Nhưng, cô còn chưa nói hết lời thì đứa em trai này đã ngắt lời cô một lần nữa.
“Rốt cuộc là chị đi bàn việc kinh doanh? Hay là đi vui vẻ với anh ta?”
Cậu rất không khách sáo và có những lời lẽ xúc phạm.
Và, không biết có phải là ảo giác của Ôn Hủ Hủ hay không mà cô lại nghe thấy trong giọng nói của cậu còn có một tia sát khí cực kỳ ớn lạnh.
Có phải cô đã nhìn nhầm rồi không?
Sao bỗng nhiên lại cảm thấy giống như thay đổi thành một người khác vậy?
Trước đây nó có quá đáng như vậy không?
Mặc dù cô dung túng cho sự quan tâm của cậu với mình, nhưng dù sao cô cũng là chị cậu, nói lời như vậy có phải không biết lớn nhỏ rồi không?
Ôn Hủ Hủ ngạc nhiên nhìn em trai: “Ôn Cận, em nói chuyện kiểu gì đấy? Đương nhiên là bọn chị đi bàn chuyện kinh doanh, không cho em đi là vì đứa trẻ không có ai chăm sóc.”
Không ngờ, vẻ mặt Ôn Cận lại không có cảm xúc: “Em đã sắp xếp xong cả rồi, chị không cần lo lắng.”
Ôn Hủ Hủ: “…”
Lời cũng đã nói đến mức này rồi, Ôn Hủ Hủ cũng biết mình không thể thuyết phục được cậu.
Thôi vậy, có thể là cậu biết Kiều Thời Khiêm đi cùng mình nên mới cố chấp phản nghịch như vậy.
Phải biết rằng, bởi vì mấy hôm trước dẫn người này về nhà mà cậu đã nhiều lần tức giận với cô.
Ôn Hủ Hủ không nghĩ gì khác, trực tiếp mua vé máy bay cùng chuyến cho em trai.
Kể từ khi cầm được vé máy bay thì sắc mặt Ôn Cận mới khá hơn một chút.
Nhưng, sau khi ba người họ lên máy bay, nhìn thấy vé máy bay của Ôn Hủ Hủ và Kiều Thời Khiêm cùng hàng ghế, không được sự cho phép của Kiều Thời Khiêm cậu đã trực tiếp giành lấy vé trong tay anh ta.
“Anh sang bên kia ngồi.”
“Tại sao?” Kiều Thời Khiêm bị coi thường đã đủ, cuối cùng cũng bùng nổ.
Nhưng thiếu niên này lại kéo người phụ nữ ở phía sau nhét vào chỗ ngồi, sau đó đặt mông ngồi xuống bên cạnh cô.
“Bởi vì muốn anh cách xa chị ấy một chút.”
“Cậu…”
“Được rồi được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa, vậy Thời Khiêm anh ngồi chỗ của Tiểu Cận nhé, cũng không xa lắm đâu.”
Ôn Hủ Hủ mất cảnh giác bị kéo vào chỗ ngồi nhanh chóng ngăn hai người lại, bảo họ chú ý trường hợp.
Thật là, đầu cô cũng sắp to lên rồi.
May mà tính tình của Kiều Thời Khiêm vẫn tính là tốt, cuối cùng anh ta nhịn lại, cầm vé máy bay đã đổi đi đến chỗ ngồi vốn thuộc về Ôn Cận.
Nhìn thấy anh ta cuối cùng rời đi, Ôn Hủ Hủ liền muốn dạy dỗ em trai.
Nhưng cô còn chưa mở miệng thì tên nhóc này đã dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi hoàn toàn không quan tâm đến cô.
Ôn Hủ Hủ: “...”
Thật quá đáng.
Từ khi nào cậu lại trở nên thô lỗ với người chị như cô đến vậy?
Ôn Hủ Hủ chỉ đành thôi, cô dọn dẹp đồ đạc trước mặt, lấy laptop mang theo ra định tranh thủ thời gian này điều chỉnh hợp đồng dự án.
Đang làm việc thì Ôn Cận bên cạnh đột nhiên nghiêng đầu dựa vào vai cô.
Ôn Hủ Hủ lập tức liếc mắt nhìn sang.
Lúc này mới phát hiện em trai thật sự đang ngủ, chỉ là dường như trên người cậu rất lạnh, một lúc sau cô lại cảm giác được phần trán bên trái cậu dựa trên vai cô đang chảy mồ hôi lạnh.
Chuyện gì vậy? Bệnh rồi sao?
Ôn Hủ Hủ là bác sĩ, cảm giác được sự lạnh lẽo khác thường lập tức phát hiện cơ thể của người này có hơi không ổn.
Nhưng, khi cô đưa tay qua định sờ vào trán cậu.
Đột nhiên, chàng trai luôn đang ngủ lại mở đôi mắt đang nhắm sau cặp kính ra!
“Chị muốn làm gì?”
Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo trong chớp mắt, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm khiến Ôn Hủ Hủ không khỏi rùng mình.
“Không... không làm gì cả? Chị chỉ sờ trán em thôi, em bệnh rồi phải không?”
Trái tim Ôn Hủ Hủ giống như ngừng đập.