Hai người đàn ông nhìn nhau chăm chú.
Trương Sùng Quang nhìn người đàn ông có ơn nặng như núi với mình. Anh vẫn nhớ rõ khi còn bé, Hoắc Minh vẫn còn trẻ tuối đẹp trai, bây giờ cũng sẽ vì con gái mà lòng như lửa đốt.
Anh không tài nào nói ra tình huống của Hoắc Tây.
Anh nghĩ Hoắc Minh cũng biết chuyện, chỉ là muốn anh bày tỏ lập trường, chẳng hạn như nói từ nay về sau anh sẽ không còn quan hệ gì với nhà họ Hoắc nữa, kết quả như vậy là quá nhẹ đối với anh. Trương Sùng Quang chỉ mới nhớ lại lúc Hoắc Tây nằm trong vũng máu, ngay cả bản thân anh cũng không thể tha thứ cho chính mình.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở.
Thật lâu sau, Trương Sùng Quang nhẹ nhàng quỳ xuống trước mặt Hoắc Minh. Trong lòng anh biết ngay cả tư cách quỳ gối ở nơi này cũng không có, Hoắc Tây là hòn ngọc quý trên tay Hoắc Minh, nhưng lại bị anh giày vò đến mức tự sát.
Vào lúc này, anh quên cả hô hấp, tim quên đập.
Giây phút này, anh thật sự đã thỏa hiệp.
Trương Sùng Quang đè giọng thật thấp: “Bố,
con sẽ cho Hoắc Tây và con của con công ty, tất cả tài sản của con. Con không cần gì cả, con cái cũng sẽ đế lại bên cạnh Hoắc Tây.”
“Hoắc Tây cần tiền à?”
“Gia đình đã thế này rồi, cần nhiều tiền như vậy làm gì? Sùng Quang… Đứa bé đó vừa chào đời sẽ không có một gia đình hoàn chỉnh, cậu nói xem người ngoài làm sao giải thích với con bé đây! Vì sao nó vừa sinh ra đã không có bổ, tại sao…”
Hoắc Minh cực kỳ kiềm chế.
Bây giờ ông rất ít hút thuốc, vì ôn Noãn không cho, nhưng lúc này ông rất muốn hút một điếu.
Ông lấy một điếu thuốc lá ra khỏi hộp, đế trên môi cúi đầu, ông quay lưng lại từ từ hút đế ốn định cảm xúc…
Một lúc lâu sau, ông thấp giọng nói: “Sùng Quang, cậu và Hoắc Tây không còn là vợ chồng từ lâu rồi, theo lý thì hành động của cậu phải bị ngồi tù mấy năm, nhưng nể mặt Miên Miên và Duệ Duệ, tôi giao lại quyền quyết định cho Hoắc Tây… Nhưng…”
Chỉ một đoạn văn mà mất một lúc lâu ông mới nói xong, có thể thấy ông đã phải cân nhắc kỹ
từng lời.
Một lúc lâu sau, Hoắc Minh mới nói tiếp: “Chỉ là sau này đừng tới nữa, đừng xuất hiện trước mặt Hoắc Tây, đừng tới nhà… Nếu cậu muốn thấy Miên Miên và Duệ Duệ có thể liên lạc với quản gia trong nhà, tôi sẽ sắp xếp. Sùng Quang, tôi lớn tuối rồi, không chịu nổi nỗi đau mất đi con gái… Một lần là đủ rồi!”
Trương Sùng Quang nghe vậy hoảng hốt.
Anh nắm chặt mấy ngón tay đang run rẩy, vì anh nghe hiếu ý của Hoắc Minh.
Đến tuổi này, ông mất đi con gái.
Là do Trương Sùng Quang anh!
Nỗi đau ập đến như thủy triều, cả người Trương Sùng Quang cứng đờ, lúc anh mở miệng nói chuyện thậm chí răng còn run cầm cập nhưng anh vẫn kiên trì nói. Anh nói được, sau này anh sẽ không xuất hiện trước mặt Hoắc Tây, không quấy fây cô và con. Anh ký thỏa thuận vĩnh viễn từ bỏ quyền nuôi con và giao cho nhà họ Hoắc.
Khi Trương Sùng Quang nói những lời này, Hoắc Minh vẫn luôn quay lưng.
Tuy nhiên, bóng lưng lại cô đơn đến thế.
Trương Sùng Quang ngửa đầu nhìn ông, nói nhỏ: “Bố, thật xin lỗi!”
Cơ thể Hoắc Minh hơi cứng lại, ông không
quay đầu, chỉ lấy thêm một điếu thuốc trong hộp ra… Ngón tay run rấy châm lửa.
Trương Sùng Quang vẫn nhìn ông chăm chú.
Anh hy vọng biết bao nhiêu, hy vọng rằng Hoắc Minh có thể lấy thắt lưng đánh anh thêm một trận, hoặc tát anh mấy cái, vừa la vừa hét… Nhưng không có, chỉ có sự tỉnh táo và đàm phán.
Sau đó, Hoắc Minh rời đi.
Trương Sùng Quang lại quỳ thật lâu, lâu đến mức đầu gối tê fân… Đến lúc chạng vạng tối, quản gia trong biệt thự đi tới tỏ vẻ khó xử: “Anh Trương, anh về đi!”
Trương Sùng Quang hỏi ông ấy: “Hoắc Tây đâu? Tôi muốn gặp cô ấy.”
Quản gia ngừng một chút, nhẹ giọng nói: “Anh vẫn nên về đi!”
Lúc Trương Sùng Quang bước ra khỏi nhà họ Hoắc, bên ngoài trời đã chạng vạng, trông thật thê lương.
Vốn dĩ anh đã đến bên cạnh xe là phải rời đi ngay, nhưng anh vẫn không nhịn được đi đến nơi lúc trước anh và Hoắc Tây trồng cây phong. Cái cây đó đã bị dời đi, bây giờ trên mảnh đất kia đã trồng một vườn uất kim hương.
Vào đông, lá cây đều khô.
Không biết quản gia xuất hiện từ chỗ nào,
nói nhỏ: “Là ý của bà chủ, bây giờ cũng do bà ấy tự tay quản lý.”
Cánh mũi Trương Sùng Quang cảm thấy chua xót.
Anh hỏi: “Dì ôn vẫn khỏe chứ?”
Quản gia nhỏ giọng thở dài: “Sao có thể tốt được, hơn nữa năm nay thật sự xé nát tim gan… Ôi, anh Trương, tôi nói chuyện này với anh làm gì chứ!”
Quản gia lắc đầu rời đi.
Giữa trời chiều, chỉ còn lại một mình Trương Sùng Quang đứng ở nơi đó. Anh chậm rãi ngồi xuống chạm vào lá cây khô héo kia… Anh nghĩ, năm sau nơi đây sẽ lại hoa tươi trải khắp mặt đất.
Nhưng cuối cùng anh không thể đến nhìn ngắm.
Trương Sùng Quang rời đi, lúc đến vội vàng, ngay cả áo khoác cũng không mang… Đế lộ bóng dáng đơn độc cô đơn. Lúc bàn tay nắm lấy cửa xe, gió lạnh rót vào miệng khiến anh không nhịn được ho khan vài tiếng.
Tiếu Trương Duệ đứng phía xa chăm chú nhìn anh.
Bên cạnh cậu bé là Tiếu Quang.
Cũng lâu rồi Trương Sùng Quang không gặp cậu bé, anh rất muốn ôm con, nhưng anh không
biết Duệ Duệ có bằng lòng để anh ôm không. Bố con nhìn nhau một lúc lâu, Duệ Duệ chạy ra, một lát sau Trương Sùng Quang nghe thấy tiếng khóc oa oa của con nít phát ra từ bụi cỏ.
Trương Sùng Quang buông tay nắm cửa xe ra.
Anh chậm rãi đi đến, bước chân rất nhẹ nhưng vẫn khiến Duệ Duệ nhận ra.
Nhóc con kiêu ngạo lập tức lau khô nước mắt, liếc anh một cái rồi dẫn Tiếu Quang đi.
Trương Sùng Quang đứng sau lưng, nhỏ giọng gọi cậu bé.
“Duệ Duệ!”
Tiểu Trương Duệ dừng lại, một lúc lâu mới quay đầu lại, vẻ mặt đứa nhỏ rất phức tạp, cậu bé hét vào mặt Trương Sùng Quang: “Mẹ giận thì bố dổ dành là được, tại sao bổ lại tìm những người phụ nữ khác? Tại sao bố lại bức ép mẹ thành như bây giờ. Mẹ không còn là mẹ lúc trước nữa, con hận bố.”
Nhóc con cực kỳ kiềm chế, hét xong rồi khóc òa.
Từ nhỏ đến lớn cậu bé luôn thích bố, nhưng vì sức nặng của bố trong lòng cậu bé nên càng không thể chấp nhận.
Trong lòng Trương Sùng Quang đau khổ đến
cực điểm.
Anh bước đến ngồi xốm xuống, ôm lấy Duệ Duệ. Duệ Duệ không chịu, khóc đòi anh buông ra.
Trương Sùng Quang không buông.
Anh ôm thân thế nhỏ bé của Duệ Duệ, ôm rất chặt, không ngừng nói: “Xin lỗi Duệ Duệ, thật sự xin lỗi!”
Duệ Duệ giãy giụa ởtrong lòng anh.
Nắm tay nhỏ của cậu bé đánh vào vai, vào người Trương Sùng Quang, đánh đến khi mệt mỏi, cậu bé dựa vào vai Trương Sùng Quang khóc lớn. Cậu bé nhỏ tuối không hiếu chuyện người lớn, cậu không hiếu rõ ràng lúc trước bố rất yêu mẹ, tại sao gia đình họ lại thành ra thế này…
Lúc Trương Sùng Quang rời đi, anh ngồi trong xe, yên lặng thất thần một lúc lâu.
Anh biết nơi này không chào đón anh.
Anh nên nhanh chóng rời khỏi.
Nhưng, nhưng bây giờ rời khỏi nơi này, từ nay về sau anh cũng không còn cách nào bước đến đây nữa, thậm chí muốn gặp mặt con cũng cần hẹn trước với người hầu. Nói cách khác cuối cùng anh và Hoắc Tây cũng đi đến hồi kết.
Tinh cảm của anh dành cho Hoắc Tây giống như cát mịn trong lòng bàn tay.
Nắm càng chặt, cát chảy càng nhanh.
Cô đã nói với anh, anh không giữ được cô, cho dù có thể thì giữ được bao lâu…
Một năm hay hai năm. Lúc ấy anh nói có thề giữ được bao lâu thì giữ bấy lâu, nhưng anh không ngờ có thế nhanh như vậy. Hoắc Tây sẽ dùng cách bi thảm như vậy đế nói cho anh biết cô chán ghét anh bao nhiêu, không bằng lòng ở lại bên cạnh anh.
Cuối cùng tất cả đã kết thúc.
Mặt Trương Sùng Quang đầy nước mắt, anh nhớ dáng vẻ Hoắc Tây khi còn bé. Năm đó cô mang cặp nhỏ được bố mẹ đưa đến trường, anh mang cặp cho cô, cô vui vẻ nhảy nhót.
Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt nhỏ trắng nõn xinh đẹp đến không tin nổi.
Mái tóc xoăn màu trà cũng vui vẻ nhảy tung tăng.
Rõ ràng anh chứng kiến mỗi giai đoạn trưởng thành của cô, rõ ràng anh yêu cô như thế, rõ ràng… họ từng hạnh phúc như thế.
Trương Sùng Quang nhìn về phía căn nhà lớn một lần cuối, phòng của Hoắc Tây sáng đèn.
Rốt cuộc anh không đi vào.
Ngày hôm sau, Trương Sùng Quang đưa đến một phần thỏa thuận, nội dung là từ bỏ quyền nuôi dưỡng ba đứa con.
Văn kiện này do thư ký Tần tự mình đưa tới, giao đến tay Hoắc Táy.
Thư ký Tần nhẹ nhàng đặt văn kiện xuống bàn trà nhỏ, cô ấy nhìn Hoắc Tây đứng trước cửa số sát đất. Cô ấy không nhịn được nhíu mày khi cảm thấy cô rất gầy, nghe nói mang thai nhưng sao lại gầy như thế này?
Thư ký Tân cân nhắc mở miệng: “Về phần tài sản, Tổng giám đốc Trương cũng đã có sắp xếp, sẽ không đế ba đứa bé…”
Hoắc Tây thờ ơ mở miệng: “Có phần thỏa thuận này là được rồi! Thư ký Tần, cảm ơn cô đi chuyến này.”
Mũi thư ký Tần chua xót, cô ấy kìm nén lắm mới không nghẹn ngào, nói: “Nên làm thôi! Vậy tôi đi trước… Luật sư Hoắc, giữ gìn sức khỏe.”
Hoắc Tây cười nhẹ một tiếng: “Tôi biết rồi.”
Lúc thư ký Tần rời đi là An Nhiên tiễn, tối hôm qua cô ấy và Hoắc Doãn Tư luôn ở lại đây không hề rời đi. Cô ấy đưa thư ký Tần xuống lầu, lúc thư ký Tần muốn lên xe lại quay người nói nhỏ: “Làm phiền cô và Tổng giám đốc Hoắc rồi! Luật sư Hoắc… Đứa bé vẫn khỏe chứ?”
Thư ký Tần chỉ là cấp dưới, đương nhiên An
Nhiên sẽ không khó xử.
Nhưng thư ký Tần muốn hỏi điều gì thì cô ấy cũng sẽ không nói. Vào lúc mấu chốt chắc chắn cô ấy sẽ đứng về phía chồng mình, dù lúc trước Trương Sùng Quang cũng đổi xử khá tốt với cô ấy.
Thấy cô ấy khỏng nói, thư ký Tần khẽ thở dài, không hỏi nữa.
Cô ấy lên xe, trở về báo cáo lại Trương Sùng Quang.
An Nhiên đứng một lúc ở bãi đậu xe, quay đầu lại suýt nữa đụng phải Hoắc Doãn Tư, cô không nhịn được gọi anh ấy: “Doãn Tư.”
Hoắc Doãn Tư không nhìn nữa, hỏi: “Nói gì thế?”
An Nhiên kéo nhẹ cánh tay anh ấy, nói nhỏ: “Chính là hỏi chuyện của đứa nhỏ, em nghĩ có lẽ Sùng… Trương Sùng Quang muốn hỏi. Em không nói gì khiến thư ký Tần hơi thất vọng.”
Hoắc Doãn Tư ôm vai vợ, vừa đi về vừa nghe cô nói.
Anh ấy vẫn giữ im lặng.
An Nhiên dừng chân, sửa cổ áo giúp chồng, nói: “Sao anh không nói chuyện, còn muốn cùng Lục Thước đánh cậu ta một trận sao?”
Hoắc Doãn Tư nắm được tay cô, nắm trong
lòng bàn tay.
Một lúc lâu sau anh ấy mới khàn giọng nói: “Đánh cậu ta một trận thì có ích lợi gì! Lúc trước còn có chút tình cảm anh em, còn có thể đánh một trận, bây giờ không còn gì nữa. An Nhiên, tim người làm bằng máu thịt, việc đến bước này không ai dễ chịu. Sau này không qua lại nữa, ngoài Hoắc Tây là người khó chịu nhất, còn có bố của anh, em rảnh hãy dành thời gian cho bố nhiều hơn. Ông ấy thích trà em pha.”
An Nhiên nhẹ nhàng ôm eo anh ấy, khuôn mặt nhỏ khẽ tựa vào đầu vai anh.
Cò nói: “Em đột nhiên cảm thấy Tổng giám đốc Hoắc nhỏ bé của chúng ta đã trưởng thành, khác hẳn lúc trước.”
Hoắc Doãn Tư vỗ mông cô, cất giọng khàn khàn: “Anh nhỏ lúc nào hả?”
Mặt An Nhiên đỏ ửng, con người này thật là…
Buổi chiều, Hoắc Minh liền đuổi hai vợ chồng đi: “Các con người nên đi làm thì đi làm, nên chăm con thì chăm con. Hoắc Tây ở đây có bố và mẹ của con rồi, đừng ở nhà mất hồn mãi thê?’
Hoắc Doãn Tư cũng cảm thấy cả nhà vây quanh Hoắc Tây chưa chắc là chuyện tốt.
Như thế càng không thoát ra được.
Anh ấy suy nghĩ rồi nói: “Được thôi bố, trước
mắt con dẫn An Nhiên đi, hai ngày nữa sẽ về, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho con hoặc An Nhiên.”
Hoắc Minh nhìn họ thương yêu nhau mà tâm trạng thật sự được an ủi một chút.
Đứa trẻ Hoắc Doãn Tư này dù kiêu ngạo một chút nhưng anh ấy luôn cam chịu phần thiệt hơn, anh ấy thích gì thì sẽ luôn nhượng bộ. Từ nhỏ đứa trẻ này đã biết mình muốn gì, nên về mặt tình cảm cũng không vòng vèo quanh co, dùng hai đứa nhỏ chinh phục được An Nhiên, so ra còn mạnh hơn ông năm đó.
Tiễn vợ chồng Hoắc Doãn Tư xong.
Hoắc Minh đi đến lầu hai, gõ cửa phòng ngủ Hoắc Tây, đi vào.
Ôn Noãn đang nói chuyện cùng cô, nhìn thấy Hoắc Minh vào thì nói: “Hoắc Tây nói muốn đi làm. Minh à, anh khuyên con, sức khỏe nó suy yếu như vậy cần phải tĩnh dưỡng.”
Hoắc Minh chậm rãi đóng cửa lại, ánh mắt rơi xuống đơn thỏa thuận trên bàn trà nhỏ, không hỏi cũng đoán được đó là cái gì, ông lập tức mỉm cười với vợ: “Con của chúng ta mà em không hiểu nữa sao, sức khỏe suy yếu thì trước mắt không nhận bản án, còn giải quyết công việc ở văn phòng thì… Người bận rộn mới không suy nghĩ những chuyện khác. Hoắc Tây, bổ ủng hộ con.”
ôn Noãn bó tay với hai bố con họ.
Sắc môi Hoắc Tây nhợt nhạt: “Cảm on bố!”
Hoắc Minh xoa đôi bàn tay, nói: “Đi làm cũng rất tốt! Vợ chồng Doãn Tư cũng mới cũng bị bố đuổi đi, nhưng lề Giáng Sinh phải nghỉ ngơi, cả nhà quây quần náo nhiệt một chút… Nói đến mới nhớ, hai ba năm nay nhà chúng ta chưa từng đón Giáng Sinh, mẹ con bảo bổ già rồi không lãng mạn.”
Ông lại mỉm cười: “Bố vẫn chơi được mấy trò của người trẻ tuổi các con đấy.”
Ôn Noãn vừa bực mình vừa buồn cười.
Họ trở về phòng ngủ, Hoắc Minh không còn tâm trạng đùa nữa, ông nhẹ nhàng kéo vợ vào lòng… Ông thấp giọng nói: “Mấy ngày này em mệt mỏi rồi. õn Noãn, anh biết em chắc chắn trách anh không thương con gái, nhưng từ nhỏ tính cách của đứa trẻ Hoắc Tây này đã mạnh mẽ, nếu em thật sự nhốt nó trong nhà, phục vụ nó giống như bệnh nhân thì mới là hủy hoại nó. Có chúng ta ở đây… Không có chuyện gì đâu! Qua một tuần nữa đế nó đi làm sinh hoạt bình thường, ôn Noãn, có những tổn thương chỉ có thời gian mới có thể chữa lành.”
Ồn Noãn khẽ tựa vào đầu vai ông, không nói gì-
Một tuần sau, Hoắc Tây đã trở lại cuộc sống bình thường, sức khỏe cô yếu nên đi làm có tài xế đưa đón.
Cũng không mệt mỏi, một ngày làm việc đúng sáu tiếng.
Rảnh thì đi đón con.
Đêm trước Giáng Sinh, Hoắc Tây hẹn gặp khách bàn một vụ án tại một nhà hàng Ý. Cô mặc một bộ váy vào đêm đông, bên ngoài khoác áo khoác kiểu u màu nâu nhạt, tóc dài tới eo, chỉ nhìn bóng lưng thôi đã thấy rất đẹp.
Sau khi ăn một bữa cơm, việc hợp tác đã được quyết định.
Hoắc Tây đứng dậy mặc áo khoác vào, chào tạm biệt người ta, lúc đi ra ngoài gió lạnh thấy xương, may mà xe đậu ngay cửa nhà hàng. Lái xe thấy cô đi ra lập tức xuống xe mở cửa.
Hoắc Tây đang muốn lên xe, phía sau truyền đến giọng nói.
“Hoắc Tây!”
Giọng nói này… Cơ thể Hoắc Tây hơi cứng đờ, cô chậm rãi quay người lại.
Gió đêm thối mạnh, cô nhìn thấy Trương Sùng Quang.
Ánh đèn neon giăng khắp trời, khuôn mặt hai người như bị bao phủ trong lớp kính mờ ảo, vẻ
đẹp hư hư thực thực bị một nhát liền phá vỡ…
Trước kia khi cô rời khỏi Melbourne, vội vàng chưa kịp chuẩn bị.
Hai người cũng không nói lấy một câu hẹn gặp lại. Bây giờ, cả hai lại nhanh chóng gặp lại tại thành phố B mà chưa kịp chuẩn bị.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK