Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Thước ngạc nhiên, bởi mấy năm nay, Trương Sùng Quang rất ít về ăn Tết.
Cậu ấy đã không gặp cậu hai ba năm rồi.
Thỉnh thoảng liên lạc mới biết Trương Sùng Quang hô mưa gọi gió ở nước ngoài, được mệnh danh là Thần Tài trên con phố tài chính, đi đến đâu chỗ đó có người ủng hộ.
Lục Thước vổ nhẹ Lục Huân, ra hiệu cho cô ấy đến chỗ Hoắc Tây.
Còn cậu ấy gọi Trương Sùng Quang: “Về ăn Tết sao?”
Trương Sùng Quang gật đầu, cậu nhìn Hoắc Tây, sau đó đi tới.
Hoắc Minh nhìn cậu mà ê răng, bảo hai người trẻ nói chuyện, còn mình vào nhà trước.
Đợi cậu rời đi, Lục Thước đưa điếu thuốc qua.
Trương Sùng Quang châm lửa, chậm rãi rít một hơi, rồi thở ra khói: “Cậu muốn kết hôn với em ấy sao? Nghĩ kỹ chưa?”
Lục Thước không trả lời luôn.
Cậu ấy nhéo đầu lọc thuốc, nhìn chằm chằm Trương Sùng Quang, cười nhạt: “Nếu năm đó
không chia tay Hoắc Táy, con của hai người đã mua nước tương từ lâu rồi!”
Trương Sùng Quang không lên tiếng.
Lục Thước nhẹ giọng: “Anh nghĩ sao? Tôi thấy mấy năm nay anh cũng không có bạn gái, bên cạnh Hoắc Tây cũng không có ai, hai người muốn quậy thế nào, đến tận chân trời góc bế hay sao!”
Ban đầu Trương Sùng Quang không lên tiếng, cậu lẳng lặng hút nửa điếu thuốc rồi mới nói: “Khi còn nhỏ, tôi cũng nghĩ tôi và Hoắc Tây là trời sinh một đòi! Nhưng sau khi ra nước ngoài, tòi lại phát hiện thế giới bên ngoài tự do đến vậy, không khí cũng mới mẻ, hóa ra, không ai là không thể rời bỏ ai!”
Cậu dừng một chút rồi nói: “Lục Thước, thật ra cậu không cần nghĩ phức tạp như vậy, tôi chỉ không muốn bắt đầu, cũng chỉ… Nghĩ bên ngoài khá tốt.”
Lục Thước không nói gì.
Ánh mắt cậu ấy khó hiếu, bởi năm đó họ đều biết Trương Sùng Quang vào nhà họ Hoắc như thế nào, đó là vì Trương Sùng Quang có dòng máu gấu trúc, hơn nữa Hoắc Tây thích cậu.
Qua nhiều năm, tình cảm gia đình phát triển.
Không ngờ, Trương Sùng Quang lại cảm thấy
trói buộc, cậu không muốn ở lại nhà họ Hoắc cũng không muốn ở lại bên Hoắc Táy, có nhiều bóng hồng đến đến đi đi bên cậu, nhưng chỉ có mấy tháng không đáng kế.
Về phần Trương Sùng Quang hiện giờ nghĩ thế nào, Lục Thước thật sự không xác định.
Cậu ấy không khuyên nhủ, bởi cậu ấy cảm thấy Hoắc Tây xứng đáng với thứ tốt nhất, nếu cứ trói buộc bản thân ở cạnh một người đàn ông thì tức là chị cậu ấy hạ giá, người theo đuổi chị cậu ở thành phố B bao la!
Hút xong điếu thuốc, hai người đàn ông bước vào phòng.
Hoắc Minh đang gọt trái cây cho hai cô gái, òn Noãn đang pha trà trái cây, bà đối xử dịu dàng yêu thương với cả Lục Thước lẫn Trương Sùng Quang.
Khi bưng trà ra, Trương Sùng Quang rất tự nhiên đi đến hỗ trợ.
Lục Thước cởi áo khoác, lạnh lùng nhìn, cậu ấy cảm thấy Trương Sùng Quang thật sự mâu thuẫn.
Muốn làm kẻ vô ơn thì làm đến cùng, sao cứ phải đi rồi về làm gì?
Bảo sao Lục Thước cậu lại phớt lờ anh ta!
Hoắc Tây và Lục Huân rất hợp nhau, nếu chị
ấy không phải nữ, Lục Thước sẽ rất ghen tị!
Cậu ngồi cạnh cô bé, ôm lấy vai cô ấy.
Dẩn cô ấy xem phim hoạt hình!
Hoắc Tây chê bai cậu ấy: “Lục Thước, em lớn như vậy rồi mà vẫn muốn xem phim hoạt hình, có mất mặt không thế!”
Cô chộp lấy điều khiển đối kênh.
Lục Thước cướp về: “Tiếu Huân thích xem!”
Hoắc Tây cười rộ lên, cô chống cằm cười: “Tiểu Huân thích xem sao!”
Cô hào phóng ném điều khiến lại cho Lục Thước: “Trả em!”
Lục Thước liếc cô một cái.
Lục Huân thấy xấu hổ, cô kéo nhẹ tay áo Lục Thước: “Lục Thước!”
Lục Thước lớn lên ở đây từ nhỏ, căn bản không thèm để ý.
Ôn Noãn ngồi đối diện, duyên dáng nhấp một ngụm trà, nói: “Tiếu Huân nhỏ nhất trong nhà mà, bọn chúng nên nhường cháu”
Lục Huân càng xấu hổ hơn, Lục Thước còn nhỏ hơn cô một tuổi’
Lục Thước chớp mắt nhìn cô ây.
Hoắc Tây đá cậu ấy: “Đừng phát cơm chó
nữa!”
Lục Thước ôm cố cô: “Vậy chị cũng nhanh tìm anh rể đi nhé.”
Hoắc Tây thật sự độc miệng: “Chị có bao nhiêu là anh rể! Em muốn một tuần đổi một lần, hay một tháng đổi một lần?”
Lục Thước nhìn Trương Sùng Quang bên cạnh.
Trương Sùng Quang đang cầm một cái dĩa nhạc cũ, đang định chọn lựa, dường như không nghe thấy bọn họ nói chuyện, nhưng động tác tay dừng lại.
Lục Thước chậm rãi cười: “Em không có ý kiến!”
Hoắc Tây vén mái tóc dài ngang lưng lên, không nói nữa, dựa vào ghế sô pha xem phim hoạt hình.
Một lát sau, Trương Sùng Quang ngước mắt, nhìn cô chăm chú.
Hoắc Tây không nhìn cậu, mãi cho đến người hầu trong nhà gọi đi ăn cơm.
Đúng lúc này, chuông điện thoại cô vang lên, vừa nhìn, là tin nhắn của khách hàng.
Người phụ nữ kia đang chuẩn bị ly hôn, Tết nhất luấn quẩn trong lòng, định tự sát trong bồn tắm, trước khi đi cô ấy còn không quên từ biệt
Hoắc Tây.
Hoắc Tây tức giận đến mức muốn mắng người.
Tết nhất, trời thì lạnh, chẳng ai muốn chạy ra ngoài cả.
Cô mặc áo khoác vào: “Bố mẹ, con có việc phải ra ngoài rồi, có thể tối không về!”
Hoắc Minh là người không vui đầu tiên: “Tết cũng phải ra ngoài?”
Hoắc Tây gật đầu: “Tính mạng quan trọng! Con phải đi!”
Trương Sùng Quang ngồi trên bàn ăn, cậu đứng dậy: “Tôi đưa cậu đi!”
ở lối vào, Hoắc Tây đang thay giày, nghe vậy thì đứng dậy.
Cô từ chối thẳng thừng: “Không được đâu, tôi phải giữ quyền riêng tư cho đương sự.”
Trương Sùng Quang rất kiên quyết: “Tôi đưa cậu đến dưới lầu.”
Mặt đất bên ngoài đóng băng, Hoắc Minh cũng không yên tâm Hoắc Tây lái xe một mình, liền nói: “Để Sùng Quang đưa con đi, xong việc thì về nhà sớm, đừng lang thang ngoài trời lạnh! Con say vào là như mèo say rượu đấy.”
Hoắc Tây không thích nghe điều này.
Cô vẫy tay: “Bố, chúng ta đừng nhắc đến chuyện này nữa được không? Đều là người trưởng thành rồi!”
Hoắc Minh: “Bố là bố con!”
Hoắc Tây bước nhanh lại, hôn lên mặt ông: “Con cũng yêu bố!”
Cô còn thuận tay hôn Lục Huân: “ở đây thêm hai ngày với mẹ chị nhé.”
Lục Huân choáng ngợp trước sự nhiệt tình của cô.
Hoắc Tây lại nhẹ nháy mắt, dứt loát rời đi.
Khi lên xe, Trương Sùng Quang vừa thắt dây an toàn vừa hỏi cô: “Sao, cậu thường đến quán bar uống rượu?”
Hoắc Tây tùy ý ‘ừ’: “Thỉnh thoảng!”
Trương Sùng Quang bổng nhiên nghiêng đầu, nhẹ hỏi: “ở đó tìm đàn ông sao?”
Hoắc Tây ra hiệu cho cậu lái xe, một lát sau cô mới nói: “Quản rộng ghê! Làm sao, làm cảnh sát ở Mỹ à?”
Sắc mặt Trương Sùng Quang không tốt.
Dọc theo đường đi, hai người chỉ ngẫu nhiên nói vài câu.
Thật ra, đã rất nhiều năm hai người mới được ở riêng với nhau, chỉ có bọn họ, không có những
người khác.
Sau đó, Hoắc Tây ngừng nói.
Cô quay đầu, nhìn ra ngoài cửa số, Trương Sùng Quang bật bài hát.
Một lúc lâu sau cậu hỏi cô: “Bây giờ cậu đã có… Ai bên cạnh chưa?”
Hoắc Tây uể oải: “Không có! Nhưng nếu muốn tìm thì cũng có… Dù sao đi quán bar hay gì đó cũng rất tiện, không cần chịu trách nhiệm, cũng không cần bồi thường lấy máu khi chia tay.”
Cô vừa nói vừa cười nhẹ.
Cô rất thích Trương Sùng Quang, rất thích.
Trọn thời niên thiếu, cô chỉ có Trương Sùng Quang, cô đã dành hết những năm tháng thanh xuân đẹp đẽ nhất cho cậu.
Nhưng cậu không cần cô.
Cậu đã chia tay cô, thậm chí còn dẫn theo vài bóng hồng trở về, lúc đầu cũng buồn, nhưng ở tuối này thì còn ai có thế yêu đến đầu bạc răng long đâu?
Hoắc Tây dần dần quên đi.
Cô cũng không để tâm như vậy, nếu Trương Sùng Quang không hỏi cô, cô cảm thấy người này đã không còn quan trọng trong cuộc đời cô nữa.
Bây giờ cậu hỏi bên cạnh cô có ai không.
Cô cũng lười đoán tám tư cậu.
Sắc mặt Trương Sùng Quang tồi sầm, nhưng cũng không hỏi thêm, những lời này từ chính miệng Hoắc Tây lọt vào tai cậu, lại không quá tốt.
Khi cậu quyết định không ở bên cô, lẽ ra cậu nên nghĩ đến một ngày nào đó Hoắc Tây sẽ ở bên người khác.
Hoặc yêu đương.
Hoặc kết hôn, hoặc có một đêm nồng nàn.
Đầu ngón tay cậu trắng bệch, khi đến trước đèn đỏ, cậu phanh gấp.
Một tiếng chói tai vang lên, Trương Sùng Quang đột nhiên tỉnh táo lại, thấp giọng nói: “Xin lỗi!”
Hoắc Tây không nói gì.
Cô nghĩ những lời cô nói với Trương Sùng Quang, là để bảo cậu đừng ảo tưởng rằng Hoắc Tây cô vì cậu mà giữ khư khư trinh tiết, bên cạnh không một thằng đàn ông nào, chỉ chờ cậu hồi tâm chuyển ý.
Cậu nên vỡ mộng đi!
Cô cũng không phải tự sa ngã, cô là người phụ nữ bình thường, cũng đã làm một hai lần.
Có một người nối tiếng từng có quan hệ với cô, đến giờ cũng chưa từ bỏ.
Nhưng Hoắc Tây đã kiệt sức.
Cô không định giấu giếm Trương Sùng Quang, có lẽ trong tiềm thức, cô không muốn liên quan đến người này nữa.
Đèn đỏ ở ngã tư nhấp nháy.
Trương Sùng Quang lấy một bao thuốc lá từ trong tủ, hút một điếu, cậu cũng không nói nữa, chỉ dựa lưng vào ghế hút thuốc…
Bên cạnh cậu là Hoắc Tây, một người mà cậu từ bỏ, nhưng mấy năm nay, vẫn thường xuyên nhớ đến.
Nhưng rõ ràng, Hoắc Tây không nhớ cậu.
Trương Sùng Quang cười tự giễu.
Nửa tiếng sau, xe dừng dưới căn hộ của khách hàng, Hoắc Tây bảo Trương Sùng Quang về trước.
Trương Sùng Quang gật đầu, hất cằm lên trên.
Hoắc Tây: “Được rồi, tôi sẽ cố gắng xuống sớm nhất có thể.”
Khách hàng này rất hợp tác, đến khi trấn an xong, đã là một giờ sáng.
Hoắc Tây kiệt quệ.
Cô ngồi vào trong xe cởi áo khoác, tựa lưng
vào ghế thở dài.
Người phụ nữ đó suýt thì mất mạng!
Trương Sùng Quang lặng lẽ nhìn cô, cậu có thể thấy góc nghiêng của Hoắc Tây từ góc độ này.
Cô thừa hưởng nét đẹp của ôn Noãn, nhưng đường nét hơi giống Hoắc Minh, rất hoàn hảo, chiếc áo sơmi hơi căng chặt bởi tư thế này, để lộ ra đường cong trưởng thành.
Yết hầu Trương Sùng Quang hơi lên xuống.
Cậu cầm điện thoại gõ nhẹ: “Dẩn cậu đi ăn nhé!”
Hoắc Tây nhắm mắt: “Giờ này! Có thế có thứ gì?”
Cô nhẹ nhàng mở mắt ra, cười nhẹ: “Trương Sùng Quang, tôi đưa cậu đi quán bar chơi?”
Cô lại gần cậu, giọng nói rất nhẹ: “Lần này cậu không mang bóng hồng nào về, vậy giải quyết thế nào?”
Trương Sùng Quang cúi đầu nhìn cô chăm chú.
Cậu biết cô cố tình muốn triệt tiêu tâm tư của cậu, thực ra cậu cũng không biết suy nghĩ của mình như thế nào, cậu chỉ cảm thấy lần trở về mấy ngày muốn hòa hợp với cô.
Dù không thành vợ chồng, nhưng cậu để ý
Hoắc Tây hơn bất kỳ người phụ nữ khác.
Cậu không lên tiếng, Hoắc Tây cười.
Cô ngả lưng xuống ghế: “Vậy về nhà!”
Bỗng dưng, Trương Sùng Quang nói: “Đi quán bar đi!”
Hoắc Tây nghiêng đầu liếc cậu một cái, cười nhạt, đi thì đi ai sợ ai.
Hoắc Tây dẫn Trương Sùng Quang đến quán bar cô thường hay đến, có lẽ do cô thường tới nên bartender cũng nhận ra cô.
Đưa cho cô một ly Cocktail.
Hoắc Tây nhẹ vén tóc: “Cho anh đẹp trai này một ly.”
Bartender liếc nhìn Trương Sùng Quang.
Trông rất tuấn tú, nhiều tiền, chắc hẳn cùng thế giới với luật sư Hoắc.
Anh ta pha cho cậu một ly đắt tiền nhất.
Trương Sùng Quang lấy ví ném cho Hoắc Tây, cô không nhận, cô còn cười uể oải: “Tôi đãi cậu! Tôi đủ tiền mua một ly rượu!”
Trương Sùng Quang lặng lẽ nhìn cô.
Cậu phát hiện Hoắc Tây quen biết rất nhiều người ở đây, nhưng không có ai mập mờ, giống
như bạn bè.
Tâm trạng cậu tốt lên một chút.
Hai người trò chuyện với nhau, chủ yếu nói về công việc, thậm chí nhất trí tránh mọi quan hệ cá nhân! Cuối cùng Hoắc Tây mỉm cười: “Sau này cậu đừng gửi túi máu đến nữa, tôi đã sớm không cần.”
Ánh mắt Trương Sùng Quang sâu thẳm.
Hoắc Tây đứng dậy: “Tôi đi vệ sinh.”
Trương Sùng Quang gật đầu, nhìn cô đi về phía hành lang tối tăm, hẳn là hướng nhà vệ sinh.
Nhưng cậu đợi ước chừng mười phút, nhưng Hoắc Tây chưa quay lại.
Trương Sùng Quang đứng dậy qua đi tìm cô.
Nhưng vừa đến nơi, cơ thể cậu cứng đờ.
Hoắc Tây ở đó, nhưng không phải mình cô.
Cô đi cùng một người đàn ông rất xinh đẹp, đeo kính râm và đội mũ trên đầu… Người đó ấn Hoắc Tây lên tường và thì thầm với cô.
Hoắc Tây cũng rất vui vẻ.
Cô còn vổ nhẹ vào mặt chàng trai, người đàn ông ôm eo cô, dựa đầu vào vai cô như đang lẩm bẩm điều gì đó, nghe có vẻ oán trách.
Mạch máu trong người Trương Sùng Quang chảy ngược khắp cơ thể.
Mặc dù cậu không nghe thấy, nhưng từ cử chỉ của bọn họ, cậu có thể đoán ra bọn họ là một đôi, ít nhất đã có những tranh cãi nhất định trong tình cảm.
Hơn nữa, Hoắc Tây không ghét người kia.
Trương Sùng Quang khỏng biết ánh nhìn của cậu lạnh lùng đến mức nào, cậu chỉ nhìn Hoắc Tây, mãi cho đến khi cô ngước mắt nhìn cậu, Hoắc Tây cười nhẹ hạ giọng: “Trương Sùng Quang, không thì cậu về trước đi?”
Giọng nói Trương Sùng Quang lạnh lẽo: “Cậu muốn lên giường với anh ta?”
Hoắc Tây không nói gì, cô nhìn cậu.
Trương Sùng Quang kìm nén cơn tức giận cả đêm, cuối cùng bộc phát: “Cậu muốn ngủ với đàn ông, tại sao không tính đến tôi? Hoắc Tây, tôi vẫn còn ở đây, sao cậu phải đi với người khác?”
Chút lịch sự cuối cùng của Hoắc Tây đối với cậu hoàn toàn mất sạch.
Cô lạnh lùng nói: “Cậu là ai? Tôi ở bên ai còn phải thông báo với cậu sao?”
Vốn dĩ cô không hứng thú như vậy, nhưng nhìn Trương Sùng Quang như vậy, cô bằng lòng ở bên người khác, cô kéo đỉnh lưu gà nướng: “Đi thôi!”
Trương Sùng Quang đứng tại chỗ.
Ánh sáng mờ ảo từ trên cao, chiếu lên mặt cậu, khiến cậu trông vô cùng u ám.
Bỗng dưng, cậu bước nhanh tới cửa.
Hoắc Tây bị cậu kéo về phía sau, theo sau là một đấm và cậu trai xinh đẹp sạch sẽ kia… Xung quanh vang lên tiếng kinh hô, Trương Sùng Quang ném một tờ chi phiếu xuống.
Cậu kéo Hoắc Tây lên xe.
Hoắc Tây giãy giụa: “Cậu làm gì vậy, Trương Sùng Quang! Cậu điên rồi sao?”
Trương Sùng Quang ấn cô xuống ghế, vẻ mặt lạnh lùng hỏi: “Cậu thích cậu ta?”
Hoắc Tây cười lạnh: “Cảm giác cũng không tệ lắm!”
Trương Sùng Quang chậm rãi buông cô ra, cậu rũ mắt, cũng không biết suy nghĩ cái gì… Thật lâu sau, Hoắc Tây thấp giọng nói: “Trương Sùng Quang chúng ta làm vậy cũng vô nghĩa! Cậu buông ra, tôi muốn quay lại!”
Trương Sùng Quang trầm giọng hỏi: “Hoắc Tây, cậu đang trả thù tôi sao?”
Hoắc Tây trầm mặc một lát, cô mỉm cười: “Rất xin lỗi đã làm cậu thất vọng! Trương Sùng Quang, có phải cậu nghĩtôi sẽ tìm một người đàn ông xuất sắc để kết hôn, sau đó cậu sẽ nhìn tôi với ánh mắt tiếc nuối, gợi lại hòi ức thanh xuân,
nhưng đây là điều cậu có thế chấp nhận! Hiện giờ cậu chỉ chấp nhận không ai có thể ở bên tôi, ngoại trừ cậu!”
Nụ cười của cô nhạt dần: “Tôi không trả thù ai! Tôi sống thế nào là chuyện của tôi! Còn việc cậu nghĩthế nào là việc của cậu!”
Nói xong, cô liền mở cửa chuẩn bị xuống xe.
Giữa bọn họ, không cần phải nói chuyện nữa.
Cô từng thích cậu, cũng bị cậu làm tốn thương, bây giờ cô không muốn chiều theo ý cậu!
Cửa nhẹ nhàng mở ra, nhưng giây tiếp theo, bị thô lỗ đóng lại!
Trương Sùng Quang lạnh lùng nói: “Ai cũng có thể, tại sao tôi không thế? Tôi tệ hơn họ sao? Câu khônq muốn thử sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK