Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm đó khi họ đang trong giai đoạn khó khăn nhất, mẹ Chương vì quá bận rộn kiếm sống, hoàn toàn không thể quan tâm đến anh, món cơm chiên trứng trước khi đến trường có lẽ là tất cả tình thương mà bà dành cho anh, cũng là thứ tốt nhất mà bà có thể cho anh khi đó.

Anh không đáp, mẹ Chương lặng lẽ lau nước mắt rồi vào bếp nấu ăn. Trong lúc bà đang nấu ăn, Chương Bách Ngôn vẫn ngồi ở chỗ cũ, chỉ lấy hộp thuốc lá ra, rút một điếu rồi cúi đầu châm lửa.

Giọng nói trầm buồn của mẹ Chương vang lên từ trong bếp.

Bà nói: “Bách Ngôn, là mẹ có lỗi với con!”

Năm đó, bà tìm đến Lục U, bà đã nói rất nhiều lời khó nghe.

Bà mắng Lục U không biết xấu hổ, quấn quýt lấy con trai bà, mắng cô vô liêm sỉ, nói trên đời này ngủ với ai không được mà cứ nhất quyết phải ngủ với con trai bà... Bà vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt của Lục U tại thời điểm đó.

Lúc đó bà sung sướng lắm!

Bà cực kỳ hận nhà họ Lục, con gái nhà họ Lục vừa tủi nhục vừa đau đớn, trong lòng bà dâng lên một cảm giác khoái trá không thể giải thích.

Thực ra bà cũng biết Bách Ngôn thích cô.

Lúc đó trông anh hạnh phúc hơn bao giờ hết, nhưng bà nghĩ Lục U không phải là người duy nhất có thể khiến Bách Ngôn hạnh phúc. Huống chi... một người đàn ông nên đội trời đạp đất chứ không nên bị mắc kẹt trong tình yêu nam nữ. Bà cho rằng Từ Chiêm Nhu hiểu chuyện và dịu dàng hơn, phù hợp với Bách Ngôn hơn.

Thậm chí, đã nhiều năm như vậy rồi, Bách Ngôn vẫn chưa hề yêu ai khác.

Tình yêu của anh dành cho Lục U thậm chí còn bị bóp méo bởi sự hận thù mà bà gieo vào. Anh thích Lục U... nhưng tình yêu vặn vẹo này khiến người ta ngột ngạt.

Một đứa trẻ sống sờ sờ cứ thế ra đi!

Mẹ Chương đau lòng, nếu năm đó bà không tìm đến Lục U… Bà lặng lẽ nuốt lệ.

Có phải Bách Ngôn cũng đã trai gái sum vầy?

Có phải sẽ hạnh phúc hơn bây giờ không?

Nửa giờ trôi qua, món cơm chiên trứng nóng hôi hổi đã hoàn thành, được mang ra bàn.

Chương Bách Ngôn dập thuốc lá, bước tới ngồi xuống ăn.

Anh ăn rất nhanh, nhai nuốt một cách đờ đẫn, tựa như một cái xác không hồn chẳng còn sức lực.

Chân mẹ Chương không linh hoạt, đứng lâu nên đã hơi đau. Bà im lặng ngồi xoa bóp... Một lúc sau, bà mới nhẹ giọng nói: "Bách Ngôn, con đi cầu xin con bé đi, để nó hoà hảo với con."

Thực ra bà muốn nói, hiện tại Lục U không có chồng, vẫn còn cơ hội.

Nhưng lại sợ con trai sẽ chán ghét.

Về phần đứa bé mới sinh ra, mẹ Chương vẫn nghi ngờ nó là con cháu nhà họ Chương, dù sao trông cũng giống đến vậy.

Bà nói xong, Chương Bách Ngôn dừng lại một chút rồi nói: "Không cần!"

Mẹ Chương còn muốn nói thêm.

Anh lại cười buồn: “Đã muộn rồi!”

Nhưng mẹ Chương vẫn muốn cố gắng một chút, bà đã bí mật đến thăm Lục U và đứa trẻ.

Vào khi trẻ được một tháng tuổi.

Sau khi Lục U xuất viện, cô không chuyển về nhà bố mẹ đẻ mà vẫn sống trong căn hộ của Diệp Bạch.

Bố mẹ Diệp Bạch trở về nước, ở nửa tháng rồi lại bay đi.

Lục Khiêm và Hoắc Minh Châu rất lo lắng cho con gái.

Tuy nhiên Lục U cảm thấy đã đến lúc cô phải tự lập. Bây giờ cô đã làm mẹ, không thể cứ để bố mẹ lo lắng cho mình, anh trai và chị dâu phải chăm sóc mãi. Cô mời hai dì có năng lực đến hỗ trợ.

Có sự giúp đỡ của dì, Lục U vừa chăm sóc con vừa bắt đầu lo liệu công việc của công ty.

Không biết thì cứ từ từ mà học!


Lục U trải qua cái Tết âm lịch đầu tiên sau khi sinh Tiểu Diệp Hồi trong căn hộ của mình, mùng hai Tết mới về nhà bố mẹ đẻ ở vài ngày, đến mùng sáu Tết cô đưa Tiểu Diệp Hồi về nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK