Lời nói không biết xấu hố như vậy, Lục Huân không muốn đế ý tới.
Cô nghiêng người, nằm trên gối trắng như tuyết, sau lưng là thân thể nóng bỏng của Lục Thước.
Cô biết anh muốn, nhưng là cô cũng không to gan đến mức làm loại chuyện này ở trong nhà anh, chỉ là ban đêm thân thể của anh lại càng nóng hơn, vừa chạm đã bỏng tay.
Lục Huân nằm đối mặt với anh.
Cô nhỏ giọng hỏi: “Anh có muốn đi toilet một chút không?”
“Em đau lòng?”
Anh kéo cơ thể nhỏ nhắn của cô qua, nhẹ nhàng ôm lấy, sau đó duỗi tay che lại hai mắt cô: “Ngủ đi! Ngày mai còn phải dậy sớm nữa.”
Lục Huân không nghĩ nhiều, cô gối lên vai anh, qua hồi lâu mới ngủ.
Trời còn chưa sáng Lục Thước đã thức cô dậy.
“Làm sao thế?” Lục Huân xoa hai mắt: “Còn sớm mà!”
Lục Thước xuống giường mặc quần áo.
Tối hôm qua anh tắm rửa xong thì để trân thân trên rồi ngủ, lúc này anh đang đứng dưới giường mặc quần dài áo sơ mi, dáng người thon dài rắn chắc đến mức Lục Huân không dám nhìn thẳng.
Lục Thước kéo khóa quần, đi tới bên giường rồi khom lưng, hai tay chống bên giường.
Anh nhéo cái mũi cô, thân mật nói: “Hôm nay là ngày giỗ của bà cụ, cả nhà đều phải dậy sớm đi thắp hương! Theo thường lệ thì bữa sáng là bố anh làm, lúc này hẳn là Lục u cũng đã dậy rồi.”
Lục Huân căn bản là không biết.
Cô khấn trương đến mức luống cuống tay chân, lại nhỏ giọng hỏi anh: “Em ở đây có thuận tiện không?”
Lục Thước cười khẽ: “Đều đã ngủ trên giường anh rồi, còn hỏi có thuận tiện hay không?”
Khuôn mặt Lục Huân ửng đỏ yên lặng mặc quần áo, sau khi mặc áo len vào, sợi tóc đen nhánh cuộn trong áo len, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, Lục Thước nhìn động tâm, bất giác đi lên hôn một cái, dịu dàng nói: “Anh đi ra ngoài hỗ trợ trước! Em rửa mặt xong thì ra ngoài sau nhé.”
Lục Huân gật đầu.
Lục Thước lại cười cười với cô rồi đi ra ngoài.
Sau khi anh rời đi, Lục Huân lập tức đi rửa mặt, tuy rằng cô vô cùng khấn trương và luống cuống tay chân, nhưng trong lòng cô thỏa mãn không nói nên lời… Có cái gì quan trọng hơn so với ở cùng một chỗ với người mình thích chứ?
Lục Huân rửa mặt xong thì đi ra ngoài.
Phía chân trời đã sáng trưng, nhà họ Lục lặng lẽ thức tỉnh, toả sáng sức sống mới.
Trong phòng bếp rất náo nhiệt.
Lục Khiêm tự mình làm bữa sáng, Tiếu Lục u đang giúp đỡ, cô bé cũng làm không được chuyện gì, chỉ là cô bé thích vây quanh bố thôi, dáng vẻ như cô bé dính mẹ vậy.
Lục Thước cũng sẽ làm việc, anh cũng hổ trợ.
Lục Huân gọi người.
Lục Khiêm nâng mắt nhìn cô, biểu tình vô cùng ôn hòa: “Tiểu Huân rời giường rồi?”
Lục Huân có hơi ngượng ngùng, dạ một tiếng, nói mình cũng có thế trợ giúp.
Lục Thước lại nói: “Em đến vườn tưới nước cho mấy bồn cúc vạn thọ đi, trong phòng bếp nhiều khói dầu, không thích hợp với con gái.”
Tiếu Lục u không làm: “Em đã ở đây cả nửa ngày, anh cũng có nói có nhiều khói dầu đâu.”
Lục Thước rất tự nhiên tiếp lời: “Em thế nào cũng phải ở nơi này, anh lại không tiện ngăn cản! Đi đi đi, về sau có chồng em đau lòng em.”
Tiếu Lục u giả vờ oán giận: “Có vợ là không thương em gái nữa.”
Cô bé làm mặt quỷ rồi lôi kéo Lục Huân ra ngoài.
Lục Huân tưới nước cho hoa.
Tiếu Lục u cảm thấy trời lạnh, nước máy thì quá lạnh giá rồi, vì thế cô bé liền trộn lần cả nước ấm để tưới cho hoa, như vậy những hoa cỏ này nhất định sẽ rất ấm áp.
Những hành động này vừa lúc bị Lục Khiêm trông thây.
Lục Khiêm tức đến méo mũi: “Sao có thể dùng nước nóng tưới hoa được chứ!”
Ông đau lòng không thôi, ôm cái hoa kia kém chút nữa đã rơi lệ: “Đây là hoa mà bà cụ để lại hoa, hôm nay là ngày của bà ấy, con còn muốn tiễn hoa của bà ấy đi luôn hả.”
Tiểu Lục u chớp chớp mắt nhìn Lục Khiêm.
Lục Huân cũng nhìn bọn họ.
Trong chốc lát, Lục Khiêm dời chậu hoa đi chỗ khác, rất đáng tiếc nói: “Cũng không biết còn sống được nữa không!… Lục u, nếu sống không nữa, bổ không thể không tét mông con rồi.”
Tiếu Lục u liền qua đi ôm lấy cánh tay ông, chớp chớp mà nhìn ông: “Bố à, con cũng là bông hoa nhỏ mà bà nội để lại mà, chẳng lẽ so ra con còn không bằng mấy bòn hoa ư? Nếu bà nội biết bố đánh con, nhất định bà sẽ đau lòng, bố không nghe lời bà nói thì chính là bố bất hiếu!”
Lục Khiêm tức đến bật cười: “Đâu ra lắm lời ngụy biện vậy? Ngày thường con học tập không nghiêm túc, suốt ngày học mấy cái thứ linh tinh này à.”
Tiểu Lục u mặc kệ.
Cô bé thân thiết với Lục Khiêm, cái đầu nhỏ cọ cọ vào lòng bố.
Lục Khiêm ỏm con rồi thở dài.
Trong nhà một đứa lớn, một đứa nhỏ, đứa nào cũng làm ông phải đau đầu.
Lục Huân nhìn mà hâm mộ vô cùng.
Lục Khiêm vừa nhấc mắt đã thấy ánh mắt của cô gái nhỏ, cũng hơi giống như khi còn nhỏ vậy, con bé cũng dùng ánh mắt khao khát này để nhìn ông, con bé khát vọng có được tình thương của cha từ mình.
Khi còn nhỏ còn được, nhưng lúc này con bé đã lớn như vậy.
Lại còn là vợ của con trai, ông phải kiêng dè.
Lục Khiêm cười nhạt một chút.
Lục Huân có hơi ngượng ngùng.
Lục Thước đã giúp đỡ chuấn bị bữa sáng xong, đi tới nhìn xem, sau đó thì nhìn Lục Huân: “Làm sao vậy?”
Lục Huân lắc đầu: “Không có gì!”
Lục Thước duỗi tay xoa xoa mái tóc cô, nhẹ giọng nói: “Bái tế bà cụ, ăn bữa sáng xong chúng ta sẽ xuất phát.”
Lục Huân gật đầu.
Lúc này Minh châu cũng xuống tầng, bà ấy là người rời giường cuối cùng trong nhà, ngày thường cũng không cảm thấy gì lắm, nhưng lúc này thấy Lục Huân còn thức dậy sớm hơn mình, Minh Châu thấy hơi ngượng ngùng mỉm cười một chút.
Khi bái tế bà cụ, Lục Huân đứng ở bên cạnh Lục Thước.
Lục Khiêm nói vài lời với bà cụ, Tiếu Lục u cảm thấy buồn nôn, liền trộm cười.
Lục Khiêm không có cách nào khác với con bé, nhanh chóng nói xong lời, nhanh chóng đi ăn cơm, nhanh chóng muốn đóng gói mấy đứa nhỏ này đưa đến thành phố B.
Tiếu Lục u lại càng không muốn.
Cô bé nói còn muốn ở lại chơi mấy ngày nữa mới đi về.
Lục Khiêm ngầm lại hẳn là con trai cũng muốn tận hưởng thế giới hai người nên cũng không phản đối.
Qua năm mới, trong nhà có rất nhiều đặc sản tết, quản gia và người giúp việc đặt hết lên xe Lục Thước.
Lục Khiêm nhìn một lát rồi gọi Lục Huân đến thư phòng cùng ông ấy.
Lục Huân ít nhiều cảm thấy hơi khấn trương, Lục Khiêm nhìn cô, dịu dàng cười cười: “Làm sao vậy? Trưởng thành rồi lại sợ chú Lục à?”
Ông ấy do dự một chút rồi vẫn nhẹ nhàng sờ sờ đầu cô.
Giống khi còn nhỏ vậy.
Lục Huân ngoan ngoãn đi vào cùng ông, Lục Khiêm đi vào trước rồi bảo cô đóng cửa lại.
Lục Huân khép cửa lại, xoay người, Lục Khiêm đang rót nước trà.
Trong chổc lát, hương trà tỏa ra bốn phía.
Lục Huân ngồi trước mặt ông, ngồi thẳng tắp, hồi hộp vô cùng.
Lục Khiêm ngồi sau bàn làm việc, nhìn thật kỹ cô gái nhỏ của mình, hơn nửa ngày mới thở dài: “Hai vợ chồng Truyền Chí chăm sóc cho cháu rất tốt!”
Lục Huân ừm một tiếng.
Trong chốc lát cô lại nói thêm một câu: “Năm đó… Cháu có thể hiểu được.”
Lục Khiêm chỉ cười khổ, ông lấy ra một điếu thuốc lá, châm lên nhưng lại không hút, biểu tình nhàn nhạt như đang hồi ức chuyện gì đó, chờ tới khi lấy lại tinh thần thì thuốc lá đã cháy nửa cây.
Ông ấy thấp giọng nói: “Đi tới đi lui, chúng ta vẫn là người một nhà.”
Ông nhìn Lục Huân và nói: “Lục Thước, thằng bé nó rất thích con! Tính tình nó thật ra giống chú, rất cổ chấp, nếu không phải thật tình thích thì thằng bé sẽ không đưa cháu về nhà, cũng không thuyết phục nối chính bản thân nó.”
Lục Huân lẳng lặng nghe.
Lục Khiêm mở ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra vài thứ, đóng gói rất chỉnh tề, vừa nhìn đã biết là chuấn bị tốt từ trước.
Hai tấm giấy chứng nhận bất động sản, còn có một hộp trang sức và sổ tiết kiệm.
Lục Khiêm nói nhỏ: “Hai căn nhà ở phân biệt ở thành phố B và thành phố c, đều là ở đoạn đường Đại Bình Tầng rất tốt, ngoài ra còn có hai trăm triệu tiền mặt, này xem như lễ gặp mặt chú cho cháu! Còn về cái này…”
Ông ấy mở tráp trang sức ra.
Bên trong là một bộ trang sức hồng ngọc, giọt máu bồ câu đỏ tươi, vừa nhìn đã biết rất quý hiếm.
Lục Khiêm nói nhỏ: “Bộ trang sức này là ôn Noãn tặng cho dì Minh Châu của cháu, dì cháu bình thường dì ấy không nỡ đeo, ngày đó sau khi Lục Thước mang con về, dì con liền lấy ra, nói nó rất thích hợp cho cô gái trẻ mang.”
Lục Huân nhẹ nhàng hít mũi.
Lục Khiêm biết trong lòng không quá tốt, vì thế đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ vào vai cô.
Giọng nói của ỏng ôn hòa đến dị thường: “Da mặt dì cháu mỏng, ngại tự mình tặng cháu, có chỗ nào không chu toàn được thì mong cháu thông cảm cho bà ấy chút.”
Lục Huân dạ một tiếng.
Cô lấm bấm: “Cảm ơn chú Lục, và cả dì nữa ạ.”
Lục Khiêm nhịn không được mà vuốt tóc cô, thở dài: “Đã lớn như vậy rồi!”
Một lát sau ông mới nói: “Mau đi xem Lục Thước một chút đi, nó đang đợi cháu đấy.”
Lục Huân ôm đồ đi ra ngoài, Lục Thước đã chuấn bị xuất phát, anh đứng ở bên cạnh xe hút thuốc.
Áo sơ mi trắng tinh, quần tây màu xám.
Bên ngoài tráo kiện màu đen mỏng đâu áo khoác, anh đĩnh bừng bừng phấn chấn.
Lục Huân giao đồ cho anh.
Lục Thước bỏ vào trong xe, lại sờ mặt cô: “Làm sao vậy, muốn khóc hả?”
Lục Huân không thừa nhận.
Lục Thước ngửa đầu nhìn lên trên tầng, vừa lúc thấy một bóng hình thoảng qua, cười dịu dàng nói: “Đi chào hỏi mẹ anh một cái đi! Ngoan.”
Lục Huân còn lớn hơn anh một tuổi đấy, nhưng ở trước mặt Lục Thước, cô lại giống như một cô vợ nhỏ vậy.
Cô lập tức lên tầng.
Minh Châu nghe thấy tiếng bước chân đã biết là Lục Huân, bà ấy âm thầm mắng thằng con trai của mình.
Sau đó bà nhanh chóng bày ra một khuôn mặt lãnh đạm.
Cửa mở ra, Lục Huân ở cửa nhẹ nhàng gõ cửa: “Dì ạ.”
Minh Châu như mới phát hiện cô tới, giương mắt rất nhạt mà ừ một tiếng: “Chuấn bị đi rồi?”
Lục Huân gật đầu.
Minh Châu lại cúi đầu lật xem cuốn sách trong tay, ngữ khí càng nhạt hơn một chút: “Bảo
Lục Thước lái xe chậm một chút, ngày thường chăm sóc bản thân cho tốt, bên này dì đang vội vàng đây, chuyện của cả gia đình, còn có chú Lục cũng cần dì chăm sóc… Nên không rảnh lo cho bọn cháu đâu, các con tự sống cho thật tốt đi thôi.”
Lục Huân gật đầu.
Cô có hơi muốn khóc, lại có hơi… Muốn cười.
Minh Châu vẫy vẫy tay: “Được rồi, đã nói nhiều như vậy, mau đi xuống đi.”
Lục Huân bất động, Minh Châu nhìn cô: “Làm sao vậy?”
Lục Huân bổng nhiên liền chạy tới, cô không nói gì, chỉ là ôm lấy Minh Châu.
Vốn dĩ Minh châu chính là một người dễ mềm lòng, một cái ôm này đã làm mũi bà ấy hơi cay, ngay cả giả vờ cũng không giả nổi nữa, vổ vổ đứa nhỏ trong lồng ngực, ngữ khí cũng hòa hoãn hơn rất nhiều: “Được rồi, điều nên nói chú Lục của cháu đã nói hết! sống cùng Lục Thước cho tốt, dì và mẹ cháu bên kia sẽ chọn ngày lành, làm xong xuôi chuyện này.”
Lục Huân không lên tiếng.
Cô khóc, ôm Minh châu yên lặng mà rơi lệ.
Cô biết chuyện năm đó dì Minh Châu để ý biết bao nhiêu, chỉ là dì ấy vì Lục Thước mà đã
tiếp nhận mình rất dễ dàng, hơn nữa không hề gây khó xử, ngay cả dáng vẻ giả vờ của dì ấy cũng đáng yêu như vậy.
Lục Huân không nỡ rời đi.
Sau khi Minh Châu trầm mặc một lúc lâu thì bà ấy nhẹ giọng nói: “Nếu như cháu cảm thấy có lỗi với dì, thì phải sống với Lục Thước thật tốt vào, đời này cũng đừng rời xa nó.”
Con trai của bà bà hiếu rõ nhất, đã thích thì sẽ không thay đối.
Điều kiện để bà ấy thỏa hiệp, chính là muốn Lục Huân hứa hẹn.
Lục Huân rưng rưng đồng ý: “Cháu sẽ!”
Minh Châu lau nước mắt cho cô, ách giọng mở miệng: “Kết hôn rồi thì cháu cũng xem như là con gái của dì, không có gì phải thấy có lỗi cả, những chuyện kia chẳng những dì phải quên đi, mà cả cháu cũng phải quên nó.”
Lục Huân khố sở đến mức đôi mắt đỏ bừng.
Trên cầu thang vang lên tiếng bước chân, là Lục Thước tới đây.
Lục Thước thấy các cô khóc, anh không quấy fây, ở bên ngoài châm một cây thuốc lá.
Khi Lục Huân đi ra, anh nhẹ nhàng ỏm lấy bả vai cô, nói nhỏ: “Vào trong xe chờ anh!”
Lục Huân gật đầu, cô dựa vào trên vai anh một lúc lâu.
Lục Thước vỗ vỗ cô, chờ cô xuống tầng mới đi vào phòng ngủ của bố mẹ, Minh Châu thấy anh tiến vào thì sợ mình sẽ ngại, khoát khoát tay: “Đi nhanh đi! Hôm nay là ngày giỗ của bà cụ chứ không phải ngày giỗ của mẹ con, nhanh đi đi!”
Lục Thước dở khóc dở cười.
Anh than nhẹ: “Thôi được rồi, lát nữa đế bố tới dỗ mẹ vậy.”
Minh Châu: “Tự mẹ có thể dỗ được bản thân mình.”
Lục Thước xuống tầng, lên xe.
Anh nghiêng đầu nhìn xem Lục Huân bên cạnh, rõ ràng đôi mắt vẫn còn đỏ, anh cầm khăn giấy dịu dàng xoa cho cô, cười cười: “Khóc thành thỏ con rồi.”
Lục Huân quay lưng lại.
Lục Thước cười cười, anh hạ cửa sổ xe xuống, phất tay chào tạm biệt với Lục Khiêm.
Xe càng lúc càng xa, bóng dáng của Lục Khiêm cũng càng ngày càng nhỏ, Lục Thước nhẹ nhàng nắm lấy Lục Huân tay, hỏi: “Em thích nơi này sao?”
Lục Huân gật đầu.
Lục Thước liền kể lại chuyện ỏ nhà họ Lục, nói đến bố mẹ của mình, còn có cả Tiểu Lục u.
Cuối cùng anh thấp giọng nói: “Bố anh lại quản chuyện này thêm mấy năm nữa là không quản nối rồi, đến lúc đó anh còn phải về thành phố c, Tiểu Huân, sau khi anh ba mươi tuổi có khả năng đều phải ở thành phố C! Thành phố c không được phồn hoa như thành phố B, em nguyện ý sao?”
Lục Huân nguyện ý, nhưng cô mới không cần trực tiếp nói với anh đâu.
Lục Thước lái xe ba giờ, tới một thành phố.
Ăn cơm xong lại tiếp tục đi.
Buối tối ở tại thành phố T.
Anh không lựa chọn khách sạn năm sao mà là để thư ký chọn ở nhà trọ cho anh, hoàn cảnh rất tốt, mỹ thực ăn vặt ở bốn phía cũng rất nhiều. Sau khi vào ở, Lục Thước liền đưa Lục Huân đi ra ngoài ăn chút gì đó.
Anh sẽ kéo tay cô, giống như các đôi tình nhân khác vậy, đi dạo phổ ăn cơm.
Chơi đến trên dưới mười giờ, trở về thì nằm trên giường, chọn một bộ phim rồi cùng nhau xem.
Lục Huân gối lên vai anh, ngửi hơi thở dễ
ngửi trên người anh, khi bộ phim chiếu đến cảnh khủng bố, cô nhào vào lồng ngực anh, Lục Thước liền hôn cô…
Tóm lại không làm đến bước cuối cùng.
Anh nhẹ giọng nói: “Ngày mai còn phải lái xe cả ngày nữa!”
Trong lòng Lục Huân đều tràn ngập dịu dàng.
Cứ như vậy, vừa đi vừa chơi, bốn ngày mới trở lại thành phố B.
Lục Thước dừng xe ở dưới tầng căn chung cư nhỏ của Lục Huân, những món đồ anh mang từ thành phố B đến cũng đều đặt ở chỗ cô, tới tới lui lui mà dọn vài lần, đàn ông nhà họ Lục đều rất thương vợ nên Lục Huân chỉ đi tay không theo trước theo sau.
Người dân sổng cùng tâng trông thấy Lục Thước thì hỏi Lục Huân.
“Bạn trai rất tuấn tú nha! Khi nào kết hôn thế?”
Lục Huân nhấp cái miệng nhỏ, cũng không phủ nhận.
Lục Thước dọn một thùng lạp xưởng nhỏ cuối cùng, anh chia cho đối phương mấy cây, rất khách khí nói rằng: “Nhanh thôi, trong vòng nửa năm nữa!”
Anh nói xong, dùng bả vai mở ra rồi đi vào chung cư.
Lục Huân theo ở phía sau, chậm rãi đóng cửa lại, cô còn đang suy nghĩ đến chuyện kết hôn.
Nào biết, Lục Thước vừa buông đồ xuống đã lộ ra nguyên hình.
Lục Huân bị anh đè lên trên ván cửa, hôn đến mức máu cả người đều nóng lên, áo khoác cũng lột ra sạch sẽ, bên trong là chiếc áo sơ mi tơ tằm hơi mỏng, phối với váy đuôi cá…
Lục Thước cúi đầu không ngừng hôn cô, âm thanh khàn khàn đến mức không nghe rõ nói gì.
“Tiểu Huân Em thật xinh đẹp.”
Lục Huân khấn trương cực kỳ, cô có dự cảm sẽ xảy ra cái gì đó, nhưng mọi chuyện cũng quá đột ngột rồi.
Lục Thước như một chính nhân quân tử ngủ cùng cô vài buối tối, mới trở lại thành phổ B đã như vậy làm cô có hơi phản ứng không kịp.
Ngón tay thon dài của Lục Thước thò vào trong quần áo của cô, sau một lúc lâu, anh dừng bên tai cô nhẹ lấm bẩm: “Em cũng muốn mà, có đúng không?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK