Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Noãn đã được chiêm ngưỡng trình độ mặt dày không biết xấu hổ của Hoắc Minh từ lâu.
Mặt cô đỏ bừng lên: “Khốn nạn!”
Hoắc Minh kéo cò ngồi lên đùi mình, cười khẽ: “Chẳng lẽ không phải sao? Sáng nay trong phòng tắm là ai quấn lấy anh không cho anh rời đi nhỉ?”
Ôn Noãn thật không muốn quan tâm đến anh nữa.
Cò đấy anh ra, đang chuấn bị quay lại sô pha sẳp xếp lại tài liệu thì chuông điện thoại của Hoắc Minh vang lên.
Là Hoắc Chấn Đòng gọi tới.
Lời nói rất ngắn gọn, cũng rất kiềm chế: “Kiều Cảnh Niên vừa qua đời rồi!”
Ý của Hoắc Chấn Đòng rất đơn giản, dù sao thì Kiều Cảnh Niên cũng là bố ruột của ôn Noãn, những tin tức như thế này vẫn nên đế Hoắc Minh nói với cò thì tốt hơn.
Hoắc Minh cũng hiếu.
Anh cúp điện thoại, lại kéo ôn Noãn vào trong lòng mình.
Anh dựa vào ngực cò, nhẹ giọng nói: “Kiều Cảnh Niên đi rồi!”
Ôn Noãn ngấn người.
Cô không nói gì, chỉ nhẹ nhàng tựa đau lẽn vai Hoắc Minh, im lặng.
Hoẳc Minh biết trong lòng cò không quá dễ chịu, bất kế thế nào, người kia vẩn là người đàn ông đã từng đi một đoạn đường với Lục Tiếu Noãn, hơn nữa còn có ôn Noãn…
Hoắc Minh thấp giọng hỏi cõ: “Nếu em muốn đi thì anh sẽ đi với em!”
Một lúc lâu sau ôn Noãn mới lẳc đầu: “Không đi!”
Không phải cò lạnh lùng vô tình, nhưng nếu cò đến đó, cỏ sẽ phải đối mặt với người nhà họ Kiều, hơn nữa, cò phải dùng thân phận gì để tới đó chứ?
Sau khi biết được chuyện này, tâm trạng của Ôn Noãn vần luôn không vui vẻ.
Hoắc Minh luôn ở bẽn cạnh cỏ.
Ngày hõm sau, Kiều cảnh Niên được chôn cất.
ón Noãn tới trước mộ Lục Tiếu Noãn. Cò chãm chú nhìn khuôn mặt trê trung tươi cười của Lục Tiếu Noãn, đặt lên mộ bà một bó hoa bách hợp, cúi đầu lên tiếng: “Me, người kia đi fôi!”
Hoắc Minh ở bên cạnh cò, óm chặt lấy vai cô, an ủi cô trong im lặng.
Ôn Noãn dựa lén người anh, nói nhỏ: “Bốn nám trước, khi bố tôi qua đời, Kiều cảnh Niên đã phun một ngụm máu ở đây, như thế đã định trước kết cục như vậy! Hoắc Minh… ông ta phụ lòng mẹ tôi, tôi nghĩ những năm này õng ta sống không quá tốt, nếu không cũng sẽ không bị bệnh như vậy!”
Hoâc Minh ừ một tiếng.
Anh hy vọng ôn Noãn có thể buông bỏ, buông bỏ rồi cuộc sống sẽ dể chịu hơn rất nhiều.
Gần đến trưa, Hoắc Minh ôm cò ra khỏi nghĩa trang, đến khi lén xe rồi anh mới nói: “Bố gọi chúng ta về nhà àn cơm, Minh Châu đã đón Hoắc Tây tới đó rồi.”
Trong lòng ôn Noãn mềm mại: “Hoăc Tây rất thích Minh Châu!”
Nhắc đến Minh Châu, ôn Noãn lại nghĩ đến cậu của mình, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Hoắc Minh nhẹ nhàng đạp ga.
Anh cười nói: “Chuyện tình cảm của bọn họ cứ để họ tự mình giải quyết đi, một người tuổi khõng còn nhỏ, người còn lại đã một bó tuối rồi!”
Ôn Noãn cảm thấy miệng anh thực sự có sức sát thương vò cùng lớn.
Hoắc Minh đưa một tay ra nẳm lấy tay cò, không biết xấu hổ mà nói: “Lúc thoải mái cũng đâu thấy em ghét bỏ như vậy!”
ôn Noãn ngượng ngùng xoay mặt đi…
Nửa tiếng sau, xe dừng lại ở nhà họ Hoắc.
Trong sảnh lớn, Hoắc Chấn Đông đang uống trà, thấy Hoắc Minh cùng ôn Noãn đã về thì bảo hai người ngồi xuống.
Thực ra tâm trạng của Hoắc Chấn Đông lúc này đang rất phức tạp.
Ông thực sự đau lòng cho ôn Noãn.
Kiều Cảnh Niên qua đời, nhà họ Kiều vặy mà lại tới đây báo tang, bà cụ Kiều kia một khóc hai làm loạn ba thẩt cổ, đòi ôn Noãn mặc áo xô để tang, đương nhiên những chuyện này đều đã bị Hoắc Chấn Đòng ngán cản.
Ông biết tâm trạng của ôn Noãn không tốt, chỉ cười nhẹ: “Duyên phận ngẳn ngủi, đừng quá quan tâm!”
Ôn Noãn gật đầu.
Hoâc Chấn Đông chuyến đe tài: “Hai đứa định bao giờ sẽ kết hòn?”
Kết hôn?
Hoắc Minh nhìn ỏn Noãn, cười cười: “Bố, con và Ôn Noãn chỉ vừa mới quay lại, nói chuyện kết hôn bây giờ còn sớm quá! Cứ chơi thêm hai năm nữa đi!”
Hoắc Chấn Đông cười lạnh: “Chơi thêm hai năm? Con nghĩ mình còn trẻ lầm có đúng không hả? Hơn nữa… Kết hòn thì trì hoãn niềm vui của con hay sao?”
Hoắc Minh sờ sờ mũi.
Trái lại ôn Noãn lại chủ động nói: “Đợi
Hoắc Tây lớn hơn chút nữa đi ạ!”
Hoắc Chấn Đông gật đầu: “Đây mới giống câu trả lời này! Nào có giống như con, suốt ngày miệng chó không mọc được ngà voi, cứ tưởng chuyện làm người ta bực mình là thú vị lẳm, cũng chỉ có ôn Noãn mới sẵn lòng nhịn con!”
Một cuộc trò chuyện khiến tất cả mọi người cùng bật cười.
Tâm trạng của ôn Noãn cũng nhẹ nhàng hơn một chút.
Đến khi quay lại xe, Hoắc minh nắm tay ôn Noãn, nhẹ nhàng hỏi: “Bao giờ em mới chịu kết hòn với anh?”
Tiểu Hoắc Tây ở phía sau vểnh tai lên.
Ôn Noãn nhìn thấy qua kính chiếu hậu, cò cười nói: “Mùa thu năm sau nhé!”
Phía trước là đèn đỏ, Hoẩc Minh dừng xe lại, nghiêng người cười khẽ trêu chọc cô: “Khỏng còn trê nữa đâu cỏ giáo ón! Nếu còn trì hoãn thêm nữa, anh sợ sẽ không ai cần anh
nữa mất!”
ỏn Noãn không mắc mưu của anh.
Cô hừ nhẹ một tiếng: “Nhiều người cần lắm!”
Hoắc Minh không nói gì, ánh mằt nhìn cò toát lên một chút dịu dàng.
Ôn Noãn vò cùng ngượng ngùng.
Cho dù đã bao lâu rồi, mổi khi anh nhìn cò như vậy, cò vẫn không thể chịu nổi…
Buổi tối, sau khi dỗ Hoắc Tây ngủ xong.
Hoắc Minh đè ôn Noãn xuống làm hai lần cho thỏa thích, sau khi kết thúc, anh õm cõ vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Ngày mai anh phải đi Hồng Kòng còng tác, đi mười ngày! Nếu không phải Hoắc Tây còn phải đi học, anh thực sự muốn đưa hai người theo cùng!”
Thực sự thì Ôn Noãn cũng hơi dao động.
Nhưng cô lại cảm thấy như vậy quá dính
người nên không nói ra miệng.
Có lẽ do phái xa nhau khá lâu, Hoắc Minh không nhịn được lại muốn tiếp, làm ôn Noãn tới mức bật khóc, nghẹn ngào cầu xin anh, đến lúc đó mới chiu buông tha cho cò…
Xong việc, ôn Noãn nằm trong lòng anh, mệt mỏi thiếp đi.
Sáng sớm tỉnh dậy, cô thấy một bông hồng trắng được đặt bén gối, còn Hoắc Minh đã xuất phát tới Hồng Kòng rồi.
õn Noãn nằm thêm mười phút nữa rồi rời giường chăm sóc Hoắc Tây.
Tiếu Hoắc Tây vò cùng nghe lời, ngoan ngoãn tự mặc quần áo, chải mái tóc xoăn xoăn của mình.
Ôn Noãn đưa cô bé tới trường mầm non, lần đầu tiên gặp Trương Sùng Quang mà Tiếu Hoắc Tây vẫn luôn nhớ mãi không quên, là một cậu bé vò cùng đẹp trai.
ôn Noãn nháy nháy mắt với Hoắc Tây.
Tiếu Hoắc Tây thấy ngại ngùng một cách kỳ lạ, khuôn mặt nhỏ nhẩn ngẩng cao, đi vào trường.
Ôn Noãn ngồi trẽn xe.
Cò gửi tin nhắn cho Hoắc Minh: [Em vừa gặp Trương Sùng Quang rồi]
Hoắc Minh đang rất bận, mãi đến gần trưa mới trả lời lại tin nhắn của cô: [Có đẹp trai bằng anh không?]
Ôn Noãn bặt cười.
Hoầc Minh không ở nhà, ôn Noãn được dịp tới trung tâm âm nhạc một chuyến, cùng Chu Mộ Ngôn kiểm tra sổ sách.
Buối chiều, cò hẹn Bạch Vi đi uống cà phê.
Bạch Vi đến muộn, vừa tới nơi đã tặc lưỡi: “Phía Băc thành phố có một vụ giết người! Bèn đó chỗ nào cũng bị kiểm soát giao thông nghiêm ngặt, xe của tớ bị kẹt ở đó cả nửa ngày.
Người kia cũng đáng thương thật, bị đâm bảy dao, mất máu mà chết!”
Ôn Noãn không nhịn được hỏi: “Đã bắt được hung thủ chưa?”
Bạch Vi lắc đau: “Vần chưa! Cậu nói xem, phải hận người ta tới mức nào mới muốn giết người như vậy chứ! Tớ thấy quá nửa là giết người vì tình!”
Giết người vì tình?
Trong lòng ôn Noãn thấy hơi khó chịu.
Cò nhẹ nhàng khuấy ly cà phê, cố gắng xua đi nỗi bất an trong lòng.
Bạch Vi còn nói thêm gì đó nhưng cô cũng không để ý nữa.
Đèm đến, cò nằm trên giường, thấy hơi sợ hãi, không kiềm chế được bèn gọi điện thoại cho Hoằc Minh… Nói chuyện với anh nửa tiếng đồng hồ cô mới thấy hơi buồn ngủ.
Sáng sớm, quầng mắt của cô hơi thâm lại, phải đánh rất nhiều kem nền mới che đi được.
Sau khi đưa Hoắc Táy đi học xong, ôn Noãn ngồi trên xe.
Tài xế đạp ga đi.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của õn Noãn vang lên, cô nhìn thì thấy là Bạch Vi gọi tới.
Ôn Noãn nhặn cuộc gọi, mỉm cười: “Hõm qua vừa mới gặp mặt mà, lại muốn hẹn tớ đi uống cà phé nữa à?”
Giọng Bạch Vi gấp gáp: “Không phải! Tớ định nói với cậu… Hòm qua không phải ở phía Băc xảy ra một vụ án sao, vụ án này vẫn chưa phá được, chưa bắt được hung thủ, vậy mà tối qua lại thêm ba vụ nữa, hơn nữa còn nghe nói là do cùng một người làm!”
Ôn Noãn run sợ: Bốn người!
Khỏng đúng!
Cò cảm thấy rất không đúng!
Bạch Vi khẽ thở dài: “Nói cũng khéo, bốn người kia đều có nhóm máu gấu trúc, cậu nói xem có kỳ lạ không!”
Máu toàn thân ôn Noãn dường như đông cứng lại!
Máu gấu trúc!
Tất câ những người mang nhóm máu gấu trúc ở thành phố B đều đã bị giết chết, mục tiêu cuối cùng chính là nhắm tới… Hoắc Tây!
Đúng lúc này, trong trường mầm non đang là một khung cảnh hổn loạn.
Tiếng la hét chói tai, mùi máu tươi… Một người phụ nữ gầy khô mặc quần áo màu đỏ!
Kiều An đứng giữa đám người.
Cò ta cầm một con dao nhọn trong tay, mũi dao nhọn lướt qua cẳng chân Tiếu Hoâc Tây… Máu tươi chảy xuống dọc cẳng chân trầng nõn.
Tất cả như chìm vào tĩnh lặng.
Tim Ôn Noãn suýt chút nữa ngừng đập.
Cách đám đỏng, Kiều An mỉm cười: Nhóm máu gấu trúc, chứng rối loạn đòng máu… Chỉ cần một vết thương đã đủ để lấy mạng cò con gái bảo bối của cò!
Mà Kiều An cỏ ta chính là một người bệnh tâm thần, không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật!
Ôn Noãn, thứ tôi không có được, có cũng đừng có mà mơ!
Giáo viên của trường mầm trong nhanh chóng cho Hoâc Tây uống thuốc cầm máu, nhưng miệng vết thương quá sâu.
Máu chảy không ngửng được.
Máu… ơân nhóm máu gấu trúc!
Kiều An nhìn chăm chăm ôn Noãn, nở một nụ cười quỷ dị: Tất cả những người có thế cung cấp nhóm máu gấu trúc đều đã bị cô ta giết chết rồi!
Cò ta quay đau chạy trốn.
Ôn Noãn siết chặt ngón tay, toàn thân run rấy!
Sau một trận hổn loạn, suy nghĩ của cô bỗng nhiên trở nên tỉnh táo.
Nhóm máu gấu trúc… Kiều An chính là người mang nhóm máu gấu trúc! Là người duy nhất có thể nhanh chóng truyền máu cho Hoắc Tây lúc này!
Cô phải bắt được Kiều An, cò phái lấy máu của Kiều An đế cứu Hoắc Tây!
Ôn Noãn ngồi vào ghế lái, cởi giày cao gót!
Nhiều năm trước, chân cò đã từng bị thương, bác sĩ nói cò vĩnh viền không thế lái xe được nữa, suốt năm năm nay cô vẫn chưa từng phá bỏ ranh giới này, thế nhưng bây giờ cỏ sẽ vì Hoắc Tây mà… mạo hiếm một lần.
Ôn Noãn nhìn chằm chằm Kiều An, đạp
mạnh chân ga.
Chiếc xe nhà lưu động màu đen điên cuồng lao về phía Kiều An, bịch một tiếng, đâm Kiều An nqã trên mát đất…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK