Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Tây quay về phòng thay quần áo.
Trương Sùng Quang đi vào, đầu cô không hề ngoảnh lại: “Tôi thay quần áo mà cậu cũng phải xem?”
Nhưng cô đã đánh giá thấp độ dày da mặt của cậu.
Trương Sùng Quang ôm nhẹ cô từ phía sau, giúp cô cài khuy áo lót, hiển nhiên cũng chiếm được chút ích lợi. Mặt cậu cuối cùng chôn trong gáy cô: “Ở nhà không tốt sao? Tôi làm cơm Ý cho cậu ăn.”
Hoắc Tay nghiêng mặt: “Hôm nay tôi muốn ăn đồ Thái Lan.
“1
Cô vỗ vỗ khuôn mặt cậu, khoác thêm áo khoác ngoài chuẩn bị đi.
Trương Sùng Quang tâm trạng vẫn rất tốt tiễn cô đến cửa: “Vậy tôi ở nhà làm việc! Về sớm một chút, tôi nấu cho cậu chút rượu hoa quả nữ nhi hồng.
Hoắc Tây cúi đầu đổi giày, cũng không biết có nghe rõ không.
Chỉ là lúc cô rời đi không khỏi không nhìn lại Trương Sùng Quang, cậu nhận được cuộc gọi, đang đứng trước cửa sổ sát đất nói chuyện, trên

người là đồ ở nhà nhưng vẫn đẹp trai anh tuấn, giống như… bổ của cô vậy.
Hoắc Tây yên lặng nhìn.
Bỗng nhiên Trương Sùng Quang quay đầu, người trong điện thoại vẫn còn nói chuyện, nhưng cậu đã không còn nghe rõ.
Cậu chỉ nhìn Hoắc Tây.
Cậu muốn hỏi cô một chút, vì sao lại nhìn cậu như vậy, có phải vẫn còn tình cảm với cậu hay không.
Hoắc Tây không nhìn nữa, mở cửa rời đi.
Cửa đã đóng, nhưng Trương Sùng Quang vẫn nhìn theo một lúc lâu…
Hoắc Tây tựa mình trên cửa.
Cô rũ mắt, liếm khẽ môi dưới căng mọng, trong lòng có chút lo lắng.
Cô không nên tiếp tục như vậy với Trương Sùng Quang!
Vì lý do này nên khi cô đi dạo phổ với Lục Huân và Lục Tiếu u cũng không mấy thoải mái.
Tiểu Lục u ôm lấy cánh tay cô, nồng nhiệt hôn nhẹ, lúc tới cửa hàng bánh ngọt còn mát xa cho cô.
Hoắc Tây túm lấy tay cô gái nhỏ.
Cô than nhẹ: “Ai da, nhìn mấy cô gái nhỏ như
hoa như ngọc giống mấy đứa, chị có cảm giác như mình đã bảy tám mươi tuổi rồi!”
Tiểu Lục u nháy mắt: “Nhưng mà tối hôm qua chị còn chắp tay sau lưng, đi tới đi lui, mợ cũng sắp hoa mắt, cậu mới nói: Hoắc Tây đúng là gan to hơn trời mà! Còn thằng nhóc Trương Sùng Quang nữa, làm phản rồi, hai đứa nó không rõ ràng mà cứ ngủ với nhau như vậy, ôn Noãn, em không quan tâm sao?”
Tiểu Lục U diễn tả sống động như thật.
Lục Huân tính vốn hướng nội, mím miệng cười.
Hoắc Tây thấy mất mặt, trừng mắt với Tiểu Lục U: “Đúng là nên khâu miệng nhóc lại mà!”
“Chị không nỡ!”
Tiếu Lục U nghiêng qua bên người cô: “Chị! Trương Sùng Quang bây giờ là người như thế nào! Có thể chinh phục được chị, vậy thì phần cứng lẫn phần mềm đều là hàng tốt nhất!”
Hoắc Tây uống nước trái cây, nói mập mờ: “Là người đẹp trai nhất!”
Tiếu Lục u ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, vẻ mặt mê mấn.
Cô bé lặng lẽ xây dựng couple.
Nhưng Hoắc Tây nói tiếp: “Chỉ tạm thời thòi, không chắc chắn! Qua vài ngày nữa cậu ấy sẽ
dọn ra ngoài.”
Tiếu Lục u mất bình tĩnh: “Như vậy sao được! Nước phù sa còn không chảy ruộng ngoài! Chị, chị phải giống như anh trai em vậy, phải đòi lại cả gốc lẫn lãi! Chị xem, hiện tại chị Lục Huân đã là của anh ấy, tài sản sau này của chị ấy hay là của mấy đứa nhỏ bị ăn đến không nhả xương kia kìa!”
Mặt Lục Huân hơi hơi đỏ.
Chỉ là nhìn Tiểu Lục u vui vẻ, cô không nỡ trách móc cô bé.
Hoắc Tây vỗ nhẹ bàn tay nhỏ bé của Tiểu Lục U: “Ha ha! òng ngoại với cô không phải đưa ra rất nhiều hay sao! Chị thấy Lục Thước chính là đồ bồi thường thì có!”
Lục u ngẫm lại, cảm thấy cũng đúng!
Cô bé nói rất nhiều, đều xoay quanh về chuyện trên giường của Hoắc Tây và Trương Sùng Quang, Hoắc Tây ăn cơm xong liền chạy.
Cô lái xe đi lòng vòng.
Trong lòng yên lặng nghĩ, xong rồi, sống đến chừng này tuối mà cô vẫn còn bị trẻ con tra khảo chuyện tình cảm!
Trương Sùng Quang không là gì cả!
Bữa cơm lúc nãy không hợp khấu vị lắm, Hoắc Tây vẫn luôn đói bụng.
Cô lái xe muốn tìm một chỗ nào đó để ăn một chút.
Di động reo, vừa nhìn đã thấy là của Trương Sùng Quang.
Giọng nói của Trương Sùng Quang rất nhẹ nhàng: “Cậu đang ở đâu? Tôi đi đón cậu nhé?”
Hoắc Tây hằng giọng: “Cậu chơi vui vẻ nhỉ! Giám đốc Trương, làm sao, cậu không có bạn bè nên mới bám lấy tôi như vậy à! Ai, điều này đúng là làm cho người ta đồng cảm!”
Trương Sùng Quang mỉm cười: “Đúng vậy, tôi chỉ có cậu!”
Hoắc Tây bị cậu kích thích, cô trực tiếp cúp điện thoại.
Một lát sau, Trương Sùng Quang gửi cho cô một tấm ảnh chụp, là một bàn đồ ăn Thái Lan.
Nhìn cũng rất đàng hoàng.
Trong nhà có một người đẹp trai còn có một bàn đồ ăn toàn là món cô muốn ăn, chỉ nghĩ lại thôi, cũng khiến cho lòng người rung động!
Hoặc Tây cố gắng nhịn.
Cuối cùng cô quyết định đi thăm Bạch Khởi.
Tính một chút, cũng đã một tuần cô không gặp cậu ta, cô hy vọng có thể duy trì mối quan hệ đơn giản với Bạch Khởi, sau khi cậu ta hồi phục
có thế quay phim bình thường làm quen bạn gái mới, sau đó bước vào con đường hòn nhân đúng đắn.
Thứ Bạch Khởi muốn, cô đã trao hết cho Trương Sùng Quang từ lâu.
Hoắc Tây mua một bó hoa, cùng với hoa quả.
Tới bệnh viện, đẩy cửa phòng bệnh Vip, Bạch Khởi ngồi bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Đồ ăn trên bàn bên cạnh chưa hề động đũa.
Hoắc Tây hơi thở dài, cô đi qua ngồi xuống: “Sao lại không ăn cơm? Ăn không hợp sao?”
Bạch Khởi quay đầu lại.
Cậu ta lẳng lặng nhìn Hoắc Tây thật lâu, nhẹ giọng nói: “Không phải chị sống chung với Trương Sùng Quang sao?”
Hoắc Tây không muốn nói dối Bạch Khởi.
Cô châm chước nói: “Tôi không phủ nhận, tôi có tình cảm với cậu ấy!”
Đôi mắt Bạch Khởi có chút ửng đỏ.
Hoắc Tây ngồi xổm xuống, cô nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu ta, nhẹ giọng nói: “Bạch Khởi, cậu nên tìm một người con gái phù hợp với cậu! Kết hôn, sinh con, xây dựng một gia đình êm ấm!”
Không phải cô không suy nghĩ đến Bạch
Khởi.
Chỉ là Bạch Khởi cần toàn bộ tình yêu, cô không cho được, vậy nên ý nghĩ mới dâng lên trong đầu đã bị Hoắc Tây bác bỏ.
Đối với cô, Bạch Khởi giống như đứa nhỏ chưa trưởng thành do cô nuôi lớn.
“Ăn cơm, được không?” Hoắc Tây dịu dàng nói với cậu ta.
Giọng nói của Bạch Khởi khàn khàn: “Đói bụng thì tôi sẽ ăn! Chị đi đi, tôi rất ổn.”
Hoắc Tây nhìn cậu ta, ánh mắt bỗng nhiên rơi xuống trên chiếc tủ cạnh đầu giường.
ở bên trên, có một vài tấm ảnh.
Đều là ảnh cô cùng với Trương Sùng Quang, thậm chí có vài tấm là Trương Sùng Quang đặt cô trên thân xe, trông vô cùng thân mật.
Hoắc Tây cầm lên xem: “Cậu phái người theo dõi tôi?”
Cô ném ảnh chụp tới trước mặt Bạch Khởi.
Bạch Khởi nhặt ảnh lên, vẻ mặt giận dữ chưa từng có trước đây: “Đúng! Tôi theo dõi chị! Tôi nhớ chị muốn phát điên rồi, chỉ là tôi không dám gọi điện cho chị, tôi sợ chị thấy tôi phiền, tôi sợ chị cảm thấy tôi không trưởng thành bằng hắn, tôi sợ chị cảm thấy là tôi…Phá hỏng chuyện tốt của chị!”
Bạch Khởi nói xong, trong phòng trở nên yên
tĩnh.
Ngực cậu ta phập phồng dữ dội.
Cậu ta chưa từng thố lộ tình cảm thân mật với Hoắc Tây như vậy.
Hoắc Tây có chút kinh ngạc,
Mòi cô mấp máy hồi lâu, cô giống như muốn giải thích với cậu ta, nhưng lại cảm thấy không cần phải…
Lúc lâu sau, cô mới khàn giọng nói: “Cố gắng nghỉ ngơi!”
Khi cô rời đi, Bạch Khởi gọi tên của cô.
Nhưng Hoắc Tây không đáp lại, hành lang bệnh viện nhỏ dài trống trải, tiếng giày cao gót giẫm lên sàn cực kỳ trong trẻo.
Rõ ràng là cô mặc áo bành tô, nhưng cơ thế vẩn rất lạnh.
Cô còn nhớ rõ đêm đó, khi cô mang Bạch Khởi về, cậu ta cứ ôm cô không chịu buông tay.
Cậu ta coi cô như sự cứu rỗi.
Nhưng, ai sẽ cứu rỗi cô đây, Hoắc Tây khẽ dựa người vào tường trên lối đi nhỏ.
Cô buồn phiền châm một điếu thuốc lá nhỏ, đổm lửa lắng lặng cháy.
Phía trước có người đi tới, là trợ lý Tiểu Hồng
của Bạch Khởi, mắt cô đỏ hoe nhìn người đi tới.
Hoắc Tây lạnh nhạt nói: “Chăm sóc tốt cho cậu ấy! Tim cho cậu ấy một bác sĩ tâm lý…Không, để tôi tìm cho cậu ấy! Ngày mai tôi sẽ cử người đến, tiến hành can thiệp tâm lý cho Bạch Khởi.”
Tiếu Hồng lau nước mắt, nhỏ giọng nói: “Luật sư Hoắc, vô dụng thôi!”
Hoắc Tây sửng sốt.
Tiếu Hồng nhỏ giọng khóc lên: “Bạch Khởi mắc bệnh bạch cầu cấp tính, bác sĩ nói bệnh tình rất xấu, rất có thế sẽ không qua khỏi mùa hè này!”
Hoắc Tây ngáy người.
Bệnh bạch cầu, sống không qua mùa hè.
Cô chống vào vách tường màu trắng, cảm thấy trời đất đang quay cuồng.
Lúc lâu sau cô mới đứng vững: “Đã mời những chuyên gia tốt nhất trong và ngoài nước chưa?”
Tiếu Hồng lắc đầu: “Cậu ấy không cho nói, cũng không cho tôi nói với cô.”
Khóe mắt Hoắc Tây ửng đỏ, cô vỗ vỗ vai Tiểu Hồng rồi quay trở lại phòng bệnh.
Bạch Khởi vẫn đang nhìn ra ngoài cửa số.
Cũng không biết đang suy nghĩ cái gì!
Hoắc Tây cởi bỏ áo bành tô thay dép lê đi
vào, gõ vào đầu cậu ta: “vẫn còn giận tôi à! Ăn cơm, không ăn tôi sẽ nhét vào miệng cho cậu ăn!”
Nói xong, cô đi hâm nóng cơm.
Lò vi sóng hoạt động, âm thanh rất nhỏ, phòng bệnh rất im lặng.
Bạch Khởi nói nhỏ: “Chị đã biết?”
“Biết cái gì?” Hoắc Tây nghẹn ngào nói: “Đừng nghĩ là tôi sẽ dễ dàng tha thứ cho cậu! Con nít học người lớn làm trò theo dõi, lông mọc còn chưa đủ thì cũng vô dụng thôi.”
Bạch Khởi im lặng, một lát sau mới nói: “Tôi không cần chị thương cảm! Tôi không cần bởi vì tôi có bệnh nên chị mới ở lại với tôi. Tôi nghĩ kĩ rồi, nếu chị thật sự thích anh ta, vậy chị cứ ở cùng với anh ta đi!”
ít nhất người đàn ông kia còn khỏe mạnh.
ít nhất người đàn ông kia cũng hiếu chị.
Bọn họ lớn lên với nhau, người đàn ông kia cũng đủ mạnh mẽ, có thể cho chị thứ chị muốn.
Mà cậu, từ cơ thế đến tâm lý, đều tàn tạ không thể chịu nối.
Cậu ta muốn giam cầm cô, thật là mơ mộng hão huyền!
Hoắc Tây yên lặng nghe, một lát sau cô mới mở miệng: “Nói vớ vẩn gì vậy!Ăn cơm!”
Cô tránh né việc nói đến Trương Sùng Quang, nhưng Bạch Khởi biết, cô vẫn thích Trương Sùng Quang.
Từ trước đến nay, trong lòng cô chỉ có Trương Sùng Quang.
Hoắc Tây đút cơm cho cậu ta, Bạch Khởi cuối cùng cũng chịu ăn, cô khàn giọng phàn nàn cậu ta: “Tôi thấy, mình giống như mẹ cậu vậy!”
Bạch Khởi im lặng nhìn cô.
Hoắc Tây xoa xoa mái tóc đen của cậu ta: “Không muốn chết thì chữa trị liền cho tôi! Nếu không tôi trực tiếp ném cậu xuống sông Hoàng Phố, cậu sẽ không tìm ra tôi nữa!”
Bạch Khởi ôm cô.
Đầu cậu ta chôn trong lồng ngực cô, giống như đứa nhỏ yếu ớt bất lực lúc trước.
Cậu ta không nói gì.
Hoắc Tây thấy mũi chua xót, cô ôm cậu ta nhẹ nhàng nói: “Có tôi ở đây, sẽ không đế cậu có chuyện gì đâu! Đứa nhỏ ngốc, sao không nói sớm cho tôi biết?”
Bạch Khởi thì thào nói: “Tôi sợ chị ghét bỏ tôi!”
Hoắc Tây sờ mặt cậu ta, tâm trạng dịu lại vừa buồn vừa thương.
m thanh của Bạch Khởi rầu rĩ: “Chị ở chung với anh ta, nhưng mà chị không thể vứt bỏ tôi! Chị đừng bỏ tôi lại!”
“Tôi vẫn chưa có ý định cùng cậu ấy sống chung!”
Hoắc Tây thở dài, rốt cuộc mọi việc là sao vậy chứ!
Cô bận rộn trong bệnh viện một ngày.
Sắp xếp chuyên gia chấn đoán cho Bạch Khởi, vừa xin mô hình, nhưng mà kết quả vẫn phải đợi.
Khi cô trở về căn hộ thì đã tám giờ tối.
Cô ngồi phịch xuống dựa vào lưng ghế: “Mệt chết được!”
Nhưng trong một khoảnh khắc, cô có chút mê mang, cô không nỡ bỏ rơi Bạch Khởi, cô không thể đế cho Bạch Khởi gặp chuyện không may.
Cửa kính xe bị gõ vang.
Cô nghiêng đầu nhìn, vậy mà là Trương Sùng Quang.
Trên miệng ngậm điếu thuốc, trên tay là túi rác, diện mạo kia hoàn toàn là diện mạo của người ở nhà.
Hoắc Tây hạ cửa kính xe: “Tổng Giám đốc
Trương, thật trùng hợp!”
Trương Sùng Quang dụi tắt thuốc lá: “Chờ cậu hết nửa ngày! Luật sư Hoắc đúng là xã giao nhiều!”
“Đã xong rồi!”
Hoắc Tây xuống xe, khóa cửa xe, cô cùng cậu đi lên lầu.
Hiện tại cô vừa mệt vừa đói, chỉ muốn ăn ngon, không muốn cãi nhau với Trương Sùng Quang.
Mở cửa, cô nhìn thấy bàn ăn trống rỗng.
“Cái bàn đồ ăn Thái Lan kia đâu?”
Trương Sùng Quang một tay lướt điện thoại, nhẹ nhàng bâng quơ lạnh nhạt nói: “ô, tôi tưởng cậu không thích, đố rồi.’
Hoắc Tây giận.
Cô cũng không nói là mình không muốn ăn!
Trương Sùng Quang từ phía sau ôm eo cô, cười nhẹ: “ở phòng bếp, tôi hâm nóng cho luật sư Hoắc nhé? Ai, cậu nói con người cậu rất tốt, sao lại vì một bữa tối mà hồ đồ rồi!”
Hoắc Tây vốn muốn lảm nhảm với cậu vài câu, nhưng tâm trạng của cô thực sự không tốt.
Rất ngắn gọn, cô nói: “Bạch Khởi mắc bệnh bạch cầu.”
Trương Sùng Quang có chút kinh ngạc.
Cậu chậm rãi buông Hoắc Tây ra, đi vào phòng bếp hâm nóng bữa ăn, Hoắc Tây cũng đi vào.
Trương Sùng Quang nhẹ nhàng hỏi: “Sao đột nhiên lại như vậy?”
Hoắc Tây nói một lượt.
Trương Sùng Quang suy nghĩ: “Tôi có biết một số chuyên gia huyết học ở Mỹ, lát nữa tôi gọi điện nhờ người đến kiếm tra cho Bạch Khởi thử xem.”
Hoắc Tây cũng rất kinh ngạc.
Cô ở phía sau cậu, lần đầu tiên chủ động ôm cậu, âm thanh cũng nhẹ nhàng: “Cậu không giống người rộng lượng như vậy mà!”
“Yêu ai yêu cả đường đi!”
“Tôi thấy chú Hoắc nói cũng có lý, gặp phải tình địch không đấu lại được, thì nghĩ biện pháp biến họ thành con của mình, tôi thấy tuổi của Bạch Khởi cũng khá hợp, ngày mai cậu phải nói với cậu ta, cậu ta sau này có bố mẹ quản!”
Hoắc Tây không nói nên lời.
Cô nghĩ lại, Trương Sùng Quang đúng là được bố cô một tay dạy dỗ, như đúc từ một khuôn!
Cô buông cậu ra.
Nhưng Trương Sùng Quang bắt được tay cô, vây cô lại trước người.
Trong nồi nhiệt độ nóng hầm hập.
Cậu ôm cô, giọng nói rất dịu dàng: “Hoắc Tây, cậu nguyện ý nói cho tôi biết, có phải là nói cậu tin tưởng tôi?”
“Năm mươi năm mươi!”
m thanh của Hoắc Tây rất nhẹ: “Nhưng mà một tuần nữa, cậu vẫn phải dọn ra ngoài!”
Trương Sùng Quang cười nhẹ.
Cậu hâm nóng cơm, ăn cùng cô một ít, rồi rửa chén dọn dẹp.
Khi cuộc sống của Hoắc Tây hỗn loạn, không thể không nói sự có mặt của Trương Sùng Quang đã giúp cô thoải mái hơn không ít.
Sau khi ăn xong, cô còn uống rượu hoa quả nhi hồng.
Trương Sùng Quang gọi điện thoại, dùng tiếng Anh nói chuyện với đối phương ước chừng nửa tiếng, lúc tắt máy cậu nói: “Ngày mai cứ tới đây!”
Hoắc Tây nói cảm ơn với cậu.
Trương Sùng Quang khẽ giương mi: “Có thể được luật sư Hoắc khen ngợi đúng là không dễ
dàng.”
Hoắc Tây nhìn chăm chú vào dáng vẻ của cậu.
Tinh thần phấn khởi.
Cô không lừa được bản thân, cô vẫn thích cậu, đến bây giờ cô mới biết vì sao cô vẫn luôn thích Trương Sùng Quang, bởi vì cậu làm cho người ta muốn dựa dẫm, cũng rất mạnh mẽ.
Bạch Khởi trẻ tuổi cũng rất đáng yêu lương thiện.
Hoắc Tây có thế quan tâm cậu ta, nhưng không thể động tâm.
Điều cô muốn là một người đủ mạnh mẽ đế có thể sóng vai cùng với mình, người này vẫn luôn là Trương Sùng Quang.
Hoắc Tây chà xát mặt.
Không được, không thế nghĩ nữa, cô nhất định đã bị Trương Sùng Quang bỏ thuốc.
Hoắc Tây tắm rửa xong, nằm ở trên giường xem tạp chí về huyết học.
Cô mặc chiếc áo tắm tơ tằm, tóc đen dài xõa trên đầu vai, so với bình thường có vẻ mềm mại hơn rất nhiều.
Trương Sùng Quang cũng không phải người dính người.
Cậu xử lý xong công việc, trở lại phòng ngủ,
thì thấy bộ dáng này của cô.
Cậu cong một chân nửa quỳ bên cạnh hôn môi cô, bàn tay to vừa sờ vừa hỏi:” Cậu đã tắm sạch chưa?’
Hoắc Tây tức giận.
Mới có ba ngày, hắn đây là dạng tinh lực tràn đầy thành kiểu gì.
Cô nắm lấy mái tóc đen của cậu: “Tự mình giải quyết đi!”
Trương Sùng Quang cười cười.
Cậu tắt đèn, Hoắc Tây đập cậu: “Làm gì đấy! Tôi muốn xem tạp chí!”
Trong bóng tối, cậu nhẹ giọng: “Cậu không tò mò sao? Không nghĩ đến cảm nhận của tôi sao?”
Hoắc Tây sờ mặt cậu: “Có ý gì?”
Trương Sùng Quang ngậm lấy môi cô: “Hoắc Tây, tôi cho phép cậu muốn làm gì thì làm, cậu muốn làm cái qì cũnq đươc.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK