Hoắc Tư Tước ở trong nhà này, vẫn rất đáng sợ, đặc biệt là sau khi hắn cầm quyền.
Thấy tất cả mọi người đi rồi, Hoắc Tư Tước liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, cũng định đưa hai đứa nhỏ trở về: "Ba, nếu họ hàng và bạn bè ở nhà đều đã gặp nhau, con cũng đưa hai đứa nhỏ về trước."
"Gấp gáp cái gì? Mẹ bọn nhỏ còn chưa tới."
Đột nhiên, ông lão này ngồi ở nơi đó không nóng không lạnh lại nói một câu.
Con ngươi Hoắc Tư Tước chợt co rụt lại.
Ý ông là sao? Ông còn thông báo cho cô sao?
Sắc mặt hắn thay đổi, trong lông mày hiện lên một tia tức giận, ngữ khí của hắn trở nên không khách khí: "Ba, người đang muốn làm gì? Hiện tại cứ tự mình quyết định, sao không hỏi ý kiến con?”
“Nực cười, ba là trưởng lão, làm việc gì còn muốn thương lượng với con sao?”
Ông không nhượng bộ chút nào.
“Hiện tại con mới là người đứng đầu Hoắc gia. Con có quyền đưa ra quyết định đối với tất cả mọi chuyện. Ba xem chuyện ba làm bây giờ, ba có cân nhắc qua hậu quả không?"
“Hoắc Tư Tước, chẳng lẽ nhiều năm như vậy, ba làm những thứ này không phải đều là giúp con cân nhắc hậu quả sao?"
“Ba có ý gì?”
"Con còn không hiểu ý ba sao? Con không muốn mẹ bọn nhỏ đứng chung sổ hộ khẩu với con thì cứ đàng hoàng ly hôn với con bé đi. Làm trò bẩn thỉu như vậy để làm gì? Con có còn là đàn ông không?"
Hoắc lão gia sai người đưa hai đứa nhỏ đi, nhịn không được mắng.
Sắc mặt Hoắc Tư Tước thay đổi.
Hắn giống như là bị người giẫm trúng đuôi. Rõ ràng vừa rồi hắn còn trách Hoắc lão gia, nhưng hiện tại hắn đã hoàn toàn câm nín.
Ngay cả khuôn mặt anh tuấn kia cũng đỏ trắng đan xen hết sức đặc sắc.
"May là tính tình Hủ Hủ tốt, không so đo với con. Nếu đổi lại là người phụ nữ khác, con cho rằng mình còn có thể bình thường đứng ở chỗ này sao?"
“……”
Qua vài giây, Hoắc Tư Tước đứng đó lộ ra vẻ không được tự nhiên, lúc này mới ngượng ngùng nói: "Con đã nói bồi thường cho cô ấy, là cô ấy không cần.”
“Bồi thường? Con bồi thường cho con bé bao nhiêu? Hai trăm triệu? Hay là ba trăm triệu?" Hoắc lão gia vẫn còn giận luôn miệng chất vấn.
Lấy tài sản hiện tại của Hoắc gia, Ôn Hủ Hủ là mẹ của hai đứa trẻ này, thì bồi thường vài đồng cho cô có tính là thỏa đáng không.
Hoắc Tư Tước hoàn toàn câm miệng.
Hắn không thể nói với ông là vừa rồi hắn đem 100 vạn lừa từ trong tay cô trả lại cho cô. Ông mà biết chắc hắn phải nằm viện nằm luôn nữa đời còn lại mất.
Còn nữa, hắn cũng không hiểu lắm, tại sao hắn phải bồi thường cho cô nhiều tiền như vậy?
Chỉ đùa một chút mà thôi, hắn cũng đã nói xin lỗi với cô
rồi và mọi chuyện đã kết thúc. Tại sao ông lại làm to chuyện lên như thế?