Hoắc Minh tức cười.
Anh trở về ngồi đối diện cô, bưng ly cà phê đã lạnh lên, từ tử uống hết.
Uống xong anh đặt ly xuống, cười nhạo.
“Sau đó anh thường xuyên đến chỗ em thăm con?”
“Thỉnh thoảng thời tiết xấu thì sẽ qua đêm ở đó?”
“Ôn Noãn… em kiềm chế được thân thế, anh sợ anh không kiềm chế được chính mình, đến lúc đó truyền ra tin tức Tổng Giám đốc tập đoàn Tây Á có quan hệ mờ ám với vợ trước, sẽ ảnh hưởng đến danh dự và tình cảm vợ chồng của anh!”
Anh ăn nói không đứng đắn, ôn Noãn tức muốn chết.
Chết tiệt!
Cô không muốn nói chuyện với anh nữa, dù sao cũng không nói được gì!
Lúc này, tiếng chuông dưới lầu vang lên bảy lần.
Bảy giờ sáng rồi!
Hoắc Minh giơ tay nhìn đồng hồ, nói với ôn Noãn: “Em đi tắm rửa thay quần áo, lát nữa chúng ta cùng nhau đưa Hoắc Tây đi học!”
Vẻ mặt anh ẩn chứa chút dịu dàng: “Con bé nhất định sẽ rất vui vẻ!”
Chuyện liên quan đến con cái, phần lớn ôn Noãn sẽ nghe theo.
Cò kiên trì tẩm rửa ờ phòng cho khách, nhưng cô cám thấy không cần phái thay quần áo, nhưng sau khi tâm xong lại thấy xui tận mạng.
Cò đang đến kỳ kinh nguyệt.
Trên chiếc váy màu vàng nhạt kia thấm chút vết máu.
Ôn Noãn ở trong phòng tắm rất làu, Hoắc Minh đi tới gõ cửa: “ôn Noãn, đã xong chưa? Lát nữa Hoắc Tây thức dậy, không nhìn thấy em, con bé chắc chắn sẽ tức giận…”
Nếu không cấn thận còn phát bệnh tự kỷ nữa!
Ôn Noãn rất gấp.
Cô mặc quần áo ban đau, đứng ở khe cửa, dù sao trước đây đã từng làm vợ chồng cho nén có một số việc cũng không khó nói như vậy: “Ngày ấy của tòi tới rồi, chổ anh có bãng vệ sinh hay không, với quần áo của phụ nữ nữa?”
Ánh mẩt Hoẩc Minh sáu thắm.
Anh nhìn quét toàn thân cò, chậm rãi nói: “Chỗ anh sao lại có thứ đó, còn nữa… mấy năm nay bẽn cạnh anh không có phụ nữ, nên càng không có quần áo phụ nữ.”
ôn Noãn cắn môi: “Không ai cần anh bày tỏ lòng thành! Bây giờ tòi ra ngoài thế nào đây?”
Hoắc Minh lại nhìn cò một hồi rồi nói: “Em chờ một lát!”
Dù sao trong nhà có người giúp việc chừng bốn mươi tuổi, có lẽ vẫn chưa mãn kinh.
Còn về quần áo, Hoắc Minh chọn một cái áo sơ mi màu đen từ trong tủ quần áo của mình, lại cầm thêm một cái quần đùi thế thao.
Người giúp việc đưa băng vệ sinh của mình, nét mặt già nua ửng đỏ: “Không biết bà chủ có quen dùng loại này hay không!
Hoăc Minh nhìn một chút, là nhãn hiệu ôn Noãn từng dùng trước đây.
Anh cười nhạt: “Cỏ ấy đã từng dùng!”
Nụ cười này của anh khiến người giúp việc rất kinh ngạc.
Trước kia nghe người ta nói khi òng bà chủ ly hôn, cãi nhau ầm ĩ, rất không thoải mái, các cỏ đều thầm cho rằng đôi vợ chồng này cả đời cũng sẽ không qua lại với nhau, không nghĩ tới tối hõm qua bà chủ đến đây, tâm trạng của ông chủ lại tốt như thế.
Hoắc Minh đi thắng vào phòng cho khách.
Ôn Noãn ở trong nhà vệ sinh, bụng hơi khó chịu. Sau khi sinh con, suy cho cùng sức khỏe không còn như trước kia, mỗi kỳ kinh nguyệt đều hơi đau nhói.
Cò cầm quần áo, nhanh chóng mặc vào.
Lúc đi ra ngoài, thật không ngờ Hoắc Minh vẩn còn ở đấy, anh ngồi trên sô pha phòng khách, cầm điện thoại xem tin tức.
Ôn Noãn đến gần, anh ngước mẩt lên.
Cò mặc chiếc áo sơ mi đen của anh, chiều dài vạt áo che quần thể thao, đế lộ đòi chân thon dài.
Cò đeo thắt lưng nhỏ của mình trên eo.
Yết hầu Hoắc Minh nhẹ nhàng chuyển động, khàn giọng nói: “Rất đẹp!”
Ôn Noãn chuấn bị tìm túi đựng quần áo, Hoẳc Minh không quá để ý nói: “Để người giúp việc giặt đi!”
Chuyện riêng tư như vậy, ôn Noãn không thế để người khác làm.
Hơn nữa đây là nhà Hoắc Minh.
Cô kiên trì tìm túi giặt, nhưng còn chưa tìm được thì Tiếu Hoắc Tây đã tỉnh, chân trần chạy khắp nơi tìm mẹ, cuối cùng cũng tìm được người đang ở phòng khách, cô bé nhào vào trong lòng cò không nhúc nhích.
Ôn Noãn ôm vật nhỏ mềm mại.
Cò hôn một cái rồi ôm lên, lấy tay ủ ấm bàn chân nhỏ của cỏ bé, vừa đi vừa xót: ‘Vê sau không được đi chân trần nữa, có biết không?”
Tiếu Hoắc Tây vùi đầu vào cố cô, không nói lời nào.
Hoắc Minh muốn Hoắc Tây xuống, nhưng ôn Noãn đâu chịu, cô õm Tiểu Hoắc Tây trở về phòng trẻ em, mặc quần áo cho cô bé.
Bên ngoài hành lang, vang lên giọng nói của Tiếu Hoắc Tây: “Hòm nay bố mẹ cùng nhau đưa con đi học sao?”
Ôn Noãn khẽ giật mình.
Sau đó cò nhẹ nhàng cười rộ lẽn: “Ừ! Bố mẹ cùng đưa Hoâc Tây đi học.”
Phòng cho khách.
Hoắc Minh đi vào nhà vệ sinh, quần áo ôn Noãn đặt trong giỏ giặt, trên váy màu vàng nhạt có dính một chút vết máu mờ.
Anh sinh ra vốn đã là người cao quý, chỉ giặt quần áo của mình hồi đi du học.
Huổng chi quần áo dính máu của phụ nữ.
Nhưng Hoắc Minh rất yêu thương ôn Noãn, anh rất sẵn lòng giặt cho cò, vì thê’ chỉ vài ba cái đã giặt sạch váy áo sơ mi và đồ lót của cô, sau đó để vào máy sấy.
Làm xong, đáy lòng anh mềm nhũn, nói không nên lời.
õn Noãn mặc dù không chấp nhận, nhưng bọn họ có con chung, anh không tin cò không mềm lòng…
Hoắc Minh thong thả xuống lầu.
Tiếu Hoắc Tây có ôn Noãn chăm sóc, anh hiếm khi mới có thể uống cà phê, đọc báo buổi sáng.
Cảm giác thoải mái này làm cho anh hơi hoảng hốt.
Có lẽ… đây chính là hạnh phúc!
Loại cảm giác này, thậm chí còn hơn cả cảm giác khi anh hôn và vuốt ve thân thế cô vào tối hòm qua! Đương nhiên, nếu được lựa chọn, Hoẳc Minh vần muốn hòn và làm chuyện kia hơn.
Phòng ngủ trẻ em.
Những tính cách ngày thường của Tiểu Hoắc Tày đều biến mất.
Ôn Noãn chọn cho cò bé một chiếc váy hoa nhỏ, còn chải mái tóc xoăn rối tung của cò bé, khi sờ lên vò cùng mềm mại.
Lúc mang giày, ôn Noãn sờ băp chân trẳng nõn kia.
Trong lòng cò cảm thấy ấm áp.
Thực ra, Hoắc Minh nuôi Tiếu Hoắc Tây rất tốt, một vật nhỏ vốn yếu ớt như thế, mà hiện tại lại trắng nõn mềm mại.
Cô hơi sững sờ, Tiếu Hoằc Tây hôn cô một cái.
Mềm mại, ấm áp.
ón Noãn quá thực không nỡ rời xa cỏ bé, cò hòn lấy hòn để, sau đó mới ôm bé con: “Xuống lầu àn sáng thôi.”
Cò bế Tiểu Hoắc Tây xuống lầu.
Hoắc Minh nhìn thấy, khẽ nhíu mày: “Sao không để con bé tự đi?”
Tiểu Hoắc Tây ôm cổ ôn Noãn, nhỏ giọng nói: “Bố ghen tị với con!”
Hoắc Minh cười nhạo: “Lúc bố thân mật với mẹ con, con còn không biết đang ở đâu nữa kìa!”
Tiếu Hoắc Tây cười tít mắt: “Tối hòm qua con nhìn thấy cả rồi! Bố hòn mẹ… mẹ nói không muốn, bố còn nói mẹ có cảm giác!”
Hoắc Minh:…
Ôn Noãn hận không thế đào một cái hố chui xuống.
Người giúp việc trong nhà, lau chùi bình hoa, sau đó lập tức chạy biến.
Hoắc Minh ho nhẹ: “Hoắc Tây!”
Tiểu Hoắc Tây ngoan ngoãn ngồi xuống.
Bình thường cò bé được Hoắc Minh dạy dỗ nên vẫn rất vâng lời, lúc ăn sáng cũng không dám đòi Ôn Noãn đút nữa, chỉ là trong đòi mắt kia đay vẻ đáng thương.
Ôn Noãn đau lòng.
Cò nhịn không được nói với Hoăc Minh: “Con bé mới bốn tuổi, không cần phải độc lập như vậy.*
Hoắc Minh rất nghiêm túc nói: “Con bé đã tự ăn cơm, tự giặt quần áo, tất, tự tắm rửa, không cần phải vì em trở về mà bẳt con bé thụt lùi.
Tiếu Hoắc Tây múc cơm, yếu ớt oán giận.
Ôn Noãn không kiên trì.
Cò sờ đau bé con, lặng lẽ an ủi!
Tiểu Hoắc Tây rất gấp gáp: ‘Mẹ hãy phát huy sức hấp dẫn của mình đi! Ví dụ như tình huống tối hôm qua, mẹ nói gì bố cũng sẽ đồng ý, mẹ lại hỏn bố một cái, bảo bố hái trăng xuống bố cũng chịu nữa!’
ôn Noãn nào biết được suy nghĩ của cõ bé.
Sau khi có ãn cơm xong, lập tức tìm người giúp việc lấy túi giặt quần áo, lúc này Hoắc Minh rất bình tĩnh nói: “Quần áo của em, anh đã giặt giúp em rồi, cũng đã sấy khò, đế ở đây lần sau mặc!”
õn Noãn bất ngờ, mặt nóng lên.
Đó là quần áo dính máu kinh nguyệt của cò, Hoắc Minh… giặt?
Tiểu Hoắc Tây đang múc cơm thì lập tức nhảy dựng lẽn!
Bố tiêu chuấn kép quá đi!
Mẹ đã lớn như vậy rồi mà bố còn giặt quần áo cho mẹ!
Hoắc Minh liếc cõ bé rồi tiếp tục đọc báo: “Sau này trưởng thành, tự mình tìm một người đàn õng giặt cho con!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK