Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường đi, Hoắc Tây uống thuốc cầm máu.

Miệng vết thương nhìn có vẻ rất ghê, nhưng thật ra không quá nghiêm trọng, khi về đến nhà máu đã ngừng chảy.

Biệt thự nhà họ Hoắc rất yên tĩnh.

Hoắc Minh ngồi trên sô pha trong phòng khách tầng một, đọc tạp chí tài chính và kinh tế, nhưng nhìn dáng vẻ thờ ơ của ông, rõ ràng là đọc không vào.

Hoắc Tây đi từ sảnh vào, Hoắc Minh ngước mắt nhìn cô, ánh mắt dừng lại trên cổ tay của cô.

“Sao lại thành thế này?”

Giọng nói của người làm bố điềm đạm, gọi Hoặc Tây qua đó, mặc dù cô đã là mẹ của ba đứa trẻ từ lâu, nhưng trong lòng Hoắc Minh, cô vẫn là cô bé nửa đêm bò vào lòng ông đòi nghe truyện cổ tích.

Hoắc Tây nhẹ nhàng lắc đầu: “Bố, con không sao.”

“Còn nói không sao! Bao nhiêu suy nghĩ viết hết lên mặt con rồi... Có phải con đã biết chuyện của Sùng Quang rồi không?”

Hoặc Tây khế chớp mắt, vẻ mặt hơi mờ mịt.

Hoắc Minh cũng không ép cô.

Ông đứng dậy lấy hộp thuốc tới, bôi thuốc rồi băng bó vết thương cho Hoắc Tây. Hoắc Tây nói không cần nhưng bố cô đã giữ cô lại: “Trật tự nào.”

Hai người vừa băng bó vừa nói chuyện, Hoắc Minh hỏi: “Con đã biết chuyện này rồi, vậy bây giờ con định làm thế nào? Vì báo đáp cậu ta mà dày vò chính bản thân mình sao? Hoắc Tây, bố biết con lớn lên với cậu ta từ nhỏ, duyên phận này không thể nói cắt đứt là cắt đứt được, hơn nữa cậu ta còn hi sinh một chân của mình, thế nhưng bố càng hi vọng con có thể nghe theo trái tim mình, nếu con muốn báo đáp cậu ta, chúng ta có trăm phương ngàn cách để báo đáp, nhưng trên đời này điều con không được phép nhất chính là lấy tình cảm và hôn nhân để báo đáp.”

Những điều ông nói, đương nhiên Hoắc Tây cũng biết.

Cô im lặng nghe xong, trầm mặc rất lâu.

Cuối cùng, cô nhẹ nhàng nói: “Bố, con không biết lần này con bất chấp tất cả sẽ nhận được kết quả gì, nhưng con biết nếu con không làm, con sẽ hối hận cả đời. Với cả, con cũng sẽ không cho phép anh ấy trốn tránh nữa”

Cô có thể nhận ra Trương Sùng Quang vẫn còn tình cảm với mình, chỉ là anh quá kiêu ngạo.

Sợ cô ghét bỏ anh, thương hại anh.

Mà tình cảm của cô đối với Trương Sùng Quang chưa bao giờ là thương hại và báo đáp.

Nếu nhất định phải tìm một đáp án, có lẽ đau lòng còn đúng hơn một chút.

Hoắc Tây như vậy, Hoắc Minh cũng không ngăn cản. Sau vụ tai nạn xe kia, ông biết Trương Sùng Quang sẽ không còn làm tổn thương Hoắc Tây nữa. Duyên phận sau này của hai người họ, phải dựa vào chính bản thân họ thôi.

Đàn ông chính là người hiểu đàn ông nhất, Hoắc Minh đoán, hiện giờ Hoắc Tây đã thay đổi thái độ, chưa chắc Sùng Quang đã đồng ý, anh là người kiêu ngạo đến vậy.

Băng bó xong, Hoắc Tây lên lầu.

Hoắc Minh đang định bảo người giúp việc thêm nước trà, vừa ngước mắt lên đã thấy Ôn Noãn đang đứng ở lối vào, ông nhẹ giọng hỏi: “Sao lại bất ngờ trở về?”

Sau đó lại hỏi một câu: “Em đều nghe thấy hết rồi?”

Ôn Noãn ừ một tiếng, đi vào phòng khách, ngẩng đầu nhìn lên phía trên tầng.

Hoắc Minh và bà đã làm vợ chồng với nhau mấy chục năm, sao có thể không biết bà đang suy nghĩ gì, đơn giản chỉ là lo lắng cho Hoắc Tây.

Ông đưa tay ôm lấy vợ mình, dịu dàng nói: “Hai đứa nó đều là người từng có tổn thương trong lòng, cho chúng một cơ hội chữa trị nó đi! Anh nghĩ, trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, hẳn là chúng đều đã thành thục trong việc xử lý chuyện tình cảm.

"

Ôn Noãn im lặng rất lâu, sau đó mới nói: “Vậy người sống cùng với Hoắc Tây trước đây là nói dối chúng ta sao?”

Hoắc Minh: Bà xã ngốc nghếch của anh ơi, đến giờ em mới biết sao?

Ngày hôm sau, tâm trạng của Trương Sùng Quang không được tốt, liền không đến công ty mà chọn làm việc ở nhà.

Buổi chiều, anh tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa.

Có động tĩnh gì đó dưới tầng, nghe như tiếng vật nặng bị kéo trên mặt đất, hình như là dọn nhà?

Dọn nhà?

Hoắc Tây... cô tới đây?

Trương Sùng Quang lập tức đứng dậy, khoác áo ngủ lên, đỡ vách tường từ từ đi xuống tầng, thế nhưng anh không nhìn thấy Hoắc Tây mà chỉ nhìn thấy mấy thanh niên mặc đồng phục của công ty chuyển nhà, chuyển một đống hành lý to nhỏ vào phòng khách, vẻ mặt của người giúp việc rất khó xử, chỉ có thể đi loanh quanh.

Trương Sùng Quang đi xuống, cuối cùng chị Ngô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Chị nói: “Ông chủ, không biết sao những thứ này lại được gửi tới đây, tôi hỏi là ai gửi cũng không biết rõ quy định lắm, ngài xem phải xử lý thế nào?”

Trương Sùng Quang nhìn đống va li hành lý này, mặc dù rất khiêm tốn nhưng vẫn có thể nhận ra được đây toàn là hàng hiệu.

Không cần phải nói, những thứ này là Hoắc Tây gửi tới.

Cuối cùng thì cô muốn làm cái gì?

Trương Sùng Quang lấy ví từ chiếc cặp táp trên bàn trà ra, rút ra khoảng mười triệu, đưa cho nhân viên của công ty chuyển nhà: “Trả những thứ này về giúp tôi!”

Người làm thuê sao có thể không thích tiền?

Nhưng những người đó đều đã nhận được lợi ích từ Hoắc Tây, bọn họ không dám kiếm tiền từ cả hai bên, vì vậy bèn nói: “Anh Trương, chúng tôi không thể quyết định được chuyện này, cô Hoắc nói để những thứ này lại đây, nếu anh thấy không vừa ý có thể vứt đi. Bây giờ đồ đạc đều đã được chuyển đến hết, anh ký một chữ, chúng tôi cũng có thể cho người ta một câu trả lời thỏa đáng”

Trương Sùng Quang tức giận tới mức suýt chút nữa thì tắc thở.

Toàn bộ mánh khóe lưu manh kia của Hoắc Tây đều dùng để đối phó với anh đúng không!

Anh không tranh luận với những người này, nhận lấy bút ký xoẹt xoẹt mấy chữ, đợi tới khi người đã đi rồi anh mới gọi cho Hoắc Tây, thế nhưng đợi một lúc lâu cũng không có người nhận máy.

Một năm này, tính tình của Trương Sùng Quang cũng đã bị mài đi kha khá.

Thế nhưng lúc này, anh thực sự vô cùng tức giận.

Gọi đi gọi lại cho Hoắc Tây hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng đợi được đến khi cô nghe máy, giọng cô thản nhiên: “Có việc gì sao?”

Có việc gì sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK