Ôn Noãn nhìn một hồi nhưng không trả lời.
Cô biết, Hoắc Minh có mấy phần thích cô nhưng vẫn chưa đủ sâu đậm, trong lòng anh vẫn còn bóng dáng Kiều An, anh lại vi phạm điều cấm kỵ của cô nên ôn Noãn không thể nào không e dè.
Anh có được cô quá dễ dàng.
Hôn nhân, con cái, đều là tiền cược của anh.
Cô dọn dẹp sơ qua rồi ra khỏi phòng làm việc, chuấn bị đi đón Hoắc Tây.
Bó hoa Hoắc Minh tặng cũng không mang theo.
Đến lầu một, trong đại sảnh truyền đến tiếng ồn ào.
Mấy nhân viên bảo vệ đang ngăn cản không cho hai cô gái trẻ vào, nhưng hai người họ không ngừng đứng trước cửa la hét đòi gặp ồn Noãn.
Trợ lý Từ nhỏ giọng nói: “Tôi gọi người kéo đi rồi! Khó coi quá!”
Ôn Noãn đưa mắt nhìn sở Liên.
Cô ta cũng nhìn lại cô, hai người cách một đám đông đấu mẳt với nhau.
Lát sau, Ôn Noãn nhỏ giọng: “Dẩn cô ta đến phòng tiếp khách!”
Năm phút sau, sở Liên và bạn học Tiểu Ngải của cô ta bước vào phòng tiếp khách ở lầu một.
Bọn họ nhìn căn phòng to lớn sang trọng thì có hơi sợ sệt, nhất là cô gái tên Tiểu Ngải, cô ta kéo tay áo sở Liên, nhỏ giọng nói: “Hay là bỏ đi! Tớ thấy bà Hoắc không dễ chọc đâu!”
Sở Liên mấp máy môi…
Ôn Noãn ngồi trên sô pha, trợ lý Từ mang trà hoa đến cho cô.
Cô nhìn sở Liên chăm chú.
Chân còn chưa kịp lành hẳn, tay vẫn quấn băng gạc mà vẫn dám đến đây tranh đàn ông!
Ôn Noãn trợn mắt: Chắc là nghèo sắp điên rồi!
Sở Liên cũng nhìn ôn Noãn trước mặt: Xinh đẹp sang trọng, vóc dáng vô cùng đẹp!
Nhưng thế thì sao, mình trẻ hơn cô ta!
Sở Liên rất khí phách, không chịu ngồi xuống mà đặt một xấp tiền lên bàn trà nhỏ.
“Bà Hoắc, tôi đến để trả tiền!”
“Luật sư Hoắc ứng cho tôi ba trăm ngàn tiền thuốc men, dư ra sáu mươi ngàn, tôi nghĩ cần phải trả lại cho bà!”
Cô ta nói rất nhiều, ôn Noãn cứ ngồi uổng trà hoa, im lặng lắng nghe.
Ôn Noãn nhẹ nhàng buông ly xuống, cười khẽ: “Cô Sở tính nhầm rồi!”
Sở Liên ngơ ngác.
Ôn Noãn cầm xấp tiền lên đếm: “Không phải là cô nợ ba trăm ngàn sao? Tôi nhớ cô vừa nói chồng tôi ứng ba trăm ngàn tiền thuốc men cho cô mà!”
Sở Liên không ngờ cô lại tính toán chi li như thế.
Khí phách của cô ta nát tan, môi run run: “Bà Hoắc, đó là luật sư Hoắc ứng cho tôi, bà không có quyền đòi!”
Ôn Noãn cười.
“Thế à? Nhưng đó là tài sản chung của vợ chồng tòi!”
“Tôi có quyền đòi lại!”
“Lại nói, cô không đến đây sao tôi biết cần phải đòi trăm ngàn?… Bây giờtôi hỏi cô, hai người đã xảy ra quan hệ chưa?”
Đôi môi Sở Liên run rấy, không dám nói dối. Ôn Noãn khẽ ném xấp tiền trong tay xuống, cười nhạt: “Nếu các người đã xảy ra quan hệ thì tôi không lấy sổ tiền này, coi như là Hoắc Minh chơi gái một lần! Nhưng nếu hai người không làm gì thì ngại quá, xin cô sở trả hết số nợ ba trăm ngàn trong vòng một tháng!”
Sở Liên bị sỉ nhục triệt đế.
Bạn học cô ta thấy ôn Noãn nổi giận thì nhỏ giọng khuyên can: “Đã không cho cậu tới rồi! Cậu mau xin lỗi bà Hoắc đi, cô ấy sẽ không làm khó cậu!
Sở Liên ưỡn thẳng sống lưng, dứt khoát vò mẻ chẳng sợ sứt.
“Bà Hoắc, tôi thích luật sư Hoắc!”
“Tôi nghĩ luật sư Hoắc cũng không hẳn không có cảm giác gì với tôi, nếu không cũng không ở lại bệnh viện với tôi mấy ngày! Tôi biết bà khó chịu, nhưng tôi muốn nói là bà có ngăn cản cũng vô ích thôi!”
“Bà Hoắc, tôi không cần danh phận, tôi chỉ muốn ở bên cạnh luật sư Hoắc.”
“Không phải chút bao dung này bà cũng không làm được chứ?”
Trợ lý Từ nghe thấy mà hết hồn!
Cô gái này dữ ghê nha!
Trong đôi mắt ôn Noãn toàn là sự lạnh lẽo.
Sở Liên thật sự đã chạm vào mấu chốt của cô, không liên quan gì đến Hoắc Minh, chỉ đơn giản là ghê tởm cô ta.
Cô giương mắt nhìn một lúc rồi cười khẽ: “Tất nhiên là tôi sẽ bao dung! Từ giờ trở đi, tôi chẳng những không ghét cô sở mà còn phải đối xử thật tốt!”
Sở Liên ngơ ngác.
Ôn Noãn khẽ giơ tay.
Trợ lý Từ nhẹ nhàng hỏi: “Tống Giám đốc ôn có gì sai bảo!”
Giọng Ôn Noãn mềm nhẹ: “Chọn mấy vệ sĩ hàng đầu, từ hôm nay trở đi bảo vệ cô sở ngày đêm, bảo đảm không bị chút thương tích nào, đến khi trả lại hết ba trăm ngàn mới thôi!”
“Còn vị bạn học Tiểu Ngải này có thế…”
Ôn Noãn đứng dậy: “Đem thứ cô vừa ghi âm lại phản ánh với nhà trường không! Biết sai còn làm, có phải không thích hợp học tiếp không?”
Trợ lý Từ gật đầu: “Dạ, Tống Giám đổc ôn!”
Sở Liên sợ ngây người.
Cô ta không ngờ ôn Noãn lại trở mặt như vậy, dám đối xử với cô ta như vậy, không sợ làm luật sư Hoắc giận à?
ôn Noãn đã bỏ đi.
Sở Liên kéo cái chân tàn đuối theo đằng sau: “Bà Hoắc, bà không có quyền làm thế với tôi! Tình cảm của tôi với luật sư Hoắc làm sao thứ máu lạnh như bà hiểu được, bà thích anh ấy thật sao, không, bà chỉ thích anh ấy đưa tập đoàn Tây Á cho bà!”
Ôn Noãn dừng bước chán.
Giọng điệu lạnh như băng: “Sở Liên, tôi đã kiềm chế lắm rồi!”
Cô biến mất ngoài cửa.
Sở Liên đứng đó mất hồn mất vía, hôm nay cô ta đến chỉ định khiêu khích một chút, làm ôn Noãn ghê tởm, ly gián tình cảm vợ chồng của bọn họ.
Nhưng cô ta đã đánh giá thấp sức mạnh của quyền lực.
òn Noãn hoàn toàn không làm theo suy nghĩ của cô ta.
Sở Liên siết chặt nắm tay, cô ta không tin, không tin ôn Noãn có thế làm gì mình!
Lúc này, trợ lý Từ bước đến.
Cô ấy chỉ vào hai anh vệ sĩ cao to, khách sáo nói: “Cô Sở, từ hôm nay hai anh vệ sĩ này sẽ luôn đi theo cô, cho dù là ăn uống hay đi vệ sinh cũng sẽ theo sát bên cạnh, đảm bảo an toàn cho cô…
Xin cô hãy hợp tác, đừng phụ lòng ý tốt của Tổng Giám đốc Ôn nhà chúng tôi!”
Sở Liên giận điên lên…
Cô ta giơ tay muốn đập vỡ bình hoa.
“Cái bình hoa này là đồ cổ thời Thanh, trị giá hai triệu một trăm sáu mươi ngàn.” Trợ lý Từ tốt bụng nhắc nhở.
Mắt Sở Liên đỏ bừng, dùng chút kiêu ngạo còn sót lại nói: “Tôi không cần các người bảo vệ! Bà ta muổn theo dõi tôi, muốn đối phó tôi!”
Trợ lý Từ cười nhạt.
Cô ấy rất xem thường cô gái trước mặt, trông cũng tạm được nhưng không biết lấy tự tin đâu ra đế so kè với Tổng Giám đốc ôn, đúng, tập đoàn Táy Á là do luật sư Hoắc tặng Tổng Giám đốc ôn, nhưng Tổng Giám đốc ôn cũng phải quản lý được chứ.
Từ khi Tống Giám đốc ôn nhậm chức tới giờ, tập đoàn Tây Á không ngừng phát triển.
Tất cả cố đông đều hài lòng.
Trợ lý Từ móc bút ghi âm trong túi áo ra, cười: “Có vài lời để dành nói với giáo viên phụ trách của mình đi!”
Sở Liên giận đến biến sắc.
Cô ta ra khỏi Tây Á.
Người ngoài chỉ chỉ chỏ chỏ, sau lưng là hai vệ sĩ một bước không rời.
Tiếu Ngải đã khóc rồi…
Cô ta hối hận vì đã đắc tội ôn Noãn.
Sở Liên lấy điện thoại ra gọi cho Hoắc Minh liên tục, tiếc là đầu dây bên kia cứ báo bận, không thể gọi được.
Tiểu Ngải biết luật sư Hoắc đã chặn số sở Liên rồi.
Hoắc Minh đang ởthành phố H.
Anh đang ở tiệc mừng cạn ly cùng người khác, vốn nên hăng hái.
Trước đây anh rất hưởng thụ.
Nhưng hôm nay lại chẳng mấy hăng hái, anh nhắn tin nhưng ôn Noãn vẫn chưa trả lời.
Lúc anh nhận lời chúc mừng từ người ngoài không khỏi nghĩ đến ôn Noãn, nghĩ đến dáng vẻ cô ngồi đàn dương cầm đêm ấy.
Rõ ràng anh và cô trái ngược nhau, nhưng cô vẫn quyến rũ anh như thế, bởi vì cô là vợ anh sao?
Ngoại trừ xinh đẹp, anh biết còn có điều gì khác vô cùng quyến rũ anh, khiến anh muốn chiếm lấy làm của riêng.
Nửa tiếng sau, anh kết thúc tiệc mừng sớm.
Anh khéo léo từ chối ý tốt của thân chủ, tự lái xe về khách sạn. Chắc là vì lễ tình nhân nên đường phố rất nhộn nhịp, khắp nơi đều là tình nhân đang yêu đương.
Hoắc Minh lái chiếc Bentley màu trắng, thấy hơi lạc lõng.
Anh dừng xe ven đường, tựa vào cửa sổ hút thuốc, anh nghĩ anh điên rồi, anh muốn yêu đương…
Trước mặt có một người phụ nữ đang ôm một cô bé.
Quần áo rách rưới, hôi hám nghèo khố.
Mặt mũi hai mẹ con đau khố, trước mặt người mẹ có một cái chén, cầu xin người qua đường cho chút tiền đế đứa nhỏ mua bánh mì ăn… Đứa nhỏ kia đang bị bệnh!
Ban đầu Hoắc Minh không đế ý lắm.
Nhưng anh nhìn hồi lâu mới phát hiện ra mình quen hai mẹ con này.
Năm đó anh cãi thắng một vụ án kinh tế, bị cáo tàng gia bại sản, vừa ra khỏi cửa đã nhảy lầu, bỏ lại vợ và con gái…
Đã nhiều năm như thế, vậy mà lại thành ra thế này!
Nếu là trước đây, anh chắc chắn sẽ không quan tâm, nhưng anh nhìn bé gái kia lại nhớ đến
Hoắc Tây.
Hoắc Tây nhà anh là cành vàng lá ngọc.
Đứa trẻ bên vệ đường cũng từng là viên ngọc quý của nhà giàu như Hoắc Tây vậy.
Nếu trước đáy anh nương tay, kết cục của đứa trẻ kia liệu có khác đi không, có phải sẽ không nằm bên vệ đường, đến bệnh cũng phải bỏ qua…
Có phải sẽ không mất cha hay không?
Lúc anh tỉnh táo lại thì điếu thuốc đã cháy hết, một đoạn tàn tro dài rũ xuống.
Hoắc Minh mở cửa xe bước xuống.
Khi anh đứng trước mặt hai mẹ con, bọn họ ngước lên nhìn anh, trong đêm tối, toàn thân anh cao quý, sang trọng…
Người phụ nữ biết chiếc xe sau lưng anh.
Trước đây chồng cô cũng rất thích hãng này.
Hoắc Minh đặt bàn tay lên trán đứa trẻ, hơi nóng, anh đè giọng: “Tôi đưa hai người đến bệnh viện!”
Đứa trẻ mắt ngấn lệ.
Người phụ nữ dập đầu với anh…
Lòng Hoắc Minh cảm thấy ươn ướt, cô không nhận ra anh là vị luật sư năm đó.
Anh không nói nhiều, chỉ khom người ôm lấy đứa trẻ.
Người phụ nữ lo lắng bất an lên xe, nội thất quá sang trọng, tản ra mùi da thật nhàn nhạt càng làm cô ấy thêm bất an: “Chúng tôi ngồi xe buýt là được rồi!”
Hoắc Minh không nói gì, sờ nhẹ đầu đứa trẻ.
Mái tóc mềm mại y như Hoắc Tây.
Chiếc xe sang vụt nhanh qua phố phường phồn hoa, chớp mắt đã đến bệnh viện.
Đứa trẻ bị viêm phối.
May là không mấy nghiêm trọng, ở lại theo dõi một tuần là được.
Hoắc Minh sắp xếp phòng đơn cho hai người, còn mình thì ra ngoài một chuyến, đến khi quay lại thì xách một cái túi, cô bé vui vẻ gọi anh: “Chú.”
Anh bước đến sờ đầu cô bé: “Chú phải đi đây!”
Người phụ nữ ngàn ân vạn tạ.
Cô ấy tiễn người đàn ông sang quý ra cửa, hồi lâu sau mới quay lại phòng bệnh…
Hoắc Minh để lại trong túi.
Thức ăn nóng hối và bánh ngọt trẻ con thích nhất.
Năm trăm ngàn tiền mặt và chìa khóa một căn nhà rộng 80 mét vuông, anh đã sắp xếp người đến sang tên nhà!
Người phụ nữ nhìn thấy mấy thứ này, cò ấy đã trải đời nên tin rằng trên đời không có bữa trưa miễn phí. Cô ấy cấn thận nhớ lại người đàn ông là ai…
Người phụ nữ trong phòng bệnh khóc lớn, đứa trẻ bất an kéo tay cô ấy, hồi lâu sau người phụ nữ mới bình tĩnh lại, nhẹ nhàng ôm lấy đứa trẻ: “Đừng sợ, chú là người tốt!”
Hoắc Minh ra khỏi bệnh viện.
Ban đêm, anh lẳng lặng ngồi hút thuốc trên xe bên tai không hiểu sao lại văng vẳng mấy chữ…
Duyên phận vợ chồng cạn!
Anh hoảng hốt sợ hãi, nhắm mắt bình tĩnh lại, rất muốn gặp ôn Noãn…
Đêm đó, Hoắc Minh quay về thành phố B.
Nhà họ Hoắc rất náo nhiệt, nhưng ôn Noãn không có mặt, hỏi người giúp việc mới biết cô dẫn Hoắc Tây ra ngoài chơi lê.
Lễ Tình Nhân, dẫn con gái đi chơi…
Hoắc Minh ngồi trên xe, khẽ vuốt tay lái, suy đi nghĩ lại rồi đến nhà hàng Pháp.
Đêm đã khuya, lúc ôn Noãn mở cửa nhà hàng Pháp vẫn còn rất nhiều khách.
Ôn Noãn ngồi đánh đàn.
Dưới ánh đèn, da thịt cô trắng nõn như sứ, vô cùng tinh tế…
Dáng dấp cô là loại hạng nhất.
Cái váy dài phong cách Bohemian trên người cô vô cùng lẳng lơ nhưng lại rất có khí chất.
Tiếu Hoắc Tây ngồi thẳng tắp, tự hào nhìn mẹ mình.
Hoắc Minh cởi áo khoác ngồi đối diện Tiếu Hoắc Tây, ánh mắt đứa nhỏ dời sang anh, khẽ chớp chớp rồi nhào vào lòng anh, vui vẻ kêu: “Bố!”
Cơ thế nho nhỏ mềm mại khiến người ta yêu thích.
Hoắc Minh hôn một cái lên gương mặt non mềm, giọng đè nén: “Bố đến đón hai mẹ con!”
Tiểu Hoắc Tây ngồi trên đùi anh, đếm ngón tay: “Tối nay đã có bốn năm chú đến tán tỉnh mẹ ròi á!”
Hoắc Minh giương mắt nhìn.
Ôn Noãn còn đang đàn dương cầm, sườn mặt cô vô cùng dịu dàng…
Trong ánh mắt anh có sự yêu thích.
Anh cúi đầu nhỏ giọng nói với Hoắc Tây: “Mẹ kết hôn với bố rồi, không thể yêu đương với người khác nữa.”
Gương mặt nhỏ nhắn của Hoắc Tây nhăn lại.
Hồi lâu sau cô bé mới nói: “Con và Trương Sùng Quang còn chưa kết hôn, có phải cậu ấy có thể yêu đương với người khác không?”
Hoắc Minh cười yếu ớt: “Trên nguyên tắc thì là vậy!”
Tiếu Hoắc Tây: Vậy phải sớm kết hôn thôi!
Ôn Noãn đàn xong thì nhìn thấy Hoắc Minh, hơi ngạc nhiên.
Cô bước đến, cười nhạt: “Luật sư Hoắc, chúc mừng nha!… Không phải mai mới về sao?”
Hoắc Minh nhìn chằm chằm mặt cô.
Hồi lâu sau mới mở miệng: “Có hơi nhớ em nên về sớm!”
Trước giờ ở ngoài ôn Noãn luôn chừa mặt mũi cho anh, thế nên chỉ cười miễn cưỡng, ngay cả khi anh lấy quà từ túi áo ra đưa cho, cô cũng không từ chối.
Mở ra, là một đôi bông tai ngọc trai.
Mắt cô có hơi ướt, đã lâu như vậy, anh đã quên hết mọi chuyện nhưng thấm mỹ vẫn chẳng hề thay đổi…
Hoắc Minh chăm chú nhìn vẻ mặt cô, nhẹ giọng nói: “Anh thấy em thường xuyên đeo đôi bông tai kia! Nghe vú Trương nói em mất một chiếc, tìm rất lâu nên mua cho em thêm một đôi!”
“Cảm ơn!”
Hoắc Minh nắm tay cô, giọng mang theo vài phần dịu dàng: “Vậy em có thích không?”
Ôn Noãn cười nhạt với anh.
Cô đeo đôi bông tai ngọc trai lên…
Hoắc Minh không khỏi mất mác.
Ôn Noãn rõ ràng đang qua loa cho có, không muốn cho anh cơ hội, cô chỉ đang đóng vai bà Hoắc trước mặt người ngoài mà thôi…
Trở về xe.
Có Tiếu Hoắc Tây nên không thể nào nói vài lời giữa vợ chồng với nhau…
Anh chỉ nhân lúc đèn đỏ nhìn cô qua gương chiếu hậu.
Tối nay lúc ở thành phố H anh rất xúc động, trong một đêm như thế, anh muốn chia sẻ toàn bộ tâm trạng với vợ mình…
Xe dừng lại, ôm Hoắc Tây xuống trước.
Hoắc Minh khẽ vuốt tay lái, lẩm bẩm: “ôn Noãn, hôm nay là Lễ Tinh Nhân, chúng ta cùng nhau đi…”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK