Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáu giờ tối.
Hoắc Minh đưa vợ về nhà.
Tiếu Hoắc Tây chơi đã thấm mệt, Hoắc Minh ôm cô, Ôn Noãn nhẹ nhàng bên cạnh anh.
ở đại sảnh tầng một, nhân viên tập đoàn Táy Á đều vô cùng tò mò.
Vẻ mặt của tổng giám đốc thật dịu dàng!
Đi đến bãi đổ xe, Hoắc Minh đặt bé con vào ghế ngồi cho em bé, lúc này mới đứng thẳng người chống nóc xe, để ôn Noãn ngồi vào.
Khi Ôn Noãn lên xe, anh chạm vào vai cô.
“Sao vậy?” Ôn Noãn khó hiểu.
Hoắc Minh nhìn cô chằm chằm, giọng nói dịu dàng đến khó tin: “Ngày mai anh phải tăng ca, em và Hoắc Tây đi với anh nhé!”
Ôn Noãn nhìn ra suy nghĩ trong lòng anh.
Cô suy nghĩ một lúc: “Buối sáng tôi dần Hoắc Tây đi gặp mẹ tôi, buối chiều mới đi được!”
Hoắc Minh không lên tiếng.
Cô cho rằng anh không vui, nhưng anh lại ôm vòng eo nhỏ của cô, cúi người hôn lên môi cô ngay trước cửa tập đoàn Tây Á người ra người vào.
Ôn Noãn liếm môi: “Anh đừng tùy tiện hòn tôi!”
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm.
Một lúc sau, anh cười: “Em lên xe đi, anh hút điếu thuốc!”
Anh chưa bao giờ hút thuốc trước mặt Tiểu Hoắc Tây, lúc này hơi nghiện thuốc.
Ôn Noãn cũng không phản đối, lên xe trước.
Hoắc Minh cúi đầu châm thuốc lá, tuy nhiên mới hút một nửa anh đã dập tắt quăng đi, mở cửa bước lên xe.
Chiếc xe Maybach màu đen từ từ lái đi…
Trong bãi đổ xe, một người phụ nữ xinh đẹp ngồi trong chiếc xe BMW màu trắng, không ai khác ngoài Kiều An.
Cô ta u ám nhìn chằm chằm vào đuôi xe của Hoắc Minh.
Ôn Noãn đã trở về!
Đứa bé kia vẫn sống rất khỏe mạnh, một nhà ba người bọn họ nhìn thật sự vô cùng hạnh phúc!
Khuôn mặt xinh đẹp của Kiều An nhăn nhó, đốt ngón tay cầm lái cũng trắng bệch.
Cô ta rất hận!
Ba năm qua, cô ta chưa một lần được gặp Hoắc Minh.
Còn anh vẫn luôn nhớtới ôn Noãn!
“Mình kém hơn cô ta điểm nào sao?” Kiều An lạnh lùng mở miệng.
Người ngồi bên cạnh cô ta là tiểu thịt tươi, được cô ta nuôi bằng tiền, lúc này dán lên người muốn hôn lấy lòng cô ta: “Ai có thế hơn được chị chứ?”
Kiều An bực bội đấy cậu ta ra.
Nhưng tiếu thịt tươi cũng có chút năng lực nghiệp vụ.
Cậu ta không thấy xấu hố, ngược lại còn thấy vinh hạnh, mất cả buổi cuối cùng cũng kích thích được ham muốn của Kiều An, hai người vội vàng đến một khách sạn năm sao, thuê phòng, lăn lộn hai tiếng mồ hôi đầm đìa.
Sau cuộc mây mưa.
Kiều An rút ra một xấp tiền, ném lên giường.
Cô ta đứng dậy mặc quần áo đàng hoàng, lái xe trở về căn biệt thự Kiều cảnh Niên đặt mua ở thành phố B.
Ban đêm, bà Kiều vẫn chưa ngủ.
Bà ta nhìn thấy Kiều An trở về, đang muốn hám nóng đồ ăn khuya cho cô ta, thấy dấu hôn trên cố cô ta thì nối giận: “Con còn định lêu lổng đến khi nào? Con nghiêm túc tìm người kết hôn, chẳng phải sẽ tốt hơn so với bây giờ sao?”
Lúc Kiều An ly hôn, cô ta nhận hai chục triệu đô la Mỹ.
Ba năm, cô ta tiêu không còn một đồng.
Bà Kiều vô cùng khó chịu, càm ràm cả buổi.
Kiều An không quan tâm ngồi lên ghế sô pha, châm điếu thuốc, từ từ nhả khói: “Mẹ, mẹ cứ lải nhải mãi! Tiêu hết tiền, chỗ bố không phải vẫn còn sao? Mặc dù bây giờ bố không thể biếu diễn, nhưng mấy năm trước kiếm được không ít tiền!”
Kiều Cảnh Niên xuất hiện ở cầu thang.
Ông ấy giận đến mức run người.
Đời này của ông ấy thất bại nhất chính là nhận nuôi Kiều An, mấy năm qua đứa nhỏ này đã hư hỏng đến mức không thể tưởng tượng.
Ăn ngủ với đàn ông, sống xa hoa lãng phí.
Dù cho Kiều Cảnh Niên có nhiều vàng bạc, cũng không đủ cho cô tiêu xài.
Giọng Kiều cảnh Niên lạnh lùng nói: “Những thứ kia cũng không phải của riêng con! Con còn một đứa em gái!”
“Em gái sao?”
Kiều An như đang nghe truyện cười: “Bố, bố bị hồ đồ rồi sao? ôn Noãn sẽ nhận người bố này làm bố sao? Cô ta có nhà họ Lục, có nhà họ Hoắc, sẽ coi trọng người bố không có gì đặc biệt này sao?”
Cô ta nói trúng vào nỗi đau của Kiều cảnh Niên.
Năm đó ông ấy có lỗi với Tiếu Noãn, sau đó lại làm tốn thương đứa con máu mủ của bọn họ, Ôn Noãn không muốn gặp lại ông ây.
Ông ấy từng bay đến Thuỵ Sĩ.
Thế nhưng chỉ dám nhìn ôn Noãn từ xa, sợ cô ghét bỏ.
Kiều Cảnh Niên tức giận, ho ra một ngụm máu ngay tại chỗ, vết máu từ khóe miệng của ông ấy từ từ nhỏ xuống từng giọt, doạ bà Kiều, bà ta hét to chạy lại: “Cảnh Niên… cảnh Niên… ông làm sao vậy?”
Cơ thế Kiều Cảnh Niên từ từ ngã xuống.
Trong lúc ý thức trở nên mơ hồ, ông ấy nhẹ nhàng thốt lên: “Tiếu Noãn!”
Sắc mặt bà Kiều trắng bệch…
Đêm khuya.
Một tờ báo cáo về tình trạng cơ thể của Kiều Cảnh Niên.
Ung thư máu giai đoạn cuối.
Mấy người phụ nữ nhà họ Kiều và vài người họ hàng cũng ở đây, dù sao Kiều cảnh Niên vẫn còn khối tài sản hơn một tỷ, người chưa đi trà chưa nguội.
Bác sĩ thờ ơ nói: “Tình trạng sức khỏe của ông Kiều không thể kéo dài thêm được nữa, ông ấy cần được cấy ghép tủy xương ngay lập tức! Gia đình của ông cũng phải chuẩn bị sẵn sàng đề làm xét nghiệm đối sánh, nếu có thể tìm được người thân phù hợp trong gia đình thì càng tốt, nếu không chúng tôi sẽ phải đợi trong ngân hàng tủy xương. Với tình hình sức khỏe của ông Kiều, không chắc có thể đợi được đến lúc đó!”
Bà cụ Kiều đau lòng cho con trai, bất chấp kêu gọi bạn bè thân thích đi làm xét nghiệm.
Kiều An không cùng huyết thống, ngón tay bồn chồn: “Nếu không thích hợp, không phải còn Ôn Noãn sao? Cô ta là con gái ruột của bố, con tin khả năng cô ta thích hợp là lớn nhất!”
Bà cụ Kiều không muốn con trai mình chết.
Bà ấy trao đổi với Kiều cảnh Niên, chuẩn bị gọi điện cho ôn Noãn.
Kiều Cảnh Niên không đồng ý.
Ông ấy nằm trên giường, nhẹ nhàng nói: “Mẹ đừng nói nữa! Con không cần đứa nhỏ kia ghép tủy cho con.”
ông ấy không còn mặt mũi nào!
Bà cụ Kiều giậm chân: “Cảnh Niên… con thật hồ đồ! Con chính là cha ruột của cô ta, không có con cô ta ở đâu ra? Con đã sinh ra và nuôi dưỡng cô ta, chẳng lẽ cô ta không nên báo đáp con sao?”
Vẻ mặt Kiều Cảnh Niên hốt hoảng.
Sinh ra và nuôi dưỡng sao? ông ấy có làm sao?
Ông ấy có lỗi với Lục Tiểu Noãn, càng có lỗi với Ôn Noãn… ông ấy không yêu cầu ôn Noãn ghép tuỷ, thế nhưng ông ấy muốn gặp cô một lần, cũng muốn gặp đứa bé kia!
Ông ấy là ông ngoại…
*
Hoắc Minh đưa ôn Noãn về biệt thự.
Xe dừng lại, anh nghiêng người nhẹ giọng nói: “Ngày nào đó vận chuyển đồ một lần, đỡ phải chạy tới chạy lui.”
Ôn Noãn gật đầu, chuẩn bị mang theo một ít quần áo đã giặt sạch tới đây.
Ngón tay thon dài của Hoắc Minh nhẹ nhàng cầm vô lăng: “Hôm nào chúng ta cùng đi làm chứng nhận nhé?”Chứng nhận?
Ôn Noãn nhìn Tiểu Hoắc Táy, dịu dàng nói:
“Quan hệ của chúng ta còn phải làm chứng nhận sao?”
Hoắc Minh cười: “Em không muốn làm chứng nhận với anh, vậy em định làm với ai?”
Ôn Noãn không bị lừa.
Cô nhẹ nhàng mở cửa xe, muốn ôm Tiếu Hoắc Tây xuống.
Hoắc Minh nhẹ nhàng nói: “Để anh bế.”
Ôn Noãn không phản đối, Tiếu Hoắc Tây không nhẹ, khi bế cô thật sự phải cố hết sức.
Hoắc Minh vừa bế, Tiểu Hoắc Tây đã tỉnh, mở con mắt mơ màng, nhưng trên người lại không có sức lực, nhẹ nhàng nằm ngủ sấp.
Ôn Noãn kéo ngón tay út của cô bé.
Lòng cô dịu dàng, nhưng khi nhìn thấy cây đàn dương cầm trong phòng khách lớn thì sự dịu dàng này lập tức vỡ tan.
Cô nhìn về phía Hoắc Minh.
Hoắc Minh nghiêm túc nói: “Không phải Hoắc Tây muốn học đàn sao? Nguyên cây đàn dương cầm này đặt ở chung cư cũng lãng phí, không bằng chuyển qua đây để em có thế dạy con bé vào buổi tối!”
Ôn Noãn tức giận: “Đây là điều quan trọng sao?”
Hoắc Minh đặt Tiểu Hoắc Tây xuống, xoa đầu nhỏ của cô bé đế cô bé tự mình chơi.
Sau khi con bé bỏ đi, anh không biết xấu hố hỏi lại: “Có phải là em nhớtới chuyện chúng ta từng làm trên đây không?… Hoắc Tây không biết!”

ốn Noãn lườm anh.
Cô cảm thấy không thể nhượng bộ anh thêm được nữa.
Ôn Noãn lập tức đặt mua một cây đàn dương cầm khác, còn cây đàn này, nên đặt chỗ nào thì đặt chỗ đó!
Làm xong mọi thứ, cô mới cảm thấy trong lòng thoải mái hơn một chút.
Nhưng lúc này Tiếu Hoắc Tây lại trèo lên ghế đàn dương cầm, ngồi thẳng lưng, bắt đầu đánh đàn…
Ôn Noãn:…
Hoắc Minh cười rất dịu dàng, anh đến bên tai cô: “Vài ngày trước, anh mang con bé qua nhà bên kia, con bé đã đánh rồi! Sao vậy… xấu hố sao?”
Ôn Noãn biết anh cố ý.
Cô không tiếp tục chủ đề này, ngồi bên cạnh Tiểu Hoắc Tây, dịu dàng dạy cô bé.
Tiểu Hoắc Tây có năng khiếu vô cùng tốt,
học rất ra dáng!
Ôn Noãn xoa cái đầu nhỏ của cô bé, tạm thời tha thứ cho bố của Tiểu Hoắc Tây.
Buổi tối, cô dỗ Tiểu Hoắc Tây xong, không khỏi nghĩ đến một chuyện.
Hoắc Minh Châu!
Ôn Noãn nhẹ nhàng bước ra ngoài, đến phòng khách gọi điện thoại: “Cậu ơi, con có chuyên muốn nhờ cậu giúp!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK