Thẩm Thanh Liên gọi điện thoại.
Bên đó cha Trương chỉ mặc mỗi chiếc quần cộc vẫn còn đang gặm dưa hấu.
Gặm dưa hấu xong thì cơ thế có hơi chộn rộn.
Nhớ đến da thịt mịn màng của người phụ nữ nằm trên giường, người đàn ông vuốt môi đi vào phòng ngủ lần nữa… Nhưng lần này ông ta vần chưa kịp quát tháo thì cánh cửa bị đạp tung.
Xe cảnh sát dẫn ông ta đi, trên người Thẩm Thanh Liên khoác tấm thảm len, sắc mặt tái nhợt đươc đấy trên xe lăn.
Cô ta được đưa đến bệnh viện để kiểm tra vết thương, và lấy mẫu ADN để so sánh.
Cha Trương ở bên trong vẫn cực kỳ ngạo mạn, ông ta yêu cầu gặp luật sư của mình.
Bây giờ ngay cả nơi ở ông ta cũng không có, thì lấy đâu ra luật sư, cuối cùng ngồi sờ lấy sống mũi: “Tôi gọi điện cho con trai tôi, nó là ông chủ lớn, chút chuyện này không thế giải quyết không xong được.”
Cuối cùng, chú đội mũ bên này vẫn phải gọi Trương Sùng Quang.
Trương Sùng Quang, một cái tên quen thuộc.
Kết quả người đến ăn mặc bảnh bao, rõ ràng là một tinh anh trong xã hội thượng lưu.
Bốn giờ sáng, vẻ mặt Trương Sùng Quang không tốt lắm.
Một mặt là ai cũng có giờ gắt ngủ, mặt khác là người cha cầm thú của cậu đã làm ra những việc mà súc vật làm, mặc dù cậu cảm thấy chuyện này ít nhiều gì là do Thẩm Thanh Liên tự mình gây chuyện.
“Sùng Quang, cứu bổ.”
Cha Trương nhìn thấy Trương Sùng Quang đến thì giống như nhìn thấy cứu tinh vậy..
Ông ta nhìn đằng sau mở miệng hỏi: “Con không đưa luật sư đến sao? Chuyện này ít nhất phải mời cho bố một đoàn luật sư chứ, con bé nhà họ Hoắc không phải là giỏi lắm sao? Cứ để cho nó đi kiện giúp bố đi.”
Trương Sùng Quang bực mình cười: “Sao tối qua Hoắt Tây không tông chết ông đi chứ.”
Cha Trương hổ thẹn.
Qua một lúc sau, mồm miệng ông ta gay gắt nói:” Là cô ta mời bố ở lại, tối qua lại ăn mặc như vậy đế câu dẫn bố, chuyện này không thể trách bố được, con nói đi nam đơn gái chiếc xảy ra một số
chuyện không phải bình thường lắm sao?”
Ông ta dừng lại: “Con trả một ít tiền dàn xếp cho bổ đi.”
Trương Sùng Quang không muốn quản những chuyện này.
Nhưng hai người này, người đàn ông có quan hệ huyết thống với cậu, người thì đã từng sống chung với cậu.
Lâm Tòng còn là đối tác kinh doanh với cậu.
Bây giờ người cha cầm thú của cậu lại qua lại với vợ cũ Lám Tòng.
Chỉ nghĩthôi Trương Sùng Quang đã thấy khó xử.
Cậu không trả lời, cậu hi vọng kẻ súc sinh này ngồi mọt gông trong tù.
Lúc Trương Sùng Quang rời đi, cha Trương lo lắng: “Sùng Quang, con nói đi, con muốn như thế nào? Con sẽ không vì một người phụ nữ mà bất hòa với cha ruột của mình đấy chứ?”
Trương Sùng Quang lạnh lùng nói: “ông chuấn bị ngồi tù đi.”
Nói xong cậu liền đi ra ngoài.
Khi đi ra ngoài, trời vẫn chưa sáng hẳn, cậu ngồi vào trong xe hít thật sâu một làn hơi lạnh, lặng lẽ hút một điếu thuốc, sau đó lái xe đến bệnh
viện.
Thẩm Thanh Liên có vết thương hở đang chữa trị trong bệnh viện.
Cô ta nhìn thấy Trương Sùng Quang thì có chút kích động, cô ta cầm lấy chiếc cốc nước bên giường ném qua.
“Anh còn đến đây làm gì?”
Trương Sùng Quang tránh được.
Cậu đứng ở bên cửa nhìn dáng vẻ thảm hại của Thẩm Thanh Liên, vừa rồi cậu đã nghe tin tức từ miệng của hộ lý, lần đầu của Thẩm Thanh Liên bị cha cậu làm nhục.
Thế mà cô ta chưa hề phát sinh quan hệ với Lâm Tòng.
Tâm trạng của Trương Sùng Quang có vẻ phức tạp,
Sự việc là do cha ruột của cậu làm, ít nhiều gì cậu phải lấy kinh tế bồi thường cho Thẩm Thanh Liên, còn như vụ kiện của bọn họ thì cậu không phải quá quan tâm.
Thấm Thanh Lien vẫn đang còn đập vỡ đồ đạt, tâm trạng vô cùng kích động.
Trương Sùng Quang đợi cô ta bình tĩnh lại, cậu mới kéo một chiếc ghế dài qua ngồi xuống đối diện với cô ta.
“Anh đến xem chuyện cười của tôi sao?”
Khóe miệng Thẩm Thanh Liên chứa nụ cười nhạt: “Trương Sùng Quang, bây giờ anh vui lắm phải không? Còn có Hoắc Tây có phải cũng yên tâm lắm phải không? Tôi đã thành chiếc giày rách rồi, sau này chẳng có cách nào quấn lấy anh nữa phải không?”
Trương Sùng Quang có vẻ bình tĩnh nói: “Chuyện này không liên quan gì đến Hoắc Tây.”
Thẩm Thanh Liên ngẩng đầu lên, nước mắt rơi xuống.
“Tại sao cái kẻ súc sinh kia không xâm hại cô ta?”
Trương Sùng Quang không lên tiếng, cậu nghĩ, nếu như đổi lại là Hoắc Tây có lẽ cô đã đánh cho kẻ súc sinh kia một gậy chấn động não, cô mạnh mẽ vậy thì sao có thể chịu thiệt được chứ.
Hoắc Tây cũng sẽ không đưa người về nhà.
Nhưng cậu không nói gì.
Thấm Thanh Liên nhìn cậu lạnh lùng nói: “Tôi sẽ nộp đơn thẩm tra xử lí công khai, Trương Sùng Quang, anh đừng nghĩ là sẽ bàng quang không màng đến, tôi muốn anh sẽ thân bại danh liệt với tôi.”
Trương Sùng Quang lôi ra một quyến chi phiếu ở trong túi áo ra.
Cậu viết tờ chi phiếu năm mươi triệu, khẽ đặt trên đầu giường của Thấm Thanh Liên.
Cậu nói: “Tôi biết lần đầu tiên của phụ nữ rất quý giá, xảy ra chuyện như thế này tôi rất lấy làm tiếc, tôi sẽ không mời luật sư cho ông ta, cùng lắm thì ông ta sẽ tự mời pháp luật giúp đỡ.”
Thẩm Thanh Liên nhìn tờ chi phiếu: “Anh đang bàn điều kiện với tôi đấy à?”
“Trương Sùng Quang, ở trong mắt anh, lần đầu tiên của tôi trị giá với chút tiền này sao?”
Cô ta cầm tờ chi phiếu xé nát.
Trương Sùng Quang lẳng lặng nhìn cô ta, trong mắt cậu chẳng có cảm tình gì cả, bình tĩnh không chút dao động.
Qua một lúc, cuối cùng cậu không giả vờ ngốc nữa, mà lựa chọn việc nói rõ mọi chuyện với cô ta: “Thẩm Thanh Liên, đúng, tôi đã từng sống chung với cô, khi tôi mới đến Mỹ thì có chút bế tắc, tôi cảm thấy tính cách con gái của cô khá thích hợp với tôi, nhưng khi tôi phát hiện ra tôi không còn tình cảm với cô nữa thì tôi đã chọn nói rõ ràng với cô, sau đó cô kết hôn với Lâm Tòng, tôi cho rằng việc chung sống lâu dài của chúng ta không hề đáng nói, tôi vẫn rất hòa thuận với Lâm Tòng và cô, tôi tự nhận không hề mập mờ với cô, cũng chẳng làm việc gì có lỗi với Lâm Tòng.”
“Ngược lại là cô, sau khi phát hiện tôi và
Hoắc Tây bên nhau, lại cố ý chạy đến để Hoắc Tây phát hiện.”
“Cô ly hôn với Lâm Tòng, cô muốn theo đuổi tôi, đó là chuyện của cô, tôi sẽ không có trách nhiệm đối với chuyện này.”
Trương Sùng Quang nói rất rõ ràng sau đó nhìn Thẩm Thanh Liên.
“Trương Sùng Quang, anh là đồ khốn nạn.”
Thẩm Thanh Liên thẹn quá hóa giận, cò ta cầm lấy cái gối đánh cậu, Trương Sùng Quang nhẹ nhàng chụp lấy.
Cậu để cho cô ta thời gian bình tĩnh lại.
Nhưng điều khiến Thẩm Thanh Liên khó chịu nhất đó chính là lần đầu tiên của cô nhưng Trương Sùng Quang lại thờ ơ.
Cô ta thở dài cười lạnh lùng: “Anh đừng hòng gạt mình ra khỏi chuyện này, dù tôi có đi đứt tôi cũng sẽ lôi anh xuống nước, tôi muốn thấm án công khai, Trương Sùng Quang anh là con trai của kẻ hiếp dâm, nghĩ xem Hoắc Tây là một luật sư, cô ta lấy anh, sau này sinh con thì cũng chính là cháu của kẻ hiếp dâm, anh nghĩ cô ta sẽ bằng lòng sao?”
Trương Sùng Quang mất đi kiên nhẫn.
Cậu đứng dậy: “Tùy cô.”
Khi cậu mở cửa đi ra thì Thẩm Thanh Liên
khóc rống lên: “Trương Sùng Quang, anh quay lại đây.”
Cô ta đều vì cậu, tất cả đều vì cậu mới rơi vào tình cảnh này.
Lúc này Thẩm Thanh Liên vô cùng nhớ Lâm Tòng.
Nếu là Lâm Tòng, chắc chắn sẽ không đành lòng đối xử với cô ta như vậy.
Trương Sùng Quang rời bệnh viện, cậu lái xe thẳng đến dưới lầu của căn hộ Hoắc Tây đợi người.
Hoắc Tây xuống lầu thì vừa hay nhìn thấy cậu.
Cô dừng một lúc rồi vẫn mở cửa xe lên xe.
Trương Sùng Quang biết cò không có thói quen tự làm bữa sáng, nên cậu đưa cho cô một túi đồ ăn sáng, là bánh hành và sữa đậu nành cô yêu thích, Hoắc Tây mở ra hớp vài ngụm: “Sao đến đây sớm vậy?”
Trương Sùng Quang nghiêng đầu sang nhìn cô.
Có lẽ hôm nay Hoắc Tây phải ra tòa nên ăn mặc rất sáng sủa.
Áo sơ mi màu trắng, khoác bên ngoài áo gió
màu đen, mái tóc đen dài buông xõa… Cậu khẽ chạm vào sống mũi cao thẳng của cô, giọng nói khàn khàn: “Có phải tối qua em đụng phải ông ta không?”
Hoắc Tây nhớ lại mới biết cậu đang nói đến ai.
Cô ừ một tiếng.
Một lúc sau cô ngước mắt lên hỏi cậu: “Sao vậy? Ông ta tìm anh à?”
Trường Sùng Quang ngừng lại, rồi kể hết mọi chuyện của Thấm Thanh Liên bằng âm thanh trầm thấp, Hoắc Tây cau mày.
Cô hiểu Thấm Thanh Liên sẽ làm gì.
Chẳng phải muốn hủy hoại thanh danh của Trương Sùng Quang sao.
Có một người cha như vậy thì tương lai của Trương Sùng Quang trong giới kinh doanh, không chết cũng phải lột bỏ lớp da này.
Cô không phát biểu ý kiến của mình.
Cô sẽ không tỏ ra thông cảm với Thấm Thanh Liên, nhưng cô cũng sẽ không ném đá xuống giếng, vì cô cũng là phụ nữ.
Trương Sùng Quang nói nhỏ: “Quả thật anh có rất nhiều cách để có thể khiến Thấm Thanh Liên thỏa hiệp, nhưng mà Hoắc Tây à… Anh không muốn làm như vậy, vì điều đó quá bỉ ối.”
Hoắc Tây có thể hiểu cậu.
Cô nở nụ cười tự nhiên: “Anh tự mình đưa ra chủ ý vậy.”
Trương Sùng Quang nhẹ nắm lấy tay cô: “Em… sẽ không để ý chứ?”
Cho dù đã đoạn tuyệt qua lại từ lâu, nhưng cậu là con trai của người đó, sau này danh tiếng của cậu sẽ không dễ nghe.
Vậy cô vẫn sẽ ở bên cậu chứ?
Hoắc Tây suy nghĩ: “Thực sự chuyện này không ảnh hưởng đến quan hệ giữa chúng ta. Trương Sùng Quang, nghiêm khắc mà nói thì hai chúng ta không ở cùng chiến tuyến, nên anh có giải quyết Thấm Thanh Liên như thế nào cũng không liên quan nhiều đối với em.”
Sắc mặt Trương Sùng Quang có hơi tái.
Hoắc Tây xuống xe: “Cám ơn bữa sáng của anh.”
Cô nhanh nhẹn lên xe mình rồi nhanh chóng lái xe đi, cô có nhìn thấy sắc mặt của Trương Sùng Quang trong gương chiếu hậu, ít nhiều có sự lạc lõng.
Hoắc Tây biết, người đàn ông đó có thế ảnh hưởng đến Trương Sùng Quang.
Ám ảnh tuổi thơ, mùi vị bị người ta phản bội, nhưng cô cũng đã nếm qua mùi vị này rồi.
Cô đã đủ khoan dung đối với Trương Sùng Quang lắm rồi.
Buổi sáng Hoắc Tây bước ra khỏi phiên tòa, tình cờ gặp phải Lâm Tòng.
Lâm Tòng dựa vào bên xe cô đang hút thuốc.
Dưới chân đã có bốn năm đầu thuốc rồi, rõ ràng là anh ta đến tìm cô.
Hoắc Tây đi đến mở xe ném túi đựng giấy tờ vào bên trong, cô hờ hững hỏi: “Tìm tôi có việc sao?”
Ánh mắt Lâm Tòng có chút thâm.
Anh ta cũng không thân với Hoắc Tây, nhưng cha chú lại có mấy phần giao tình.
Anh ta gật đầu: “Đúng, tìm cô có chút việc.”
Hoắc Tây chỉ vào quán cà phê đối diện: “Vào đó nói đi.”
Mấy phút sau cô khuấy cà phê chờ Lâm Tòng lên tiếng.
Lâm Tòng nhẹ nhàng nói: “Cô biết mấy phần về chuyện của Thấm Thanh Liên?”
Hoắc Tây nhìn anh ta.
Lâm Tòng cười cay đắng: “Tuy tôi có kết hôn với cô ấy vài năm, nhưng trong lòng cô ấy luôn chứa Sùng Quang, Hoắc Tây, cô có mọi thứ, tôi
nghĩ chỉ cần cô muốn thì đàn ông xuất sắc như thế nào thì cô cũng có thế tìm được, chi bằng…”
“Chi bằng nhường Trương Sùng Quang cho cô ta sao?
Hoắc Tây hỏi.
Lâm Tòng cúi đầu uống cà phê có chút đau khổ.
Hoắc tây mỉm cười: “Lâm Tòng, anh thật hào phóng, Thấm Thanh Liên là vợ của anh, vậy mà anh đi tìm chồng cho cô ta sao? Chỉ có điều có thể anh sai rồi, Trương Sùng Quang không phải là đồ vật của tôi, tôi cũng không làm chủ cho anh ấy được.”
Lâm Tòng định nói thì Hoắc Tây cắt ngang lời anh ta.
“Lúc còn nhỏ tôi cũng đã từng cảm thấy Trương Sùng Quang là của tôi.”
“Nhưng rõ ràng là hiếu lầm, anh ấy ra đi… nhiều năm sau anh ấy quay lại tìm tôi, cũng không phải vì anh ấy là của tôi, mà là anh ấy có muốn đoạn tình cảm này hay không thôi.”
Lâm Tòng ngây người, anh ta bất giác hỏi: “Giữa cô và cậu ta…”
Hoắc Tây khẽ cười: “Không có gì để nói.”
vẫn chưa uống hết ly cà phê cô đã đứng dậy, trước khi đi cô còn nói: “Lâm Tòng, nếu ôm chuyện quá nhiều, không những làm hại người đó cũng sẽ làm hại chính mình, thật ra sự hy sinh của anh trong mắt người khác không đáng một xu.”
Hoắc Tây rời đi.
Lâm Tòng ngồi đó chầm chậm uống xong cà phê.
Anh ta nghĩ, Hoắc Tây sáng suốt.
Cô đã nhìn thấy Lâm Tòng anh ta thích cô, nhưng đối với cô mà nói thì không chút giá trị.
Khi Hoắc Tây đi thì gặp Trương Sùng Quang.
Hoắc Tây ngồi im lặng một lúc trong xe, cô hỏi cậu: “Anh cho người đi theo em à?”
Trương Sùng Quang không phủ nhận.
Cậu quay sang nhìn cô: ‘Anh không yên tâm.”
Hoắc Tây gập ngón tay lại, cô nhìn cậu: “Chắc hẳn anh cũng biết những lời Lâm Tòng nói với em rồi nhỉ?”
Trương Sùng Quang biết.
Nhưng trước đây cậu không hề hay biết thế mà Lâm Tòng lại thích Hoắc Táy.
Vì sao năm đó Lâm Tòng lấy Thấm Thanh Liên?
Trương Sùng Quang chỉ suy nghĩthôi, sau lưng cậu đã toát mồ hôi lạnh, nhưng cậu không hỏi quá nhiều.
Cậu lái xe thẳng đến căn hộ của mình.
Hoắc Tây nhắc nhở cậu: “Hôm nay không phải cuối tuần.”
“Không phải cuối tuần thì không thể ngủ với em sao?” Giọng Trương Sùng Quang lạnh lùng có chút đáng sợ.
Hoắc Tây nghiêng đầu liếc nhìn cậu.
Lần này quay lại với nhau nhưng giữa bọn họ lại không nói chuyện quá nhiều, chung quy là có ngăn cách bởi gì đó.
Tinh cảm của Trương Sùng Quang khiến Hoắc Tây thở không nối.
Cô nghĩ, có phải năm đó cậu cũng cảm thấy như vậy không, vì vậy mới muốn trốn chạy?
Đến căn hộ của cậu, cậu bế Hoắc Tây vào phòng ngủ.
Trời vẫn chưa tối, trong phòng ngủ được bao phủ một lớp ánh sáng hoàng hôn, sáng lờ mờ.
Không phải Hoắc tây quá muốn làm chuyện đó.
Cô đá cậu một cái: “Rèm cửa.”
Trương Sùng Quan đưa tay ra ấn nút, trong
phòng ngủ chuyển sang màu tối, hơi thở của cậu quyến rũ người ta… Hoắc Tây vùi đầu vào gối để cậu dùng cái đó.
Trương Sùng Quang hôn môi cô, anh chống lên cô và lẩm bấm: “Hoắc Tây, chúng ta sinh con đi.”
“Ha, nghĩ hay thật.”
“Em là cô gái chưa kết hôn, dựa vào cái gì mà sinh con cho anh.”
Trương Sùng Quang ôm lấy eo cô, hôn cô mãnh liệt, một lúc sau bờ môi của cậu di chuyển đến sau tai cô: “Vậy sao em lại ngủ với anh?’
Hoắc Tây đạp cậu một phát: “Không phải vì anh động tình sao?”
Trương Sùng Quang ngước mắt nhìn cô, ánh mắt có chút sâu sắc.
Một lúc sau cậu mở ngăn kéo để sử dụng biện pháp theo yêu cầu của cô.
Rõ ràng cậu có suy nghĩ, sau khi làm lui làm tới hai lần thì bắt đầu phân tâm, không nhiệt tình nhưng cũng chiếm lấy cô không buông, Hoắc Tây thì cứ vùi đầu trong gối ngủ.
Khi Trương Sùng Quang phát giác thì anh hôn cô lên mái tóc ấm ướt của cô.
Lúc này, màn đêm buông xuống.
Cậu nhìn đồng hồ mới biết đã tám giờ tối rồi, Hoắc Tây đang ngủ bên dưới người cậu.
Yết hầu Trương Sùng Quang khẽ động.
Cô cũng cảm thấy ở cùng anh… không thú vị sao.
Cậu đứng dậy, sau khi lao đi tắm lại bắt đầu làm bữa tối cho cô, bữa ăn dinh dưỡng đơn giản, ba món mặn một canh, sau khi nấu xong thì cậu vào phòng ngủ gọi cô dậy.
Hoắc Tây đã tỉnh rồi.
Cô đang ngồi lặng lẽ ngơ ngác ở đầu giường.
Trương Sùng Quang đi đến bên giường khẽ vuốt tóc cô: “Vừa rồi em ngủ say quá.”
Hoắc Tây cười: “Làm những chuyện này đã không còn đam mê nữa, Trương Sùng Quang, hay chi bằng chúng ta buông tha cho nhau sớm một chút đi.”
Cậu nhìn cô không trả lời.
Hoắc Tây cũng không nói nhiều gì với cậu, đứng dậy đi ăn tối, cô cũng không hỏi cậu đã giải quyết chuyện Thầm Thanh Liên như thế nào, đó là chuyện của Trương Sùng Quang.
Nhưng cô không hỏi thì Trương Sùng Quang cũng sẽ nói cho cô nghe.
Bọn họ sống cùng nhau không mặn cũng
không nhạt, có thể ăn cơm cùng nhau, có thể ngủ cùng nhau và làm những chuyện đó, nhưng so với lúc trước chẳng khác biệt chút nào, Trương Sùng Quang vẫn thường nghĩ, Hoắc Tây lúc trước đi đau rồi?
Rõ ràng lúc trước cô rất muốn có cậu.
Toàn thân cô đều rất khát khao cậu, chứ khỏng phải như hiện giờ là một vũng ao tù nước đọng
Cậu cảm thấy cậu bệnh rồi, mà có lẽ loại bệnh này kêu cầu mà không được.
Càng lúc cậu không có được cô, cậu càng muốn kiểm soát, cậu biết là Hoắc Tây có ác cảm nhưnq cậu khônq khốnq chế đươc mình.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK