Minh Châu khẽ ừ một tiếng.
Cô ấy nói: “Dự kiến vào tháng Năm, dạo này công ty anh ấy cũng khá bận!”
Ôn Noãn khẽ cười.
Công ty Lục Khiêm ở thành phố B, nhưng nhân mạch ông đa phần đều ở Tây Bắc, vì vậy đi công tác cũng thường xuyên, cho dù có ở thành phố B cũng thường phải uống rượu xã giao.
Minh Châu không buồn giận.
Thực ra cô ấy cũng từng nhắc, với quan hệ của ông, tìm chuyện nhàn rỗi cũng không khó.
Nhưng Lục Khiêm không chịu.
Ông nói như vậy chẳng khác gì dưỡng lão.
Ông khá để ý đến tuổi tác, tối đó cả đêm ông cũng không chịu tha cho cô.
Minh Châu muốn nói lại thôi.
Ôn Noãn hỏi cô ấy: “Sao vậy?”
Minh Châu vân vê góc áo trong tay, thấp giọng nói: “Chị dâu, em cứ cảm thấy giữa em và ông không còn như trước nữa! Em thực sự còn yêu Lục Khiêm, Lục Khiêm cũng yêu em, nhưng chỉ là… Đối với hạnh phúc này em lại thấy bất an, cứ cảm thấy không chân thực!”
ôn Noãn hiểu được.
Thực ra nếu thực sự so sánh, ngày tháng trước kia của cô chắc chắn không so được với Minh Châu.
ít nhất, cậu chắc chắn có yêu cô ấy.
Còn cô và Hoắc Minh ban đầu, trong lòng anh đã có một người khác.
Tình cảm này, trải qua vô số lần cãi vã và giày vò.
Ôn Noãn khẽ ôm cô ây, nhẹ giọng nói: “Chồng tốt là phải cần dạy dỗ!”
Minh Châu cảm thấy tốt hơn một chút!
Ôn Noãn thấy tâm trạng cô không tốt, buổi trưa ăn cơm gọi Bạch Vi đến, mấy cô gái nói chuyện cũng náo nhiệt hơn.
Bạch Vi nói chuyện của Đinh Tranh.
Người đã hành quyết rồi!
Ôn Noãn ngáy người một lúc lâu, miễn cưỡng cười: “Bảo cậu qua làm vui không khí, ai ngờ cậu lại nhắc đến chuyện nặng nề như vậy!”
Bạch Vi vô tâm vô phế nói: “Đây chẳng phải là chuyện vui vẻ hay sao?”
Ôn Noãn cười nhạt: “Cũng đúng!”
Bạch Vi cầm khăn giấy lau miệng, lấy ra một chiếc hộp nhung trong túi, đưa cho Minh Châu.
“Quà tân hôn nhé!”
“Cảnh Sâm công tác ở nước ngoài, cổ ý chọn đây.”
Minh Châu mở ra xem.
Là vòng cổ trân châu, có đính một viên kim cương hồng, trông có vẻ rất quý.
Cô ấy cảm thấy quá quý giá.
Bạch Vi vổ tay cô: “Tặng rồi thì cứ lấy! Chị cũng xem em như em gái giống ôn Noãn vậy.”
Ôn Noãn lên tiếng: “Nhận đi! Mấy năm nay cậu ấy nhận được hơn trăm nghìn tiền hoa hồng từ trung tâm âm nhạc của chị, lúc đó hình như cũng chỉ đầu tư hơn một triệu thôi thì phải!”
Bạch Vi nói ngay: “Tổng giám đốc ôn không nên như vậy nhé!”
Lúc này Minh châu mới nhận lấy.
Ăn cơm xong lại dạo phố một lúc, Hoắc Minh đến đón òn Noãn.
Chiếc Maybach màu đen dừng lại.
Hoắc Minh mở cửa xe đi xuống.
Thời tiết đầu xuân, anh mặc một chiếc áo trắng phối với quần kaki, khiến người trông trẻ hơn không ít, ngũ quan trông lại càng anh tuấn.
Bạch Vi tấm tắc: “ôn Noãn, sao một ông chồng như vậy mà bình thường cậu lại an tâm
được vậy chứ?”
Ôn Noãn nhìn chồng mình chăm chú.
Anh đang đi về phía mình. Có rất nhiều cô gái trẻ đều nhìn trộm anh, nhưng tổng giám đốc Hoắc cũng không liếc ngang liếc dọc.
Ôn Noãn cười nhạt: “Lo chứ! Nhưng có lo cũng không thể trói buộc lên người anh ấy được đúng chứ!”
Lại nói, đàn ông cũng không trói buộc được.
Chỉ có bản thân anh nguyện ý về nhà thôi.
Bây giờ mấy đứa nhỏ trong nhà gần như đều là do anh chăm sóc, đưa đón, rồi cả đời sống hằng ngày của cô anh cũng lo lắng, lại thêm chuyện công ty hai bên, ôn Noãn đoán tổng giám đốc Hoắc cũng không còn sức.
Chớp mắt, Hoắc Minh đã đi đến.
Anh nắm nhẹ vai ôn Noãn, nhìn sang em gái: “Có cần anh đưa về không?”
Minh Châu nói: “Em tự lái xe!”
Hoắc Minh lại gật đầu với Bạch Vi rồi dẫn vợ đi.
Mãi đến khi chiếc xe đã đi xa, Bạch Vi nhìn Minh Châu, khẽ than: “Anh trai em đúng là càng ngày càng yêu nghiệt đấy! Cũng chỉ có ôn Noãn mới giữ được anh ta! Chị nhớ năm đó anh ta đúng
là kiểu đóa hoa cao ngạo đấy!”
Minh Châu nói xấu: “Anh ấy khó chịu lắm!”
Cô nhỏ giọng thì thầm: “Anh ấy sớm đã có suy nghĩ khác với ôn Noãn rồi, còn lừa em là bạn gái của Khương Duệ, nếu không em cũng sẽ không…”
Cô đột nhiên nhớ đến cố Trường Khanh.
Chợt ngây người.
Bạch Vi khẽ đấy vai cô, nhẹ giọng nói: “Chuyện quá khứ rồi! Nếu người đã không còn nữa thì chúng ta cũng phải tiến về trước!”
Minh Châu khẽ cười.
Bạch Vi bóp hai má cô: “Mềm thật, đúng là khiến người ta cưng thích mà!”
Cô nhiệt tình như vậy, Minh Châu cũng có chút ngại ngùng.
Ngay lúc này, Lục Khiêm gọi điện đến.
Minh Châu nghe điện thoại, khẽ hỏi: “Hôm nay anh có quay về không?
Tuy chưa kết hôn, nhưng về cơ bản ông đều ở biệt thự thành phố B, vì vậy bình thường vợ chồng cũng không xa cách. Thậm chí Minh Châu còn nghĩ, mấy năm nay sự nghiệp Lục Khiêm đang phát triển, có thể đón bà cụ đến trước chăm sóc lẫn nhau.
Bên kia Lục Khiêm mới kết thúc một cuộc
họp.
Ông cầm áo vest, bên cạnh là thư ký Liễu, và hai trợ lý.
Lục Khiêm thấp giọng nói: “Có thế về! Nhưng có thể sẽ muộn một chút!”
Minh Châu ừ một tiếng.
Cô muốn đợi ông về, rồi bàn về chuyện bà cụ, dù sao cũng không thể đế anh làm việc ở thành phố B, bà cụ thì ở nhà không ai chăm sóc, tuy có người làm nhưng chung quy cũng không giống nhau.
Lại nói mấy câu rồi cúp điện thoại.
Bạch Vi mỉm cười: “Không nhìn ra đấy, càng ngày càng có dáng vẻ của vợ rồi đấy.”
Minh Châu đỏ mặt.
Bên kia Lục Khiêm mới cúp điện thoại.
Bất giác nâng mắt lên thì thấy người không muốn thấy người không ngờ đến, Lam Tử Mi.
Cô ta lảo đảo đi đến, trông có vẻ chật vật.
Thư ký Liễu theo bản năng đứng chắn trước mặt, thản nhiên nói: “Cô Lam!”
Lam Tử Mi tha thiết.
“Lục Khiêm! chúng ta nói chuyện đi.”
Nhìn chung Lục Khiêm cũng đoán được cô ta muốn nói gì, ông xem đồng hồ, thấp giọng nói: “Lúc cô xem Manh Manh thành công cụ, cố ý dùng nước lạnh đổ lên khiến cô bé bị viêm phối, cô không còn xứng làm mẹ cô bé nữa! Hay nói cách khác từ khi mang thai đến khi sinh ra, cô trước giờ chưa từng yêu thương đứa nhỏ này.”
Sắc mặt Lam Tử Mi tái nhợt.
Cô ta muốn nắm lấy tay Lục Khiêm, nhưng chỉ nắm vào hư không.
Người đàn ông từng yêu đương với cô ta, lại xem cô ta như người lạ.
Cô ta không cam tâm, thực sự không cam tâm.
Lam Tử Mi cười nhạt: “Lục Khiêm, anh thực sự muốn đuối cùng giết tận tôi sao? Tôi không còn sự nghiệp cũng không có tình cảm gia đình, cò mất đi một cánh tay, chẳng lẽ bây giờ đến cả cốt nhục tôi sinh ra cũng không xứng có được hay sao?”
Lục Khiêm không muốn dây dưa với cô ta.
Ông khuyên cô ta một lần cuối cùng: “Nếu cô có lương tri, thì không nên làm phiền đứa bé kia!”
Nói xong, nhóm người rời đi.
Lam Tử Mi ở sau lưng ông rống lên: “Lục
Khiêm! Đó là con của tôi!”
Lục Khiêm dừng bước.
Ông khẽ lên tiếng: “Con bé không phải con cô! Con bé là huyết mạch của Lục Quân, đứa nhỏ đó không giống cô.”
Đôi mắt ngây thơ của Manh Manh, không có toan tính.
Đứa nhỏ đơn thuần sạch sẽ, không nên bị Lam Tử Mi lây nhiễm.
Ông rời đi không chút do dự, Lam Tử Mi vẫn đứng đó, khẽ cười.
Cười vì vọng tưởng cuồng si của mình.
Một đứa nhỏ, cũng không thể để lại cho cô ta.
Lục Khiêm ngồi chuyên cơ, tâm trạng không tốt lắm.
Thư ký Liễu cũng khá hiểu lòng người.
Anh ta bưng ly rượu vang đưa cho cấp trên, ngồi bên cạnh ông cười nhạt: “Đường là do cô tự chọn, không thế oán giận người khác!”
Lam Tử Mi làm loạn một trận.
Người trong nhà cô ta cũng không chứa nối cô ta cảm thấy cô ta làm mất mặt.
Có thể nói là mọi người đều xa lánh.
Lục Khiêm cũng không uống rượu, lấy tay ngăn lại, sau đó khẽ chỉnh lại áo sơ mi: “Truyền Chí, năm đó cô không phải như vậy, cũng là cô gái rất có lý tưởng, có tham vọng.”
Nói rồi ông cũng có chút ngây người.
“Cho nên nói đến tình cảm, có lúc sẽ khiến người ta mất trí.”
Thư ký Liễu theo thói quen lấy lòng ông, nhẹ nhàng phản bác: “Vậy cũng chưa chắc! ông nhìn cô Minh Châu thì nào có vậy, cô yêu ông say đắm, nhưng cũng sẽ không vì yêu ông mà đánh mất nguyên tắc của bản thân, bây giờ cũng tự tạo sự nghiệp ra hình ra dáng rồi, cô gái như vậy mới thích hợp với ông.”
Lục Khiêm nhìn anh ta.
Thư ký Liễu nghi hoặc: “Tôi nói gì không đúng sao?”
Lục Khiêm khẽ cười: “Anh không nói sai! Là tôi luôn nghĩ sai thôi!”
Từ trước tới nay, ông đều cảm thấy người như Lam Tử Mi, cô H’ô mới là cô gái độc lập, nhưng lời của thư ký Liễu khiến ông như bừng tỉnh, không phải vậy.
Minh Châu mới đúng.
Có lẽ cô thích chiều chuộng, có lẽ không có chí lớn.
Nhưng dù sao cô cũng là đứa nhỏ của nhà họ Hoắc, có thể kém ai chứ?
Tình yêu của cô, có giới hạn.
Trong lòng Lục Khiêm kích động, rất muốn mau chóng gặp được cô.
Thư ký Liễu rất biết đoán lòng người, đoán được sếp lớn động lòng, vì thế không làm phiền nữa.
Chín giờ tối, chuyên cơ hạ cánh.
Gần mười giờ rưỡi, Lục Khiêm mới về đến biệt thự.
Trong sảnh lớn chỉ còn lại ánh đèn tường.
Ánh đèn mờ nhạt ấm áp, không khí cũng có hơi ấm gia đình.
Lục Khiêm cởi áo khoác, nhìn xung quanh căn biệt thự trang trí đã lâu, lòng cũng mềm mại.
Ông lên lầu, đến phòng trẻ em trước.
Tiếu Thước Thước đã ngủ rồi.
Cậu bé ngủ rất ngoan, nằm nghiêng một bên, cơ thể nhỏ bé vùi trong chăn.
Để lộ nửa gương mặt non mịn.
Tóc ngắn màu trà, mềm mịn bóng mượt.
Lục Khiêm ngồi bên giường khẽ cởi cúc áo, sau đó không kìm lòng được cúi người hôn con
trai.
Tên nhóc không tỉnh, nhưng âm thanh nhỏ nhẹ gọi bố.
Ánh mắt Lục Khiêm dịu dàng nhìn một lúc lâu.
Cuối cùng vén chăn lại cho cậu bé, quay về phòng ngủ chính, Minh Châu vẫn đang bận.
Cô mặc áo ngủ màu trắng, tựa sô pha nghiên cứu kịch bản.
Mái tóc đen dài mềm mại, trên người thoang thoảng thơm.
Rõ ràng là mới tắm rửa xong.
Lục Khiêm khẽ đóng cửa lại, nhẹ giọng nói: “Muộn như vậy rồi con xem kịch bản sao?”
Minh Châu ngước mắt nhìn ông.
Ánh mắt cô vui mừng nhưng vẫn cẩn thận dè dặt, không đế ông phát hiện.
Lục Khiêm tựa vào cửa.
Ông nhẹ nhàng cởi nút áo, giọng điệu oán trách: “Mệt chết mất!”
Ông rất biết cách nắm bắt phụ nữ.
Tỏ ra yếu đuối đúng lúc, có thể khiến người phụ nữ thương cảm, ít nhất Minh Châu cũng có chút đau lòng.
Chỉ là cô không chịu đi qua.
Lục Khiêm cười nhạt, ngồi bên cạnh cô, khẽ xoa đầu cô.
“Hôm nay dạo phố thế nào?”
Minh Châu nói với ông về tình hình của ôn Noãn, sau đó cũng không nghĩ nhiều mà nói: “Đợi sau khi Hoắc Kiều sinh ra, anh trai với ôn Noãn đã có hai cô nhóc rồi.”
Bọn họ thì chằng có bé gái nào.
Lục Khiêm vẫn cười, ông tựa vào sô pha, thân thể thực sự quá mệt không muốn làm lắm.
Nhưng ông vẫn ôm cô vào lòng.
Giữ một tay cô, kéo vào bên trong áo sơ mi đã nới rộng của ông, để cô chạm vào làn da ấm áp của mình.
Minh Châu rút tay về.
“Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy!”
Lục Khiêm nho nhã khẽ cười: “Nhà chúng ta không phải có một cô bé rồi sao!” Nói rồi ông khẽ vuốt mái tóc đen dài của cô.
Minh Châu hiểu ngay.
Cô có chút ngượng ngùng, dù sao cũng không còn trẻ nữa.
“Xấu hổ sao?” Lục Khiêm nghỉ ngơi một lát
đã khỏe lại, cũng muốn làm gì đó.
Minh Châu đấy vai ông: “Có chuyện nghiêm túc cần nói với anh đấy!”
Lục Khiêm thả lỏng tay cô.
Ông đứng dậy, chậm rãi cởi thắt lưng, bộ dạng như định đi tắm: “Chuyện gì?”
Minh Châu ngẩng đầu nhìn ông.
Ông cởi quần áo mà không hề e ngại cô, vẻ mặt bình tĩnh như thường.
Cô thực sự bội phục da mặt dày của ông.
Lục Khiêm cởi cũng gần hết, nhìn cô: “Thấy sắc bất tỉnh rồi sao? Không phải có chuyện nghiêm túc sao?”
Minh Châu ngồi dựa lại, giả vờ như xem kịch bản.
Qua một lúc, cô như bị chọc giận mà nói: “Em chỉ là, chỉ là cảm thấy nên đưa bà cụ đến thôi!”
Lục Khiêm đã đi về phía phòng tắm.
m thanh từ trong phòng tắm truyền ra.
“Bà cụ không thích ra ngoài, thích cuộc sống ở thành phố C! Nhưng bà ấy thương em và Thước Thước, em đi nói với bà ấy có lẽ sẽ được.”
Minh Châu vẫn không nói gì.
Lục Khiêm tắm xong đi ra, cô còn đang ngây ngốc.
Lục Khiêm ngồi đối diện với cô.
“Sao vậy? Có phải giận rồi không?”
Minh Châu nhìn anh, cô không nỡ bà cụ.
Lục Khiêm khẽ vuốt mái tóc đen dài của cô, thấp giọng nói: “Nghĩ gì vậy! Sao anh có thể để mặc bà ấy chứ, cũng chỉ là chuyện mấy năm nay thôi, qua mấy năm chúng ta đưa Thước Thước về thành phố c, đến lúc đó em không thế nhớ nhà mà khóc đâu đây.”
Giọng điệu ông dịu dàng quan tâm.
Minh Chấu không biết chồng người khác thế nào, nhưng cô rất thích Lục Khiêm như vậy.
Cô nhỏ giọng nói: “Chỉ cần anh không ức hiếp em là được!”
Lục Khiêm kéo cô qua.
Tối nay ông động lòng, dù không làm đến cuối cùng nhưng ông vẫn không khống chế được tình cảm của mình, không ngừng hôn cô, hôn cô mãi…
Bàn tay ấm nóng giữ lấy người cô.
Có tình, cũng có dục vọng.
Ngủ đến nửa đêm.
Điện thoại Lục Khiêm vang lên, ông nhìn là
điện thoại của trẻ em gọi đến
Là Manh Manh.
Đêm khuya tĩnh mịch, ông aansh khẽ nhìn vài giây, cuối cùng tắt âm điện thoại.
Ngọn đèn sáng tỏ.
Ông không ngủ được, khẽ vuốt ve người Minh Châu, vùi mặt vào cố cô.
Minh Châu nhắm nghiền mắt ngủ.
Cô có thế cảm nhận được Lục Khiêm khó chịu.
Cô nghĩ, chắc chắn ông rất thích đứa trẻ ấy, cô nghĩ, nếu không phải là con của Lam Tử Mi, cô cũng có thế rộng lượng nuôi dưỡng cô bé, hết lòng chăm sóc giống như Sùng Quang vậy, như con của mình.
Nhưng, đó là con của Lam Tử Mi.
Cô không miễn cưỡng bản thân được.
Minh Châu muốn lên tiếng, nhưng mới lên tiếng thì đã bị Lục Khiêm ngăn lại, ngón tay ông điếm nhẹn lên môi cô.
Ông không cho cô nói.
Ông ôm Minh châu vào lòng, ôm chặt lấy: “Ngủ đi!”
Minh Châu cũng không động đậy nữa.
Sau nửa đêm, ông nghĩ cô đã ngủ, nhẹ tay nhẹ chân ngồi dậy.
Lục Khiêm lấy điện thoại.
Ông cầm một hộp thuốc trên tủ đầu giường, lúc ông ra ngoài, gió xuân tiến vào phòng mang theo chút hơi lạnh.
Minh Châu kề mặt vào ra giường trắng.
Cô nhích vào trong, mở mắt, không ngủ được nữa.
Cuối cùng cô không nhịn được ngồi dậy.
Cô mặc áo ngủ mỏng, đi trong đêm tối, cuối cùng đến phòng làm việc tìm ông.
Ánh đèn hắt ra, tựa như vòng ôm trong đêm tối u ám.
Ông ngồi trong luồng sáng ấy, yên lặng hút thuốc, gương mặt anh tuấn khẽ nhíu mày, tựa như có buồn phiền trong lòng.
Minh Châu rất ít khi thấy ông như vậy.
Chuyện công việc dù có khó thế nào thì ồng cũng dễ dàng giải quyết.
Cô rũ mắt, yên lặng suy tư.
Nếu tương lai đứa nhỏ kia tốt, chắc chắn trong lòng ông sẽ dễ chịu, nhưng nếu tương lai không tốt, ông nhất định sẽ hối hận, hối hận không lo cho cô bé, hối hận không chăm sóc giọt
máu duy nhất của Lục Quân.
Lục Khiêm phát hiện ra cô.
Ánh mắt ông u ám nhìn qua, Minh Châu khẽ cười với ông.
Chỉ là nụ cười đó trông còn khó nhìn hơn cả khóc.
Bàn tay cô cầm theo điện thoại.
Cô nói: “Có điện thoại của anh!”
Cô đưa điện thoại cho ông, vội vàng đi, giống như sợ mình hối hận vậy…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK