Lục Huân muốn nói chuyện.
Lục Thước cười nói: “Không phải bạn gái của tôi!… Là vợ của tôi.”
Ông chủ tự nhiên trả lời: “Cô gái nhỏ kết hôn sớm thật đấy! Tuy nhiên cô đã chọn đúng người rồi, cô có mắt nhìn người đó, cô nhìn đi, cậu ấy là người tài đầu nghìn dặm mới có một người! Tôi ở chỗ này làm ăn đã mấy chục năm rồi chưa từng gặp được người sáng sủa như vậy!”
Lục Huân phủ nhận cũng không đúng.
Khuôn mặt nhỏ cứng đờ.
Ông chủ rất vui vẻ, chuẩn bị dụng cụ…
Lục Thước kéo Lục Huân ngồi xuống, cậu ngồi đầu gió che cho cô ấy, nắm chặt tay cô ấy.
Lục Huân rút tay về: “Anh đừng tùy tiện chạm vào em.”
Cô ấy nói xong, hai người đều không nói gì thêm.
Bọn họ đều nhớ trong ba tháng ở chung, cậu đã chạm vào cô ấy bao nhiêu lần.
Lục Huân là người phụ nữ đầu tiên của cậu, người đàn ông mới được nếm vị lúc ấy dù vì lý do gì cũng muốn ôm cô ấy mỗi ngày, Lục Huân cũng
là lần đầu tiên, ba tháng kia thật ra cô ấy còn chưa hoàn toàn được nếm vị, ngây ngô đáng thương, chỉ luôn đi thỏa mãn cậu mà thôi.
Nghĩ đến những chuyện đó, ánh mắt Lục Thước hơi thâm thúy.
Lỗ tay cũng đỏ lên.
Đúng lúc ông chủ mang chậu than tới, bên trong lửa mạnh, không chỉ vậy lại còn có thêm một cái vách ngăn đơn giản, trong chốc lát ấm áp hơn nhiều.
Bà chủ bưng ra hai bát thịt viên Tứ Hỉ, còn có mấy món nổi tiếng.
“Há cảo nhân rau tề thái hình viên tròn, chúc cô cậu sang năm sinh thêm một đứa bé xinh xắn! Chắc tuổi của cô gái nhỏ vẫn còn bé, cô tốt nghiệp đại học chưa?”
Lục Huân không chịu nói.
Lục Thước làm nóng thìa đũa cho cô ấy, ở bên cạnh cười nói: “Vừa kết hôn, chúng tôi định chơi thêm hai năm nữa.”
Bà chủ xoa tay: “Cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy, đúng là không nỡ.”
Ông chủ đụng vào bà chủ: “Anh cũng không nỡ đế em sinh ba đứa con.”
Khuôn mặt già của bà chủ đỏ bừng, véo tai chồng nói: “Anh cứ mơ đẹp tiếp đi! Anh đã già rồi
không dùng được nữa, còn đòi sinh ba đứa còn, anh bớt nói linh tinh ở bên ngoài để người ta chê cười đi.”
Vợ chồng cãi nhau ‘âm ĩ vào cửa hàng.
Lục Thước đưa đũa thìa đã được làm nóng đưa cho Lục Huân: “Em đi! Ăn xong sẽ thấy ấm áp.”
Lục Huân im lặng nhận lấy, đầu tiên cắn một cái bánh trôi.
Hương vị khá ốn.
Cô ấy không nhịn được lại ăn một cái nữa, ăn nhanh đến mức bị bỏng miệng, cô ấy hít sâu ngước mắt nhìn, chỉ thấy Thước Thước đang nhìn cô ấy, ánh mắt sâu hoắm, cô ấy trợn mắt nhẹ nhàng chọc bánh trôi: “Sau này ra ngoài đừng có nói linh tinh.”
Lục Thước ừ một tiếng.
Cậu nói: “Sau này đưa em ra ngoài, anh không nói em là vợ nữa, nói là bạn gái thôi.”
Lục Huân nhẹ nhàng nói: “Cũng không phải bạn gái! Lục Thước, ăn xong bữa này về nhà anh quên đi, chúng ta không phù hợp đâu.”
Lục Thước không nói gì.
Cậu lịch sự ăn gì đó, thỉnh thoảng còn chăm
sóc Lục Huân.
Cô ấy còn muốn nói gì đó, dưới bàn, bàn tay ấm áp của cậu nhẹ nhàng nắm chặt tay cô ấy…
Thật ấm áp.
Lục Huân không thể từ chối được.
Cậu nghiêng đầu nói nhỏ: “Ăn xong chúng ta đi dạo một chút rồi anh đưa em về.”
Lục Huân không hiểu được ý của cậu, nhưng bây giờ cô ấy không thế đi được, Lục Thước bây giờ là một cái bình xăng chờ nố, cô ấy không muốn chỉ vì một đoạn tình cảm mà làm trong nhà ‘âm ĩ đến gà bay chó chạy.
Cô ấy cố gắng thuyết phục bản thân mình.
Thật ra trong lòng cô ấy hiếu rõ, cô ấy lưu luyến sự ấm áp này.
Cô ấy có tâm lý hưởng thụ.
Chỉ một buối tối thôi…
Lục Thước rất dịu dàng với cô ấy, trong lòng Lục Huân thả lỏng, từ cơ thế đến khuôn mặt cũng thả lỏng nhiều hơn, nhiều hai người thật sự giống một đôi vợ chồng mới cưới. Ăn xong, phố cổ ở phía trước náo nhiệt hơn so với vừa rồi, cũng có rất nhiều cặp nam nữ trẻ tuổi đến đi dạo.
Hai bên phố cố đều là những chủ cửa hàng bán đồ chơi lặt vặt.
Thật ra cũng không đáng tiền, nhưng mấy cô gái nhỏ rất thích.
Lục Thước chỉ về phía trước: “Chúng ta đi xem một chút đi.”
Lục Huân đi bên cạnh cậu, một lúc sau Lục Thước nhẹ nhàng nắm bờ vai cô ấy, cô ấy muốn tách ra nhưng từ phía trước lại có một dòng người, Lục Thước trực tiếp ôm cô ấy vào trong ngực.
Mặt của cô chạm vào ngực của cậu.
Mùi hương trên người cậu rất dễ chịu, vẫn luôn nhẹ nhàng tươi mát, đó là sự sạch sẽ đặc trưng của người đàn ông ngồi trong phòng làm việc, nhưng Lục Thước cũng sẽ không cố tình nhấn mạnh nó, cho nên lại có mùi hoocmon mãnh liệt.
Lục Huân giật mình.
Giọng nói của Lục Thước rất thấp: “Em có thất vọng không? Cơ ngực của anh không rắn chắc như của Diệp Bạch.”
Câu này có chút mùi chua, Lục Huân không trả lời.
Lục Thước giữ eo của cô ấy, trầm giọng hỏi: “Diệp Bạch đâu?”
Lục Huân không giấu giếm “Anh ấy về thành phố B rồi! Bố mẹ anh ấy về nước.”
Lục Thước im lặng mấy giây mới nói: “Em hiếu ý của anh mà! Em có cảm giác với anh ta không?”
Lục Huân không muốn trả lời.
Cô ấy dùng tay đấy cậu ra, đi về phía trước, Lục Thước đi theo sau.
Thỉnh thoảng Lục Huân sẽ tạt vào những cửa hàng nhỏ ven đường.
Nhưng cô ấy đã quen với đồ tốt, giờ cũng không thích mấy thứ tầm thường, ngược lại lúc sau cô ấy lại nhìn trúng một cái lược bằng gỗ, cô ấy thấy dù chất liệu hay kiểu dáng đều là gu của cô ấy.
Cô ấy cầm lên nhìn một lúc rồi hỏi: “Cái này bao nhiêu vậy?”
Ông chủ thấy người bên cạnh cô ấy rất có khí chất, không khỏi nói giá cao lên, còn thuận tiện vẽ ra một đoạn câu chuyện tình yêu liên quan đến cái lược này.
“Ngài nói xem, cái lược này có đáng giá hai ngàn không?”
Chuyện cũ này rất buồn cười,
Lục Huân không nhịn được bật cười, cô ấy cầm chiếc lược trong lòng bàn tay trắng nõn: “Cái này đắt thế sao!”
Nhưng người bên cạnh đã lấy ra hai ngàn
cho người ta.
Lục Huân không muốn nói chuyện với cậu, cũng không nhịn được mở miệng: “Nó không đáng nhiều thế!”
Lục Thước nhìn cô ấy nói: “Đã rất lâu em không cười rồi, chuyện cũ ông chủ vừa kể làm em cười được, cái này đáng giá hai ngàn.”
Cậu nói tình tứ lại buồn nôn, mặt Lục Huân hơi đỏ.
Ông chủ cũng hơi xấu hố.
Lục Thước lạnh nhạt nói: “Lấy đi! Chúng tôi không để ý đến hai ngàn đồng này, năm ngoái buôn bán cũng không dễ dàng.”
Ông chủ còn cảm động.
Khách hàng này ra tay hào phóng, lại lớn lên đẹp trai, còn quan tâm buồn nôn như vậy.
Ông ta chỉ tiếc mình không phải con gái!
Lúc ra khỏi cửa hàng, Lục Huân vẫn rất thích cái lược kia, cô ấy nhìn dưới ánh đèn đường.
Tuyết tung bay giữa bầu trời đêm.
Cô ấy ngoài nhan sắc xinh đẹp thì sắc mặt cũng có sự dịu dàng không thể nói thành lời.
Lục Thước không thế miêu tả được sự rung động ngay lúc này, cậu chưa bao giờ yêu đương, ít nhất là chưa từng yêu đương như thế này… Trong
lòng cậu tràn ngập tình yêu, sờ tóc cô ấy: “Một cái lược đã làm em vui đến vậy rồi sao?””
Lục Huân thấp giọng nói: “Chút nữa em sẽ chuyển tiền lại cho anh”
Lục Thước không nói gì.
Cô ấy ngước mắt nhìn con ngươi thâm thúy của cậu thì không khỏi lùi lại một bước.
Lục Thước tiên lên phía trước, ép cô ấy vào góc tối không có người.
Bên cạnh cũng là cái ngõ nhỏ sáng ngời đầy người qua lại.
Nhưng bọn họ lại đi vào một vùng đất nhỏ u ám, chỉ cần không làm chuyện gì lớn, sẽ không có ai biết bọn họ đang làm cái gì… Ý nghĩ này làm không khí bốn phía nóng rực lên.
Lục Thước biết đây không phải một cơ hội tốt,
Cậu cũng không chắc Lục Huân sẽ đồng ý hay không, nhưng bây giờ cậu ấy rất muốn cô ấy, cậu không thể chờ để chứng minh người trước mặt là của cậu.
Cậu ôm lấy cô ấy, nhẹ nhàng hôn môi cô, kèm theo một chút khó nhịn: “Trong ví da còn hơn một ngàn đồng.”
Cách mấy bước có một nhà trọ qua đêm đặc sắc.
Trước cửa có treo hai cái đèn lồng màu đỏ, cực kỳ giống với nam nữ đang hừng hực dục vọng.
Lục Huân không thế từ chối được,
Bởi vì Lục Thước hôn cô ấy, cậu dùng sức kéo cô ấy vào trong ngực, cả người cậu hạ thấp xuống nhìn cứ như Lục Huân bị cậu ấy bao bọc ở giữa, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết, nhưng môi đỏ lại làm người thương tiếc như vậy.
Lục Thước hôn sâu chưa từng có,
Cậu cầm mặt của cô ấy, đổi góc độ để cậu luồn vào bờ môi của cô ấy, tinh tế nhấm nháp hương vị của cô ấy, và cả những thanh âm nhỏ bé giống mèo con mà cô ấy phát ra.
Cuối cùng cậu vẫn còn trẻ, cả người đều là máu nóng…
Cậu ôm eo cô ây, nhìn về chính mình.
Bờ môi cậu sát vào cô ấy, mơ hồ lấm bẩm không rõ: “Em có muốn không? Tiểu Huân em có muốn khônq… Em có muốn anh khônq?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK