“!!!!”
Ít nhất năm giây sau, Hoắc Tư Tước mới nghiến răng hỏi: "Không giống đàn ông?”
Hoắc Dận vẫn lạnh lùng như cũ: "Vâng, hôm qua chúng con đã về.”
“Sau đó thì sao?”
“Mẹ bảo chúng con về nhà.”
“……”
"Chúng con vốn muốn ra nước ngoài, mẹ nói không thể để cho ba buồn, vậy là mẹ đưa chúng con về. Nhưng ba... vẫn luôn như vậy, ba không tốt bằng mẹ!"
Cậu bé rất thẳng thắn!
Có thể vì cậu rất ít nói câu dài dòng. Lúc này, một đoạn văn dài từ trong miệng nhỏ của cậu phun ra.
Không trôi chảy cũng không đủ trôi chảy.
Nhưng mà, cậu vẫn cố gắng biểu đạt ý tứ của mình.
Hoắc Tư Tước ở bên này nghe được, chợt giật mình.
Trong cổ họng hắn vốn đã chuẩn bị rất nhiều lời lẽ để mắng thằng bé, bỗng nhiên lại nói không nên lời.
Ngày hôm qua bọn nhỏ về, là nhờ cô đưa về sao?
Sao có thể thế được?
Chẳng lẽ là vì cô sợ hắn nên mới không dám rời đi sau đó lựa chọn đưa bọn nhỏ về sao?
Hoắc Tư Tước đang cầm điện thoại, không tin những gì mình nghe được.
Nhất là khi nghe con trai nói ra lí do cô đưa bọn nhỏ về vì không muốn hắn buồn, hắn lại càng cảm thấy có chút vô lý.
“Có phải con đang dỗ ba không? Chỉ vì để cho con nhóc kia đi nhà trẻ cùng với hai con.”
“Kiểm tra camera, khách sạn lớn ở sân bay!”
Hoắc Dận cũng lười nói với người cha ngu ngốc này.
Sau đó cậu trực tiếp cúp điện thoại.
Lâm Tử Dương tận mắt nhìn thấy hết thảy, đầu đầy mồ hôi lạnh, cũng thiếu chụt nữa là anh ta quỳ xuống thay vị tiểu tổ tông này.
Mặt khác anh ta lại nghĩ,điều đó không có gì sai cả, để đối phó với một người ba như hắn thì chỉ có vị tổ tông này ra tay mới có hiệu quả. Dù sao, chỉ có Hoắc Dận là người duy nhất biết được điểm yếu của Hoắc Tư Tước!
Quả nhiên, chưa tới năm phút ngắt máy thì điện thoại di động của Lâm Tử Dương đã nhận được một tin nhắn wechat.
“Dẫn theo con bé đó đi!”
“……”
Chậc!
Tiểu thiếu gia, cậu thật lợi hại!
Đương nhiên là Nhược Nhược cũng được đi nhà trẻ.
Việc này đối với một người đang ngủ say như Ổn Hủ thì không biết gì. Cô mơ màng thấy hai đứa con trai mình đi bên cạnh ai đó, cô cảm thấy hoang mang.
Mãi đến khi cả con gái cũng bị đưa đi, cô mới
nhìn căn phòng trống rỗng vỗ vỗ đầu: "Không xong, học phí không phải còn chưa gom đủ sao?”