Một lúc sau, Hoắc Tây nhạt nhẽo mở miệng: “Không cần, tôi tự bắt xe.”
Dáng vẻ cô rời đi cực kỳ thoải mái, không hề dây dưa dài dòng.
Trương Sùng Quang ngồi ở bên kia.
Thủy tinh trên bàn phản chiếu bóng dáng cậu, rõ ràng cậu rất đẹp trai, nhưng lại chật vật như vậy.
Cậu biết nhà hàng này.
Chú Hoắc và dì ôn đã từng đến đây, vào lễ Nô-en năm ấy, bọn họ chia tay.
Dì Ôn ăn cơm với giáo sư cảnh ở đây,
Chú Hoắc ở bên ngoài chịu tuyết lạnh đứng suốt hai tiếng.
Tinh cảm, đúng là một vòng tròn!
Trời tháng hai rét tháng ba, Hoắc Tây đi ra ngoài thì hít phải một hơi khí lạnh.
Cô đang muốn gọi xe thì điện thoại lại reo lên.
Cô nhìn, là cha ruột của cô gọi đến, giọng nói rất nghiêm túc: “Về nhà ngay! ông cậu và cô của
con đến rồi.”
Hoắc Tây gật đầu: “Con về ngay đây!”
Xe taxi dừng trước mặt cô, cô đang muốn lên xe thì một bàn tay mạnh mẽ giữ cô lại.
Là Trương Sùng Quang!
Cậu nói giọng khàn khàn: “Tôi đưa cậu về.”
Hoắc Tây không nhúc nhích, cô thấy hai bàn tay đang đan vào nhau…
Tài xế hạ cửa sổ xe xuống, nhìn bọn họ: “Có lên xe không đây, không lên tôi còn đi, còn phải kiếm khách khác chứ!”
Trương Sùng Quang đưa một tờ một trăm tệ.
Tài xế hài lòng: “Tên nhóc này hiểu chuyện đấy!”
Trương Sùng Quang cười nhạt, thu hồi ánh mắt nhìn Hoắc Tây nói: “Lên xe.”
Đến khi cô ngồi lên xe cậu, cậu thắt xong dây an toàn thì cậu mới hỏi: “Là vì chuyện của Lục Thước sao?”
Hoắc Tây ngả lưng vào ghế ngòi, ừ một tiếng.
Trương Sùng Quang đánh tay lái về phía biệt thự, trên đường không nói câu nào, thật ra là cũng chỉ nói về chuyện của Lục Thước và Lục Huân.
Trương Sùng Quang chỉ nói: “Không nghĩ
đến cậu ấy và Lục Huân lại đến với nhau.”
Hoắc Tây cười nhạt.
Nửa tiếng sau, xe thế thao chậm rãi đi vào biệt thự.
Sau khi mở cửa xe, Hoắc Tây dừng một lúc, cô nhìn Trương Sùng Quang, nói nhẹ: “Trương Sùng Quang, cậu nhìn xem, quan hệ của Lục Thước và Lục Huân như vậy mà còn có thế đến với nhau, sau này Lục Thước cũng sẽ kiên định lựa chọn ở bên cạnh Lục Huân! Mà rõ ràng chúng ta năm đó…”
Hoắc Tây không nói tiếp nữa.
Cô nghĩTrương Sùng Quang sẽ hiếu ý của cô.
Trương Sùng Quang thật sự hiếu, cậu ngồi trong xe nhìn cô đi về phía biệt thự.
Trong phòng khách của biệt thự.
Hai người Hoắc Minh và Lục Khiêm đang ngồi đối mặt trên sofa, thấp giọng bàn bạc.
Minh Châu bình thường không quan tâm mọi chuyện cũng đang thảo luận với ôn Noãn.
Hoắc Tây và Trương Sùng Quang một trước một sau đi vào, Lục Khiêm miễn cưỡng cười nói: “Tiểu Hoắc Tây về rồi sao!”
Hoắc Tây gọi một tiếng ông cậu và cô út.
Nhưng Hoắc Minh nhìn con gái cưng, lại nhìn Trương Sùng Quang ở phía sau.
Ông trợn mắt một cái: “Sao hai đứa lại về cùng lúc?”
Đôi mắt tinh tường của ông liên lục nhìn về phía hai con người ấy, sợ con gái cưng bị thiệt.
Hoắc Tây lạnh lùng nói: “Ăn cơm với nhau.”
Bố ruột cũng không dễ lừa: “Chỉ ăn cơm thôi sao?”
Hoắc Tây ném cặp làm việc sang một bên: “Bố, không phải là muốn thảo luận chuyện của nhà họ Tư sao, bố cứ hỏi con mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này làm gì.”
Hoắc Minh trừng cô một cái, sau đó tạm bỏ qua cho cô.
“Tiếu Huân đâu?” Hoắc Tây nhìn trái nhìn phải.
Lục Khiêm nói: “Vợ chồng thư ký Liễu cũng đã đến đây, đang bầu bạn với cô ấy đó.”
Hoắc Tây gật đầu.
Sức khỏe Lục Khiêm không tốt, nhưng lúc này ông ấy thật sự não nề, ông ấy châm một điếu thuốc rồi than thở với Hoắc Minh: “Một cái nhà họ Tư đã khó đối phó rồi, cũng không thể nào xé mặt ở bên ngoài chứ! Những người họ hàng ở thành phố c thấy được tin tức cũng kịch liệt phản đối
hôn sự của Lục Thước và Lục Huân, bây giờ đang ầm ĩ ở Lục Viên đây. Lúc sắp đi tôi nói với bọn họ, chuyện này đã chắc như đinh đóng cột rồi, bọn họ có ý kiến thì đi mà nói với bà cụ đi.”
Hoắc Minh cười nhạt một tiếng.
Lục Khiêm vẫn biết chiều con thật đấy!
Lục Khiêm nói với vẻ mặt trầm tư: “Chuyện này là do Lục Thước gây ra, đế nó tự mình giải quyết đi! Nhà họ Tư, còn có mấy lão già ở thành phố c, đế nó tự xử lý, nếu như chỉ có chút chuyện này cũng không giải quyết được thì nó cũng không xứng được ngồi ở vị trí bây giờ.”
Minh Châu không đồng ý.
Bà ấy nhìn chồng: “Sao lại là do Lục Thước gây ra chứ, nếu không phải năm đó anh ra một phần sức lực, Lục Thước và Tiểu Huân có thể gặp sóng gió hôm nay sao?”
Lục Khiêm sợ nhất là vợ vạch trần chính mình.
Ông ấy một bên nhận lỗi, bên khác lại không nhịn được nói: “Nếu không có chuyện năm đó, con trai cũng không có vợ đâu!”
Minh Châu tức đến đỏ cả mắt.
Tuổi bà ấy cao hơn, nhưng tính cách của bà ấy vẫn như vậy.
Dù sao bố mẹ ruột của bà ấy vẫn còn, vẩn
yêu thương bà ấy, anh trai chị dâu cũng yêu quý bà ấy.
Minh Châu giậm chân lên tầng.
Lục Khiêm gọi bà ấy một tiếng, bà ấy cũng không thèm quan tâm đến ông ấy, còn đi nhanh hơn.
Lục Khiêm rất mất mặt, nhưng ở trước mặt vợ chồng Hoắc Minh và một đám con cháu vẫn phải giả vờ mạnh mẽ một chút: “Không cần quan tâm đến bà ấy! Sau một đêm thì tốt rồi!”
Hoắc Minh hỏi lại: “Không cần dỗ sao?”
Lục Khiêm bóp rơi thuốc lá: “Dỗ một chút là được, người lớn như chúng ta không cần so đo với bà ấy.”
Nói xong ông ấy cũng lên tầng, đi rất nhanh.
Hoắc Minh cười, khi nhìn lại con gái cưng của mình và Trương Sùng Quang thì mặt lạnh xuống ngay.
“Nói đi, hai đứa có chuyện gì?”
Hoắc Tây lười biếng đứng lên, lại lười biếng nói: “Có thể có chuyện gì được chứ? Bố, bố là người đàn ông no không hiểu đàn ông chết đói, chỉ có bố với mẹ được ân ái thôi, bọn con chơi đùa thì không được sao?”
Người làm cha xù lông ngay lập tức.
ông đứng lên, chỉ vào cô: “Con nói lại lần nữa, chơi đùa là sao? Chơi ai, chơi?”
Hoắc Tây cũng đứng dậy, thì thầm ba chữ.
Trương, Sùng, Quang!
Hoắc Doãn Tư ngồi trên ghế sofa sờ mũi một cái.
Chị cậu bé kích thích thật đấy!
Hoắc Minh xuýt nữa không chịu được, ông không làm gì được con gái nên chất vấn Trương Sùng Quang: “Cháu thì sao, cũng chơi đùa ư?”
Trương Sùng Quang rụt rè nói: “Cháu muốn cô ấy phụ trách.”
Hoắc Minh miền cưỡng hài lòng.
Hoắc Tây đi về phía cầu thang, vẫy tay: “Kiếp sau đi!”
Cái mặt già của Hoắc Minh không có chỗ mà đế, dù nói là tên nhóc Trương Sùng Quang này có lỗi với Hoắc Tây, nhưng làm Hoắc Tây trở thành như thế này, người làm bố như ông đúng là… xấu hổ không dám gặp người.
Lúc này, Hoắc Doãn Tư lật tạp chí.
Cậu bé chậm rãi nói: “Không phải nói là phù sa không chảy ruộng ngoài sao, anh Sùng Quang lớn lên cũng khá đẹp, sự nghiệp lại tốt, cái gien này cũng không làm chị con bị thiệt, tình huống
xấu nhất cũng chỉ là mang thai rồi sinh con ra thôi, bố, bố nói xem có đúng không?”
Hoắc Minh:…
Ông nhìn ôn Noãn: “Hay là, em giáo dục lại mấy đứa nó đi?”
Ôn Noãn uống hồng trà: “Lúc bọn trẻ còn bé em muốn giáo dục, anh luôn nói, trẻ con phải tự lập! Bây giờ lớn rồi… Em dạy làm sao được!”
Hoắc Minh như có tro trên mặt.
Ông cảnh cáo Trương Sùng Quang: “Không được làm có con.”
Trương Sùng Quang hơi mím môi, cười nhạt: Hoắc Tây cực kỳ hung dữ, nếu như cậu có ý muốn làm cô có thai, có lẽ cô sẽ bóp chết cậu ngay trên giường!
Đêm nay, người không ngủ được không phải vợ chồng Lục Khiêm.
Mà chính là Hoắc Minh!
Đêm tối, Hoắc Tây tắm rửa xong thay quần áo ngủ đi lên sân thượng.
Gió đêm thối,
Cô nghĩ đến chuyện của Lục Thước và nhà họ Tư.
Chuyện này liên quan đến hạnh phúc của Lục Thước, cô rất đế tâm, dù bình thường cô thích
trêu chọc Lục Thước.
Ánh mắt liếc qua.
Cô thấy Trương Sùng Quang, trời rất lạnh nhưng cậu chỉ mặc một bộ quần áo ngủ tơ tằm màu đen, cách một cái sân thượng, nhìn cô, trong tay cầm một bình bia đá.
Cậu hỏi cô có muốn uống hay không.
Hoắc Tây từ chối: “Tôi không so được với tên nửa giặc tây như cậu, uống xong chắc đêm nay tôi không cần ngủ nữa. Trương Sùng Quang, cậu ra nước ngoài mấy năm đã đột biến rồi sao?”
Cậu tựa vào lan can, thể hiện sự thư giãn hơn bình thường.
Những ngày này cậu luôn gồng mình.
Cậu cười nhẹ như mây gió: “Nửa giặc tây đột biến, không phải cậu cũng thử qua mấy lần rồi sao?”
Hoắc Tây duỗi dài thân dưới.
Ánh mắt Trương Sùng Quang âm u nhìn cô chằm chằm.
Hoắc Tây lười biếng nói: “Cũng chỉ có vậy mà thôi!” Nói xong, cô đi ngay vào phòng ngủ.
Trương Sùng Quang nhìn hướng cô rời đi, sau đó uống một ngụm hết nửa cốc bia đá.
Cậu không lừa được bản thân mình.
Có lẽ cậu vẫn còn áy náy với Hoắc Tây, nhưng so với cô gái nhỏ luôn đi theo gọi cậu Trương Sùng Quang khi trước, Hoắc Tây hiện tại đầy dã tính, rất nguy hiếm, dù lúc nằm trên người cô xâm chiếm cậu cũng có cảm giác, cô có thể cắn cố họng giết chết cậu bất cứ lúc nào.
Cảm giác này quá kích thích rồi!
Đêm khuya, thành phổ yên tĩnh.
Lục Thước lái xe xuống dưới nhà họ Liều, cậu không đi lên ngay mà tựa lưng vào ghế ngồi hút một điếu thuốc.
Một ngày, cậu chiến đấu với nhà họ Tư cả một ngày.
Kết quả chính là ai cũng không có lợi.
Lục Thước tuổi trẻ nóng tính, phía sau lại có chống lưng mạnh mẽ, lại thèm cơn giận, cậu chỉ hận không thế san bằng nhà họ Tư, nhưng tạm thời cậu vẫn không làm được, đám lão già ở thành phố c kia ẩn nấp muốn cậu cưới Tư An Nhiên nên kéo chân sau của cậu.
Đương nhiên Lục Thước sẽ không thỏa hiệp.
Dù cho phải đối diện với sự tấn công từ hai phía, cậu cũng không thế từ bỏ Lục Huân, bọn họ đã có chuyện tốt ba đời rồi.
Hút thuốc lá xong, Lục Thước mở cửa xuống
xe.
Nhà của nhà họ Liễu ở thành phố B là một căn hộ rộng lớn, khoảng hơn hai trăm mét vuông.
Lúc này đã rất muộn nhưng người nhà họ Liều còn chưa ngủ.
Thấy Lục Thước đến, bà Liễu cũng không trách móc, bà rất hiểu.
Sự giả vờ trong quá khứ là vì trách cậu đã trêu đùa Tiểu Huân.
Nhưng bây giờ hai người đã công khai, gia dinh hai bên đều đã đồng ý, như vậy Lục Thước cũng là con của bà, bây giờ Tư An Nhiên đối ý làm ra chuyện như vậy, người làm người lớn tất nhiên phải thiên vị con của mình, làm gì có chuyện đi bênh người ngoài chứ?
Bà Liễu nghênh đón, sờ mặt cậu: “Tôi làm cho cậu ít đồ ăn khuya! Tiểu Huân đang ở trong phòng, cậu đi xem con bé một chút đi!”
Lục Thước gật đầu: “Làm phiền dì rồi.”
Bà Liễu bận rộn lên, thư ký Liều ngồi trên ghế sofa buồn bực nói: “Đúng là nên bồi bố thêm, có thể còn nhiều trận đánh ác liệt ở phía sau đấy!”
Lục Thước nói chuyện vài câu với ông rồi đi vào phòng của Lục Huân.
Lục Huân bình tĩnh hơn so với cậu tưởng.
Cô ấy tắm rửa, ngồi đọc sách ở trên chiếc sofa nhỏ, tóc vẫn còn hơi ấm.
Lục Thước thấy cô ấy thì trái tim sốt ruột suốt một ngày tạm thời bình tĩnh lại.
Cậu vào nhà tắm lấy máy sấy, đứng sau lưng đế cô ấy dựa vào người mình, dịu dàng sấy tóc cho cô ây. Lục Huân ngẩng đầu nhìn cậu một cái, sau đó để sách xuống, yên lặng tựa đầu vào bụng dưới của cậu.
Lục Thước thấy cô ấy rất ngoan.
Cậu cúi đầu hôn cô ấy một cái, giọng khàn nói: “Đừng lo, anh sẽ giải quyết!”
Hôm nay mới là ngày đầu tiên mà cô ấy đã thấy được rõ ràng sự tiều tụy của cậu.
Cô ấy đoán được, cậu muốn ở bên cạnh cô ấy thì phải trả giá rất nhiều.
Ví dụ như, sự nghiệp cậu vất vả gầy dựng nên.
Ví dụ như, danh tiếng.
Cậu cưới một cô gái có gia đình quyền quý yên ổn như Tư An Nhiên thì có lợi hơn nhiều so với cưới cô ấy, lại thêm sự xấu hổ từ nhỏ của cô ấy với dì Minh châu, bây giờ cô ấy thật sự… Không có sức mạnh để ở bên cạnh cậu.
Cô ấy nói xong, gần như quên hô hấp.
Lục Thước liếc nhìn cô ấy một cái, chậm rãi để máy sấy sang một bên, nhẹ nhàng xoa tóc của cô ấy.
“Đừng nói với anh là em muốn chia tay.”
Lục Huân lắc đầu loạn lên.
Cô ấy xoay người ôm lấy eo của cậu, cái ôm tràn đầy, khuôn mặt cô ấy giấu trong ngực cậu, giọng nói mềm yếu cứ như yếu ớt thỏ con: “Em không làm được gì hết, Lục Thước, em sợ sau này anh sẽ hối hận.”
“Sao lại hối hận!”
Lục Thước sờ mũi cô: “Anh chỉ tiếc không thể kết hôn với em ngay được.”
Sau khi nói xong, cả hai đều yên lặng.
Bọn họ đều hiếu, bây giờ tạm thời không thế kết hôn được.
Tin đồn bên ngoài ‘âm ĩ như vậy, Lục Thước gánh vác quá nhiều trách nhiệm trên người, sao có thế không quan tâm.
Lục Huân hiểu sự khó khăn của cậu.
Cô ấy dán vào bụng dưới của cậu, thấp giọng nói: “Bây giờ chúng ta so với kết hôn cũng không khác mây.”
Lục Thước cười,
Cậu xoay người ghé vào tai cô ấy: “Hay hôm
nay anh không đi nữa?”
Lục Huân thấy không ổn, cô ấy không cho cậu làm linh tinh ở chỗ này.
Đúng lúc, bà Liễu ở bên ngoài gọi cậu ăn tối.
Lục Thước ghé vào tai con thỏ nhỏ, nói nhẹ: “Dù em có nghĩ đến, anh cũng không có sức làm đâu!”
Lục Huân là một cô gái nhỏ ngại ngùng đến mức nào chứ.
Cô ấy cắn môi: “Em không cần đâu!”
Lục Thước nhìn cô ấy một cái, cậu vẫn cười. Thật ra ở thời điểm ấy Lục Huân cũng không lạnh nhạt, vẫn rất tham ăn.
Cậu cởi áo khoác, tiện tay để trong phòng ngủ của cô ấy,
Kéo cô ấy ra ngoài ăn tối.
Bà Liễu làm bánh trôi cho cậu, bốn viên vừng, còn có bốn viên là hoa màu rực rỡ.
Lục Thước quen thuộc đi đến nhà bếp.
Cậu cầm một cái bát nhỏ, chia cho Lục Huân hai viên: “Anh biết em sợ béo mà, em ăn hai viên đi.”
Lục Huân nghe lười cậu, ừ một tiếng.
Bà Liễu cười, cằn nhằn chồng: “Nhìn Lục Thước thương người biết bao! Sao đầu óc anh lại
chậm chạp như vậy chứ!”
Thư ký Liễu xem trận chung kết World Cup,
Ông hừ nhẹ một tiếng: “Em trở lại tươi trẻ đầy sức sống như năm 18 tuổi đi, anh sẽ quan tâm em ngay… Tuổi em đã lớn rồi còn làm ra vẻ buồn nôn làm trò cười con cháu.”
Bà Liễu véo lỗ tai ông.
“Ai biết anh và Lục Khiêm đi xã giao bên ngoài có thương em 18 tuổi nào không anh lừa em em cũng không biết, chỉ ở nhà làm người phụ nữ nhếch nhác hầu hạ cả nhà lớn nhỏ của anh.”
Thư ký Liễu xin tha thứ ngay.
Tâm trạng Lục Huân không tốt, cũng nhỏ tiếng cười lên, ngước mắt nhìn Lục Thước.
Ai biết, cậu cũng đang nhìn cô, ánh mắt trong trẻo xinh đẹp không thế miêu tả thành lời.
Vợ chồng thư ký Liễu đã ngủ rồi.
Lục Thước tắm rửa trong phòng Lục Huân, bây giờ cậu tự do như đang ở rể vậy, cứ tưởng là tắm rửa xong sẽ không có sức để làm chuyện kia nữa, nhưng khi ôm cơ thể bé nhỏ mềm nhũn của cô ấy vào ngực, cậu lại không khỏi bị kích thích, đè cô xuống làm nhẹ một lần…
Lúc lâu sau, Lục Huân vẫn chưa bình tĩnh lại.
Lục Thước vẫn nằm trên người cô ấy, hôn lên
đầu mũi của cô ấy: “Thích không?”
Cô ấy yếu ớt tỉnh lại.
Cô ấy cũng hơi xấu hố, sau đó sự kích tình tạm thời xua đi muộn phiền lại bừng tỉnh, cô ấy nhẹ nhàng ôm cổ của cậu, mơ hồ ừ một tiếng.
Lục Thước tinh tế hôn cô ấy khắp nơi…
Hôn nhau, không khỏi hôn sâu với cô ấy, cậu cũng không làm thêm một lần nữa, cứ dùng tư thế đó vuốt ve cô ấy…
Chờ đến khi cả hai kiệt sức, tê liệt trong ngực nhau.
Lục Thước cúi đầu hôn lên tóc cô ấy, khàn giọng nói: “Những ngày này em cứ ở nhà đi, đừng đi đâu nữa.”
Cậu không muốn cô ấy bị những lời đồn kia vu khống,
Tiểu Huân nhát gan lại yếu ớt như vậy, những lời khó nghe kia, cậu không muốn cô ấy nghe thấy dù chỉ một chữ.
Lục Huân lại lắc đầu.
Cô ấy ghé vào vai cậu, lẩm bấm nói: “Lục Thước, em cũng không thể không ra khỏi nhà mãi được! Nếu như em muốn ở bên cạnh anh, em không muốn lúc anh ở bên ngoài ngăn mưa cản gió, em lại yên ốn trong nhà hưởng thụ sự bảo vệ của anh, như vậy em cũng không xứng được ở
bên anh. Em có công việc, em muốn sống và làm việc như bình thường, những lời kia, những chuyện kia… Khỏng ảnh hưởng đến em!”
Lục Thước vẫn không nỡ.
Nhưng cậu cũng thừa nhận, Lục Huân nói đúng, cô ấy không thế trốn tránh cả đời được.
Lục Thước nói xong!
Nói xong, cậu ôm cô ấy, thấp giọng hỏi: “Tiểu Huân, em có hối hận không?”
Lục Huân lắc đầu.
Cô ấy yêu Lục Thước, cô ấy không hối hận, thậm chí khi biết được tin tức này cô ấy còn nhẹ nhàng thở ra… Người cô ấy đế ý nhất, vẫn là dì Minh Châu.
Lúc đó cô ấy nhận được điện thoại từ dì Minh Châu, bà ấy nói: “Tiếu Huân, Lục Thước và bố của nó sẽ xử lý tốt tất cả mọi chuyện, cháu không cần lo lắng.”
Bây giờ Lục Huân rất ổn.
Nhưng lúc chiều, cô ấy đã lén khóc một mình rất lâu.
Cô ấy vừa khóc lại vừa cười.
Cô ấy thấy mình không xứng, nhưng cô ấy lại không muốn rời xa gia đình này, cô ấy không chỉ yếu Lục Thước, cô ấy còn yêu mỗi người trong gia
dinh này nữa…
Lục Thước tỉnh dậy từ sáng sớm.
Cậu nhận được điện thoại từ nhà họ Hoắc, giọng nói của Hoắc Tây mang theo sự lạnh lùng: “Nhà họ Tư muốn thương lượng với chúng ta! Chị đồng ý rồi, Lục Thước, mười giờ sáng mai có mặt ở công ty của chị đế đàm phán nhé.”
Lục Thước một tay cầm điện thoại, một tay đeo chiếc thắt lưng màu bạc.
Cậu cười lạnh: “Được! Em sẽ đến trước!”
Hoắc Tây dừng một chút: “Tư An Nhiên vừa làm ra chuyện như vậy làm nhà họ Tư rất bị động, rất có thể bọn họ sẽ yêu cầu kết hôn! Lục Thước, lần đàm phán này bọn họ đã mời được cố đông của Lục Thị từ thành phổ c đến đế tham gia, em chuấn bị tâm lý cho tốt đi.”
Lục Thước nhẹ nhàng nghiến răng.
Thật ra tính tình của cậu không tốt, nói là giống với Hoắc Minh, nhưng thật chất cậu lại giống ông cậu của cậu nhất, ăn mềm không ăn cứng.
Nhà họ Tư từng bước lại gần, cậu không có lý do gì để rút lui.
Muốn cậu cưới Tư An Nhiên, cứ nằm mơ tiếp đi!
Lục Thước đi xuống dưới tầng, lúc đi lên đã
cầm trong tay một phần giấy tờ, bên ngoài ghi rất rõ ràng là một phần hợp đồng thỏa thuận trước hôn nhân.
Đúng vậy, cậu muốn kết hôn với Lục Huân.
ít nhất trên pháp luật, cậu muốn trở thành chồnq của cô ấy nqay lập tức!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK