Mục lục
Vợ trước đừng kêu ngạo - Hoắc Tư Tước (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

''Cô không cần căng thẳng, yên tâm, những gì cô muốn hỏi tôi đều sẽ trả lời, bây giờ điều cô muốn biết nhất là quan hệ của tôi và anh ấy, đúng không? Được, vậy chúng ta bắt đầu nói từ chuyện này, tôi và anh ấy ngay từ đầu đúng là quan hệ bác sĩ bệnh nhân, tôi trị liệu cho anh ấy, chúng tôi sớm tối ở chung với nhau, ở bên cạnh nhau như bóng với hình, anh ấy dần có tình cảm với tôi, sau đó người nhà hai bên cố ý muốn chúng tôi kết hôn, mà anh ấy cũng không phản đối.''

''!!!''

Ôn Hủ Hủ như bị sét đánh, ánh mắt run rẩy mãnh liệt.

Kết hôn?

Vậy mà hai người bọn họ lại kết hôn với nhau?

Đại não cô lập tức trống rỗng...

Lạc Du thấy dáng vẻ này của cô, khóe miệng nâng lên cao hơn, lạnh lùng chế giễu: ''Bị dọa sợ rồi? Cô yên tâm, tôi không đồng ý, tôi không có hứng thú với mấy chuyện này, cho nên sau khi họ nói xong, tôi chạy trốn.''

Ôn Hủ Hủ: ''...''

Dường như một thế kỉ vừa trôi qua, cô ngồi đó, ngơ ngác nhìn người phụ nữ kia, rất lâu sau cũng không động đậy.

Hai người họ... Cuối cùng cô ta lại bỏ trốn.

Lời đó cũng có nghĩa là, nếu như cô ta không bỏ trốn thì năm đó cô ta sẽ thành vợ của hắn, hơn nữa còn là người hắn muốn cưới, có phải như vậy không?

Vậy rốt cuộc trong lòng hắn, cô có vị trí gì?

Có phải cô ta mới là bạch nguyệt quang của hắn không? Khoảng thời gian đó là khoảng thời gian vô cùng khổ sở, cô ta là bác sĩ tâm lí của hắn, chắc chắn là người đã vực dậy sự tin tưởng và hi vọng của hắn, để hắn có thể sống tiếp.

Ai dám so sánh với người có phân lượng như vậy chứ?

Ôn Hủ Hủ nhớ đến cảnh mình thấy từ tầng ba sáng nay, cô ghen ghét đến phát cuồng vì sự thân mật và quen thuộc của bọn họ, cô chỉ cảm thấy lồng ngực trở nên khó chịu, cảm giác vết thương vừa lành lại chưa được bao lâu của mình lại bị xé toạc ra, đau đớn đến mức máu me đầm đìa, đau đến mức khiến cô không muốn sống.

''Cho nên lúc cô đột nhiên gả cho anh ấy, tôi đã không hiểu vì sao ông cụ Hoắc lại muốn làm vậy. Rõ ràng ông ấy hiểu tình huống của con mình hơn bất kì ai khác.''

''...''

Lời này thật đáng sợ, Ôn Hủ Hủ yên lặng rất lâu mới nghe được bản thân hỏi một câu: ''Cô... có ý gì?''

Lạc Du nhún vai: ''Tôi không biết, tôi chỉ cảm thấy kì lạ, sau khi tôi bỏ trốn, trạng thái tinh thần của anh ấy đã vô cùng tồi tệ, lúc đó không phải nên trấn an trước sao? Vì sao lại ép buộc anh ấy cưới cô? Chẳng lẽ anh ấy muốn dùng cách này để trói buộc cô sao?''

Ánh mắt Lạc Du bỗng nhiên sáng lên.

Người phụ nữ này vô cùng thông minh, nhưng lại đôi khi rất ngốc nghếch.

Ôn Hủ Hủ không nói gì.

Cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, tất cả ánh sáng đều biến mất, cô đứng đó, cả người lung lay không đứng vững.

Mất hết can đảm có lẽ cũng như vậy thôi.

Cô vốn nghĩ rằng mình là người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, hóa ra lại thành người bỏ đá xuống giếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK