Mục lục
Vợ trước đừng kêu ngạo - Hoắc Tư Tước (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn hủ lại còn trực tiếp hỏi nguyên nhân ông gọi cô tới đây.

Hoắc lão gia nghe vậy cũng không giấu giếm, gật đầu nói: "Đúng vậy, Hủ Hủ, ba đã nghĩ kỹ rồi chuyện trước đây đều là lỗi của ba. Ba cho rằng để cho con gả vào Hoắc gia chính là tốt cho con, nhưng hiện tại ba biết sai rồi. Cho nên, chỉ cần con đồng ý, ba sẽ ngay lập tức cho hai con ly hôn, con cảm thấy thế nào?"

Hoắc Tư Tước: "......”

Ôn Hủ Hủ: "Con đồng ý.”

Gần như không chút do dự, cô gái vừa bước vào đã nhanh chóng nói ra ba từ này.

Mà ánh mắt của cô từ đầu đến cuối đều không nhìn qua hắn đang đứng bên cạnh lấy một cái.

Hoắc Tư Tước siết chặt nắm đấm, gân xanh trên thái dương giật giật.

“Được rồi, bây giờ ba đi lấy hộ khẩu. Con yên tâm, chúng ta chỉ cần đến cục công an, khôi phục hộ khẩu của con. Các con có thể lập tức làm giấy ly hôn.”

Ông nói xong, lập tức cho người đi lấy hộ khẩu Hoắc gia.

Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, lại đồng ý gật đầu: "Được, cám ơn ba. Kỳ thật, chuyện này, con vẫn cảm thấy không nên quá phô trương, để tránh gây bất lợi cho công ty.”

“Vậy ý của con là......?”

“Tùy tiện chọn một ngày, con và anh ấy đi cục dân chính một chuyến là được. Đương nhiên, nếu Hoắc thiếu gia ngay cả chuyện này cũng không muốn. Ba, ba đi với con cũng được.”

Bọn họ ở trong đại sảnh không coi ai ra gì mà thảo luận. Cuối cùng, Ôn Hủ Hủ đã đưa ra một đề nghị rất thấu tình.

Hoắc lão gia lần nữa bị cô làm cho cảm động đến, ngẩng đầu, dùng đôi mắt già nua đục ngầu của ông đỏ hoe nhìn cô. Đang định đồng ý..

Thì trong đại sảnh một tượng đá đã nhịn hồi lâu không phát ra thanh âm, nghiến răng nghiến lợi lên tiếng: "Cái gì? Cô là muốn cùng ba tôi đi ly hôn sao?”

“……”

Trong đại sảnh yên tĩnh lại.

Bởi vì, lời này thật sự rất nồng mùi thuốc súng!

Ông lão với hàng râu quai nón trừng mắt nhìn, hiện tại ông rất muốn ngay lập tức nếm tên hỗn hào này ra khỏi cửa.

Nhưng lúc này Ôn Hủ Hủ đã thản nhiên nói: "Anh cũng có thể hiểu như vậy, dù sao giấy chứng nhận kết hôn của chúng ta lúc trước cũng làm như vậy.”

“Cô......”

Hoắc Tư Tước giận đến mức suýt chút nữa tức chết tại chỗ.

Hôm nay hẳn là ngày tồi tệ của hắn. Không ngờ trong vòng một ngày, hắn đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị, lại bị người ta giẫm hai lần ở chính ngôi nhà của mình.

“Ôn Hủ Hủ, có phải cô muốn chết?!" Hắn giận không kìm được nhìn chằm chằm người phụ nữ chết tiệt này.

Nhưng mà, cô không thèm đem hắn để vào mắt.

“Tại sao tôi lại muốn chết? Hoắc thiếu gia, không phải anh vẫn muốn đem hộ khẩu của tôi chuyển ra ngoài sao? Để cho người phụ nữ của anh đường đường chính chính bước vào ngôi nhà này. Vậy hiện tại tôi chủ động dời đi, thành toàn cho các người, cái này còn không tốt?"

“……”

"Hay là, anh không muốn cho tôi chút tôn nghiêm, cho nên muốn dùng thủ đoạn của anh để đuổi tôi ra khỏi nhà họ Hoắc, điều đó không có khả năng! Hoắc Tư Tước, tôi nói cho anh biết, Ôn Hủ Hủ tôi gả cho anh, tuy rằng không phải do anh tự nguyện, nhưng dù sao tôi cũng sinh cho anh hai đứa con trai. Nếu như anh nhất định phải làm như vậy, cũng đừng trách tôi trở mặt không nhận người. Cùng lắm, chúng ta sẽ gặp nhau trên tòa án!"

Ôn Hủ Hủ nhìn chằm chằm Hoắc Tư Tước.

Ánh mắt cô lạnh như băng, thần sắc sắc bén, thanh âm không có bất kỳ độ ấm nào. Nói đến câu cuối cùng kia, càng giống như là con dao nhỏ được rèn lạnh. Tràn đầy tức giận!

Đúng vậy, hiện tại hắn không muốn ly hôn với cô, nhất định là như vậy.

Vốn hắn muốn cùng cô thoát khỏi mối quan hệ này, mà ngay cả thủ đoạn như vậy cũng dùng, làm sao hắn có thể không muốn ly hôn với cô chứ?

Hắn hiện tại không chịu ly hôn là vì Hoắc lão gia muốn dùng phương thức như vậy để cho Ôn Hủ Hủ rời đi. Hắn hận cô đến cực điểm, lại còn đang yêu người phụ nữ kia, tất nhiên hắn không muốn cô ta bị một chút tổn thương nào.

Mà công khai ly hôn, nhất định sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với danh dự của cô.

Ôn Hủ Hủ gắt gao nhìn chằm chằm hắn, khóe mắt đỏ lên, đau đớn làm cho cả người cô khẽ run rẩy.

Hoắc Tư Tước giật mình trong giây lát.

Cô đang hối hận?

Hối hận cái gì? Hối hận vì đã lấy hắn? Hay là đang hối hận, ngay từ đầu đã không nên gặp hắn?

Khóe môi hắn mím chặt, chỉ trong vài giây ngắn ngủi ngay cả chính hắn cũng không hiểu vì sao? Hắn luôn biết khống chế cảm xúc của mình, thế nhưng giờ đây hắn lại không kiểm soát được cơn hoảng loạn của bản thân.

Đặc biệt là khi hắn nhìn thấy trong mắt cô xuất hiện một tia chán ghét!

“Ôn Hủ Hủ, cô có bệnh không? Tôi đã nói sẽ không ly hôn với cô? Sao cô giống như chó điên vậy! Được, bây giờ tôi sẽ cho người chuẩn bị đơn ly hôn, cô chờ đó cho tôi!”

Hắn cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc không nên có này. Sau khi nói những lời này với giọng điệu cực kỳ khó chịu, hắn cầm lấy chìa khóa xe trên bàn rời đi.

Ôn Hủ Hủ: "......”

Nhìn bóng lưng người đàn ông nhanh chóng rời đi,đột nhiên cô như bị lấy đi toàn bộ sức lực, lắc lư ngã xuống chiếc ghế phía sau.

“Hủ Hủ, con không sao chứ?”

Hoắc lão gia vừa rồi vẫn im lặng ở bên cạnh, thấy cô đột nhiên ngã xuống liền đứng dậy vội hỏi.

Ôn Hủ Hủ mở miệng như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại phát hiện mình ngay cả sức lực nói cũng không có.

Đúng vậy, một cảm giác kiệt sức bao trùm lên thân thể cô..

Thứ chống đỡ đau khổ trong tâm lý của cô bây giờ đã sụp đổ. Cô thở phào nhẹ nhõm. Trong giây lát, ngay cả đầu ngón tay cũng run lên.

Đúng vậy, cuối cùng cô cũng được tự do.

Cuối cùng cô không cần phải luôn mang theo một tia hy vọng hèn mọn, đi chờ đợi một thứ không có khả năng sẽ ngoái

đầu nhìn lại. Lại càng không cần lừa gạt chính mình, mỗi một lần hắn thương tổn cô đều có nguyên nhân, hắn làm chuyện gì bất lợi cho cô tuyệt đối không phải cố ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK