Lục Thước rời đi, anh và Hoắc Doãn Tư gặp nhau ở sân bay.
Diệp Bạch là chồng của Lục u và là cha của đứa trẻ, hai nhà Lục – Hoắc dốc hết toàn lực… Họ đã huy động đội tìm kiếm cứu nạn tốt nhất ở đó, ít nhất ba trăm người, đế tiến hành tìm kiếm cứu nạn toàn diện.
Sau một tuần, những nơi có thế tìm kiếm đã đều đã tìm hết.
Lục Thước lại không chịu bỏ cuộc.
Cả người anh gầy đi rất nhiều, đứng ở nơi trực thăng rơi… nhìn ranh giới được vẽ, cúi đầu châm một điếu thuốc đế nâng cao tinh thần.
Hoắc Doãn Tư cũng không tốt hơn anh chút nào, mặt xám mày tro.
Cậu từ xa đi tới, vổ nhẹ lên vai Lục Thước.
“Cậu nên nghỉ ngơi một lát đi! Đã không ngủ gần hai mươi bốn tiếng rồi.”
Lục Thước cầm đầu thuốc lá, chầm chậm hút thuốc, gò má gầy gò hóp sâu… Chốc lát sau, anh khẽ cười: “Không phải cậu cũng như vậy sao!”
Hoắc Doãn Tư im lặng ôm lấy anh.
cả hai đều không bỏ cuộc, mặc dù trong lòng đều biết rằng Diệp Bạch gần như không còn cơ hội sống sót.
Nhưng bảo bọn họ từ bỏ thế nào đây?
Lục Thước nhìn về bờ biến phía xa, thầm nghĩ chính anh đã nói sẽ đưa Diệp Bạch ra sân bay, phải đưa Diệp Bạch trở về, không nhìn thấy Diệp Bạch thì sao anh về được đây?
Bố mẹ của Diệp Bạch cũng ở đây.
Lục Thước và Hoắc Doãn Tư không chịu bỏ cuộc, cuối cùng trái lại là bố mẹ Diệp Bạch bỏ cuộc. Mẹ của Diệp Bạch là người Trung Quốc thuần túy, bà mặc đồ đen, quỳ xuống đất, nhặt một nắm đất rồi cho vào lọ nhỏ… Bố Diệp Bạch đỡ bà, vẻ mặt cũng nghiêm trang không kém.
Mẹ Diệp Bạch cài một bông hoa nhỏ màu trắng trước ngực.
Đại biểu cho người đã qua đời.
Gió trên núi thối mạnh, ánh mắt Lục Thước khó chịu… Anh quay phắt người đi, trong mắt tràn đầy đỏ tươi.
Hoắc Doãn Tư cũng vậy.
Mẹ Diệp Bạch cầm một chiếc bình nhỏ, bà là một người phụ nữ rất hiền lành, giọng nói khàn khàn nhưng dịu dàng. Bà nói với Lục Thước ý của mình: “Bố của Diệp Bạch sẽ thay mặt quản lý
công ty ở đây. về phần công ty ở thành phố B…”
Mẹ Diệp Bạch nghẹn ngào nức nở: “Đó là tâm huyết của Diệp Bạch. Bác đã bàn bạc với bố nó rồi, sẽ tặng hết cho Lục u và các con.”
Lục Thước nhíu mày.
Thật ra có một số chuyện Diệp Bạch và Lục u chưa từng nói, nhưng với tư cách là anh trai, anh lại biết rõ.
Anh cảm thấy không thích hợp.
Nhưng mẹ Diệp Bạch nhất quyết muốn làm như vậy, gió núi khiến giọng nói của bà khàn khàn: “Thực ra Diệp Bạch đã lập di chúc, thằng bé bàn giao như vậy.”
Lông mày Lục Thước giật giật, lúc này trong lòng anh cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Không ai có thể hiếu được cảm giác của anh.
Đối với anh, Diệp Bạch không chỉ là chồng của Lục u mà còn là bạn của Lục Huân. Bình thường giả vờ ghen tị nhưng anh rất chân thành coi Diệp Bạch như người thân.
Lục Thước không từ chối.
Anh không nói ra thân thế của đứa bé kia, anh nghĩ nếu Diệp Bạch thật sự rời đi, người ở lại cần một niệm tưởng, có thế coi như là truyền thừa của nhà họ Diệp.
*
Tang lề của Diệp Bạch được tố chức ở nước ngoài.
Quyết định vào ba ngày sau.
Khi tin tức truyền đến thành phố B, Lục u suýt chút nữa không đứng vững… Bảy ngày, trọn vẹn bảy ngày.
Mà Diệp Bạch đã biến mất mười ba ngày.
Mọi người đều có thế đoán rằng gần như không còn khả năng sống sót.
Nhưng Lục u vẫn không muốn tin rằng anh đã rời xa, rời bỏ cô, rời bỏ mối quan hệ của họ… rời bỏ thế giới anh nhiệt tình yêu thương.
Diệp Bạch yêu thế giới này vô cùng.
Anh thích đi du lịch, thích các môn thể thao mạo hiếm, anh luôn là ánh mặt trời khỏe mạnh.
Lục u không thể chấp nhận được.
Cô trở lại căn hộ nơi cô và Diệp Bạch ở. Nơi đó đã nửa tháng không có người ở, trong không gian tối tăm thoang thoảng mùi bụi bặm lơ lửng, Lục u nhẹ nhàng bật đèn lên.
Đèn bật sáng, chiếu rọi toàn bộ căn hộ.
Song, nó cũng trống rỗng.
Lục u còn nhớ, Diệp Bạch luôn thích ngồi ở vị trí cạnh cửa số trên sô pha. Cô tắm xong sẽ
ngồi cạnh anh, gác đầu lên chân anh. Anh thì một tay cầm tập tài liệu, một tay lau tóc cho cô.
Cô vẫn còn nhớ chiếc áo anh thường mặc đi làm nhất chính là chiếc áo sơ mi màu xám nhạt đó.
Sơ mi màu xám nhạt…
Lục u đi vào phòng ngủ, vào phòng thay đồ, mở tủ ra, lại không thấy chiếc áo sơ mi đó.
Diệp Bạch cất vào trong vali ròi!
Lục u đứng trước tủ đựng đầy quần áo của Diệp Bạch, lặng lẽ khóc.
Cô không muốn tin rằng Diệp Bạch đã chết, nhưng… mọi người đều nói anh đã mất rồi, nói anh không có cơ hội sống sót.
Có lẽ đứa con trong bụng cũng cảm nhận được nỗi buồn của mẹ nên bất an động đậy.
Lục u cụp mắt xuống, nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay lên bụng mình, cô nhẹ giọng thì thầm: “Chúng ta cùng ở đây đợi bố nhé? Một ngày nào đó bố sẽ nhớ ra và quay lại tìm chúng ta.”
Thai nhi vẫn đang ngọ nguậy…
Trong mắt Lục U tràn đầy nước mắt, tí tách từng giọt. Cô từ từ đóng tủ quần áo của Diệp Bạch lại, xoay người đi ra ngoài. Cô vẫn sẽ tiếp tục canh giữ nơi này cho đến khi Diệp Bạch quay về.
Trong phòng khách căn hộ, Lục Thước phong trần mệt mỏi đứng đó.
Bổn mươi tám tiếng đồng hồ sau, tang lễ của Diệp Bạch sẽ được cử hành.
Nhưng anh vẫn vội vã quay lại đón Lục u, trên chuyên cơ đã chuẩn bị sẵn thiết bị y tế và các bác sĩ khoa phụ sản hàng đầu, bởi vì đây là lần cuối cùng của Diệp Bạch trên thế giới này nên Lục u phải đi.
“Anh trai!”
Lục u rưng rưng nước mắt gọi anh, Lục Thước không nói gì, chầm chậm đi tới ỏm lấy em gái.
Lục Huân đứng ở cửa, lặng lẽ rơi lệ.
Những ngày này, cô ấy và Lục u đều khóc đến sưng mắt. Lão Bạch cũng có ý nghĩa đặc biệt không kém đối với cô ây.
Lục U đỡ bụng.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, giọng nói hoảng hốt: “Anh có biết không? Đến giờ em vẫn không tin anh ấy đã mất, em nghĩ anh ấy vẫn còn sống.”
Lục Thước không trả lời được.
Bởi vì xác suất… gần bằng không.
Hiện trường bị cháy đen, DNA của Diệp Bạch
cũng không thu thập được. Bác sĩ pháp ỵ nói khả năng lớn nhất là… Anh không đành lòng nói cho Lục u biết kết quả đó.
Có lẽ mang theo hy vọng mà sống tiếp sẽ dễ dàng hơn.
Người hai nhà Lục – Hoắc bay đến dự đám tang của Diệp Bạch.
Lễ tang diễn ra đơn giản mà trang trọng.
Bên trong quan tài màu đen là mảnh đất mà mẹ Diệp Bạch mang về từ hiện trường. Khi hạ thố… mọi người đều trầm mặc đau buồn, Lục u lặng lẽ đứng đó, tay cầm di ảnh của Diệp Bạch.
Những ngón tay siết thật chặt.
Cô biết sau khi tang lễ kết thúc, Diệp Bạch sẽ bị xóa khỏi thế giới này.
Anh không tồn tại trên thế giới này, không tồn tại trong xã hội này, tất cả thân phận của anh cần phải bị hủy bỏ, hộ khấu của anh ở nước ngoài, bổ mẹ của Diệp Bạch sẽ hoàn tất thủ tục.
Lục u không cách nào ngăn cản. Dù có buồn bã hay bất đắc dĩ đến đâu, cô cũng không thể làm ‘âm lên, để lại dấu vết sự tồn tại của Diệp Bạch ở thế giới này.
Nhưng sau đó cô lại nghĩ, cô vẫn còn sống, cô là vợ của Diệp Bạch… Điều này không ai có thể thay đổi được, cô chính là bằng chứng chứng tỏ
Diệp Bạch còn ở lại trên đời này.
Lục u không khóc lóc cuồng loạn, chỉ có nỗi đau thương nhàn nhạt.
Buổi chiều, cô đến hiện trường.
Ngọn núi gần như bị Lục Thước và Hoắc Doãn Tư san bằng, nơi trực thăng rơi là một vùng cháy đen.
Lục u đứng đó hồi lâu.
Sau đó cô trở lại thành phố B, công ty của Diệp Bạch được giao cho Lục Thước quản lý trước.
Đợi đến khi Lục u ở cữ xong sẽ tự mình lo liệu.
Cô bắt đầu học kiến thức kinh doanh, bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc sống của mình cùng các con… Cô sổng một cuộc sổng bình thường trong căn hộ mà cô ở chung với Diệp Bạch. Cô làm lại lại thẻ điện thoại di động mới cho Diệp Bạch.
Hàng tháng, cô nhận được rất nhiều tin nhắn thanh toán cũng nhưtin nhắn ngân hàng.
Cuối tháng mười, các ngân hàng lớn đều gửi lời chúc mừng sinh nhật tới Diệp Bạch từ sáng sớm.
Lục u ngồi trong phòng khách, lặng lẽ mỉm
cười.
Cô luôn cảm thấy chỉ cần mình kiên trì, chỉ cần duy trì sự có mặt của Diệp Bạch, một ngày nào đó anh sẽ quay lại… Cô còn chưa nói với anh rằng được gả cho anh là điều hạnh phúc nhất đời cô.
Lục u không biết, mỗi đêm yên tĩnh.
Tương tự cũng có một người lặng lẽ ngồi ở dưới chung cư.
Là Chương Bách Ngôn.
Anh biết Diệp Bạch xảy ra chuyện, truyền thông trong và ngoài nước đều đưa tin rộng rãi. Anh biết Lục u rất đau lòng… nhưng anh không làm phiền cô. Anh chỉ thường xuyên ngồi dưới lầu với cô, mỗi lần là cả đêm.
Không ai biết Chương Bách Ngôn có thói xấu này.
Đầu tháng mười một, Lục u sinh con, lúc sinh con cũng không thuận lợi cho lắm.
Phải mất tám giờ mới sinh được.
Khi đứa trẻ bật khóc, Lục u cảm thấy một cơn đau xé lòng, sau đó mới hoà hoãn lại một chút… Cô đố mồ hôi đầy đầu, thở hổn hển.
Lục Huân là người đã đồng hành cùng cô trong quá trình sinh nở.
Cô ấy nắm chặt lấy tay Lục u, kích động lại mang theo chút nghẹn ngào: “Là một cô bé xinh đẹp! Trắng nõn mềm mại, con bé rất xinh đẹp! Lục u, em nhìn thấy nhất định sẽ thích.”
Lục u cố hết sức nghiêng người nhìn đứa bé mới sinh.
Đâu ra mà trắng nõn mềm mại?
Rõ ràng nó có màu hồng, da còn có chút nhăn nheo.
Lục Huân sợ cô không vui nên vội nói: “Hai ngày nữa sẽ đẹp hơn.”
Tay Lục u run rẩy, cô cấn thận chạm vào khuôn mặt non nớt của đứa bé, nói với giọng rất khẽ: “Đứa bé gọi là Diệp Hồi đi.”
Diệp Hồi, Diệp quay về…
Lục Huân kiềm chế cảm xúc và nước mắt của bản thân, vội vàng nói: “Được! Cái tên rất hay. Nghe hay hơn nhiều so với mấy cái tên thường ngày anh trai em nghĩ ra. Cứ gọi là Diệp Hồi đi.”
Lục u nhẹ nhàng nắm lấy tay đứa bé.
Diệp Hồi, Diệp Bạch sẽ trở lại…
Trong khi Lục u đang ở bệnh viện sau khi sinh, đúng lúc mẹ Chương bị ngã, gãy xương cấp độ nhẹ.
Phòng bệnh VIP mà bà nằm đối diện với phòng của Lục u.
Từ Chiêm Nhu thường đến bầu bạn với bà ta.
Tất nhiên mục đích cũng là để ép Chương Bách Ngôn kết hôn, nhưng mẹ Chương nói khô cả miệng mà anh vẫn không đồng ý. Thủ tục thì có, nhưng ngày cưới thì không.
Từ Chiêm Nhu đã gần ba mươi lăm tuổi, không khỏi thầm sốt ruột.
Cô ta đỡ mẹ chương đi chụp CT, trên đường đi lại nhỏ thuốc nhỏ mắt cho mẹ Chương. Mẹ Chương vổ nhẹ vào tay cô ta, dịu giọng nói: “Chiêm Nhu, cháu yên tâm, bác sẽ lo liệu bên Bách Ngôn, sẽ cho cháu một câu trả lời.”
Thực ra Từ chiêm Nhu chẳng vui vẻ gì.
Đã nhiều năm rồi, câu trả lời này mãi vẫn chẳng thấy đâu.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô ta vang lên, trong công ty có chuyện gấp. Từ Chiêm Nhu nhìn mẹ Chương nói: “Cháu để y tá đi cùng bác nhé, mấy thư ký dưới quyền cháu làm việc thật không đáng tin, cháu phải đích thân đến công ty mới được.”
Mẹ Chương rất thưởng thức cô ta.
“Cháu đi nhanh đi! chân của bác sắp lành ròi, đừng để chậm trễ công việc.”
Từ Chiêm Nhu vội vàng rời đi.
Mẹ Chương không gọi y tá, chỉ một mình từ từ bước đi… vừa đi vừa bận tâm đến chuyện riêng của con trai. Kỳ thật bà ta cũng không phải là không nghe thấy chuyện đó.
Gần đây Bách Ngôn rất hay ra ngoài, buổi tối cũng không về nhà nhiều. Mối quan hệ của anh với Chiêm Nhu thực sự không như vẻ ngoài.
Mẹ Chương mải mê suy nghĩ đến mức khi ngang qua phòng bệnh VIP ở khu sinh sản thì suýt đụng phải người khác.
Đó là một y tá đang bế một đứa bé trên tay đi tắm.
Mẹ Chương nhìn mà thèm. Con trai bà ta đã gần ba mươi tuổi, đừng nói là sinh con, đến chuyện kết hôn nó còn không chịu ấy chứ. Nhìn xem… con của người ta xinh đẹp biết bao, thoạt nhìn còn có hơi giống Bách Ngôn khi còn nhỏ.
Mẹ Chương thoáng giật mình.
Bà ta gọi người lại: “Đưa đứa bé cho tôi xem một chút.”
Cô y tá chưa kịp nói gì thì mẹ Chương đã khập khiễng bước tới, tay run run đấy quần áo của đứa bé sang một bên… Thật sự càng nhìn càng thấy giống, đặc biệt là lông mày, cái mũi, còn cả nốt ruồi màu đỏ nhạt giữa chân mày.
Những đứa trẻ của nhà họ Chương đều có một nốt ruồi như vậy.
Một lúc sau, mẹ Chương ngước mắt lên hỏi: “Đứa bé này do ai sinh?”
Y tá thầm mắng: “Có bệnh à! Người ta sinh con còn phải báo với bà chắc?”
Mẹ Chương còn muốn hỏi lại, trong phòng bệnh lại có một người đi ra, chính là Hoắc Minh Châu.
Hoắc Minh cháu có chút kinh ngạc khi nhìn thấy mẹ Chương.
Mẹ Chương nhìn thấy kẻ thù thì đỏ cả mắt… song bà ta vẫn nhớ đến đứa trẻ: “Đứa trẻ này là con của Lục u à? Có phải là… là con của Bách Ngôn nhà chúng tôi không?”
Hoắc Minh châu rất không vui.
Trong nhà vừa mất đi một người, tâm trạng bà không tốt.
Bà cũng không khách khí: “Bà Chương, chẳng lẽ Tổng Giám đốc Chương bị vô sinh nên bà đi khắp nơi nhận cháu à? Ngoài đường làm gì có đứa bé nào rơi rớt cho bà tuỳ tiện nhận đâu?”
Bình thường mẹ Chương muốn cháu đến phát điên rồi.
Trên thực tế, trong đầu bà ta vẫn còn một việc khác, đó là Bạch Ngôn và Từ chiêm Nhu
chưa từng sống cùng nhau, có lẽ cũng chưa từng xảy ra quan hệ. Có lẽ chiêm Nhu không chịu nối tịch mịch nên lén lút có đàn ông ở bên ngoài.
Chưa được bao lâu đã có tin đồn xuất hiện.
Đây là điều mà mẹ Chương cảm thấy không tiện nói ra.
Đúng lúc này, một đứa trẻ có sẵn xuất hiện trước mặt bà ta, bà ta cũng không quan tâm nữa. Nếu là con của Bách Ngôn thì nhất định phải trở về nhà họ Chương nhận tố quy tông mới phải.
Trong lúc giằng co, Chương Bách Ngôn đến.
Mẹ Chương vội nói: “Bách Ngôn, con nhìn đứa trẻ này. Nó trông rất giống con khi còn nhỏ.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK