình mời gặp không bằng ngẫu nhiên gặp được. Tổng giám đốc Hứa, đã lâu không gặp.”

Tổng giám đốc Hứa đánh ra một gậy vào quả cầu trắng: “Cô bé này nói khách sáo hay thật đấy… Con trai tôi bị cô từ chối, về nhà không muốn ăn uống mấy ngày liền. Tổng giám đốc An, cô nói phải làm sao đây?”

An Nhiên cười khẽ: “Thì tôi đến đây xin lỗi tổng giám đốc Hứa đây mà.”

Cô gật nhẹ đầu một cái, thư ký liền đưa hợp đồng dự án lại. Một loạt lời nói việc làm khiến tổng giám đốc Hứa mở rộng tầm mắt.

Ông ta cười lạnh nói: “Hình như tôi còn chưa đồng ý đầu tư mà?”

An Nhiên rũ mắt, rồi ngước mắt lên, nói nhỏ: “Đầu tư hay không là tự do của tổng giám đốc Hứa… Nhưng mà hôm nay tôi rất chân thành đến đây, nói đúng hơn là đến đây với tâm trạng bi thảm. Tổng giám đốc Hứa cũng biết ân oán của tôi và nhà họ Hoắc mà, nếu tổng giám đốc Hứa không đầu tư thì tôi đại khái là cùng đường rồi, hoặc là xin lỗi tổng giám đốc Cố chúng tôi, hoặc là bỏ qua mặt mũi đi hợp tác với Hoắc Thị.”

Tổng giám đốc Hứa nheo mắt lại.

An Nhiên tiếp tục nói: “Tôi nghĩ nếu tôi chịu thua Hoắc Thị, thì tôi sẽ có được nhiều hơn một vụ huy động vốn lần này, và có thêm một vài dự án khác nữa, ví dụ như là nguồn năng lượng mới rất nổi tiếng mấy năm nay, một dự án mà Hoắc Thị luôn hợp tác với tổng giám đốc Hứa. Tổng giám đốc Hứa, tổng giám đốc Cố vẫn luôn dạy tôi rằng làm ăn trên thương trường phải để lại một lối thoát, ông cảm thấy đúng không?”

Tổng giám đốc Hứa rất tức giận, muốn gọi điện thoại cho Ôn Noãn hỏi cho ra lẽ.

Ông ta cầm điện thoại lên…

Thư ký của An Nhiên rất căng thẳng, sợ ông ta thật sự gọi điện thoại đi, vậy thì trò hay của tổng giám đốc An Nhiên sẽ diễn không xong, còn bị người ta cười nhạo nữa.

Còn An Nhiên lại rất bình tĩnh, mỉm cười nói: “Tổng giám đốc Hứa cứ gọi đi.”

Cô đang đánh cược, cược rằng tổng giám đốc Hứa là một người coi trọng mặt mũi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK