Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bầu không khí thực sự rất buồn bực nên cô đổi chủ đề nói: "Anh ăn mì trước đi, tôi đi tắm trước!"

Vừa mới bước được hai bước thì cánh tay đã bị nắm chặt.

Cô quay người...

Hoắc Minh cau chặt mày.

Anh cũng không còn tâm tư ăn mì, chỉ giữ chặt lấy cánh tay của Ôn Noãn, thực ra anh cũng không biết mình muốn nắm giữ cái gì...

Cũng không phải anh hối hận.

Thứ mà Ôn Noãn muốn anh không muốn cho, cũng không thể cho cô, bởi vì anh không muốn kết hôn!

Đau lòng?

Thật ra cũng không có bao nhiêu!

Chỉ là anh không quen với dáng vẻ như vậy của Ôn Noãn, Ôn Noãn như bây giờ, khiến anh có chút xa lạ.

Cô khá lạnh lùng, như thể mọi thứ đều không quan trọng.

Tối nay Hoắc Minh về sớm vì anh rất muốn làm tình với cô, nhưng nhìn vẻ mặt thờ ơ lãnh đạm của Ôn Noãn, anh lại thấy nhàm chán vô vị.

Có lẽ sau khi làm chuyện ấy xong càng cảm thấy khó chịu hơn.

Quan hệ giữa Ôn Noãn và Hoắc Minh vẫn duy trì như thế.

Anh không để cô đi, nhưng cũng không dỗ dành cô, cũng không có mỗi ngày đúng giờ về căn hộ, đưa thẻ giao lương các kiểu.

Ôn Noãn cũng không quan tâm, nhưng dì Nguyễn lại có hơi nhịn không được nữa.

Vài ngày sau.

Dì Nguyễn gọi điện tới, rủ Ôn Noãn đi dạo mua sắm.

Sau khi nghe điện thoại, Ôn Noãn ngẫm nghĩ: Dì Nguyễn luôn siêng năng tiết kiệm, chăm lo nhà cửa, bây giờ lại chủ động rủ đi mua quần áo, rất có thể là muốn nói với cô về chuyện của Hoắc Minh.

Quả nhiên, dì Nguyễn cầm tấm thẻ ngân hàng trên tay cùng Ôn Noãn đi mua sắm, đều là mua cho Ôn Noãn, còn nói con gái nhất định phải ăn mặc đẹp vào.

Ôn Noãn nghe theo bà ấy mua một vài cái.

Lúc uống cà phê, Ôn Noãn chạm nhẹ vào tay dì Nguyễn: “Quần áo của con có rất nhiều, không cần lãng phí như vậy.”

Dì Nguyễn nhìn cô.

Sau đó, dì Nguyễn thấp giọng nói: "Chuyện giữa con và Hoắc Minh là sao vậy? Sao lại đột nhiên xuất hiện người yêu cũ, còn một cô gái xinh đẹp như vậy, sao suốt ngày cứ chạy theo đàn ông?"

Ôn Noãn cười nhẹ.

Cô uống tách cà phê rồi nói: “Đây là chuyện giữa bọn họ, dì Nguyễn, con không tiện hỏi.”

Dì Nguyễn thương cô.

Bà ấy thấp giọng chửi mắng: “Lúc cậu ấy theo đuổi con thì lái xe, tới lui đưa rước, còn đến bệnh viện chăm sóc, còn giúp đối phó với Cố Trường Khanh…”

Dì Nguyễn càng nói càng buồn bã: "Tại sao sau khi có được rồi thì không trân trọng nữa, lại biến thành mối quan hệ như vậy? Con có chỗ nào không sánh bằng cô ấy!"

Ôn Noãn đưa khăn giấy cho dì Nguyễn.

Dì Nguyễn lau nước mắt nói: "Đừng trách dì nói nhiều! Dì đã từng ôm rất nhiều hi vọng, hy vọng Hoắc Minh sẽ quý trọng con."

Ôn Noãn vỗ vỗ mu bàn tay của bà ấy.

Cô nhẹ nhàng an ủi: “Anh ấy đã nói rõ ngay từ đầu rồi! Không có gì đáng oán trách cả, hơn nữa, cô Kiều đó… Theo đuổi anh ấy là việc của cô ấy, để mặc cho cô ấy theo đuổi là vấn đề của anh ấy. Dì Nguyễn, con không có lý do gì để trách người khác!"

Có lẽ Hoắc Minh không cảm thấy có vấn đề gì!

Nhưng trong mắt Ôn Noãn, loại buông thả này đã đủ ái muội rồi!

Sau này, Ôn Noãn nhất định sẽ rời xa Hoắc Minh, sao phải tranh giành với một người phụ nữ không liên quan!

Cô nói với dì Nguyễn rằng bây giờ cô muốn tạo lập sự nghiệp.

Dì Nguyễn được dỗ, lúc này mới nguôi ngoai.


Bà ấy hết khóc thành cười: “Con nghĩ thông suốt được là tốt rồi! Tạo lập sự nghiệp cũng rất tốt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK