Vẻ mặt Ôn Noãn ngơ ngác.
Hoäc Minh nhẹ nhàng nắm lấy vai cô, tự nhiên nói: "Sao em mang rượu đến quán cà phê vậy?"
Tâm trạng Ôn Noãn tốt lên một cách khó hiểu.
Cô không giấu anh, nhẹ nhàng n nên nói vài câu.”
'Tôi gặp người quen
Hoäc Minh dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cô, sau đó nhìn về phía 'người quer' đăng sau cô, thái độ ôn hòa: "Là Trường Khanh!"
So với vẻ hờ hững của anh, Cố Trường Khanh căng thẳng hơn nhiều.
Hản không phải kẻ ngốc, hẳn có thể nhìn ra Hoäc Minh rất không thích hắn, không chỉ vì Minh Châu mà có lẽ còn vì Ôn Noãn!
Hai người đàn ông nhìn nhau, trong không khí tóe lên tia lửa.
Ôn Noãn nhẹ nhàng nắm lấy tay Hoắc Minh, nhỏ giọng nói: "Chúng ta về thôi!"
Hoäc Minh thu lại ánh mắt, gật đầu.
Nhưng đúng lúc này, bà Cố bước ra khỏi quán cà phê, nhiệt tình chào hỏi: "Thì ra là Hoäc Minh!"
Hình như bà ta mới biết Ôn Noãn và anh quen nhau, ngạc nhiên nói: "Ôn Noãn, sao cháu lại đi cùng Hoắc Minh? Trước đây không phải cháu với Thường Khanh nhà bác có… "
Bà ta đột nhiên ngừng lại, muốn nói nhưng lại do dự.
Hiệu quả này thật đỉnh, nếu là người đàn ông bình thường thì có lẽ sẽ tức giận với Ôn Noãn rồi, nhưng Hoäc Minh là ai? Sao anh có thể bị lay chuyển bởi một người phụ nữ đầy mưu mô như thế?
Anh đưa túi đựng laptop cho Ôn Noãn, móc một bao thuốc lá từ túi áo ra.
Anh vừa châm thuốc vừa thản nhiên nói: "Trường Khanh từng yêu đương rồi sao? Sao cháu lại nghe Minh Châu nói Cố Trường Khanh và con bé là mối tình đầu?"
Hả?
Bà Cố nhìn con trai mình với vẻ mặt không tự nhiên. Sau đó bà ta vội vàng bug thêm cho con trai mình: 'Ý tôi là bố của Ôn Noãn là chuyên gia kế toán cao cấp của tập đoàn Cố Thị."
"Thật sao?" Hoäc Minh chậm rãi thổi ra một làn khói rồi đưa tay phủ Cháu còn tưởng Trường Khanh từng bỏ rơi Ôn Noãn, là kẻ bạc tình bạc nghĩa chứI"
Gương mặt bà Cố đã sắp không khống chế được nữa.
Lúc này Cố Trường Khanh nhẹ giọng nói: "Anh nghĩ nhiều rồi! Em và cô Ôn chưa từng có gì, sau này cũng vậy."
Hoắc Minh mỉm cười.
Anh lấy tay đang cầm điếu thuốc xoa tóc Ôn Noãn: "Như vậy thì tôi yên tâm rồi!"
Ôn Noãn cảm thấy anh khá độc, nhưng anh đã giúp cô giải vây.
Cô ngước đầu nhìn anh. Hoäc Minh vốn đã đẹp trai, giơ tay nhấc chân đều toát ra sự trưởng thành tự tin, trong mắt Ôn Noãn không khỏi có thêm vài phần nữ tính dịu dàng.
Cố Trường Khanh đã ở bên cô bốn năm nên hắn rất rõ ánh mắt của cô.
Ôn Noãn thích Hoäc Minh.
Cố Trường Khanh đứng thẳng, bình tĩnh nói với bà Cố: "Đi thôi!"
Bà Cố kéo Cố Tinh Tinh rời đi với vẻ mặt phức tạp, Cố Tinh Tinh không cam tâm nên sau khi lên xe thì nổi cáu: "Mẹ, sao chúng ta không vạch trần Ôn Noãn? Anh Hoắc không phải là thông gia của chúng ta sao? Anh ấy chắc chẳn sẽ giúp chúng tai"
Bà Gố bảo cô ta câm miệng.
Bà Cố cười khẩy nói: "Con cho răng thông gia thì có thể ngang vai ngang vế sao? Con có thấy thái độ của Hoäc Minh không? Nếu nó không gật đầu thì đám cưới của anh con và Hoäc Minh Châu có thể sẽ không thành."