"Chà, anh trai này, mấy ngày hôm trước tôi đã tới đây, anh mau cho tôi đi vào xem tiểu thiếu gia của các anh thế nào?"
“Tiểu thiếu gia? Cậu ấy đang bị bệnh được tổng giám đốc chăm sóc, cô rốt cuộc là ai? Đứng lại! Ai cho cô xông vào? Mau quay lại cho tôi!!”
Tên vệ sĩ thấy người phụ nữ lạ đẩy mình ra hấp tấp xông vào, liền sốt ruột không ngừng kêu to.
Nhưng mà, Ôn Hủ Hủ làm sao có thể quay trở lại.
Cô nghe tin con trai còn ở nhà không được đưa đến bệnh viện, trong lòng càng thêm lo lắng.
Quả nhiên, khi cô vừa bước tới cửa. Ngôi biệt thự thường ngày vắng vẻ giờ đã loạn cả lên, người bận rộn chuẩn bị đi bệnh viện, người nấu nước sắc thuốc, người không ngừng gọi điện thoại liên hệ bác sĩ...
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy cảnh này, trái tim như muốn nhảy khỏi lông ngực.
Ôn Hủ Hủ nhanh chóng đi vào, cô muốn lên lầu thăm cậu con trai. Nhưng lúc này, trên cầu thang có một người vừa vặn cầm một cái bát vội vàng vàng đi xuống.
“Bác sĩ nói mau lấy ít nước muối loãng.”
Tên vệ sĩ được lệnh đi làm ngay.
Nước muối loãng?
Chẳng lẽ còn tiêu chảy sao? Sắp mất nước rồi à?
Ôn Hủ Hủ nhất thời nóng giận, vội vàng chạy tới ngăn tên vệ sĩ lại: "Tại sao phải dùng nước muối loãng? không có truyền dịch cho tiểu thiếu gia sao? Bác sĩ đâu? Tình hình bây giờ thế nào rồi?"
Cô như một phát súng liên thanh trực tiếp làm cho tên vệ sĩ kia mơ hồ.
Kỳ thật không phải Hoắc Tư Tước không cho truyền dịch, mà là cơ thể của Hoắc Dận rất đặc thù, truyền dịch quá nhiều sẽ khiến cơ thể cậu bé càng thêm suy yếu. Cho nên những năm gần đây khi Hoắc Dận bị bệnh, Hoắc Tư Tước sẽ dùng phương pháp điều trị an toàn trước.
Lúc Ôn Hủ Hủ chạy lên lầu đẩy cửa ra, nhìn thấy chính là cảnh...
“Nào, uống thêm một ngụm nữa, ba hứa với con sau này con muốn làm gì cũng được.”
“Thật sao? Vậy dì Ôn còn có thể quay lại không?”
“Có thể......”
Người đàn ông trẻ tuổi một tay ôm con trai, một tay cầm cái thìa. Lúc này đã hoàn toàn không còn bộ dáng khí thế cao cao tại thượng đến bức người nữa, hắn cúi đầu dỗ dành con trai trong lòng, rất giống với dáng vẻ của một người ba tốt!
Ôn Hủ Hủ dùng sức siết chặt những ngón tay lại.
Cô không nói thêm lời nào trực tiếp đẩy cửa đi vào đứng trước mặt hai ba con: "Để tôi làm, tôi châm cứu cho Dận Dận, cậu bé sẽ rất nhanh sẽ ngừng tiêu chảy.”
Hoắc Tư Tước: "......”
Chỉ trong chốc lát, Hoắc Tư Tước nâng đôi mắt lên nhìn Ôn Hủ Hủ, có thể thấy rõ ràng hiện ra một tia lạnh lẽo u ám, vô cùng đáng sợ!
Ôn Hủ Hủ có chút nao núng.
Nhưng may là Hoắc Dận đang bị bệnh, hắn không giám nổi giận. Thoáng nhìn con trai đang nằm trong lòng, nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường.
“Hoắc tổng, cái này......”
“Không có việc gì, các cậu ra ngoài trước đi, ở đây giao cho cô ta là được.”
Hoắc Tư Tước với khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo cắt lời của bác sĩ, đuổi bọn họ ra ngoài. Sau đó hắn đứng ở phía sau từ trên cao nhìn Ôn Hủ Hủ bắt đầu chữa bệnh cho con trai.
Ôn Hủ Hủ cảm giác được.