Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói ra những điều tệ hại của mình, nói ra quá trình tính

toán của mình, nói xong thì cô ta cũng nhẹ nhõm hơn nhiều... Mặc kệ tương lại có nổi tiếng hay không, cô ta cũng có thể đàng hoàng làm chính bản thân mình, chứ không phải là cái bóng của Ôn Noãn.

Hôm đó, Xa Tuyết nổi tiếng lên cả hotsearch.

Nhưng bởi vì nam chính, không có dây dưa tình cảm với cô ta nên trái lại cũng trở nên nổi tiếng từ scandal.

Người hâm mộ của cô ta cũng không giảm bớt.

Thậm chí vừa ủng hộ Xa Tuyết, vừa đi đào lại quá khứ của Ôn Noãn và Hoắc Minh, sau đó lại ship couple, còn có cả một tà giáo couple chính là Xa Tuyết và Ôn Noãn.

Tổng giám đốc bá đạo Ôn Noãn và hắc liên hoa minh tinh nhỏ.

Xa Tuyết vẫn nổi tiếng, còn hợp đồng cô ta ký với Ôn Noãn thì chia ba bảy.

Ôn Noãn lấy bảy phần.

Kết quả này, khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc, chỉ là Hoắc Chấn Đông tự mình gọi điện cho con trai, thăm dò hỏi mấy câu rồi họ nhẹ một tiếng: “Thiệu Đình, tình cảm giữa con và Ôn Noãn không có vấn đề gì chứ?”

Tập đoàn Tây Á.

Hoắc Minh ngồi trong phòng làm việc rộng lớn, đang kiếm tiền cho cổ phần của vợ mình.

Anh vừa xem tài liệu, vừa đối phó với bố mình.

“Có thể có vấn đề gì chứ?”

Hoắc Chấn Đông an lòng hơn, cười ha ha: “Thiệu Đình, bố đây không thể không khen vợ con đấy, con xem con gây ra chút tin đồn, mà dáng vẻ rộng lượng của Ôn Noãn đã đủ khiến tất cả đàn ông ngưỡng mộ! Nếu đổi thành mẹ con, ngày nào cũng nước mắt nước mũi mắng bố là kẻ phụ lòng rồi!... Không vấn đề gì thì tốt! Nếu không, bố còn nghĩ vợ con không coi trọng con đấy!”

Nét bút đen chợt dừng lại.

Hoắc Minh ngoài cười nhưng trong không cười: “Ôn Noãn không thích khóc bù lu bù loa đâu!”

Cô rất ít khi khóc, chỉ trừ lúc trên giường.

Hoắc Chấn Đông lại cười ha ha nói mấy câu.

Hoặc Minh cúp điện thoại, thư ký Trương đến nhắc nhớ anh: “Lễ chúc mừng bê phía tổng giám đốc Ôn, anh có đi không?”

Hoắc Minh suy nghĩ.

Cuối cùng anh vẫn quyết định không tham gia.

Anh tự gọi một cuộc điện thoại Ôn Noãn, Ôn Noãn bắt máy ngay chỉ sau vài tiếng chuông điện thoại: “Minh?”

Hoắc Minh cực kỳ thích cô gọi anh là “Minh”.

Anh thưởng thức một chữ này rất lâu rồi mới cười nhẹ và nói: “Anh không đến tiệc ăn mừng của em được, anh về nhà chăm sóc mấy đứa trẻ, chờ em xong việc rồi anh lại đến đón em sau.”

Ôn Noãn đoán được suy nghĩ trong lòng anh.

Anh không muốn dính dáng gì đến phụ nữ trong làng giải trí nên cũng dứt khoát không đi.

Ôn Noãn cũng không miễn cưỡng.

Cô đồng ý rồi nói: “Anh ở nhà đi, tài xế đưa em đi là được rồi.”

Hoắc Minh vẫn kiên trì nhất định phải đi đón cô bằng được.

Ôn Noãn cười đồng ý.

Cô cúp điện thoại quay người. Trợ lý dẫn theo vài người mới trẻ tuổi nhìn khá ổn đến, họ là người đóng vai phụ trong bộ phim lần này Ôn Noãn đầu tư.

Họ đều rất nguyên tắc và ngoan ngoãn gọi cô là “Tổng Giám đốc Ôn”.

Tối nay là tiệc ăn mừng.

Ôn Noãn không tránh được mặc long trọng hơn với một bộ váy dài sang trọng màu tím sẫm.

Phối cùng với trang sức phỉ thúy.

Tóc dài màu nâu chảy dài bên hông như thác nước.

Cô đang đứng cạnh khu đất bên cạnh cửa sổ cúi đầu xem điện thoại. Dáng vẻ hờ hững của cô lại mang theo chút sự thanh cao rất hấp dẫn người khác.

Mấy người trẻ tuổi dù rất căng thẳng vẫn không kiềm được mà nhìn cô.

Cuối cùng Ôn Noãn nâng mắt nhìn đến.

Sau đó, cô hơi ngẩn ra, cô thấy ở trong đó một người cực kỳ giống Cố Trường Khanh.

Sạch sẽ và cũng không nhiều dục vọng.

Ôn Noãn chăm chú nhìn cậu.

Ánh mắt cô man mác buồn lại rất tập trung, những người xung quanh đều nhận ra điều gì đó. Người thanh niên trẻ tuổi cứng người lại, gọi một tiếng: “Tổng Giám đốc Ôn.”

Ôn Noãn lấy lại tinh thần.

Khóe mắt cô hơi ướt, cười nói: “Nhìn cậu rất giống một người quen cũ của tôi.”

Lúc này, trợ lý ở bên cạnh nói nhỏ: “Cậu ta là nam ba của bộ phim này, tên là Cố Hi Quang.”

Cũng là họ Cố sao…

Cố Hi Quang lấy hết can đảm nói: “Là bạn của Tổng Giám đốc Ôn sao?”

Ôn Noãn cười nhạt: “Coi như vậy đi! Cậu tốt hơn hắn ta.”

Ít nhất cậu còn khỏe mạnh mà Cố Trường Khanh đã vĩnh viễn bị chôn vùi rồi… Tính ra hắn ta cũng mới có 34 tuổi, thậm chí còn chưa kịp để lại hậu duệ cho nhà họ Cố.

Nói xong, Ôn Noãn chậm rãi đi ra ngoài.

Mọi người xung quanh rất hâm mộ Cố Hi Quang vì cậu đã được Tổng Giám đốc Ôn chú ý.

Bọn họ quấn lấy trợ lý hỏi han, trợ lý nhỏ giọng cảnh cáo: “Đó là mối tình đầu của Tổng Giám đốc Ôn! Trước đây khi anh ta ra đi, tâm trạng của Tổng Giám đốc Ôn rất không ổn, sau này các ngươi đừng nhắc về cái tên đó nữa.”

Mối tình đầu…

Cố Hi Quang hơi mím môi nhìn về phía cửa.

Tiệc ăn mừng rất phô trương.

Xa Tuyết chính thức thuộc dưới trướng Ôn Noãn, Đinh Tranh tức giận đến mức gọi điện đến mắng Xa Tuyết máu chó đầy đầu, còn muốn vĩnh viễn phong sát cô ta.

Nhưng ở thành phố B, có người nào không biết cánh tay của Tổng Giám đốc Ôn còn cứng hơn của Đinh Tranh chứ?

Xa Tuyết rất biết ơn Ôn Noãn.


Trên bục, cô ta cảm ơn rất nhiều lần

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK