Nói xong, An Nhiên nhìn Lý Tư Ỷ.
Lý Tư Ỷ im lặng một lúc, sau đó khẽ mỉm cười: “Thật đáng tiếc! Tôi nghe nói họ sống rất hạnh phúc. Không ngờ họ lại không đi đến cuổi cùng”.
An Nhiên có thể nghe thấy sự bình tĩnh trong giọng nói của cô ấy.
An Nhiên nghĩ rằng trong lòng Tư Ỷ mối quan hệ đó cuối cùng cũng đặt xuống được rồi.
An Nhiên không nói gì nữa, hai người im lặng ngồi đối mặt nhau uống trà, nhưng cũng không còn thoải mái như trước, có lẽ trong lòng Lý Tư Ỷ không thực sự thoải mái như những gì cô ấy thể hiện trong lời nó.
Sau khi uống trà, hai người chúc nhau ngủ ngon.
Như trước, Hoắc Doãn Tư sẽ đích thân đến đón An Nhiên, cũng muốn tiễn Lý Tư Ỷ, nhưng Lý Tư Ỷ nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi sẽ tự về”.
An Nhiên muốn nói gì đó.
Nhưng Hoắc Doãn Tư đã đóng cửa chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen lại, nhìn Lý Tư Ỷ vài giây, nhẹ nhàng cười nói: “Yên tĩnh một lát cũng tốt”.
Anh nói xong, An Nhiên nhìn anh hai lần.
Hoắc Doãn Tư quay mặt đi, mở cửa xe cho vợ, An Nhiên tạm biệt Lý Tư Ỷ rồi lên xe.
Sau khi lên xe, cô mới phát hiện ra Hoắc An An đang ở trong xe.
Đứa nhỏ đang ngồi trên ghế dành cho trẻ nhỏ, trên tay cầm một miếng bánh mì nhỏ ăn ngon lành. Nhìn thấy mẹ lên xe, Hoắc An An vui vẻ gọi mẹ.
Hoắc Doãn Tư cũng lên xe, lúc thắt dây an toàn, An Nhiên muốn ngồi ở ghế sau.
Anh nhẹ nhàng ấn vào tay cô, đôi mắt đen sâu thẳm: “Con đang ngồi trên ghế trẻ em, anh lái xe chậm lại là được mà”.
An Nhiên nghe vậy thì không đòi ngồi ghế sau nữa.
Hoắc Doãn Tư khởi động xe, lái xe được một đoạn, An Nhiên đột nhiên hỏi: “Anh có biết chuyện nhà giám đốc cố không?”
Anh chăm chú nhìn con đường phía trước xe và ậm ừ.
“Trước khi đón em, anh đã nhận được điện thoại của bổ! ông ấy đoán được em sẽ đi nên bảo anh đi cùng em đến đó thay mặt bố mẹ luôn”.
An Nhiên không nói gì.
Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng cười: “Chủ đề em gợi ra mà sao lại không nói gì nữa?”
An Nhiên cụp mắt xuống, lặng lẽ suy nghĩ.
Kỳ thật cũng không có gì đáng nói, bà cố và Cố Vân Phàm tuy đã kết hôn mấy năm, nhưng thật sự không có nhiều liên lạc. Hơn nữa bà cổ luôn oán hận chuyện Lý Tư Ỷ, đối với An Nhiên cũng không ưa chút nào. Gặp mặt không gây sự với nhau đã là tốt lắm rồi, làm sao có thế có giao tình khác.
Cô im lặng, Hoắc Doãn Tư cũng có thế đoán được.
Anh đổi chủ đề, dùng giọng điệu rất ôn hòa: “Biết anh đến đón em, An An nhất quyết muốn đi theo”.
Hoắc An An ở phía sau gọi mẹ như mèo con.
Lòng An Nhiên chợt dịu đi, cô quay lại hỏi An An bữa tối ăn có ngon miệng không, Hoắc Doãn Tư hừ một cái: “Nếu ngon thì sao giờ còn gặm bánh mì? Những việc khác đều tốt, chỉ có cái tật kén ăn”.
Hoắc An An nhỏ con ngồi đó, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn căng ra.
Rõ ràng là đang giận bố.
Xe dừng ở ngã tư, Hoắc Doãn Tư nhìn cô bé giận dữ trong kính chiếu hậu, cười hỏi: “Con giận
bố à?”
Sắc mặt và cơ thế Hoắc An An vặn vẹo.
Cái dáng vẻ giận dổi đó thật đáng yêu.
An Nhiên không khỏi bật cười, cô thì thầm với cô con gái nhỏ: “Bố cũng yêu con mà”.
Hoắc An An còn nhỏ nhưng nói chuyện như bà cụ non.
Con bé chu cái miệng nhỏ nhắn lên nói: “Bố yêu mẹ nhất!”
Đêm qua khi tỉnh dậy, cô bé thấy bố ôm mẹ thật chặt, mẹ khóc khe khẽ, bổ dỗ dành mẹ như trẻ con, nói rằng bố thương mẹ nhất.
Bổ đang nói dối!
An Nhiên không rõ đứa nhỏ đang nghĩ gì.
Tuy nhiên, người làm cha đã đoán được điều đó.
Giám đốc Hoắc sờ cằm, tự hỏi liệu đã đến lúc để Hoắc An An tự lập hay chưa… Đèn xanh bật sáng, Hoắc Doãn Tư đạp nhẹ chân ga.
Hai mươi phút sau, xe lái vào biệt thự.
Hoắc Doãn Tư cởi dây an toàn, nghiêng người mở cửa xe cho An Nhiên.
Cuộc sống hôn nhân của họ hai năm qua rất tốt đẹp, Hoắc Doãn Tư rất chu đáo. An Nhiên ở nhà chăm sóc hai đứa con, cơ bản là làm việc từ
chín giờ đến năm giờ, hiếm khi ra ngoài giao lưu. Ngay cả khi có việc phải đi cũng rất kiềm chế, hiếm khi uống rượu quá nhiều.
Hoắc Doãn Tư thì tan sở là về nhà, Lâm Hi đa số là do anh ấy trông.
An An cũng rất bám dính bố.
Trước khi kết hôn, An Nhiên biết bọn họ sẽ hạnh phúc, nhưng cô chưa bao giờ dám nghĩ rằng sẽ tốt như vậy.
Lúc này, Hoắc Doãn Tư giúp cô mở cửa xe, cô quay đầu không nói gì, nhưng bàn tay trắng nõn gầy gò lại nhẹ nhàng chạm vào cánh tay anh. Ánh mắt Hoắc Doãn Tư nhất thời trở nên không đứng đắn.
Anh hạ giọng nói: “An An vừa nói anh yêu em nhất đấy”.
An Nhiên nhẹ nhàng nói: “Người anh thương nhất vẫn là An An. Lâm Hi có lúc ghen tị với em gái mình”.
“Vậy em có ghen tỵ không?”
Trong bóng tối, đôi mắt của Hoắc Doãn Tư rất sâu và trong, dù An Nhiên đã kết hôn với anh được hai ba năm nhưng cô vẩn không thể cưỡng lại được, cô thì thầm: “An An còn ở trong xe, anh hãy kiềm chế đi”.
Hoắc Doãn Tư cười nhẹ: “Đêm nay sẽ xử lý
em!”
Về mặt này, bọn họ vẫn luôn rất hòa hợp, An Nhiên nghe được ý tứ không khỏi đỏ mặt.
Khi cô xuống xe, Hoắc Doãn Tư đã ôm Hoắc An An vào lòng.
Hoắc An An mặc một chiếc váy hoa nhỏ, xinh xắn đáng yêu nép vào lòng bổ, trên tay vẫn cầm một miếng bánh mì ăn dở, vụn bánh mì vương vãi khắp người Hoắc Doãn Tư, nhưng anh không để tâm.
Biệt thự sáng rực ánh đèn.
Hoắc Lâm Hi giờ đã học lớp một và vẫn đang vật lộn với chỗ bài tập về nhà.
Trà Sữa chán chường ngồi xổm dưới chân cậu bé.
Dì Lâm giờ đã sống cùng con trai và con dâu. Trong hai năm qua, Lâm Bân đã thay đổi hoàn toàn, rất nỗ lực trong sự nghiệp, cuổi cùng anh ta cũng đưa vợ con và mẹ ra sống riêng.
Người chăm sóc Lâm Hi là chị Vương, chị Vương trên tay đang bưng một bát súp đậu xanh.
Lâm Hi đang viết bài tập, đầu bút gần như lóe ra tia lửa, nhưng cậu vẫn rất lễ phép với chị Vương: “Bà Vương, bà đi ngủ trước đi! Viết xong cái này con sẽ ngủ”.
Chị Vương cảm thấy rất thương đứa nhỏ.
Nhưng chị không dám tùy tiện bày tỏ ý kiến, Lâm Hi là người thừa kế tương lai của Hoắc Thị, cho nên không thế bất cấn được! Hoắc tiên sinh vổn rất nghiêm khắc trong việc học hành, không những được giám đốc Hoắc theo dõi rất sát sao mà hàng tháng cậu bé cũng phải đến nhà chủ tịch Hoắc để ông nội kiểm tra một lần.
Chị Vương nghĩ: Đúng là người giàu cũng khóc!
Mỗi ngày của Lâm Hi thật khó khăn.
Đang lúc chị Vương mải suy nghĩ, Hoắc Doãn Tư ôm cồ chủ nhỏ trong tay đi vào, theo sau là vợ. Trên vai phu nhân khoác một chiếc khăn choàng len mà chồng cô đã đặc biệt mang theo khi đi đón cô.
Bà Vương cho rằng mối quan hệ của họ thực sự rất tốt.
Chị Vương thầm nghĩ: Nếu hồi đó giám đốc Cố và cô Lý kiên định cùng nhau đến cuối cùng thì chắc hẳn cũng sẽ tốt đẹp như vậy.
Lâm Hi ngẩng đầu nhìn cha mẹ, tuy rằng rất vui mừng, nhưng lại rất đau lòng vì chưa làm xong bài tập. Cậu bé lén lút liếc nhìn em gái, sau đó lại cúi đầu suy nghĩ.
Hoắc Doãn Tư và An Nhiên nhìn nhau.
Anh mỉm cười, đưa Hoắc An An cho An
Nhiên, nhẹ nhàng nói: “Em đưa con bé lên lầu trước”.
An Nhiên một tay ôm cô con gái nhỏ, tay kia xoa xoa cái đầu nhỏ của Lâm Hi.
“Để bố dạy con nhé”.
“Con có thế tự làm được”.
An Nhiên mỉm cười đi lên lầu trước, khi cô đi đến giữa cầu thang, em gái Hoắc An An cầm miếng bánh mì, dùng giọng ngọt ngào nói với Tiểu Lâm Hi: “Anh ơi, cố lên! Anh là giỏi nhất!”
Lâm Hi ngước mắt lên, sau đó nhỏ giọng nói: “Em nghe lời mẹ đi”.
Hoắc An An vùi cái đầu nhỏ vào trong lòng mẹ.
Sau khi họ rời đi, Hoắc Doãn Tư ngồi cạnh con trai, bế Trà Sữa đặt lên đùi, thản nhiên cầm bài tập của con trai, đọc xong tiêu dề anh hơi nhướng mày: “Không biết làm?”
Lâm Hi vẫn nói như cũ: “Con có thể tự nghĩ ra”.
Hoắc Doãn Tư đã để ý, câu hỏi này có lẽ là dành cho học sinh lớp ba, đối với học sinh lớp một thì không biết là bình thường.
Nhưng anh vẫn dùng phương pháp đơn giản
nhất đế giải thích cho Lâm Hi.
Lâm Hi rất thông minh, lúc đầu còn lúng túng, sau khi hiểu ra thì hai mắt sáng lên, nhanh chóng làm xong bài tập đưa cho Hoắc Doãn Tư: “Bố, con làm đúng không?”
Hoắc Doãn Tư nhìn qua một lần, phát hiện tất cả đều đúng.
Anh lại lật cuốn bài tập về phía trước, nhẹ nhàng cười nói: “Được rồi, con trai”.
Được khen ngợi xong, mặt Hoắc Lâm Hi đỏ bừng.
Sau khi làm xong bài tập về nhà, hai bố con cùng nhau lên lầu. Mỗi tối trước khi đi ngủ, Lâm Hi đều chơi với em gái, anh em họ khá tình cảm.
Nhưng khi Lâm Hi tắm xong thì em gái đã ngủ rồi.
Trên chiếc giường 2m sang trọng.
Hoắc An An hai tuối mặc bộ đồ ngủ liền, cuộn tròn thân hình nhỏ bé và ngủ ngon lành.
Lâm Hi đứng nhìn em gái một hồi.
Trà Sữa cũng mở to đôi mắt đen của nó, không dám làm phiền cô chủ nhỏ, nhìn em gái một lúc rồi lại nhìn sang anh trai.
Hoắc Doãn Tư lùa Lâm Hi đi ngủ: “Ngày mai chơi cùng em gái nhé!”
Lâm Hi miễn cưỡng không muốn rời đi.
Cậu bé ôm mép giường thấp giọng nói: “Giường của con rất lớn, con có thế chăm sóc cho em gái”.
Hoắc Doãn Tư nhướng mày.
Lâm Hi bò tới trước cầu xỉn: “Chỉ một đêm thôi! Em gái mấy ngày trước ở chỗ ông bà ngoại, mấy ngày nay con không gặp, em ấy có mùi giống như chú thỏ con vậy”.
Hoắc Doãn Tư suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
Hoắc Lâm Hi vui mừng đến suýt chút nữa nhảy dựng lên, muốn ôm em gái đi, nhưng Lâm Hi chỉ lớn hơn một chút, Hoắc An An lại được nuôi rất bụ bẫm nên dù có cố gắng mấy lần cậu bé cũng không thế bế được em gái.
Tiểu Lâm Hi rất thất vọng.
Hoắc Doãn Tư dễ dàng bế cô con gái nhỏ lên, đắp chăn cho cô bé rồi đưa vào phòng ngủ của Lâm Hi.
Lâm Hi vui mừng nhảy cẫng lên.
Hoắc An An được đắp chăn, Lâm Hi lập tức chui vào chăn, Trà Sữa cũng lập tức nằm trên gối, ba người bạn nhỏ nhìn vô cùng hoà hợp.
Hoắc Doãn Tư nhìn một lúc rồi mới rời đi.
Trở lại phòng ngủ, An Nhiên vừa lúc từ
phòng tẳm đi ra, nhìn giường không phòng trống thì ngẩn người ra một lúc.
“An An đâu?”
“Lâm Hi đem nó đi rồi!”
Hoắc Doãn Tư thản nhiên nói: “Hai đứa nhỏ được gần nhau không phải rất tốt sao?”
An Nhiên không đồng tình: “Lâm Hi mới có mấy tuổi? Làm sao có thể chăm sóc một đứa bé? Để em đi đón An An về!”
Cô vừa định bước ra khỏi cửa thì bị Hoắc Doãn Tư ngăn lại.
Thân hình cao lớn của anh chặn đường cô, giọng nói trầm thấp: “Đêm muộn anh sẽ đón con về. Lâm Hi mấy ngày không gặp An An, ít nhất là cho con bé ở đó đến khi Lâm Hi ngủ say”.
An Nhiên suy nghĩ, sau đó cũng không đòi lập tức đón con về nữa.
Cô bước đến bàn trang điểm, lấy sản phấm dưỡng da ra và chăm sóc cơ thế.
Hoắc Doãn Tư ở phía sau cô, nhìn loại kem dưỡng màu vàng cô đang thoa, sau đó cầm chai lên nhìn.
Kem vàng của cpb.
Anh nhìn một lúc rồi đặt nó trở lại vị trí ban đầu, An Nhiên bình thường chăm sóc con cái khá
bận rộn, nhưng cô không hề lơ là việc chăm sóc cơ thể, và cô cũng không đến nỗi ngây thơ nghĩ rằng tất cả những gì hai người cần là tình yêu. Tinh yêu giữa vợ chồng chắc chắn bao gồm cả sự hấp dẫn về thể xác.
Khi một người phụ nữ quá lười biếng và kém hấp dẫn thì dù tình cảm có tốt đến mấy cũng không thế vượt qua được mọi sự thử thách.
Hơn nữa, cô yêu Hoắc Doãn Tư sâu sắc và yêu cách anh bị cô thu hút.
Da cô mềm mại và mịn màng.
Hoắc Doãn Tư nhìn một hồi, không khỏi ôm lấy cái eo thon của cô từ phía sau, khẽ lẩm bẩm: “Em mới đổi sản phẩm chăm sóc da sao? Hình như có tác dụng tốt. Da mịn màng và mỏng hơn trước”.
Lời nói và giọng điệu của anh ấy khá ái muội.
Từ khi anh đưa An An đi, An Nhiên đã đoán được ý anh là gì, nhưng cô cũng không bóc phốt anh mà nghiêng mặt sang một bên, nhẹ giọng nói: “Anh cũng có nghiên cứu về mấy món đồ của phụ nữ à?”
Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng cười: “Anh sờ là biết!”
Vừa nói, anh vừa vuốt ve cơ thể cô.
An Nhiên không cự tuyệt anh, để anh muốn
làm gì thì làm, lúc anh gần như không thể dừng lại mới nhắc nhở: “Anh đi tắm trước đã!”
Hoắc Doãn Tư hôn gáy cô, mơ hồ nói: “Làm trước đi!”
Vừa nói, anh vừa thò tay vào bàn đầu giường lấy ra một vật nhỏ.
Trong nháy mắt, An Nhiên dề dàng bị anh đè xuống.
Cô quay người lại hôn anh say đắm… Cô chưa bao giờ làm chuyện này đế chiều anh. Anh là chồng cô, bản thân anh là một người đàn ông có sức quyến rũ, An Nhiên cũng rất muốn anh.
Đã mấy ngày rồi hai người không thân mật.
Cho nên trận chiến hôm nay khá dữ dội.
Khi kết thúc, trời đã gần sáng, An Nhiên tựa vào lồng ngực anh, lười biếng đẩy anh đi tắm.
Hoắc Doãn Tư hôn cô.
Lúc anh tắm xong đi ra, An Nhiên vẫn còn tỉnh táo, cô đang dựa vào giường, thân thế mềm nhũn vì cuộc yêu ban nãy, trông cô yếu ớt đáng thương.
Hoắc Doãn Tư nghiêng người: “Sao em không ngủ?”
An Nhiên ngấng đầu, nhẹ nhàng nói: “Em đã đặt vé máy bay ngày mai. Nhà họ cố đang tổ
chức tang lễ, chúng ta tốt nhất nên giữ kín chuyện này”.
Hoắc Doãn Tư gật đầu: “Quả thực không nên làm ầmp.”
Anh vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, cúi đầu hỏi: “Em không còn điều gì muốn hỏi anh nữa sao?”
An Nhiên đang định nói nhưng lại dừng lại.
Hoắc Doãn Tư lại cười: “Sao lại dè dặt như vậy? Vừa rồi em rên như vậy, đâu hề xấu hố chút nào!”
Anh nói thẳng như vậy, An Nhiên cắn môi: “Hoắc Doãn Tư!”
Chồng cô hôn lên môi cô, anh nhẹ nhàng mơ hồ nói: “Anh thích em như vậy, An Nhiên, anh thích không chịu nối!”
Hai người trêu đùa nhau một lúc.
An Nhiên lúc này mới do dự hỏi điều mà mình suy nghĩ từ lâu: “Đứa trẻ đó thực sự là con của giám đổc cổ sao? ông ấy và Tư Ỷ… có còn hy vọng nào không?”
Hoắc Doãn Tư im lặng nhìn cô.
An Nhiên ôm lấy cánh tay anh, nhẹ nhàng nói: “Em quan tâm đến Tư Ỷ, em không có ý gì khác. Hoắc Doãn Tư, anh đừng suy nghĩ nhiều”.
Anh cười: “Anh không nghĩ nhiều đâu! Anh chỉ đang nghĩ cách nói cho em biết thôi”.
An Nhiên im lặng một lúc.
Cô đã hiểu ý của Hoắc Doãn Tư rồi!
Đứa trẻ đó thực sự không phải của giám đốc Cố.
Một lúc lâu sau, cô mới nói tiếp: “Ban đầu em tưởng Tư Ỷ đã đặt xuống được rồi, nhưng phản ứng của cô ấy tối nay rõ ràng không có vẻ gì là đã quên được! Mặc dù việc cố Vân Phàm kết hôn đối với cô ấy là quá bất công, nhưng Hoắc Doãn Tư, cuộc đời có bao nhiêu lần ba năm!”
Hoắc Doãn Tư ôm cô vào lòng, vuốt ve khuôn mặt có chút ấm áp của cô, dịu dàng nói: “Trong chuyện tình cảm làm gì có công bằng? Đồ ngốc, chỉ có thích hay không thích, yêu hay không yêu thôi!”
Nếu nói về sự công bằng thì cố Vân Phàm và bà Cố kia nên sống cùng nhau đến khi răng long đầu bạc mới phải.
An Nhiên nhẹ nhàng tựa vào lồng ngực anh, cánh tay thon dài của cô chậm rãi ôm lấy eo anh.
Hoắc Doãn Tư hôn cô: “Anh đưa An An qua đây! Sáng mai chúng ta cùng đi thành phố H nhé”.
Sáng sớm, Hoắc Lâm Hi đã dậy.
Hoắc An An biến mất, bố mẹ cũng vậy, cậu bé nghe chị Vương nói họ đã đến thành phố H.
Hoắc Lâm Hi chán nản.
Cậu chạm vào Trà Sữa: “Trà Sữa, chỉ còn lại chúng ta một người một chó nương tựa vào nhau thôi!”
Hiếm khi được nghe Trà Sữa sủa hai lần.
Hoắc Doãn Tư và An Nhiên đi và về ngay trong ngày.
Tất nhiên, ở thành phổ H, trong đám tang của bà Cố vẫn có một số chuyện xảy ra.
Nhưng đều bị cố Vân Phàm kịp thời ngăn chặn.
Tại tang lễ, cố phu nhân cũng được biết cố Vân Phàm đã dời sản nghiệp của cố Thị ởthành phố H và chuyển toàn bộ hoạt động kinh doanh chính về trụ sở chính ở thành phố B, và người đang bí mật thực hiện việc đó giúp ông ta không ai khác chính là An Nhiên.
Cố phu nhân ngất đi và được đưa đến bệnh viện.
Hoắc Doãn Tư quay đầu cười mê hoặc: “Hoắc phu nhân, thân là chồng, anh dường như đã xem thường em!”
An Nhiên nói rất dè dặt: “Cán bằng giữa công việc và gia đình, em có làm gì sai không?”
Hoắc Doãn Tư hạ giọng rất thấp: “Không những không có vấn đề gì, em còn làm rất tốt! Giám đốc An, anh nên khen thưởng em!”
Da đầu An Nhiên tê dại.
Phần thưởng của Hoắc Doãn Tư tương đương với hình phạt, dù sao cũng là máu thịt của cô.
Đúng lúc này, cố Vân Phàm ôm cố Tư Kỳ trong tay đi tới.
Hoắc Doãn Tư bắt tay cô bé, cười như gió xuân: “cổ tiên sinh chuyến cơ nghiệp đến thành phố B rồi sao? Chúc mừng! Tôi có một số tin tức, nghĩ nên báo cho cố tiên sinh, chuyện là… Lý Tư Ỷ đã trở lại. Giờ hai người cũng nên đón người gửi nhờ ở nhà tôi về rồi chứ?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK