Hoắc Tây mở cửa xe, gần như là loạng choạng chạy đến.
Chiếc xe RV màu đen đắt đỏ,tỏa ra ánh sáng xa hoa dưới ánh trăng, vững vàng dừng ở nơi đó, chỉ có đầu xe và thân xe bị xước nhẹ, biến sổ xe 777 phía trước như được lau chùi cấn thận.
Trương Sùng Quang đặc biệt chụp chiếc biến số kia lại.
Ngón tay của Hoắc Tây run rẩy, cô vuốt ve thân xe, cấn thận chạm từng chút một.
Người giúp việc trong nhà bất ngờ, hơn nửa đêm tất cả đều đứng nhìn bà chủ cũ chạm vào chiếc xe kia bằng đôi tay run rấy, ánh trăng chiếu lên gương mặt của cô, rọi sáng khóe mắt ngấn lệ.
Hoắc Tây cẩn thận vuốt ve, cô khẳng định chiếc xe này chính là chiếc xe trước kia, bởi vì Trương Sùng Quang không biết Miên Miên đã lén vẽ một chiếc hình đầu con mèo ở phía sau cốp xe.
Giờ đây, thứ đồ mà trẻ con thích thú, vẫn được khắc ở đây.
Hoắc Tây vừa khóc vừa cười.
Người giúp việc không dám quấy rầy cô, đều yên lặng đứng bên cạnh. Cho đến khi Hoắc Tây
bình tĩnh lại, có người nói: “Ngày xảy ra tai nạn xe cộ, xe được đưa đến tiệm sửa chữa, tầm nửa ngày thì được trả lại, ông chủ cũng không có thời gian đi xem như thế nào bởi vì phải đi công tác ở nước ngoài, có lẽ tháng sau ngài ấy mới quay trở về.
Người nói chuyện là dì Triệu, người không thích nói dổi nhất trong nhà.
Hoắc Tây nghĩ mà hoảng, bà ấy nói nhanh như thế thì chắc chắn không phải nói dối. Trương Sùng Quang thật sự đi nước ngoài, và vụ tai nạn xe cộ ấy không nghiêm trọng đến như vậy.
Cơn ác mộng những ngày qua, đều là ảo giác của cô.
Cô lùi ra phía sau, sải chán chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, người nhà họ Hoắc chạy tới, Hoắc Doãn Tư không nói gì về việc Hoắc Tây lái xe tốc độ cao giữa đêm khuya, cậu chỉ choàng chiếc áo khoác lên người cô vào đêm cuối thu, nhẹ nhàng ôm vai cô: “Đi thôi!”
Hoắc Tây gần như không nghe thấy gì, ừ một tiếng.
Trước khi lên xe, cô không kìm được mà quay đều lại, im lặng nhìn căn biệt thự mình từng sống mấy năm.
ở đây, cô và Trương Sùng Quang từng sống
một cuộc sống hạnh phúc.
ở đây, cô và Trương Sùng Quang từng lạnh nhạt với nhau.
ở đây, cô và anh sinh được hai đứa con thơ.
Nhưng cuối cùng, bọn họ vẫn chia tay, ai cũng đi theo con đường mà mình lựa chọn.
Có lẽ, về nước cùng anh là một sai lầm.
Có lẽ, đêm đó cô đi ra ngoài gặp một khách hàng nữ, khỏng nên bảo anh lái xe đưa cô ta trở về. Nếu không có cái đêm ây, có lẽ bọn họ lại lướt qua nhau thêm một lần nữa, anh ra nước ngoài, còn cô ở trong nước, trừ những lúc thi thoảng nhớ về anh thì có dâng lên một chút tiếc nuối, nhưng rồi mọi chuyện đều sẽ ổn cả thôi.
Thế nhưng, sau khi trải qua những chuyện này.
Dường như Hoắc Tây khó có thể tưởng tượng, nếu cuộc sống của cô không có sự tham dự của Trương Sùng Quang, sẽ trở tên hoang vắng và nhạt nhòa tới nhường nào.
Đã đến lúc phải nói lời tạm biệt.
Chào tạm biệt Trương Sùng Quang và tuổi thanh xuân của cô.
Lần này, là lời chào tạm biệt thật lòng.
Hoắc Tây ngồi trên xe của Hoắc Doãn Tư,
chiếc Rolls-Royce từ từ rời khỏi biệt thự, bỏ lại biệt thự sau lưng và quá khứ của họ. Rất nhanh sau đó, cô sẽ rời khỏi thành phố B, bắt đầu một cuộc sống mới.
Mà ngôi nhà bọn họ từng chung sống, sẽ mãi mãi ở lại đây.
Trăng đã lên cao.
Biệt thự đắm chìm trong ánh trăng rực rỡ lạnh lẽo, dàn xe xa hoa đậu trước sân, tất cả đều là những chiếc mà ngày thường Trương Sùng Quang thích lái, mỗi một chiếc đều nổi tiếng và đắt đỏ.
Chỉ có ở sân sau vắng bóng người qua, có một chiếc xe nát tan tành, không thể nhìn ra hình dáng, nó bị vứt ở một góc, vết máu loang lố.
Phần đầu xe gần như bị dập nát.
Thân xe chỉ còn hơn một nửa.
Như xác thịt bị tốn thương, như đời người bị phá hủy hoàn toàn.
Chỉ là nó bị chủ nhân giấu ở trong một góc, có lẽ vĩnh viễn sẽ không thể thấy ánh mặt trời.
Một tháng sau, Hoắc Tây đưa Tiểu Hoắc Tinh đến Vancouver.
Ôn Noãn và Hoắc Kiều đi cùng cô.
Trong khoảng thời gian đi du lịch, cô sẽ đi gặp bác sĩ tâm lý, cô cũng theo dõi tin tức trong nước… Thi thoảng báo đài trong nước sẽ đưa một ít tin vắn về tình ái của Trương Sùng Quang.
Ví dụ như anh và một ngôi sao nữ cùng tham dự một buổi lễ long trọng, rồi lại ăn cơm với danh viện nào đó.
Thỉnh thoảng anh cũng gọi điện cho cô, hỏi cô về tình hình của Tiếu Hoắc Tinh. Sau này, Hoắc Tây cẩn thận suy nghĩ, cứ tám giờ thứ sáu hàng tuần, anh sẽ gọi điện tới.
Tần suất gọi điện mỗi tuần một lần như vậy, Hoắc Tây không truy cứu nguyên nhân đến cùng.
Có lẽ sau khi buông tay, như vậy cũng rất tốt, không ai quấy rầy cuộc sống của đối phương.
Hoắc Tây tốt lên từng ngày.
Nửa năm sau, cô đưa Tiểu Hoắc Tinh trở về thành phố B, ôn Noãn và Hoắc Kiều về trước một tuần nên chỉ có Hoắc Tây và Tiểu Hoắc Tinh ra ngoài, hơn nữa cô lặng lẽ quay trở về mà không thông báo với bất kỳ ai.
Nửa năm rồi, cô và Trương Sùng Quang chỉ liên lạc với nhau vì con của hai người.
Bởi vậy, cô không hề nghĩ sẽ gặp lại anh sớm như vậy.
Cửa ra sân bay.
Hoắc Tây cầm hành lý, đấy Tiểu Hoắc Tinh hơn tám tháng tuối ra khỏi sảnh tiếp tân. Cô đã gọi xe, tài xế đang chờ cô ở bãi đỗ xe.
“Cô Hoắc, tôi chờ cô ở đường P3.”
Hoắc Tây cầm điện thoại, mỉm cười bảo được rồi tắt điện thoại, nhưng một giây sau, ánh mắt của cô chợt khựng lại.
Cô nhìn thấy Trương Sùng Quang.
Đối diện đường cho xe đỗ có một chiếc RV màu đen đang đậu, Trương Sùng Quang nghiêng người nói chuyện với người nào đó ở thân xe… Anh ngồi xe lăn.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt từ bên này, Trương Sùng Quang nhìn sang.
Một giây sau, ánh mắt sâu thẳm đông cứng.
Có lẽ do chưa chuẩn bị đã gặp nhau, cô và anh đều chưa sẵn sàng.
Hoắc Tây nhìn chân của anh.
Không biết đây có phải ảo giác của Hoắc Tây hay không, mà cô nghĩ cô thấy sự bối rối trong mắt Trương Sùng Quang trong nháy mắt. Nhưng tầm một, hai giây sau, anh đã bình tĩnh lại, trở về dáng vẻ sâu không lường được như mọi ngày.
Một lát sau, Trương Sùng Quang đứng dậy khỏi xe lăn.
Tiểu Hoắc Tinh thường trò chuyện qua video với anh nên đứa trẻ tám tháng tuối nhận ra bố. Cô bé vươn tay về phía bố, gọi: “Bố ơi… Bố ơi…”
Đôi mắt của Trương Sùng Quang như cười như không.
Hoắc Tây không túm đứa trẻ lại được, cô bế đứa nhóc qua, Tiểu Hoắc Tinh vừa đi qua đó cũng đế cho người ta ôm.
Người vốn đang nói chuyện với Trương Sùng Quang là giám đốc điều hành của công ty, cũng nhận ra Hoắc Tây, thấy tình huống như vậy thì gật đầu rồi lên một chiếc xe khác và rời đi, chỉ còn lại cặp vợ chồng cũ Hoắc Tây và Trương Sùng Quang.
Hoắc Tây đưa con cho anh.
Trương Sùng Quang vừa ôm lấy cô bé thì cơ thể lùi ra sau một chút, anh lập tức chổng tay lên thân xe.
Tiếu Hoắc Tinh rất hiếu động.
Trong nháy mắt, cô bé đã hôn mặt anh đầy nước miếng.
Trương Sùng Quang cũng thơm lại cô bé, ngửi thấy mùi sữa riêng trên người cô bé, gương mặt anh tuấn gầy guộc lộ vẻ xúc động. Bế cô bé được một hòi lâu, anh mới nói với Hoắc Tây bằng giọng điệu ôn hòa: “Sao đột nhiên em lại quay trở
về?”
Hoắc Tây cười nhạt: “Một số điểm ở Văn phòng Luật thay đối, đột nhiên tôi cũng muốn quay về.”
“Không đi nữa à?”
Hoắc Tây ừ một tiếng: “Chắc là vậy!”
Trương Sùng Quang ôm con không nỡ buông tay, lúc này Hoắc Táy phát hiện cơ thể của anh gần như dựa hẳn vào thân xe để chống đỡ trọng lượng cơ thế. Cô lại nhìn chiếc xe lăn, trong lòng có chút thắc mắc: “Chân của anh… Bị làm sao thế?”
Trương Sùng Quang cúi đầu theo tầm mắt của cô, cũng nhìn vài giây.
Sau đó anh im lặng ngắm cô thật kỹ: “Đầu năm ăn hải sản nên bị gút, sau này thì lúc tốt lúc xấu. Những lúc bệnh tái phát thì ngồi xe lăn thoải mái hơn! Không ngờ đã lâu chưa gặp, lúc em quay trở về lại đế em thấy dáng vẻ như thế này, khiến em chê cười ròi.”
Tài xế của anh cũng xuống xe, phụ họa cho anh: “Đúng vậy đúng vậy, tôi đã bảo Tổng Giám đổc Trương uống ít rượu thôi, đã đạt đến địa vị này rồi thì đâu cần liều mạng như vậy nữa, nhưng ngài ấy không nghe…”
Trương Sùng Quang cười nhạt một tiếng:
“Cất xe lăn hộ tôi.”
Lúc tài xế cất xe lăn, Trương Sùng Quang lại hôn nhẹ cục cưng trong lồng ngực, nói với Hoắc Tây: “Thật không may trưa nay tôi có một buối xã giao, không thể đưa hai mẹ con về. Hôm khác… Hôm khác tôi sẽ đón bọn nhỏ qua đây, nếu em thấy tiện.”
Anh nói khéo léo lại đúng mực, không có điều gì bất tiện cả.
Hoắc Tây cũng đáp khéo: “Được.”
Trương Sùng Quang đưa con lại cho cô, cũng không quên hôn thêm một cái.
Tuy Tiểu Hoắc Tinh còn nhỏ nhưng lại rất dính người, cô bé cực kỳ mất hứng khi bố thả mình xuống, cô bé nằm trong vòng tay mẹ thì không muốn đế ý tới anh nữa, nằm giận dổi.
Trương Sùng Quang vỗ cặp mông nho nhỏ của cô bé một cái: “Khá nóng tính nhỉ.”
Tiểu Hoắc Tinh vùi mặt xuống.
Bố chăm chú nhìn cô bé một hồi lâu rồi mới nói với Hoắc Tây: “Con bé rất đáng yêu, cũng được nuôi dưỡng tốt.”
Cặp vợ chồng cũ đã ly hôn, nói đến nhường này cũng đã tính là rất nhiều.
Hoắc Tây thấy anh bận việc, cũng nói lời tạm biệt, cô chỉ vào chiếc xe vừa đến bên cạnh: “Xe
của tôi đến rồi! Anh muốn gặp bọn nhỏ thì cứ gọi điện cho tôi.”
Ánh mắt của Trương Sùng Quang sâu thẳm.
Anh đánh mắt một cái, tài xế của anh lập tức chạy tới, giúp Hoắc Tây bỏ hành lý vào cốp sau, rồi đích thân đưa người lên xe. Trương Sùng Quang đứng bên thân xe nhìn từ đầu đến cuối, anh nhìn Hoắc Tây lên xe, nhìn xe của Hoắc Tây đi xa dần.
Lúc không thấy đáu nữa, ngón tay thon dài của anh lập tức víu chặt lấy thân xe, trán đổ mồ hôi lạnh.
Tài xe biết tình huống của anh, vội vã đi qua đỡ anh dậy, không kìm được mà lên tiếng oán trách: “Ngài cần gì phải cậy mạnh như vậy, cứ ngồi trên ghế là được rồi.”
Trương Sùng Quang vịn vào sức của tài xế để ngồi vào ghế sau.
Sau lưng cũng đố một tầng mồ hôi lạnh.
Ngoại trừ cơ thể đau đớn, thì lòng tự tôn của phái nam còn bị tốn thương. Anh không thế chịu đựng được việc dáng vẻ không hoàn mỹ của mình bị bại lộ trước mặt Hoắc Tây, anh sợ Hoắc Tây để lộ ánh mắt không thể tin nổi.
Một tên tàn phế không thế đi lại bình thường.
Trương Sùng Quang nhắm mắt, hơi ngước đầu lên, quai hàm hơi run rấy.
Tài xế biết anh đau tới nỗi không thể làm gì được, vội vã đưa hai viên thuốc giảm đau cho anh ngậm. Dù tác dụng không lớn lắm nhưng cũng xoa dịu tâm lý: “Vậy chúng ta về nhanh để tôi chườm nóng cho ngài một chút.”
Trường Sùng Quang hờ hững bảo không cần.
Tài xế không thế làm gì khác ngoài lái xe về biệt thự, đế anh nghỉ ngơi một chút.
Trong biệt thự lắp thang máy, Trương Sùng Quang thường đi lên đi xuống bằng xe lăn, một phương tiện tiết kiệm sức.
Nhưng hôm nay anh muốn tự đi bộ lên lầu.
Đi được bảy, tám mét bậc thang, cơ thế anh đã toát mồ hôi, đùi cũng đau nhức.
Cơn đau tràn ngập toàn thân anh, bào mòn sự sung sướng và xúc động khi gặp lại Hoắc Tây. Trong cơn đau, anh lại thuyết phục bản thân: Trương Sùng Quang, bây giờ mày có tư cách gì để theo đuổi cô ấy, mang lại hạnh phúc cho cô ấy?
Anh đứng dậy, đi tắm nước nóng.
Cơn đau hơi thuyên giảm.
Anh chống người trở về phòng ngủ, cơ thể chỉ mặc mỗi chiếc áo khoác tắm nằm giữa chiếc
giường lớn mềm mại.
Im lặng nằm một lúc, Trương Sùng Quang đột nhiên mở mắt.
Tay anh nhẹ nhàng kéo vạt áo tắm, vết thương dữ tợn lộ ra… Từng vết sẹo sâu chồng chất lên nhau, trông vừa đáng sợ vừa xấu xí, bắp đùi trái như được lắp ráp lại.
Anh vỗ nhẹ vết thương xấu xí đó.
Anh đang nghĩ gì ư?
Anh đang nghĩ, Hoắc Tây yêu những thứ đẹp đẽ, nếu cô ấy nhìn thấy nó… e rằng sẽ nhớ cả đời mất.
Anh đang nghĩ, vậy cả đời này đừng đế cô nhìn thấy.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK