Mục lục
Vợ trước đừng kêu ngạo - Hoắc Tư Tước (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đầu Ôn Hủ Hủ còn quấn một lớp băng gạctrắng, ngón tay lại không tự chủ nắm chặt.

“Xin chào, tiên sinh, xin hỏi ngài có mấy người?”

“Có hẹn.”

Hoắc Tư Tước đứng ở cửa quán cà phê, tùy tiện lướt mắt liền nhìn thấy một cặp cậu cháu đang ngồi gần cửa sổ.

Mà lúc này, cảm xúc của người cậu tương đối bình tĩnh, ngồi trên ghế thản nhiên thưởng thức nước lọc trong ly. Ngược lại người cháu gái ngồi đối diện ông ta, trông có vẻ căng thẳng hơn nhiều.

Nhất là khi nhìn thấy hắn đi vào, đôi mắt hạnh xinh đẹp dưới lớp băng gạc trắng quấn quanh trên đầu bỗng nhiên mở to.

Ngay cả ống hút cầm trong tay cũng run rẩy.

Hắn dọa người vậy sao?

Hoắc Tư Tước bước vào với gương mặt không cảm xúc.

“Đỗ tiên sinh, tìm tôi có việc gì?”

“Hoắc tổng ngồi trước đi, tôi sẽ không kéo dài thời gian của cậu quá lâu.” Đỗ Hoa Sênh thong thả trả lời, sau đó vẫy tay bảo nhân viên phục vụ kê thêm một chiếc ghế.

Ôn Hủ Hủ: “…”

Cậu đây là đang tự tìm cái chết ư!

Rõ ràng lần này họ có ba người, nhưng ông lại muốn chọn chỗ ngồi gần cửa sổ chỉ có hai người, ông là cố ý ra oai phủ đầu với hắn sao?

Ôn Hủ Hủ hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào cảnh tượng này.

Nhưng kỳ quái nữa là, người đàn ông này lại không nổi giận, mà trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế nhân viên phục vụ kê thêm.

“Uống chút gì không?”

“Sao cũng được, Đỗ tiên sinh cứ nói trước mục đích hôm nay đến tìm tôi đi? Chắc ông không phải đến tìm tôi để đòi tiền chữa bệnh và thuốc thang cho cháu gái ông chứ?”

Người đàn ông bắt chéo chân ngồi ở đó, khuôn mặt điển trai được bao phủ bởi ánh nắng vàng bên ngoài cửa sổ, đẹp đến nỗi có hơi không chân thực, hắn nhàn nhạt liếc mắt nhìn Ôn Hủ Hủ.

Đột nhiên, hắn hỏi một câu.

Ôn Hủ Hủ đang uống nước chanh, nghe vậy chợt cứng đờ.

Tiền chữa bệnh và thuốc thang?

Ai dám đòi?

“Đương nhiên không phải, hôm nay tôi tìm cậu là muốn chính thức bàn bạc với cậu về chuyện của hai đứa trẻ, Hoắc tổng cũng biết bây giờ nhà họ Ôn đã không còn. Nhưng, nhà họ Ôn không còn không có nghĩa là cháu gái tôi không có nhà mẹ đẻ. Tôi là cậu nó, cho nên hôm nay tôi đến là muốn hỏi Hoắc tổng, rốt cuộc sẽ giải quyết hai đứa trẻ đó như thế nào?”

Đỗ Hoa Sênh chậm rãi nói xong, sau đó ông ta tự mình đưa ly cà phê nhân viên phục vừa bưng đến đến trước mặt Hoắc Tư Tước.

Ôn Hủ Hủ ngây người!

Đây… vẫn là người cậu cô biết đây sao?

Ông ta…ông ta ngầu như vậy ư? Hơn nữa, còn là để bảo vệ cô?

Ôn Hủ Hủ chỉ cảm thấy dường như có thứ gì đó đang dâng trào trong lồng ngực, ngắn ngủi vài giây, hốc mắt cô đã đỏ ửng.

“Đứa trẻ?”

Ngược lại phản ứng của Hoắc Tư Tước vẫn rất bình tĩnh: “Giải quyết cái gì? Con của tôi, tại sao phải giải quyết?”

Đỗ Hoa Sệnh lại cười: “Thế nhưng Hoắc tổng cậu đừng quên, đó cũng là con của cháu gái tôi, nếu thật sự phải ra tòa thì cho dù nhà họ Hoắc các cậu có nhiều tiền đi nữa cũng sẽ không hay, cậu cần gì chứ?”

Gừng, quả nhiên càng già càng cay.

Sắc mặt Hoắc Tư Tước lập tức tối sầm.

Mà sau khi nhìn thấy cảnh này, trong lòng Ôn Hủ Hủ lại cảm thấy vui vẻ, ngay cả mắt cũng sáng hơn rất nhiều.

Cô thật sự không ngờ, cậu lại mạnh mẽ như vậy.

“Ông cảm thấy tôi sẽ từ bỏ nòi giống của Hoắc Tư Tước tôi vì những thứ này?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK