Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Minh Châu thức dậy, đi rửa mặt.
Lục Khiêm cũng thức dậy, phủi ga giường chuẩn bị trải ga.
Ánh nhìn bị ga giường thu hút.
Ông nhìn mảng màu đậm tan ra đó, khuôn mặt tuấn tú cũng có chút nóng lên.
Ông kéo ga giường xuống, từ trong tủ quần áo lấy một bộ mới trải lên.
Mới thay xong, cửa phòng bị đẩy ra.
Là một nhóc xon trắng nõn đi vào, cái gì cũng không nói chỉ là ôm chân của bố.
Lục Khiêm cúi đầu nhìn.
Là Tiểu Lục u.
Nhóc con mềm nhũn dựa vào ông cũng không nói chuyện, khuôn mặt trắng nõn nhăn giống như cái bánh bao vậy, trong mắt càng là ướt đẫm.
Trái tim của Lục Khiêm mềm ngay lập tức.
Ông khom lưng một tay bế cô bé lên, ngồi mép giường, dỗ dành cô bé.
Tiểu Lục u còn nhớ chuyện hôm qua.
Uống đắng đến mức bảo bối phải đi nặng,
thối thổi!
Tiểu Lục u lo lắng bố không thích đứa trẻ thối vì vậy cứ ở trong lòng của Lục Khiêm, làm sao cũng dỗ không được, Minh Châu rửa mặt xong qua đây vừa nhìn, cười: “Làm sao vậy, bảo bổi?”
Đầu của Tiểu Lục u vừa vào trong lòng của Lục Khiêm.
Lục Khiêm nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, cười nói: “E là có chút ngại ngùng!”
Minh Châu qua, hôn cô bé.
“Bảo bổi thơm mà!”
Đầu của Tiếu Lục u vùi càng sâu, chỉ đưa cặp mắt đen láy nhìn mẹ.
Minh Châu nhẹ nhàng hỏi cô bé có đau không.
Tiếu Lục u lắc đầu.
Minh Châu ngước mắt vừa hay nhìn trúng mắt của Lục Khiêm.
Mắt của anh hơi tối, lóe lên ánh sáng không biết tên, cô nhất thời cũng có chút cầm cự.
Cho dù tối hôm qua là buổi tối dung hoà ướt át, khi mồ hôi đầm đìa cũng không động lòng bằng bây giờ.
Buổi sáng yên tĩnh.
Kết tỉnh của bọn họ nằm trong lòng bổ.
Mà ông với cô còn có thế ôm nhau, còn có thể yêu nhau.
Không biết nhìn nhau bao lâu, Tiếu Lục u nhăn khuôn mặt trắng nõn, nhẹ nhàng hứ một tiếng: “Bảo bối lại muốn đi nặng rồi!”
Lục Khiêm không kiềm được cười lên.
Ông cúi đầu hôn cô bé: “Bố dắt con đi!”
Tiếu Lục U miễn cưỡng tha thứ ông.
Đợi đến khi nhóc con rửa mông xong thì Lục Khiêm thay một đầm bông nhỏ cho cô bé, còn mang một đôi tất dài và dày, mang thêm cả đôi giày da dê mềm.
Ông vỗ mông của cô bé: “Đi tìm anh đi.”
Tiểu Lục u loạng choạng đi.
Một lúc sau, bên ngoài truyền đến tiếng động Lục Thước pha sữa.
Lục Khiêm bận xong, sau lưng ra một lớp mồ hôi, ông cởi áo sơ mi ra muốn chuẩn bị đi tắm.
Minh Châu đã thay đồ xong.
Cô ngồi ở trước bàn trang điểm, lựa chọn trang sức đeo trong hôm nay.
Trong gương, xuất hiện một người đàn ông đẳng cấp.
Minh Châu đeo bông tai nói: “Con bé còn nhỏ nhưng cũng hiếu chuyện được chút rồi, biết… thối.”
Cô nói xong không nhịn được cười.
Lục Khiêm nhìn bộ dạng đẹp đẽ của cô, trong lòng hơi rạo rực.
Ông đi qua từ sau lưng ôm lấy cơ thể cô, đặt cằm ở trên vai cô, thấp giọng nói: “Eo thật mỏng!”
Mặt của Minh châu hơi nóng.
Cô nhẹ giọng nói: “Không phải về nhà em sao? Anh mau đi tấm đí, cởi trần như vậy ra thế thống gì!”
Lục Khiêm hôn mặt của cô: “Được, vợ nói như thế nào thì anh làm như vậy.”
Ông vui vẻ buông cô ra, đi tắm.
Một lúc sau, lại là bộ dạng tuấn tú.
Minh Châu chủ động hôn cằm của ông, nhẹ giọng nói: “Bố em chút nữa có nói gì thì anh cũng nhịn đôi chút, ông ấy rất thương Tiếu Lục u.”
Lục Khiêm không lên tiếng, nhẹ nhàng phủ lên môi đỏ của cô.
Một tiếng sau, một chiếc land rover màu đen dừng ở nhà họ Hoắc.
Xe mới dừng, Hoắc Chấn Đông đã đen mặt
mở cửa xe ra, bế Tiểu Lục u từ trong đó ra.
Bế cháu gái nhỏ trắng nõn, Hoắc Chấn Đông kiểm tra bên đây, xem thử bên kia.
Sợ có bệnh gì đó.
Sau khi xác định không có gì thì khuôn mặt ủ rũ của ông bắt đầu không tự tại: “Hai đứa chỉ biết vui sưởng cho bản thân, cũng không chăm con! Sinh nhật muốn lãng mạn có thể ra ngoài đặt khách sạn, biệt thự gì đó hoặc là đi nước ngoài, nói chung hai đứa muốn lãng mạn thế nào thì như vậy, chỉ là đừng không xem con cái không ra gì, làm phiền các con thì đưa đứa nhỏ về đây!”
Lục Khiêm xuống xe.
Ông phong độ ngời ngời, cơ thể thon dài, tướng mạo lại tốt.
Ông cố gắng hạ thấp mình: “Bố dạy dỗ đúng! Là con lơ là rồi!”
Nói xong, đưa một điếu thuốc cho Hoắc Chấn Đông.
Hoắc Chấn Đông trừng ông: “Bố đang bế cháu, sao mà hút thuốc!”
Lục Khiêm chỉ cười trừ.
Hoắc Chấn Đông lại nhỏ tiếng lầm bầm: “Một chút quan sát cũng không có! Thật sự không biết sao làm bổ người ta! Bảo bối ngoan, bố không thương còn có ông ngoại! ông ngoại thương
cháu!”
Nói xong thì bế Tiểu Lục u đi.
Minh Châu cùng Lục Thước xuống xe.
Minh Châu bật cười: “Đừng nói anh nữa, ngay cả em bây giờ cũng phải đứng sát mép, trong mắt bổ chỉ còn có mấy đứa nhỏ, ai ai cũng thương vô cùng!”
Lục Khiêm cười.
Sao ông lại đế ý chứ?
Nếu như Hoắc Chấn Đông không xem ông là người của mình thì hôm nay căn bản không gọi bọn họ đến đây.
Đang suy nghĩ, Lục Thước nhìn ông chậm rãi nói: “Bố, ông ngoại có chút chê bố!”
Lục Khiêm:…
Tiểu Lục Thước nói xong thì chạy đi.
Lục Khiêm nắm tay của Minh Châu, đi theo ở phía sau.
Trong nhà người đến kẻ đi, Minh Châu có chút ngại ngùng nhẹ giọng nói: “Người giúp việc sẽ nhìn thấy đó!”
Lục Khiêm: “Nắm tay cũng khó khăn sao?”
Minh Châu không nói gì nữa, ngón tay mảnh khảnh bị ông nắm trong tay, bàn tay ông vô cùng thô ráp.
Đến phòng khách.
Hoắc Chấn Đông đang bế Tiểu Lục u, phía trước để một hộp trang sức rất lớn.
Kim cương hồng, kim cương xanh, aquamarine…
Toàn là trứng bồ câu!
Tiểu Lục u cầm xem như bi mà chơi.
Minh Châu nhịn không được nói: “Bố, Lục u còn nhỏ như vậy, bố cho con bé cầm những thứ này làm gì?”
Mặt của Hoắc Chấn Đông trầm lại.
Ông ấy cười lạnh: “Xem thử có ảnh hưởng gì, hai đứa còn không phải cho con bé ăn sao! May mà mua cái nhỏ nếu không thì cào vào thành ruột mỏng manh của bảo bối của bố thì phải làm sao? Ruột của Tiểu Lục u chúng ta còn yếu ớt hơn những đứa trẻ khác.”
Minh Châu cảm thấy ông ấy chiều con ấy, chiều đến nỗi không bình thường.
Lục Khiêm nhịn không được cười: “Bố, kết hôn con nhất định mua cái lớn hơn!”
Hoắc Chấn Đông trừng ông một cái.
Lúc này vẫn là Hoắc phu nhân đến giải vây, bà ấy chỉ vào đống lễ vật ở trong góc nói: “Đây là của hồi môn cho con, sáng sớm bà cụ đã đến rồi,
đưa rất nhiều đồ.”
Một đống sổ hồng.
Là một nửa gia tài của Lục Khiêm.
Minh Châu nhìn đến nóng mắt, nhỏ tiếng nói: “Con cũng đâu để ý những thứ này!”
Hoắc Chấn Đông hư lạnh: “Nếu như con nói con không thể ý người này thì bố mới con giỏi.”
Minh Châu đỏ mắt.
Cô thấp giọng nói xin lỗi.
Hoắc phu nhân liếc chồng một cái: “ông nói bậy gì đó! Tôi thấy hai đứa nhỏ khá tốt, rõ ràng thái tối qua khá tốt sao đến hôm nay lại trở nên kì lạ rồi!”
Hoắc Chấn Đông vẫn tối sầm mặt: “Tối hôm qua tôi cũng biết chút nó không chăm Tiếu Lục u tốt rồi! Xem thử bảo bối của chúng ta đi ra hết mười hai gam thức ăn phải tốn bao nhiêu sức chứ! Bố nói cho hai đứa biết Tiểu Lục u của chúng ta từ khi sinh ra chưa bao giờ chịu khố đến như vậy!”
Lục Khiêm cũng có mắt nhìn.
Ông lau nước mắt cho Minh Châu, kéo cô ra sau lưng.
Ông vô cùng tốt tính xin lỗi Hoắc Chấn Đông nguyên nhân chính là không chăm sóc tốt cháu
gái bảo bối của ông ấy.
Dỗ nửa ngày trời.
Cuối cùng Hoắc Chấn Đỏng cũng có sắc mặt tốt, ngại ngùng nói: “Chuẩn bị khi nào làm?”
Vốn dĩ Lục Khiêm và Minh châu dự định năm sau.
Nhưng gần đầy tình cảm của bọn họ thăng hạng quả thật không đợi được nữa.
Lục Khiêm suy nghĩ: “Tháng mười hai như thế nào?”
Hoắc Chấn Đông nghiêm túc lại kêu Hoắc phu nhân xem lịch chọn ngày, cuối cùng định vào ngày hai mươi tám tháng mười âm lịch.
Thương lượng xong ông ấy nhìn Minh Châu mắt hơi đỏ.
Kêu cô đi qua.
Minh Châu qua đó, Hoắc chấn Đông sờ tóc dài của cô bất lực nói: “Lớn như vậy rồi còn tính tình trẻ con! Lúc trước ở nhà có bố mẹ chiều con, anh trai chị dâu thương con, kết hôn rồi phải thấu hiểu lẫn nhau.”
Môi của Minh châu hơi run rẩy.
“Bố, con biết rồi!”
Minh Châu ôm Hoắc chấn Đông, hơi làm nũng.
Hoắc Chấn Đông lau nước mắt, lại trêu chọc: “Kết hôn thì kết hôn, các con phải thường xuyên về ăn cơm!”
“Chúng ta sẽ như vậy!” Lục Khiêm đáp.
Nhưng bọn họ đều biết Lục Khiêm là nòng cốt của nhà họ Lục, ông cũng phải về thành phố c.
Tông tộc của Lục Thị ở thành phố c chờ ông về chủ trì.
Đợi thêm một hai năm nữa sự nghiệp bên đây ổn định, ông sẽ dắt theo vợ con về thành phố c định cư, lúc đó Hoắc Chấn Đông muốn gặp Minh Châu, muốn gặp Tiếu Thước Thước và Tiểu Lục u của ông ấy còn phải ngồi một chuyến máy bay nữa.
Nghĩthôi đã đau lòng!
Hoắc Chấn Đông chịu không nổi, đứng dậy phủi tay: “Lên cơn nghiện thuốc rồi! Bổ đi hút một điếu đã!”
Hoắc phu nhân cũng biết ôm muốn khóc rồi.
Lục Khiêm nhìn thấu nhưng không nói ra.
Chỉ có Minh châu gào lên: “Bố không phải bố lén khóc đó chứ!”
Hoắc Chấn Đông rút một điếu thuốc ra, chỉ vào Minh châu, nói với Lục Khiêm: “Nhanh chóng rước đi! Mắc công để ở bên cạnh bố phiền lòng!”
Lục Khiêm ôm nhẹ Minh châu.
Ông biết Minh châu cổ ý, cô lớn như vậy rồi sao ngay cả chút biếu hiện đó cũng không biết.
Chẳng qua là dỗ Hoắc chấn Đông mà thôi.
Ông không vạch trần là bởi vì những chuyện nhỏ này chỉ có mình ông biết điều này khiến cho lòng ông mềm xuống. Mọi người đều cho rằng cô chưa lớn nhưng trong lòng ông từ sớm cô đã là người phụ nữ trưởng thành.
Buổi chiều Hoắc Minh có về một chuyến.
Ôn Noãn trái lại không có về.
Mấy người đàn ông thương lượng chuyện hôn lê, Minh châu thân là đương sự nhưng không có chút quyền lên tiếng.
Cô cũng không để ý, đi lựa mấy viên kim cương xinh đẹp kia.
Ánh mặt trời tốt, Tiểu Lục u chạy qua dựa vào bên cạnh mẹ nhìn những viên đá xinh đẹp đó.
Minh Châu lựa được một viên màu quế lấp lánh.
Minh Châu dịu dàng lan tỏa sự ngọt ngào như công chúa, cô khom xuống nói với Tiểu Lục U: “Đợi bảo bối lớn rồi, có thể đeo viên đá này.”
Tiếu Lục u ngẩng đầu nhỏ lên, như hiểu như không.
Minh Châu hôn nhẹ vào khuôn mặt nhỏ của cô bé, dắt tay cô bé đi dạo ngoài sân, Lục Thước đi theo bên cạnh cùng mẹ, chơi đùa cậu bé đột nhiên nói: “Con muốn ở lại thành phố B học xong cấp ba!”
Minh Châu bất ngờ.
Lục Thước lại nói thêm lần nữa.
Minh Châu mỉm cười sờ đầu cậu bé: “Về con nói với bố, anh ấy đồng ý thì mẹ cũng không ý kiến!”
Lục Thước gật đầu!
Cậu bé là một đứa trẻ trưởng thành sớm có suy nghĩ của bản thân, Minh Châu không phản đối.
Chị dâu đã từng nói trong những đứa trẻ này người giống anh trai (Hoắc Minh) nhất là Lục Thước, giống Lục Khiêm nhất kỳ lạ lại là Sùng Quang, còn về Doãn Tư tính cách dịu dàng giống Ôn Noãn hơn chút.
Lục u và Tiểu Hoắc Kiều lại tương đối giống Minh Châu.
Minh Châu suy nghĩ có chút xuất thần, Lục Khiêm và Hoắc Minh đã đi ra.
Ánh nắng chiều chiếu lên người bọn họ, cùng xuất sắc đẹp như vậy, Minh Châu đứng dậy.
Lục Khiêm sờ đầu cô, ánh mắt rất dịu dàng.
Hoắc Minh gọi cỏ ra riêng một phía, trao đổi vài câu thì chuẩn bị rời đi.
Minh Châu gọi anh lại: “Chị dâu đâu?”
Hoắc Minh đốt một điếu thuốc, sau khi hút một hơi sâu anh như cười như không: “Chăm con rồi!”
Chỉ là đứa trẻ này không giống như đứa trẻ thường.
Là con trai của ông cố ở thành phố H, cố Vân Phàm.
Tính cách của cố Vân Phàm phóng khoáng , bố của cậu ta cũng không quản được cũng chỉ nghe lời ôn Noãn.
Hai năm nay, cổ Vân Phàm đi theo bên cạnh Ôn Noãn huấn luyện!
May mà ngày tháng cực khổ sắp kết thúc!
Họ Cố đó sắp về Cố thị ở thành phố H nhậm chức rồi, Hoắc Minh quả thật muốn đốt pháo ăn mừng, lại sợ động tĩnh lớn quá khiến ôn Noãn không thoải mái, người làm chồng như anh thật sự uất ức.
Chỉ là những thứ này, anh không chuẩn bị nói cho đứa em gái ngốc này.
Quả nhiên tế bào não đơn bào như Minh Châu không có suy nghĩ nhiều, cô còn gật đầu tán đồng: “Anh, hai người sinh nhiều cộng thêm Sùng
Quang nữa là bốn đứa trẻ, chị dâu không dễ dàng gì!”
Hoắc Minh phà ra một hơi khói.
Anh cười rất nhẹ vẫy tay đi về phía xe của mình.
Chiếc xe Maybach màu đen rất nhanh rời đi.
Minh Châu còn đang ngơ người, Lục Khiêm đi qua ôm vai cô, thấp giọng dịu dàng hỏi cô: “Nghĩ gì đó?”
Minh Châu nói: “Anh trai rất kỳ lạ!”
Lục Khiêm cười cười.
Hoắc Minh xem cơn ghen như bữa ăn thường, trên thương trường không ai không biết anh rất ít khi đi ăn cơm dù cho dùng bữa với người khác vừa đến tám giờ sẽ chủ động về nhà không cần vợ gọi điện.
Người khác chỉ cảm thấy anh rất biết giữ mình.
Thật ra anh trông ôn Noãn rất chặt!
Lục Khiêm ngưỡng mộ, ông nhìn Minh Châu: “Bình thường em rất yên tâm anh? Không ghen chút nào.”
Ánh mắt của Minh Châu có ẩn ý khác.
Cô ho nhẹ một tiếng: “Em cảm thấy tổng giám đốc Lục nên chơi đều đã chơi từ sớm rồi,
quyết tâm chắc chắn hơn người khác một chút.”
Lục Khiêm nhéo mặt của cô: “Buổi tối anh sẽ cho em biết sự quyết tâm của anh như thế nào!”
Minh Châu lẩm bẩm: “Anh không phải không khỏe sao?”
Cô có chút uất ức: “Đừng quấn lấy em hoài.”
Trong vườn xung quanh không có người, Lục Khiêm ôm cô vào trong lòng nhẹ nhàng sờ mặt cô: “Người khác muốn cũng không được.”
Cô đỏ mặt!
Muốn phản bác nhưng lại không phản bác được!
Cô thích Lục Khiêm.
Cô thích dáng vẻ anh nấu cơm cho cô, cô thích dáng vẻ anh nghiêm túc trước mặt người khác, cũng thích dáng vẻ ông mất khống chế vì cô, bởi vì Lục Khiêm ở bộ dạng đó chỉ có mình cô từng thấy, hoàn toàn chỉ thuộc về mình cô.
Minh Châu nhẹ nhàng ôm lấy eo của ông, thấp giọng nói: “Lục Khiêm, chúng ta thật sự sắp kết hòn rồi!”
“Đúng, chúng ta sắp kết hôn rồi!”
Ông cúi người rất nhẹ nhàng, rất trân trọng hôn cô.
ở nơi không xa Lục Thước im lặng nhìn.
Tiều Lục u cũng đang nhìn.
Lục Thước bế em gái lên, nửa bế nữa kéo đi vào biệt thự: “Mặt trời nắng quá! Con gái phơi đen ròi sẽ không đẹp!”
Tiểu Lục u lộ ra vài cái răng trắng.
“Hôn hôn! Bố bố hôn hôn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK