ở khu sầm uất nhất thành phố có một tòa nhà hàng trăm năm tuổi.
Được xây theo kiểu Tây, trang trí xa hoa.
Ai có thể sở hữu được dinh thự này, chắc chắn là nơi tượng trưng cho địa vị, cũng là nơi thích hợp cho những người nổi tiếng tổ chức tiệc nhất thành phổ B.
Kiếu tiệc riêng tư này người bình thường sẽ không được vào.
Nhà họ Tư mới phất lên ở thành phổ B muốn kết giao với nhà họ Hoắc, nhưng bà Hoắc lại không thích việc xã giao, trong đầu Hoắc Chấn Đông lại chỉ có cháu trai nên người nhà họ Tư đặt mục tiêu vào ôn Noãn.
Tuy Ôn Noãn đã ly hôn với Hoắc Minh nhưng thành phố B có ai không biết, Hoắc Chấn Đông vẫn rất xem trọng cô.
Ôn Noãn về nhà thay quần áo.
Váy dạ hội màu đen kiểu quý tộc, đơn giản mà quyến rũ, vòng eo cũng cỡ Seo Ye-ji của Hàn Quốc.
Tiệc riêng tư nên hơn một nửa người ở đó Ôn Noãn đều quen.
Nhưng bất ngờ là nữ hoàng điện ảnh Phương Nghiên cũng ở đây.
Ôn Noãn gật đầu chào hỏi cô ấy rồi cầm ly rượu đế cao xã giao với các quý bà…
Cô cảm thấy khá vui vẻ.
Sau khi ly hôn cô cần phải chăm sóc cho hai đứa trẻ nên hiếm khi có thời gian thư giãn thế này.
Bên ngoài dinh thự, một chiếc Cullinan màu đen đậu lại, Hoắc Minh tựa vào thân xe hút thuốc.
Anh mặc một bộ đồ đen ấn mình trong màn đêm.
Chỉ có khói thuốc xám tro lúc ẩn lúc hiện…
Mười hai giờ đêm.
Hoắc Minh vứt tàn thuốc lá đi, bước đến cửa dinh thự. Bảo vệ giữ cửa nhận ra anh, cũng biết đây là người chủ mình muốn bợ đỡ nên để mặc cho anh vào.
Bên trong xa hoa và náo nhiệt.
Người mẩu, minh tinh, người nổi tiếng đếm không hết, có cả tay violon nổi tiếng.
Bầu không khí vô cùng tốt!
Hoắc Minh xuất thân giàu sang, không phải chưa từng tham gia tiệc riêng kiểu này nên đã quen từ lâu, nhưng cũng không có nghĩa là anh nhìn thấy ôn Noãn sẽ không bùng nố.
Cô dựa vào sô pha đỏ thẩm, đang chơi bài với vài người khác.
Bên cạnh cô là sao nam mới nổi gần đây.
Minh tinh mà những cô gái bình thường ngưỡng mộ lúc này lại đang dịu dàng nhìn vợ anh, như muốn lấy lòng!
Chắc là Ôn Noãn đã thắng, cô tựa vào sô pha cười vui vẻ…
Người con trai xinh đẹp đó đưa ly sâm panh cho cô, Ôn Noãn tự nhiên nhận lấy.
Hoắc Minh đang mặc đồ đen, nhưng sắc mặt anh còn đen hơn cả bộ đồ!
Thì ra đây là cuộc sổng riêng mà cô nói! Anh vẫn cho là trong thế giới của ôn Noãn cũng chỉ có hôn nhân và ly hôn… Tóm lại là đều có liên quan đến anh!
Ly hôn, cô tập trung chăm sóc con gái.
Không ngờ cô lại có thể buông thả như thế!
Rõ ràng là gương mặt và vóc dáng của cô vẫn xứng với trai trẻ hai mươi bốn tuổi lắm.
Luật sư Hoắc cao quý nhất thành phố B lúc này y như người chồng ghen tuông đi bắt gian vợ, khác hẳn với mọi người xung quanh!
Đã có người đến chào hỏi anh.
“Luật sư Hoắc cũng tới chơi à?”
Ôn Noãn giương mắt đổi diện với anh.
Cô có hơi ngạc nhiên, không ngờ anh lại đến đây…
Hoắc Minh cởi áo khoác màu đen ra tùy ý ném lên sô pha, ngồi xuống đối diện với ôn Noãn.
Anh cúi đầu châm điếu thuốc: “Cuộc sống riêng của Tổng Giám đốc ôn thật đặc sắc!’’
Lời này vừa nói ra, mọi người đã chú ý ngay.
Luật sư Hoắc rõ ràng đang ghen, nhưng thân phận của anh như thế không thể so đo với một con hát, chỉ có thế dằn mặt vợ.
Ôn Noãn vuốt mái tóc dài, cười nhạt: “Tạm được!”
Anh muốn chơi ở đây thì cô cũng không cản, đã ly hôn rồi thì mọi người cứ thoải mái thôi.
Sau đó lại chơi mấy ván.
Vận may của Hoắc Minh tạm được, ôn Noãn cũng gần gần như thế, thỉnh thoảng sao nam đó còn lại gần cho cô vài lời khuyên, không tính là rất thân mật nhưng cũng không cố ý tránh né Hoắc Minh.
Đến tận lúc này, anh mới thật sự hiếu.
Ôn Noãn đã ly hôn với anh một cách triệt đế.
Biểu hiện lưu luyến không thôi của cô là vì
“Minh”.
Thường ngày cô cư xử với anh như thế cũng là vì hai đứa nhỏ.
Thật ra thì cô đã không còn chút lưu luyến nào với Hoắc Minh nữa rồi!
Trước lúc này, anh còn tưởng rằng bọn họ có thể tái hợp, giờ nhìn lại… Đó chẳng qua chỉ là anh đơn phương mà thôi!
Hoắc Minh không phải là không thế kéo cô đi, nhưng bọn họ đều là người có thân phận địa vị, không thế làm trò cười cho người ngoài.
Chơi một mạch đến rạng sáng, ôn Noãn mới định về.
Xe của lão Triệu không có ở đây.
Ôn Noãn khẽ kéo áo măng tô, thấy Hoắc Minh lái xe đến thì cũng không từ chối mà bước lên.
Cô nghĩ tối nay anh chắc là vẫn còn chuyện muốn nói.
Chắc chắn cũng sẽ nối giận!
Dù Hoắc Minh có tức giận cách mấy vẫn cúi người mở cửa xe cho cô, chỉ là giọng hơi lạnh: “Lên xe!”
Ôn Noãn ngồi vào ghế phụ lái.
Cô từ từ đeo dây an toàn, thờ ơ hỏi: “Sao anh
cũng đến?”
Hoắc Minh đạp nhẹ chân ga.
Anh không chở cô về biệt thự mà lái thẳng đến bờ sông, từ từ hạ kính xe xuống, mùi vị ẩm ướt mằn mặn phả vào trong.
Xe dừng lại.
Hoắc Minh cầm tay lái, nhìn thẳng về đêm tối đằng trước, kiềm chế hỏi: “ôn Noãn, em đang trả thù anh ?”
Ôn Noãn không trả lời.
Anh xoay người, mắt hơi đỏ lên: “Anh chưa từng phản bội hôn nhân của chúng ta!”
ỏn Noãn mở cửa xe bước xuống.
Bên ngoài tối đen, chỉ có mặt sông thấp thoáng ánh trăng.
Gió đêm rất lạnh, nhưng ôn Noãn vẫn muốn xuống đi dạo, ít nhất có thể làm cô tỉnh táo.
Hoắc Minh vẫn ngồi đó, nhìn chăm chú theo bóng lưng cô.
Bỗng dưng anh xuống xe, từ phía sau bắt lấy cánh tay cô, kéo nhẹ cô vào lòng: “Chưa từng thấy em giày vò người khác như thế!”
Anh dán sát môi vào tóc cô, giọng khàn khàn: “ôn Noãn, em đừng đi nữa! Nếu như em muốn chơi anh sẽ chơi cùng em!”
Anh không nhìn nối người khác yêu thích cô, lúc nào cũng muốn đến gần cô.
Ôn Noãn khẽ đẩy anh ra.
Gió đêm thổi làm tóc cô tán loạn nhưng cô vẫn không đế ý, cô đứng đối diện nhẹ giọng nói với anh: “Hoắc Minh, tôi và anh có phải tình yêu hay không không phải vấn đề, mà là… Tôi thật sự không muốn lặp lại cuộc sống bị hành hạ nữa! Nói thật, tối nay tôi rất vui!”
Anh nhìn cô bằng ánh mắt xa lạ.
Ôn Noãn xoay người nhìn ra mặt sông: “Tôi biết ý của anh! Anh muốn bắt đầu lại với tôi, nhưng Hoắc Minh à, tôi đã không còn là cô gái đôi mươi nữa, chúng ta trong tình cảnh ly hôn và có hai đứa trẻ… Vì con nên chúng ta nhất định phải qua lại, nhưng không nên hỏi tới cuộc sống riêng của đối phương nữa.”
Hoắc Minh siết chặt nắm tay trong túi quần.
Trong đó là một chiếc nhẫn kim cương anh vốn định đưa cho cô.
Giọng anh rất nhẹ: “Nếu như anh nói cần em đưa ra lựa chọn thì sao?”
Ôn Noãn không trả lời.
Im lặng là câu trả lời tàn nhẫn nhất.
Hồi lâu sau, Hoắc Minh cười nhạt: “ôn Noãn, mấy ngày nay là tôi tự mình đa tình!… Không còn
sớm nữa, tôi đưa em về!”
Lúc về, anh vẫn mở cửa xe cho cô.
Phong độ lịch thiệp, cư xử khéo léo.
Trên đường về, bọn họ không nói với nhau câu nào, chỉ lúc xuống xe mới trò chuyện đôi câu về tình trạng của con cái.
Ôn Noãn biết: Bọn họ thật sự đã kết thúc.
Gió đêm phần phật.
Cô đứng trong làn gió đêm, nhìn anh lái xe rời đi…
Sau đó, anh không dây dưa với cô nữa.
Ngay cả khi vô tình gặp nhau ở ngoài, anh cũng chỉ gật đầu, bọn họ giống như những cặp vợ chồng đã ly hôn khác, tôn trọng nhau như khách, trừ con cái ra thì không liên quan những chuyện khác…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK